[BH][On-going] Ô Rô

Chương 21: Cầu vượt.



Đây là lần đầu tôi ăn cơm trộn nồi đá ở tầng hai nhà ăn, hương vị ngoài "khó tả" ra thì không tìm được tính từ nào khác thích hợp hơn. Khó ăn, nhưng không nói rõ được là cái cảm giác tệ cụ thể nào. Tôi chọc vào quả trứng rán chín kỹ, cố sống cố chết nhớ lại xem học kỳ trước rốt cuộc là ai đã bảo tôi cơm ở quầy này cực kỳ chuẩn vị Hàn Quốc.

Tại sao lại tin cái tà thuyết này chứ.

Tôi mò mẫm các manh mối về kẻ đầu sỏ gây tội trong ký ức, quá trình chưa được một nửa thì bị người ta cắt ngang, là một chàng trai, chúng tôi gặp lần đầu ở thư viện học kỳ trước, bộ phận nhiếp ảnh của bọn họ chụp ảnh. Sau này tôi mới biết hắn là trưởng ban tuyên truyền Đoàn ủy, tên là Đoạn Cảnh Tri, chủ yếu phụ trách quay phim chụp ảnh cho các loại hoạt động.

Nói ra cũng thật lạ, hai đứa tôi một người viết bài một người cung cấp ảnh, tên cùng được liệt kê vô số lần ở cuối bài đăng, vậy mà ngoài đời lại chẳng biết mặt gọi tên, trông hơi quen mặt hoàn toàn là vì học kỳ sau hắn định chuyển sang khoa tiếng Trung, thỉnh thoảng sẽ đến học ké các lớp của khoa Văn, có duyên gặp mặt vài lần.

Nói thật lòng thì bình thường tôi không muốn để ý đến hắn lắm, người này chiều cao ước chừng phải 1m85 trở lên, khiến tôi nói chuyện với hắn lúc nào cũng phải ngẩng đầu rất mỏi đốt sống cổ.

Nhưng bây giờ hắn ngồi xuống đối diện tôi, ngồi dễ chịu hơn đứng nhiều, nên tôi vẫn có thể bình tĩnh nghe hắn nói, không may là sự bình tĩnh này chưa kéo dài được mấy giây đã đột ngột tắt ngúm.

"Đang định nhắn WeChat cho cô đấy."

Câu mở đầu này nghe đã có điềm chẳng lành, tôi cảnh giác liếc mắt sang, không ngoài dự đoán nhìn thấy một gương mặt tươi cười ẩn chứa ý đồ xấu.

Đoạn Cảnh Tri hiển nhiên không thể nhạy bén nhận ra thay đổi tâm lý của tôi, vẫn giữ nụ cười hả hê đó gõ gõ bàn, nói rằng Đoàn ủy sắp ra bài đăng kỳ mới, đến lượt cô viết rồi đấy, về hội thảo đọc sách sắp tổ chức cuối tháng Ba, phong cách hoạt bát một chút, đừng như kể lể thiếu điểm nhấn, khuôn mẫu cứng nhắc quá.

"À phải, còn giục khá gấp, ngày kia là phải đăng rồi, cộng thêm thời gian dàn trang, duyệt bài, bản thảo tốt nhất nộp càng sớm càng tốt." Nói xong còn nhấn mạnh thêm một lần nữa, "Càng sớm càng tốt."

Tôi hơi tuyệt vọng, hỏi, nhất định phải do tôi viết sao, biên bản cuộc họp buổi chiều ở khoa tôi còn chưa chỉnh lí xong.

Hắn ném lại ánh mắt đầy thông cảm nhưng không có chút trợ giúp thực chất nào, lặng lẽ khẳng định.

Tôi thở dài, lặng lẽ buộc tên hắn với con quạ trong lòng, mở miệng là chẳng có việc gì tốt đẹp. Tên tay sai này xong việc phủi áo đi, đại công cáo thành vỗ tay cái là định đi, có lẽ sợ tôi oán khí quá nặng trút giận lên công việc, trước khi đi còn không quên dặn dò lần nữa, "Trọng tâm là: phong cách hoạt bát."

Tôi nhe răng cười giả lả với hắn: "Cậu xem tôi bây giờ có giống đang hoạt bát không?"

Đoạn Cảnh Tri quả nhiên là cao thủ giả mù, qua loa làm động tác tay biểu tượng của Thủy thủ Mặt Trăng với tôi, khen: "Thiếu nữ năng động!"

... ?

Tôi đành phải căng da đầu nhận việc này.

Buổi tối tôi ngại tắt đèn quá muộn làm phiền người khác nghỉ ngơi, bản thảo còn chưa viết xong, đành phải ôm điện thoại trùm chăn kín đầu dùng ghi chú gõ chữ trong chăn, nguồn sáng duy nhất chói mắt khiến nước mắt sinh lý chảy không ngừng.

Đủ hoạt bát để nhấn chìm cả thế giới.

Hiệu quả của việc thức đêm chạy bản thảo chỉ có thể nói là tạm được, nhưng tôi đã buồn ngủ đến mất hết lý trí, nửa đêm vừa xong bản thảo là ném qua ngay lập tức, sáng sớm hôm sau mới nhớ ra mà hoảng, chưa kiểm tra lỗi chính tả gì cả, sao dám thế chứ, lỡ như có sai sót lớn chẳng phải sẽ bị giảng viên Đoàn ủy mắng cho một trận tơi bời sao.

Nhưng mọi việc thuận lợi hơn nhiều so với phỏng đoán, nỗi lo lắng thấp thỏm của tôi kết thúc khi bài đăng kỳ mới được chính thức phát hành, trước đó khâu duyệt bản thảo không tìm đến tôi, ải này coi như đã qua.

"Qua" trong cho qua chuyện.

"Nhưng thực ra em thấy quá qua loa rồi."

Tôi nói vậy khi gọi điện thoại cho Kỳ An. Mấy hôm trước nàng phàn nàn tôi quá lạnh lùng, động một tí là không thèm để ý người ta, nhưng tôi ba giờ sáng viết xong bản thảo rồi trả lời từng tin nhắn của nàng, sáng ra đã thấy nàng mắng tôi ngốc, đêm hôm khuya khoắt còn trả lời WeChat cái quỷ gì, đến giờ ngủ thì ngủ đi, cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng bắt ông ta đứng sang một bên chờ.

Tôi nói giọng tội nghiệp, chỉ trả lời của chị thôi mà.

Mèo con xù lông được vuốt lông xuôi chiều, giọng dịu đi một chút, như viên kẹo cứng trái cây tan chảy một nửa, chỉ là thái độ vẫn kiên quyết, "Của chị cũng không được."

Ở nhà ăn nghe thấy câu này tôi bất giác mỉm cười, hậu quả của việc chỉ ngủ ba bốn tiếng là từ sáng dậy đã đầu nặng chân nhẹ, nhưng lúc ấy dường như có một phần nhỏ linh hồn đã quay về thể xác, miễn cưỡng lấy lại được chút tinh thần.

"Sao thế hở," Nàng hỏi, "Xong hết việc rồi mà vẫn không vui à?"

"Không phải không vui," Tôi ấn ấn thái dương, "Em không nói rõ được... có lẽ chỉ là không hài lòng lắm."

Không hài lòng lắm với bài viết vội vàng làm ra, không hài lòng lắm với công việc tạm thời bị quẳng cho, không hài lòng nhất là nội dung chất lượng thô thiển thế này lại do tôi viết, dù cho không ai để tâm.

Thế là không nhịn được mà phàn nàn vài câu, lại chẳng phải bản tin thời sự cần gì tính tức thời, việc gì phải giục gấp như vậy, rõ ràng là nghĩ đâu làm đó.

"Hơn nữa hoàn toàn không cho người ta cơ hội lựa chọn, chọn từ chối cũng không được."

Nàng cười hai tiếng, đột nhiên hỏi, vậy sau này có nghĩ đến việc tự làm chủ không, tự do nhất rồi.

Tôi nói không có, tôi chỉ muốn tìm một người chủ đáng tin cậy để làm một người làm công đáng tin cậy, những cái khác không cần bận tâm, không có số phải lo nghĩ nhiều, cũng không có số để làm nên nghiệp lớn.

Lý tưởng cao xa của tôi đều chết yểu từ quá sớm, thế là đến cái tuổi đáng lẽ nhiệt huyết sôi trào nhất thì ngược lại bắt đầu theo Phật hệ. Trước kia cuối thu trong tay vẫn còn cầm lon Coca đá, tự cho mình còn trẻ nên không sao cả, nhưng sau khi nghe Kỳ An thuyết giáo vô số lần thì đành ngoan ngoãn sửa đổi, pha trà sơn tra, táo tàu, ý dĩ trong bình giữ nhiệt, hoàn toàn là nhìn trước về cuộc sống dưỡng lão rồi.

Nói xong tôi có chút thấp thỏm bất an, tôi rất ít khi nói ra những lời thế này, nếu như nhắc đến trước mặt cha mẹ trưởng bối, không nghi ngờ gì sẽ được nhận một trận giáo dục tư tưởng; còn giữa bạn bè thì lại càng không cần nói, hai bên sớm đã biết rõ lòng dạ, một mặt miệng hô to nằm thẳng vạn tuế, một mặt vì học bổng, xét ưu tú, tiến cử suất miễn thi các loại mà chen nhau vỡ đầu.

Vì quá sợ hãi nhận phải tín hiệu thất vọng hoặc bất mãn từ đối phương, tôi khá tự biết mình mà phủ định bản thân trước, "Ôi không được, tiêu cực quá rồi, người kế thừa xây dựng tổ quốc sao có thể thế này được."

Thế nhưng Kỳ An nghiêm túc nói với tôi, không sao cả, không phải tất cả mọi người đều phải leo lên tầng cao nhất.

"Nhưng vẫn bị đẩy về phía trước."

"Nhưng vẫn có quyền nghĩ ngợi tùy ý, không phân đúng sai."

Tôi cuối cùng đã giác ngộ tại sao nhân loại lại rung động nhiều lần vì "chị gái", bởi trưởng thành rất mệt, chín chắn hiểu chuyện rất mệt, cả ngày trưng ra bộ mặt tươi cười cũng rất mệt, nhưng trước mặt chị gái có thể làm một đứa trẻ bướng bỉnh, nông cạn không khéo léo không đáng yêu cũng có thể được bao dung dịu dàng.

Còn không nóng không lạnh chọc tôi cười, "Nằm thẳng cũng không phải không được, đến nhà chị, chị gái nuôi em nha."

Tôi mở hộp tin nhắn tìm ra một thông báo đọc cho nàng nghe: "Trung tâm chống lừa đảo nhắc nhở ngài: Không có bánh nào rơi từ trên trời xuống..."

"Không phải bánh, là nhà chị vừa hay đang thiếu một bình hoa đẹp."

Tôi bị một viên gạch lát đường không bằng phẳng nào đó làm vấp nhẹ một cái, nói chị gái đừng có tâng bốc em thế chứ, làm người ta vừa kính vừa sợ.

"Nói đúng sự thật mà," Khi nàng nói chuyện hình như luôn mang theo chút hơi nước mềm mại, "Nhưng chị tưởng em thích được khen thông minh hơn."

"Chị có thể khen cái gì đó khác một chút."

Tôi dần dần nhận ra, phần tôi dành cho Kỳ An là ngày càng nhiều những điều "khác biệt". Cái "khác biệt" ấy bao hàm rất rộng, có tốt có xấu, có quý giá có tầm thường, có cho đi có đòi hỏi, bây giờ tôi lựa chúng ra không ngừng chất vào giỏ của Kỳ An, mà lúc bắt đầu chưa từng nghĩ có ngày mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.

Tôi lơ đãng trong chốc lát, chợt phát hiện nàng cũng không nói gì.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nghĩ làm sao dỗ em vui," Nàng nói, "Thỏa mãn một nguyện vọng của em được không, cái gì cũng được."

Cái gì cũng được sao. Tôi hỏi, vậy phải nghĩ kỹ mới được, chiếm chút lợi từ chị nhiều hơn chút nha.

Giọng của Kỳ An nhẹ nhàng bay bổng truyền ra từ loa ngoài, nhưng đừng nghĩ lâu quá, vui sớm một chút mới tốt.

Sau đó nàng nửa đùa nửa thật đề nghị: "Mai đến đưa bữa sáng cho em nhé?"

Tôi vốn định nói "cũng không phải không được", nhưng dựa vào tính cách của Kỳ An, nàng thật sự dám làm vậy. Cho nên tôi không dám nữa, không dám đùa như thế, lặng lẽ đổi từ chỉ đeo tai nghe một bên sang nhét kín cả hai bên. Sân thể dục ở nơi thoáng đãng, gió rất lớn, tiếng gió rít trong tai nghe át cả tiếng người, từ đó liên tưởng đến tấm bạt nhựa bà ngoại dùng che đất ẩm hồi nhỏ phập phồng trong gió.

Tôi chạy tới chạy lui nhặt đá nhỏ muốn đè nó lại cho phẳng, ra sức vuốt phẳng phần phồng lên vì gió, thế nhưng khi cơn gió tiếp theo thổi tới thì mọi nỗ lực đều công dã tràng.

Trong một thoáng, vô số những khát khao lớn nhỏ lướt qua tâm trí tôi, dù cho tôi nói "chiếm chút lợi nhiều hơn", nhưng đại đa số chúng vẫn mộc mạc, phẳng lặng đến nực cười, thậm chí đến cực điểm lại thành ra có vẻ màu mè giả tạo.

Cuối cùng tôi lựa tới lựa lui chọn ra một cái tạm được...

Đợi em về, chúng ta cùng đi ngắm cây cầu vượt trên Đại lộ Nam Hồ vào buổi tối.

- Tại sao lại là cầu vượt?

Tôi đoán nàng sẽ hỏi vậy, nhưng câu trả lời vẫn chưa chuẩn bị xong, chỉ có thể nói không rõ ràng, giống như cửa sổ lồi vậy, có thể ngắm dải Ngân Hà.

Không chỉ có thể ngắm Ngân Hà. Lúc tôi học tiểu học ngày nào cũng phải đi qua nó, khi ấy trên cầu có ca sĩ lang thang hát rong và người bán hàng rong bày sạp vỉa hè, bình thường bày đầy kẹo bông và đồ chơi nhỏ, ngày lễ Tình Nhân thì có thêm việc bán hoa hồng. Tôi từng thấy con trai tỏ tình với con gái, một bó lớn bóng bay hydro đủ màu đỏ cam vàng lam, còn có một bó hoa tươi. Người xem xung quanh tự giác reo hò.

Nàng khẽ cười một tiếng, đó gọi là cầu vượt sao, đó là cầu Ô Thước* mà.

"Cầu Ô Thước thì cầu Ô Thước, cầu Ô Thước càng tốt."

Nàng lại cười, nói được, nghe em.

Tối nay Kỳ An hiếm thấy phàn nàn về chuyện yêu xa, ôm một cái là được rồi, song không gặp được.

"Nhưng nếu chị nói nhớ em, sóng điện từ sẽ khiến vạn vật dọc đường một ngàn kilomet đều biết."

"Được nha," Nàng dùng giọng hơi cười khẽ, có lẽ đang cuộn mình trong ghế sô pha mềm mại, đưa ngón tay gạt nhẹ những lọn tóc con trước trán, "Chị thật sự rất nhớ em...

"Nhưng lúc này, nói "thích" có phải thích hợp hơn không?"

Hơi thở tôi ngừng lại một giây, tựa như xuất hiện ảo giác, tựa như quay về thời thơ ấu, mê đắm khôn nguôi cái cảm giác mặt cầu khẽ rung động mỗi khi có xe lớn chạy qua dưới cầu vượt, chông chênh nơi ranh giới giữa thực tại và hư ảo. Ánh sáng trôi đi như nước, người tựa vào lan can hợp kim lạnh băng, vào khoảng khắc trước khi một cơn rung động khác đồng điệu với nhịp tim lại đến, có thể lặng lẽ nhắm mắt lại.

.

// Cầu Ô Thước trong truyền thuyết Ngưu Lang - Chức Nữ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...