[BH][On-going] Ô Rô
Chương 20: Mùa xuân.
Trước đó tôi đoán có phần đúng, Kỳ An thật sự chẳng chút tích cực nào với chuyện về nhà, trước và sau Tết tổng cộng ở Quảng Châu được một tuần, lý do đưa ra lại là không hợp thủy thổ nên không ở lại được.... Ờm, em tin chị mới lạ.Tôi suy nghĩ vẩn vơ nên lơ đãng mất, Kỳ An dùng đuôi cọ gõ gõ lên bảng pha màu, nói đùa: "Ánh mắt em trống rỗng quá, sao thế, chị không đủ lọt vào mắt xanh của em ư?"Tôi cứng nhắc chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, tủi thân nói: "Làm ơn đi, em nào ngờ được hai ba tiếng lại khó chịu đựng thế này chứ."Có lẽ không chỉ hai ba tiếng đồng hồ thôi đâu. Tôi mặc váy dài của Kỳ An, chân trần, cổ tay đeo chuỗi hạt lấp lánh, ôm bó hoa hồng Cappuccino lớn ngồi trên bệ cửa sổ lồi. Váy theo phong cách Bohemian, màu trơn, nhưng có những nếp gấp voan mỏng phức tạp, tua rua, dây thắt nút và viền ren. Ánh nắng chiều xuyên qua ô kính bên cạnh chiếu vào, tôi cố gắng dựa vào sự di chuyển của bóng nắng để đoán xem đã qua bao lâu.Nàng hơi nghiêng đầu đánh giá tôi, đổi sang cọ đầu nhọn chấm lại màu acrylic, "Được rồi, chán thì có thể nói chuyện với chị mà, có ai câm đâu."Tôi bướng bỉnh, nói không muốn, trông em rất thiếu chuyên nghiệp.Kỳ An bèn cười, "Không sao đâu, chị có trả tiền công đâu mà, em có thể không cần tinh thần nghề nghiệp."Tôi nghẹn lời, nghĩ một lát, đúng nhỉ. Lại mang theo chút ý xấu dò hỏi: "Bình thường các chị ở trường... người mẫu trong lớp học thật sự không hề động đậy suốt mấy tiếng đồng hồ sao?""Cố gắng hết sức thôi, tốt nhất là không động đậy, cũng có lúc tìm người mẫu không chuyên, đủ kiểu ngồi không yên, nhích qua trái một chút, nhích qua phải một chút, như thể trên ghế có đinh vậy, khiến mọi người đều không thể đặt bút vẽ được.""Bạn học nào nóng tính có thể sẽ mở miệng mắng luôn," Nàng nói, vẫn tập trung vào màu sơn dầu trên bảng pha màu, "Nhưng chuyện này không thường thấy, phần lớn họ đều rất chuyên nghiệp, rất vất vả, bình thường trên lớp mọi người cũng sẽ thay phiên làm người mẫu, đã trải nghiệm qua, mấy tiếng đồng hồ cứng đờ người, lúc đứng dậy xương cốt như muốn rã rời."Mùa đông ở Tân Thành không có hệ thống sưởi ấm, những ngày đại hàn sẽ lạnh thấu xương, lúc nàng cuối cùng cũng nói xong rồi, tôi chân trần nhảy xuống vội vàng đi lấy dép lê, bị phát hiện kịp thời và cảnh cáo ngồi yên đừng động đậy, không được đi chân trần trên sàn, lạnh lắm."Có lạnh không?"Thật ra không tính là lạnh, trong phòng điều hòa đã bật chế độ sưởi ấm, nhưng có lẽ phải trách việc cứ ngồi mãi, máu huyết lưu thông không tốt nên lâu dần tứ chi bắt đầu lạnh đi."Cũng ổn," Tôi bình thản nói dối, "Không lạnh lắm."Nhưng Kỳ An không tin, nàng vươn tay định chạm vào mắt cá chân tôi, tôi co người lại với tốc độ ánh sáng, nhanh đến mức mấy chữ "có tật giật mình" như bị quán tính văng xuống đất.Thế là nàng buồn cười hỏi tôi: "Không lạnh thì không lạnh, trốn cái gì?"Tôi yếu ớt cãi lại, "Không lạnh chính là không lạnh, chị động lung tung cái gì."Mắt nàng khẽ chớp, hơi cong lên, "Động lung tung chỗ nào chứ, chạm một cái cũng không cho hở?""Không được... Vừa nãy đã không trả tiền công rồi," Nói xong tôi có chút hối hận, muốn nói lí nhí cho qua mấy chữ còn lại, giọng điệu thì cao lên nhưng âm thanh lại càng lúc càng yếu đi, "Không thể cái gì cũng miễn phí được!"Kỳ An xách một tấm chăn nhung ném qua, cách lớp chăn giữ lấy mắt cá chân tôi, bắt tôi co gối ngồi ngay ngắn chừa chỗ trống, rồi ngồi xuống sát mũi chân tôi, giọng điệu nguy hiểm."Vừa hay nói đến đây, chị nhớ ra một chuyện khá quan trọng," Nàng chậm rãi mở lời, tiện tay giúp tôi nhét chặt một góc chăn, "Em có biết không, theo quy định, hợp đồng lao động từ ba năm trở lên và không xác định thời hạn, thời gian thử việc dài nhất không được vượt quá sáu tháng."Màn phổ cập kiến thức đột ngột của nàng khiến tôi mơ hồ chẳng hiểu gì, lời nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, trông không giống có ý định giải thích tiếp, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lại tự mình nói tiếp, "Em nói xem, chủ phớt lờ thời gian thử việc kết thúc, vừa không chấm dứt hợp đồng lao động, cũng không cung cấp đãi ngộ chính thức, có phải là đang giở trò vô lại không?"Vẻ mặt nàng nghiêm túc, nhưng lại không giống đang thảo luận vấn đề tranh chấp lao động, giống như đang đố mẹo, tôi đành phải dựa vào câu trước đó để hỏi, "Sao thế, chị đây là... gặp phải nhà tư bản lòng dạ đen tối nào rồi à?"Kỳ An bật cười thành tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm tôi, bắt chước giọng điệu mơ hồ của tôi, lặp lại: "Đúng vậy, nhà tư bản lòng dạ đen tối nào nhỉ, chính mình cũng không biết, là muốn quỵt nợ hay là đã quên rồi?""Năm ngoái đã hứa với chị điều gì ấy nhỉ, cảm thấy quá đột ngột nên cứ tìm hiểu nhau một thời gian xem sao. Cho nên muốn hỏi bé boss một chút, chị biểu hiện có tốt không, có thể thành nhân viên chính thức chưa?"Tôi hơi lúng túng mím môi, đối mặt với sự trêu chọc thẳng thắn thế này vẫn có chút không chịu nổi."... Em còn tưởng, sớm đã là vậy rồi chứ.""Ồ, vậy sao em không nói sớm, làm chị lo lắng không yên lâu như thế," Nàng cố ý thở phào một hơi khoa trương, xương sống hơi thả lỏng một chút, nghiêng về phía tôi, như một con hồ ly nhỏ chớp chớp mắt câu hồn đoạt phách, "Bây giờ chị có thể hôn em được chưa?"Mới không thèm, tại sao Kỳ An cứ trêu là tôi lại bị động thế này. Cho nên tôi khẽ né người về sau một chút, ra vẻ không tình nguyện, thật ra nhịp tim vẫn luôn đập rất nhanh, "Không được lắm."Kỳ An bị nói vậy thì ngẩn ra một lúc, thế là đến lượt tôi làm kẻ xấu thừa cơ, nhân lúc nàng không phòng bị, nhanh hơn một bước hôn nàng. Nhưng tôi thật sự rất nhát gan, hôn lên cũng chỉ dám chạm vào khóe môi nàng, hôn xong là muốn chạy trốn. Kỳ An dường như đoán được kẻ nhát gan của nàng định đào ngũ, đã có chuẩn bị trước, động tác giữ lấy gáy tôi đúng thời điểm và vô cùng thành thục."Chưa đủ đâu," Nàng càng dựa sát hơn, nói chuyện cũng ngày càng không kiêng dè gì, "Chị thấy nên trịnh trọng hơn một chút."Trong tiềm thức tôi cứ ngỡ nụ hôn của Kỳ An sẽ giống như con người thường ngày của nàng, vân đạm phong khinh, ngay cả việc mê hoặc người khác cũng chỉ làm qua loa cho có, thấy được là dừng ngay nhưng không phải vậy. Nàng hôn rất sâu, tôi như chết đuối, suýt chút nữa táng thân trong nụ hôn ấy, lúc sắp ngạt thở đến nơi, tôi mơ màng nghĩ rằng ấn tượng khuôn mẫu thật sự không đúng.Vậy mà Kỳ An quả thật vẫn thản nhiên như không, dù vừa mới cắn tôi một cái, lúc này xoa xoa đầu dỗ dành người ta xong vẫn có thể hùng hồn nói, ai bảo vừa rồi em lừa chị nói không được."Thay đồ đi nhé, cẩn thận cảm lạnh," Nàng ung dung đứng dậy, "Buổi tối muốn ăn gì?"Điều này thật quá giống phong cách của nàng, phóng khoáng tự nhiên, ngay cả tính chiếm hữu vô cớ cũng có thể thẳng thắn thừa nhận, ví như buổi chiều lúc tôi thay váy áo thì đi pha cacao nóng, lúc quay lại nàng đã chăm chú nhìn rất lâu, lòng bàn tay phủ lên bờ vai trần của tôi, giọng điệu dịu dàng nói đẹp lắm, nói "Chị rất thích". Lúc vén đuôi tóc tôi lên giúp đeo dây chuyền lại ghé tai ngọt ngào khen ngợi, "Bé ngoan xinh đẹp muốn giấu đi không cho ai nhìn thấy dù chỉ một cái liếc mắt", ngay cả sự ích kỷ cũng nói ra một cách hoàn mỹ không tì vết.
***
Chúng tôi còn nhân lúc đêm khuya phố xá yên tĩnh như phế tích, ôm hôn nhau vào cuối tháng Hai tiết trời khi ấm khi lạnh. Rõ ràng gió lạnh như dao cắt, thổi khiến cả người co rúm trong áo khoác trông thật thảm hại, nhưng đôi môi khô lạnh lại có được sự ẩm nóng đã lâu không gặp, giống như núi rừng thấm đẫm băng sương bị kéo lên đầu chuyến xe buýt sớm mùa xuân, tỉnh giấc sớm hơn trong tiếng ù ù của tai.Thế là nghĩ đến buổi chiều, nắng chiếu lâu cũng hơi nóng. Lúc hẹn đến làm người mẫu cho nàng, Kỳ An nói với tôi, có thể phải vẽ khá lâu, sẽ hơi mệt đó."Vậy phải làm sao đây, để có được sự phối hợp tích cực, chị có muốn thử mua chuộc em một chút không?"Nàng vô tội hỏi, mua chuộc thế nào đây.Tôi vốn dĩ chẳng có ý tưởng gì, nàng hỏi thì cũng chỉ thuận miệng đáp một câu: Em nhớ trong công viên có bà cụ làm tranh đường, lâu lắm rồi chưa đến đó."Muốn ăn hở?""Cũng không phải muốn ăn lắm, chỉ là muốn xem một chút thôi."Lời này có chút ăn vạ, không muốn ăn còn nói linh tinh gì, chẳng lẽ lại chạy không một chuyến chỉ để ngắm cảnh thôi sao, nhưng Kỳ An vậy mà thật sự bằng lòng dẫn tôi đi mua, không hề thấy phiền phức."Muốn đi thì đi, không muốn ăn thì không ăn thôi," Nàng nói, "Chỉ là ước muốn nhỏ nhoi thì có gì khó đâu."Tôi không nói cho nàng biết, thật sự rất khó mà.Lần trước có người dẫn tôi đến đây là vào cái tuổi cần người lớn dắt qua đường, từ lúc lên cấp hai thì ngày càng bận rộn, bận quen rồi, ngay cả lúc rảnh rỗi cũng không có ai nhớ mà hỏi tôi "muốn gì". Ra ngoài cùng bạn bè, đại khái là chẳng ai có hứng thú chạy đến những nơi như thế này, huống chi "đến công viên xem tranh đường" thật sự là một ý nghĩ khá ngốc nghếch, nên tôi chưa bao giờ nhắc đến với người khác nữa.Cuối cùng quả nhiên đã đi đường vòng đến công viên, mua một con én đuôi kéo, hình dạng rất truyền thống, cầm trong tay để hoài niệm là thích hợp nhất.Lúc ấy đúng vào thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày, nắng rất đẹp, thời tiết không lạnh lắm, nổi một chút gió. Trên quảng trường có trẻ con thả diều màu, trên chiếc xe nôi người mẹ trẻ đang đẩy có cắm một cái chong chóng nhựa nhỏ, cứ quay mãi quay mãi như dòng nước chảy dài.Tôi ôm lấy cánh tay nàng từ phía sau, rồi bị người ta thuận thế kéo vào lòng."Còn dám không mặc đủ ấm ra ngoài nữa thử xem!"Tôi thuận theo tay nàng cắn một miếng vào chỗ vết cắn trên tranh đường, ngậm đường trong miệng giải thích rằng hôm nay rõ ràng rất ấm áp.- Có giống như mảnh vỡ mùa xuân bị ghép nhầm vào mùa đông không.Kỳ An keo kiệt đến mức phải tính toán chi li với cả thời tiết: "Còn chị thì sao?"- Chị ấy à...Chị là điểm tận cùng của mùa xuân, là nơi hội tụ mọi sự trong sáng, ấm áp và rực rỡ.