[BH][On-going] Ô Rô

Chương 19: Rượu bia.



Tay của Kỳ An còn chưa lành hẳn mà nàng đã vội vã đến YOUNG AND FIT lấy ván trượt của nàng. Lúc đó tôi không biết, là sau này Tống Kỳ Phàm kể cho tôi nghe. Cô ấy cũng nghe lại qua người khác, nguồn tin là lão Trương chủ quán rượu. Ông này hễ gặp người quen là khoe khoang, nói tối thứ Bảy Kỳ An đến hát, trông ông đắc ý không tả được.

Những người bạn quen biết đôi chút đều hiểu rõ, việc mời được Kỳ An đến khó khăn chẳng khác nào mời một ban nhạc lớn, bởi lẽ hai thứ tiền bạc và thể diện đều không mua chuộc được nàng, trừ phi nàng tự nguyện ban ơn. Nhưng Kỳ An keo kiệt nhất, hoặc nói là do nàng quá độc lập quá kiêu ngạo, không mắc nợ ai, cũng không thích ai mắc nợ nàng điều gì.

Lý do Kỳ An đồng ý đến lần này nghe hoang đường tới mức không thể nói xuôi. Nàng tự nói là vì gặp phải một kẻ thuyết khách không có giới hạn nào, chính là ông chủ tiệm ván trượt râu dê. Kỳ An đến lấy ván, ông giữ lại không cho, nói ông gọi cháu một tiếng chị, cháu nể mặt lão Trương một chút nhé.

Ông ấy chơi lớn thật đó.

Điểm quan tâm của Tống Kỳ Phàm và tôi giống nhau một cách lạ thường, việc hát ở đó hay không chẳng quan trọng, nhưng việc đi lấy ván trượt ngay lúc này thì thật quá đáng. Tống Kỳ Phàm bèn thô bạo cảnh cáo, xương mày chưa lành hẳn mà còn dám đi nữa, khỏi cần mày té tao sẽ đánh gãy chân mày luôn.

Kỳ An súc tích, đáp: Đồ điên.

Điều này cũng là do Tống Kỳ Phàm kể cho tôi. Cô ấy chuyển nhật ký trò chuyện cho tôi rồi tố cáo một hồi, mắng không khách sáo chút nào: Em quản lý đi, chó nhà em cắn Lã Động Tân rồi.

"Cô Lã" ép tôi phải đi bênh vực cho cô ấy, tôi nói em làm sao quản được Kỳ An, nhưng vẫn đi hỏi.

"Tay còn chưa lành sao vội đi lấy ván trượt rồi?"

Kỳ An giả ngoan, nói thẳng rằng chị cứ để đồ ở chỗ người ta mà không trả phí gửi đồ thì thật không hợp lý.

Tôi không còn gì để nói, được rồi, mong là chị nói thật.

Ông chủ Trương của Nhiệt Dã cũng thật nể mặt Kỳ An, vỗ ngực hứa tối thứ Bảy nếu bạn của nàng đến chơi thì tất cả đồ ăn nhẹ đều miễn phí, kèm theo phá lệ đặc biệt phục vụ món bánh Mochi nhân kem vốn chỉ có vào thứ Sáu. Tất nhiên, phần lớn là vì Kỳ An không lấy tiền công. Vì thế nàng rủ tôi đi cùng, tôi hơi do dự vì không quen biết hầu hết mọi người. Nàng nói, nếu em không ngại ồn ào, chị sẽ kêu Tống Kỳ Phàm theo em từ đầu đến cuối, đảm bảo không bị lạc lõng.

Rồi nàng gửi một loạt biểu tượng cảm xúc chuột hamster lăn lộn làm nũng, cuối cùng thêm một câu: Đi mà đi mà [hôn hôn].

Tôi thật sự chịu không nổi.

Thứ Bảy tôi đã tận mắt chứng kiến chiêu trò nhỏ của Kỳ An, tiền trảm hậu tấu. Khi mấy cậu thanh niên xách nhạc cụ đi vào, sắc mặt ông chủ Trương cứng lại một chút, dường như nhận ra mình bị lừa rồi. Thế mà họ vẫn lễ phép và e dè lần lượt chào hỏi ông, ông có bực bội đến mấy cũng biết không nên đánh người mặt cười. Huống chi chuyện đã đóng thuyền, không thể nào hạ lệnh trục khách, ai cũng sẽ bối rối.

Lợi dụng lúc ban nhạc đang chỉnh thiết bị trên sân khấu, ông chủ Trương không vui đi đến tra hỏi: "Còn thuê người đóng thế nữa cơ à?"

Kỳ An cắn quả cà chua bi, vẻ mặt cười cợt đặc trưng, "Mấy cậu em khóa dưới, trình độ cũng khá, cho các bạn trẻ chút cơ hội thôi mà. Chi phí cháu chịu."

Ông câm nín: "Được rồi, tốt xấu gì cháu cũng đã nhận hết."

Nói xong quay đầu bỏ đi, lúc này Kỳ An mới từ tốn nói sau lưng ông, "Bọn họ tối nay còn phải về trường, hát đến chín giờ rưỡi rồi cháu lên."

Chân ông phanh gấp, quay đầu lại, mặt đổi sắc từ âm u sang quang đãng nhanh như lật bánh tráng. Kỳ An cười, cố ý nói ông chủ Trương còn muốn gì nữa, bàn này cháu cũng trả tiền luôn chắc là được rồi nhỉ.

Bạn của nàng cũng cười, nói mày trả tiền đi mày trả tiền đi, chơi vố này làm anh Đông ngồi tàu lượn siêu tốc rồi, đền chút phí tổn thất tinh thần đi.

"Cũng không đến mức đó," Ông vẫy tay, mặt trời quang mây tạnh, "Để ông mời, mọi người ăn ngon chơi vui."

Câu cuối nói với Kỳ An: "Chỉ có cháu là giỏi thôi."

Đến quán rượu không có lý do gì mà không uống. Trò chơi trên bàn nhậu chỉ có vài loại như đếm bảy, đoán xúc xắc, cò quay Nga và sự thật hay thử thách. Nhưng bản thân trò chơi không phải là mục đích, nên cũng chẳng ai bận tâm chúng có cũ kỹ hay trẻ con không, vui thì cứ uống, trừ Kỳ An ra.

Sau này tôi mới biết, nàng hầu như chưa từng tham gia những trò chơi như vậy. Điều này khó tránh khỏi có chút khó hiểu, bởi nàng không giống người khó hòa nhập, những hoạt động giao tiếp xã hội kiểu này lẽ ra nên là thường lệ.

Nhưng lý do Kỳ An đưa cho tôi là, không quen.

Không quen cái gì?

- Không biết.

Thế là tôi không hỏi thêm nữa.

Nhưng hôm nay nàng giữ vẻ rất tốt, tự nhiên tham gia mọi vòng chơi, khi trò đếm bảy đã thua hai lần ở số 49 và 84, thua còn muốn ăn vạ, nhưng khi uống thay cho tôi thì lại sảng khoái chịu phạt.

Uống phạt thay phải gấp đôi, tôi lại xui xẻo thua rất nhiều. Kỳ An đoán tôi không biết uống rượu, lại là người không có năng lực mà cứ nhận việc khó, không cho tôi chạm vào một giọt nào, đổ mấy ly đầy về phía nàng.

Nàng nửa thật nửa đùa hỏi tôi có muốn nhấp một ngụm bọt nổi lên không, nói xong lại hối hận không cho, tránh tay tôi, quay đầu tự mình uống cạn.

Lần này tôi nói không chơi nữa, thua nữa không chịu nổi. Kỳ An mỉm cười, dưới mặt bàn nàng cứ nắm chặt lấy tay tôi, "Có gì mà không chịu nổi, không phải có chị rồi sao."

Nhưng không phải thật sự đang khuyên nhủ, vì sau đó nàng cũng nói không chơi nữa, hơi chóng mặt, đợi ông chủ Trương bận xong chào ông một tiếng, ra ngoài hít thở không khí.

"Kẻo ổng tưởng chị bỏ trốn."

Nói rồi nàng gối đầu lên vai tôi nghịch điện thoại, khẽ nhíu mày, người nàng nồng nặc mùi rượu. Tôi hơi lo lắng, khẽ hỏi nàng, khó chịu không?

Kỳ An lắc đầu, nói vẫn ổn. Rồi lợi dụng tiếng bass trên sân khấu đang lớn, hòa với tiếng trống, nàng ghé sát tai tôi, khẽ nói: "Lát nữa muốn nghe bài gì?"

"Hở?" Tôi hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt hoa đào lấp lánh của nàng, một lần nữa mất bình tĩnh lỡ nhìn đi chỗ khác, vội vàng rũ mi mắt xuống, "Em sao cũng được."

"Nếu em không nói..." Nàng nói được nửa câu lại nuốt vào, làm bộ muốn nhéo má tôi, khẽ giục một câu, "Cho em cơ hội nữa, nhanh lên!"

Nàng vẫn không nỡ bèn nói, "Nếu em không nói chị đi hỏi người khác đấy", dù chỉ là lời nói đùa để dọa người.

Sự thiên vị cẩn thận đến thế, quý giá nhường nào sao tôi nỡ đánh mất được.

Tôi không thể tiếp tục giữ sự biết điều nữa, "Yellow của Coldplay, hoặc Orange Ocean, bài nào cũng được... Em chưa từng nạp hội viên, luôn không nghe trọn vẹn cả đoạn dạo đầu."

Nàng bị lý do hoang đường này chọc cười, lười biếng dựa vào hõm vai tôi cười, vẫn không chút do dự đáp ứng, âm cuối kéo dài, "Được, em nói sao thì là vậy."

***

Không khí tháng Giêng như nước đá, ngâm cho người ta tê dại. Nàng thấy tôi lạnh cóng, kéo khóa cổ áo khoác lông vũ xuống một chút, nắm tay tôi áp vào bên cổ, "Lạnh thì quay lại đi."

Có lẽ vì cồn, nhiệt độ cơ thể nàng nóng ran. Kỳ An uống rượu không đỏ mặt, nhìn sắc mặt thì y như không có chuyện gì, chẳng nhìn ra được điều gì khác thường cả, chỉ khi chạm vào làn da nóng bỏng mới muộn màng hoảng sợ. Tôi nói, thật sự không sao chứ?

Lần này nàng rất thành thật, nói, hơi chóng mặt.

"Chị ăn tối chưa?"

"Vừa nãy có ăn chút đồ vặt..."

Tôi cạn lời, nói: "Rồi, chị ở đây đợi đi, em đi mua chút đồ cho chị ăn lót dạ."

Kỳ An không chịu, "Đi cùng đi, chị đâu đến nỗi đi còn không vững."

Mua cơm hộp, bánh mì kẹp và sữa nóng ở cửa hàng tiện lợi. Đồ uống nóng bỏng miệng, tôi nói, ăn thứ khác trước đi, sữa em cầm giúp chị một lát.

Nàng nghe lời nói được, cắn từng miếng nhỏ ở góc bánh mì. Có lẽ thật sự khó chịu, nên nói ít hơn nhiều so với bình thường.

Chúng tôi ngồi xuống bậc thang ở quảng trường lõm. Mùa hè nơi này từng có những bụi hoa tóc tiên và một ông lão kéo đàn dương cầm, tiếng trẻ con đi xe đạp nhỏ ồn ào vọng ra rất xa, đầy trời là những chuồn chuồn tre chớp loé, duyên dáng và tràn đầy sức sống bay lên rồi rơi xuống.

Sau này tôi đã kể với rất nhiều người rằng trong những bụi cây mùa hè từng có đom đóm, như những vì sao hạ phàm. Họ đều không tin, nói với tôi về địa lý sinh thái, nói môi trường ở trung tâm thành phố hoàn toàn không thích hợp cho chúng sinh tồn, tôi nhất định đã nhìn nhầm rồi.

Lý lẽ tôi cũng hiểu chứ, nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy. Không phải một hai lần, chẳng qua cũng chỉ lác đác vài con ẩn hiện trong cành lá, một lúc thì sáng lên, một lúc lại tắt đi.

Nhưng cuối cùng tôi cũng không kiên trì nữa, thế là họ cho rằng sự im lặng của tôi là ngầm đồng ý, khăng khăng là do tôi đã nhìn nhầm.

Dù sao bây giờ thật sự không còn nữa.

Chúng mãi mãi vô danh ở lại trong những mùa hè đó, và không tồn tại dưới dạng những hình ảnh tĩnh. Trong thời đại như này, nên được xem là khó mà tìm thấy và đáng quý.

Mãi đến khi Kỳ An gọi tên tôi, tôi mới hồn vía nhập lại thân. Nàng chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm nhìn tôi, tôi mơ màng hỏi chị bây giờ có uống không, muốn đưa hộp sữa cho nàng. Nhưng Kỳ An nghiêng người tới, khoảng cách này lẽ ra chỉ cần đưa tay là đủ rồi, tôi đột nhiên hiểu ra nàng sắp làm gì.

Song Kỳ An chỉ bình tĩnh và kiềm chế đặt một nụ hôn lướt nhẹ lên má tôi, nhẹ đến mức còn không chân thật bằng cảm giác hơi thở phả lên má. Nàng dường như chỉ rút lấy một ly sữa từ tay tôi, chỉ vậy thôi, những thứ khác đều không có bằng chứng.

Cứ như không có gì xảy ra, hoặc chưa kịp xảy ra. Chỉ có hơi thở nóng bỏng làm bỏng da tôi, rồi càng lúc càng cháy dữ dội, lan rộng khắp người theo sợi thần kinh như lửa đồng. Chúng quá nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ, chỉ một chút thay đổi nóng lạnh đột ngột cũng có thể gây ra phản ứng dây chuyền như sạt lở đất.

Còn kẻ gây ra lại hoàn toàn không mảy may biến động, yên lặng xé bọc nhựa của ống hút, không có thùng rác liền tiện tay nhét lớp vỏ vào túi áo, rồi nhìn đồng hồ một cái, nói, quay lại thôi, sắp đến giờ rồi.

***

Trước khi lên sân khấu Kỳ An vậy mà lại đang bận học thuộc lời bài hát, rõ ràng những bài hát được yêu cầu đều là bài nàng thường nghe trên ứng dụng âm nhạc, nhưng Kỳ An nói, xem lại một chút, sợ quên lời.

Tôi tưởng nàng căng thẳng, hoặc là chứng ám ảnh cưỡng chế của người theo chủ nghĩa hoàn hảo, "Bỏ thì bỏ đi, không muốn hát thì không hát, em sẽ không cười chị, hoặc vì một bài hát mà không vui đâu."

"Không phải," Nàng hơi nhấc mắt lên, "Chị vẫn muốn dành điều tốt nhất chị có thể làm được cho em."

Tôi sững lại một chút, còn vì Kỳ An nhấn mạnh vào chữ "em". Điều này không bình thường, nhưng phù hợp với sự lãng mạn.

Nàng đưa tay sờ tóc tôi một cái, đứng dậy, "Chị qua bên đó đây."

Nàng mượn đàn guitar của ban nhạc, chắc là đã nói trước. Lúc này lượng người ít đi nhiều, bầu không khí dần trở nên yên bình nên nàng chỉ cần một cây đàn, vừa đàn vừa hát rất vừa vặn.

Giọng cao rất đẹp, chuyển đổi giữa giọng thật và giọng giả cũng tự nhiên mượt mà. Nàng không căng thẳng, càng không sợ sân khấu, vốn đã không có gì để chê, mà vẻ đẹp lại là điểm cộng vạn năng phổ biến trong hầu hết mọi trường hợp. Không chỉ những người bạn đi cùng, mà gần như toàn bộ khách trong quán rượu đều ngẩng đầu nhìn, còn có người giơ điện thoại lên quay phim.

Lúc này tôi cuối cùng cũng có thể giống họ, không che giấu, thẳng thắn nhìn nàng rất lâu.

Nàng mặc một chiếc áo sơ mi oversized, cài cúc đến nút thứ hai từ cổ, hơi lộ ra xương quai xanh đường nét thanh mảnh rõ ràng, một nửa vạt áo sơ mi gập vào trong cạp quần, trên cổ tay là chuỗi hạt gốm chúng tôi cùng chọn ở cửa hàng đồ thiết kế tại Bắc Kinh. Trang điểm không quá đậm, nhưng đường nét ngũ quan lại được phác họa rất rõ ràng.

Sống động như thể vĩnh viễn sẽ không phai nhạt theo ký ức.

Nếu tôi nhớ không lầm, nàng tổng cộng hát sáu bài, cũng có thể là năm hoặc bảy bài. Tôi thề là tôi đã luôn chăm chú lắng nghe, thế nhưng mãi đến khi Kỳ An rất ngang ngược hát một bài tên là《Daughter》, ánh mắt nàng khi cười nhìn sang rõ ràng là say, say rất sâu, hại tôi đột nhiên bị mất trí nhớ ngắn hạn.

Trust me your ignorance don't faze me

She's my baby girl

It goes against everything that you taught her

But I'm sorry miss, I'm in love with your daughter

Said, "What about kids? All the hopes I had for her."

Well I'm sorry miss, I'm in love with your daughter

...

Mắt tôi dần mờ đi, ướt át đến mức sắp đổ mưa. Tôi dần không nhìn rõ xung quanh nữa, hệt như không nhìn rõ tương lai.

Rõ ràng là lúc đang vui, không nên nghĩ nhiều như vậy.

May mà đèn đóm lờ mờ, tôi cúi đầu tìm khăn giấy, sợ nước mắt tuôn ra bị người khác nhìn thấy, nhưng tìm mãi không thấy đâu. Tay không biết để đâu đành che đậy bằng cách cầm lấy cái ly trên bàn, vội vã uống một ngụm, nào ngờ là rượu Brandy. Rượu gọi theo số lượng người, nhưng Kỳ An vẫn luôn không cho tôi uống nên vẫn để đó cạnh tay tôi đến giờ.

Ngụm rượu mạnh ngoài dự kiến này làm tôi sặc rất nặng, che miệng ho dữ dội một lúc lâu, nước mắt sắp rơi được dịp tìm đường vội vàng nhảy xuống. Cậu bạn bên cạnh chú ý thấy, rót trà vào ly không, lịch lãm đẩy về phía tôi, vừa cười vừa nói vài câu giải tỏa sự ngượng ngùng cho tôi: "Ngon không, trước lạ sau quen, thử lại không?"

Tôi liên tục từ chối, "Không cần không cần, cả đời này đều không muốn đụng vào nó nữa."

Nói xong câu đó tôi bỗng thấy thật mỉa mai, "cả đời" vậy mà lại trở thành một cụm từ có thể nói ra nhẹ nhàng đến thế; mỉa mai hơn nữa là, ngay cả một "cả đời" rẻ mạt như vậy, tôi còn phải suy nghĩ tới lui xem có dám, có thể hứa hẹn cho tương lai hay không.

Đây đại khái là năm phút ngắn nhất tôi từng trải qua kể từ khi biết chuyện, thoáng chốc đã biến mất không dấu vết. Trong khái niệm trước đây, thời gian một bài hát đủ để giải một bài toán hàm lượng giác, hoặc đi bộ từ nhà đến bến xe buýt. Trước đây sao tôi chưa từng cảm thấy nó ngắn ngủi đến vậy, ngay cả một khuôn mặt cũng không kịp ngắm nhìn kỹ lưỡng.

Một bài hát kết thúc, nàng gật đầu ra hiệu sắp xuống sân khấu, nhưng bên dưới có người kêu to: Hát thêm bài nữa đi! Là một anh hàng xóm quá nhiệt tình, giọng vùng Đông Bắc nặng làm cả quán cười ồ. Một lời kêu gọi trăm người đáp lại. Nàng cũng cười, tùy ý gật đầu về phía dưới sân khấu,

"Vậy bài cuối cùng...

《 Người bạn gây tổn thương nhất》của Trần Dịch Tấn, dành tặng cho tất cả mọi người đã ủng hộ."

Thế mà nàng lại tỏ vẻ rất nghiêm túc, làm cả quán lại cười ồ lên. Bầu không khí huyên náo hơn bình thường một chút, nhưng không đến mức ồn ào hay chợ búa. Nàng chắc là muốn chọc tôi vui phải không, vừa nãy rơi nước mắt nhất định lại bị nhìn thấy rồi, dù người khác đều tin, nàng cũng sẽ không cho rằng đó là do bị rượu mạnh sặc.

Tôi chỉ khi ngước mắt là bắt gặp ánh mắt nàng, dùng khẩu hình nói: Em rất thích.

Vừa lúc nàng hát đến câu "Làm sao người khác hiểu thấu lòng tôi", nàng mỉm cười ý nhị nhìn tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...