[BH][On-going] Ô Rô
Chương 17: Gấp giấy.
Trong tất cả bạn bè của Kỳ An, người mà tôi quen biết đầu tiên là Tống Kỳ Phàm. Có lẽ người ta luôn có một hoặc hai đứa bạn từ thuở nhỏ biết rõ mười mươi những chuyện xấu hổ của mình, và cứ đến những thời khắc quan trọng lại lôi ra bêu rếu. Bởi vậy, tôi có đủ lý do để tin rằng, Kỳ An chẳng mấy tình nguyện để tôi quen biết Tống Kỳ Phàm không ít thì nhiều.Nhưng chuyện tình cờ gặp gỡ thế này hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của người ta.Tôi nhìn Kỳ An chẳng thấy nàng có bất kỳ ý định nào muốn về nhà, dù Tân Thành đã chính thức nghỉ hè được gần một tuần, nàng vẫn cứ hẹn tôi ra ngoài chơi, rồi một hôm nọ bỗng dưng hỏi tôi có muốn đi quán rượu không, là kiểu quán bar nhẹ nhàng. Mà lý do lại mộc mạc đến nghẹn lời: bởi chỉ có thứ Sáu mới bán tuyết mị nương làm thủ công, ăn rất ngon.Quán rượu kia nằm trên con phố náo nhiệt nhất về đêm ở Tân Thành, nhưng khác với những hình dung thường thấy về sự xa hoa trụy lạc, có lẽ là do chúng tôi đến vào buổi chiều, tránh được khung giờ cao điểm khách khứa, nó không ồn ào, cũng không vắng vẻ. Có thể coi là một nơi đáng để người ta thả lòng tâm thần, cũng có thể chuyện trò vui vẻ, vừa mực thước lại vừa phóng khoáng.Ông chủ họ Trương, xem như là người quen cũ của Kỳ An, bởi vì khách đến đa phần là người trẻ tuổi, thường hay cười nói một câu "anh Đông". Kỳ An từng đến hát ở đó một thời gian vào buổi tối, qua lại cũng coi như nói chuyện được. Thực ra chỉ là đến giúp đỡ tạm thời, ban nhạc hát chính là do mấy sinh viên cùng trường lập nên, có một dạo ca sĩ chính bị viêm họng, nàng đến hát đỡ một thời gian.Chúng tôi gặp gỡ Tống Kỳ Phàm trong cái hoàn cảnh như thế này.Cô ấy vừa bước vào, Kỳ An đã liếc mắt thấy ngay, khẽ nheo mắt một cái, vốn dĩ đang từ tốn trò chuyện với tôi chuyện khác thì bỗng dưng im bặt.Tôi không hiểu, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, từ xa thấy một cô gái trẻ chống cằm tựa vào quầy bar, dắt theo một bé gái tầm năm sáu tuổi, không biết đang nài nỉ mềm nắn rắn buông chuyện gì với ông chủ Trương kia nữa."Chị quen hả?"Kỳ An gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Bây giờ không muốn quen lắm, một đứa bạn xấu thôi."Tôi cái hiểu cái không, quay đầu nhìn lại một lần nữa, thấy ông chủ Trương nhìn quanh một lượt rồi chính xác giơ tay chỉ về phía hai chúng tôi, cô ấy theo đó nhìn sang, từ xa toe toét cười.Kỳ An xoa thái dương, nhức đầu nói, hỏng chuyện rồi."Ý gì á?""Lão Trương chắc chắn đã bán đứng chị rồi, cái người này thật là thù dai." Nàng nằm sấp xuống bàn gối tay, uể oải lắc lắc chiếc ly thủy tinh trong tay. Lần này tôi biết bên trong là nước táo, không phải rượu.Nàng vừa nói vừa hất cằm, ý bảo tôi nhìn cô gái đội mũ nồi đang đi về phía chúng tôi kia, giọng nói nhỏ dần, "Cái con nhỏ này chắc chắn có chuyện tìm ổng, ổng không muốn quản, đẩy cái rắc rối này cho chị, tiện thể trả thù luôn!"Lý do "thù dai" nghe ra cũng buồn cười, chẳng qua là ông chủ Trương thiếu người hát, muốn tìm Kỳ An đến, mà nàng thì lười chẳng muốn nhận việc này. Hai người mỗi lần gặp mặt đều giằng co tới cực điểm, đến nỗi Kỳ An không dám đụng vào, chỉ muốn trốn tránh, hơn một tháng sau mới ghé qua lần nữa.Thế là tôi bỗng hiểu ra mấy hôm trước ở cửa hàng ván trượt, lão già râu dê nói với Kỳ An "Lão ta không bắt được cháu thì lại làm phiền ông" là có ý gì, đồng thời cảm thấy hai ông bạn già này khá hợp nhau. Ví dụ như ít nhiều đều có chút "trẻ trâu" trong người, một người thì đặt tên cho cửa hàng ván trượt của mình là Young and Fit, một người thì đặt tên cho quán bar là Nhiệt Dã, ngoài ra cũng ít nhiều dính dáng đến sự trẻ con.Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra "bạn xấu" và "hỏng chuyện rồi" đại diện cho điều gì, cho đến khi nghe thấy câu nói "Thấy sắc quên bạn" vừa giòn vừa vang khiến mấy bàn gần đó đều đổ dồn ánh mắt.Giữa hai lựa chọn mắng người và giả chết thì Kỳ An nghiêng về cái thứ hai, che mắt cúi đầu, "Tôi không quen cô ta."Tôi miễn cưỡng quay đầu nhìn một cái, ấn tượng trực quan nhất mà Tống Kỳ Phàm mang lại là sự vội vã, đi đứng đều sải bước như sao băng, thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí từ người cô ấy ập đến.Cô ấy vừa đến đã ngồi thẳng xuống bên cạnh tôi, nhưng may là cô ấy hiển nhiên đã biết rõ quan hệ giữa tôi và Kỳ An, cho nên bỏ qua được rất nhiều lời giải thích khó xử. Kỳ An khẽ nhíu mày, nhìn nàng muốn nói lại thôi một lát, cuối cùng miễn cưỡng giới thiệu với tôi một cách rất qua loa, "Tống Kỳ Phàm, bạn chị."Đối với người sau thì chẳng khách khí chút nào: "Mày có thể tránh xa em ấy ra không?"Lúc đó Tống Kỳ Phàm gần như sắp dựa hẳn vào người tôi, cô ấy khiêu khích nhếch mép với Kỳ An, quay đầu cười với tôi rạng rỡ lại quyến rũ, "A Hứa sẽ không để ý đâu, đúng không?"Kỳ An hừ lạnh một tiếng, "Tao để ý, để ý lắm."Nhưng Tống Kỳ Phàm coi lời nàng như gió thoảng bên tai, tự nhiên như quen thân kể lể với tôi những "chiến tích huy hoàng" trước đây của Kỳ An. Ví dụ như thời trung học chiếc ván trượt đường phố của Kỳ An cũng có chút tiếng tăm ở mấy khu phố gần đó, tiếc là có lần ngã quá nặng, cẳng tay bị gãy phải bó bột gần một tháng, do đó lỡ mất kỳ thi mỹ thuật liên trường quan trọng nào đó. Giáo viên ở hành lang mắng nàng một trận, như tiếng chuông vang vọng hai tầng lầu, học sinh cả hai tầng đều túa ra xem kịch."Cái đức hạnh của mày ấy, nếu không nhờ giáo viên cản lại, ngã đến nhập viện trước kỳ thi tốt nghiệp tao chẳng lạ chút nào," Tống Kỳ Phàm nói, "Lần này coi như chưa thảm lắm đâu, mày cứ âm thầm mà vui đi, đừng có đến lúc nào đó bệnh viện thông báo tao đến lo hậu sự cho mày!"Kỳ An day day mi tâm, ờ một tiếng, "Không đến lượt mày, cảm ơn.""Còn không đến lượt tao! Lần nào đi phòng khám đến bệnh viện chẳng phải tao đưa mày đi?" Cô ấy vừa nói vừa quay đầu sang tôi, "A Hứa bé cưng, em có biết mình đã trêu vào cái thứ phiền phức có một không hai nào hay không hả. Chị đây lần sau mời em một bữa ra trò, đa tạ em đã trừ hại cho dân."Mắt cô ấy đảo một vòng, liếc nhìn Kỳ An, lại nhấn mạnh, "Chỉ có hai chúng ta đi thôi, không dẫn theo nó."Sau đó cô ấy bị Kỳ An đạp cho một phát, người vừa ra chân cười như không cười hỏi cô ấy, "Mày là chị ai?" rồi lại khẽ đá vào mắt cá chân tôi dưới gầm bàn."Không cho gọi chị thì gọi anh cũng được," Cô ấy khoác vai tôi một cách tự nhiên, "Tóm lại sau này nó dám bắt nạt em thì cứ nói với anh, anh che chở cho em."Nhưng có những người nói chuyện thật sự không đáng tin, giây trước còn nói "anh che chở cho em", giây sau đã có thể vứt rắc rối cho tôi rồi tự mình chuồn mất."Đây là em gái chị," Cô ấy vẫy tay về phía quầy bar, ý bảo bé gái đang ôm ly nước chanh uống ừng ực kia lại đây, kéo đến trước mặt tôi, vỗ vỗ đầu con bé, "Nhiễm Nhiễm, gọi chị đi."Đợi bé con chào xong, cô ấy lùi lại mấy bước làm bộ muốn đi, "Chị có chút việc, trông giúp chị một lát nhé!"Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi, cô ấy nhìn tôi cười đểu, "Vốn định nhờ lão Trương giúp chị việc này cơ, bây giờ chắc là không cần nữa rồi, dù sao em với nhỏ gần tuổi nhau nhất, dễ dàng tìm được tiếng nói chung mà!"Tôi cắn răng, cầu cứu nhìn Kỳ An, nàng lại dựa người vào ghế bành, hai ngón trỏ đan vào nhau làm hình chữ thập, lắc đầu, mặt đầy vẻ lực bất tòng tâm.Tống Kỳ Phàm cười lớn: "Em đừng nhìn nó, đồng chí Tiểu Kỳ nổi tiếng là tâm địa sắt đá đấy, bảo nó trông trẻ con chẳng thà bảo nó đi chết còn hơn." Rồi cô ấy làm mặt quỷ với tôi, lại chắp tay vái lạy nói: "Làm ơn đi mà, trông giúp chị một lát thôi, chỉ một lát thôi."Cô ấy vừa xoay người đã chuồn mất, tôi bắt đầu khổ não không biết phải chăm sóc đứa trẻ trước mắt thế nào, chẳng lẽ mặc kệ con bé "tự đi chơi đi" ở cái nơi quán rượu này, nhưng nếu bắt kể chuyện hay trò chuyện thì...Thôi, mạng tôi cũng mang đi luôn đi.Tôi cố gắng dò hỏi để tìm cách: "Trước đây có anh chị nào khác dẫn em đi chơi không?""Thường xuyên ạ," Nhiễm Nhiễm nói câu này mà ra vẻ bà cụ non, "Em quen rồi."Trong lòng tôi phục sát đất, được rồi, hóa ra là dân chuyên.Vừa hay trên tay có vỏ kẹo nên tôi cẩn thận đề nghị, hay là chị dạy em gấp giấy nhé. Bé con rất dễ gần, ít nhất là hiểu chuyện hơn chị nó, lập tức vui vẻ đồng ý, xích lại ngồi sát bên tôi.Tôi không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa, dạy cái gì không dạy lại cứ phải gấp hoa hồng, chẳng khác nào từ một quyển bài tập dày cộp cố tình chọn ra một bài toán siêu khó. Có lẽ cảm thấy đồ càng đẹp thì càng dễ lấy lòng con gái, cũng vì không chắc bọn trẻ bây giờ thế nào, đồ đơn giản quá lại sợ bị chê là coi thường trí thông minh của người ta.Nhưng trẻ con dù sao vẫn chỉ là trẻ con, tôi hoàn toàn không để ý đến mức độ tiếp thu mà một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có.Nói tóm lại, tôi mới là đồ ngốc.Chưa được mấy bước con bé đã bắt đầu không theo kịp, khi tôi giúp chỉnh lại nếp gấp, con bé mếu máo sắp sửa rơi nước mắt, "Em không học được..."Tôi kịp thời dừng lại: "Vậy chị gấp xong rồi tặng em nhé, lát nữa chúng ta cùng nhau gấp bươm bướm nha."Trẻ con thay đổi sắc mặt thật nhanh, lập tức đã tươi cười rạng rỡ, vui hay buồn đều chỉ trong chớp mắt, giống như con cá vàng chỉ nhớ được bảy giây.Tôi nghẹn lời, không muốn gấp thì cứ nói thẳng ra đi, làm gì mà cứ như sắp khóc đến nơi, dọa tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài..Khi sắp gấp xong, Kỳ An ghé lại nhìn, "Đây là cái gì vậy?"Tôi nói là hoa hồng, thắc mắc nghĩ chẳng lẽ trừu tượng đến thế sao, không biết nên nghi ngờ mắt nàng hay tay nghề của mình nữa.Nhưng giây tiếp theo tôi đã hiểu Kỳ An cố tình hỏi vậy, nàng dùng lực không mạnh nhéo tai tôi, đến khi tôi giả vờ đau nàng mới buông ra, lại ghé sát vành tai tôi nhẹ nhàng cảnh cáo: "Không được tặng hoa hồng cho người khác!"Trong lòng tôi thở dài nghĩ làm người thật khó, nhỏ giọng nói, nhưng em đã hứa tặng cho Nhiễm Nhiễm rồi.Kỳ An đối với một vài chi tiết mà người khác có lẽ cho là nhỏ nhặt lại cố chấp đến gần như cứng đầu, ví dụ như quyền sở hữu một bông hoa hồng giấy. Tống Kỳ Phàm thật không nên bỏ lỡ cảnh này, Kỳ An vì một tờ giấy gói kẹo mà lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với trẻ con.Ồ, vậy mà lại thành công.Nàng giống như một viên sĩ quan kiêu ngạo, lấy được chiến lợi phẩm thì đắc thắng trở về, bỏ lại mớ hỗn độn cho tôi một mình thu dọn. Tôi mân mê tờ giấy gói kẹo còn lại đã nhàu nát, vô cùng đau đầu, dùng giọng điệu thương lượng hỏi bé con, "Chị gấp thỏ con cho em nha?"Tôi cảm thấy mình y như giáo viên mầm non ở lớp học can thiệp sớm vậy, giọng điệu thân mật chưa từng có trong đời tôi, ngọt đến nỗi chính tôi cũng không dám nghe nhiều, thêm một câu nữa chắc tôi hoàn toàn xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu cho hết, tai nóng như muốn bốc hơi tại chỗ.Nhưng tôi vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn Kỳ An, trưng cầu ý kiến: cái này thì được chứ hả.Nàng ở bên kia bàn cười nghiêng ngả không thành tiếng, tôi dùng khẩu hình uy hiếp nàng, cấm cười. Có thể tưởng tượng được là vô ích, chỉ có thể chịu thua bị nàng bắt được điểm yếu.Nhưng Kỳ An rất hài lòng về chuyện này, còn tranh thủ gửi cho tôi một tin nhắn WeChat, không ngờ em dỗ trẻ con cũng có năng khiếu đấy chứ.Tôi nghĩ thầm, sao chúng ta cứ phải đối diện nhau mà nhắn tin thế này, ngốc hết chỗ nói. Thế là lạnh lùng gửi lại một biểu tượng cảm xúc con chó Shiba bị véo mồm, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi nàng, chị Tiểu Tống bao giờ về, em sắp hết cách rồi.Kỳ An rất giỏi bắt bẻ, nhìn động tác gõ chữ của nàng là tôi biết chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp, lực nàng nhấn từng chữ pinyin đều tỏ rõ sự bực bội."CẤM! GỌI! NÓ! LÀ! CHỊ!"- Đồ nhỏ mọn!Đương nhiên tôi không dám gửi câu này cho nàng, ấn giữ phím enter xóa đi rồi chỉnh lại tin nhắn, chỉnh sửa ra một sự khác biệt một trời một vực."Không dám nữa không dám nữa, đừng giận mà."Vừa đặt điện thoại xuống, bé con lại xích gần tôi, dùng giọng non nớt nói chị ơi em còn muốn thuyền nhỏ nữa, có thuyền rồi thỏ con có thể ra hồ tìm cá mập chơi.À, nhưng mà tại sao thỏ con lại phải đi tìm cá mập? Tôi không hiểu, nhưng nghĩ lại hình như hồi bằng tuổi này tôi cũng từng ngớ ngẩn phong cho một cây xương rồng nào đó trên ban công làm hoàng tử, thế là bỗng nhiên thông suốt, lại nhỏ giọng gọi Kỳ An: "Chị ơi, giấy gói kẹo..."Đường nét tinh xảo trên gương mặt nàng dưới ánh sáng nơi góc nửa sáng nửa tối, một nửa như nhuộm màu đào, một nửa mờ ảo không rõ, khóe miệng hình như đang ngậm ý cười, nghiêng đầu nhìn tôi mấy giây mới chậm rãi sờ soạng lấy ra một viên sô cô la, bóc vỏ rồi đưa sô cô la cho Nhiễm Nhiễm, phần vỏ thì đập vào trước mặt tôi, tay lại không rời đi."Gọi một tiếng chị ơi nữa chị sẽ cho em."Tôi không để ý đến nàng, nói với bé con, chị Tiểu Kỳ xấu tính lắm, không cho chúng ta giấy kẹo thì làm sao.Kỳ An hiển nhiên không ngờ tôi lại chơi trò không theo luật lệ thế này, vừa bực mình vừa buồn cười nói tôi lỳ lợm, ném tờ giấy kẹo qua, người rụt về ghế bành, giống như một con mèo Maine đang dỗi hờn, vừa ngoan vừa dữ.Cho đến khi Tống Kỳ Phàm đón Nhiễm Nhiễm đi, nàng vẫn không để ý đến tôi. Tôi thở dài một tiếng, cằm chống lên mặt bàn đáng thương gọi nàng, chị ơi, chị ơi, giận thật rồi hở?Kỳ An có chút không nhịn được cười, nàng mà cười rồi thì chẳng còn giận được nữa, nói với tôi, em phiền thật đó.