[BH][On-going] Ô Rô
Chương 16: Mất nét (2)
Hôm sau nàng đúng hẹn đợi tôi. Thì ra chuyện ngày mai trả, thật không phải nói suông.Tay trái nàng kẹp điếu thuốc, đã châm nhưng chẳng hút một hơi, cứ để thế, nhìn tấm biển "No smoking" trước cửa một cửa hàng bên cạnh như đang suy nghĩ gì đó, mặc cho tàn thuốc rơi lả tả.Một chút đốm lửa màu cam đỏ rực rỡ như ngọn cờ dưới bóng cây.Bỏ qua những lời chào hỏi hay khách sáo không cần thiết, nàng cứ thế đưa tới mấy tờ tiền giấy gập làm đôi một cách hơi đột ngột. Tôi vừa định đưa tay ra, nhìn rõ rồi lại rụt về, nói dối cho trót: "Thừa rồi."Nàng khẽ cười nhạo một tiếng: "Lừa trẻ con à, làm như tôi chưa từng mua nước, không biết giá tiền sao?"Đến lượt tôi ngượng ngùng, hối hận hôm qua đầu óc có vấn đề mới báo cái giá mà chỉ có kẻ ngốc mới tin, biết điều nhận lấy không nói gì nữa.Thế mà còn là tiền seri liền, chẳng lẽ hôm nay mới ra ngân hàng đổi ư.Xe buýt chạy chuyến tối giãn chuyến lâu lạ thường, lúc này luôn phải tìm chút gì đó tiêu khiển, học thuộc lòng hoặc nghe nhạc. Tôi chọn cái sau, bởi hành động học thuộc lòng sẽ khiến người ta trông quá non nớt, đậm chất học sinh thậm chí trẻ con.Mặc dù sự thật là vậy, nhưng không hiểu tại sao, tôi luôn không muốn tỏ ra trẻ con trước mặt nàng, cứ như sợ bị xem thường.Nàng trông không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi chẳng khác nào từ Đồng La Loan đến Trát Đạt ở Tây Tạng. Kỳ An đã quen thuộc với mọi lối sống của xã hội người lớn, còn tôi vẫn ở cái tuổi mà ngoài việc đọc sách ra thì chẳng biết gì.Dây tai nghe luồn qua áo hoodie, như vậy chỉ cần trùm mũ lên là có thể thoải mái nghe nhạc trong giờ tự học buổi tối. Thời gian đó tôi thay phiên mặc đủ loại áo hoodie, có vài đứa bạn thân thiết luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý. À, lại không nghiêm túc rồi.Lớp chọn kiểm tra đồ điện tử rất nghiêm, đa số đều có lòng mà không có gan. Lúc đó tôi đang mắc kẹt trong giai đoạn khó khăn về tâm lý, bị đè nén nên sinh ra phản nghịch. Tự học nghe nhạc, lên lớp ngủ, đợi thầy cô kiểm tra xong lớp thậm chí còn trốn học đi xem phim, la cà ở thành phố cả buổi sáng, lúc về mua trà sữa cho bạn cùng bàn, cảm ơn nó đã giúp tôi che giấu, không ra khỏi trường được thì ở lì trong hiệu sách hoặc cửa hàng tạp hóa của trường, chủ tiệm rất quen tôi, luôn để dành cho tôi những tạp chí đang hot.Ngoài vài người bạn thân thiết, không ai nhận ra Lâm Hứa hóa ra cũng có lúc nổi loạn.Điểm yếu của dân khối xã hội là thành quả học tập nhất thời không thể trực tiếp phản ánh vào điểm số, vì vậy trong khoảng thời gian tôi buông thả bản thân, vẫn dựa vào vốn kiến thức cũ mà đạt được điểm số khá ổn trong vài kỳ thi. Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi lúc đó chắc chắn sắp phát điên với tôi, nhưng lại không tìm ra sơ hở nào để tiến hành công tác tư tưởng.Đây đã là khoảng thời gian "ngoan hiền" khác thường nhất của Lâm Hứa từ nhỏ đến lớn, nhưng lúc ấy tôi đeo kính gọng đen, là kiểu tóc học sinh tiêu chuẩn mà nội quy học sinh trung học có thể dùng làm gương, để mái bằng ngố, mặt mộc, ít nói, không yêu đương, càng không dính dáng đến thuốc lá rượu chè, ai nhìn vào cũng sẽ không nghĩ đây là một học sinh nổi loạn, thậm chí còn phải tự hỏi: Mình có hiểu lầm gì không nhỉ?Có chút buồn cười.
***
Khi xe buýt vào trạm, nàng dập điếu thuốc đã cháy gần hết. Hôm đó tôi tránh cái chỗ ngồi lần trước theo bản năng, chọn ngồi ở dãy ghế riêng lẻ, không muốn đi vào vết xe đổ. Ai ngờ có một giọng nói lười biếng, chậm rãi từ phía sau vọng đến, mềm mại như cành liễu rủ xuống mặt sông, tạo ra những gợn sóng liên tiếp:"Đi cùng mà không ngồi với tôi sao?"Tôi quay đầu nhìn lại, nàng ở vị trí chéo đối diện, nghiêng đầu nhìn tôi một cách thong thả, cong ngón trỏ gõ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, nhường chỗ sát cửa sổ.Nói là hỏi, nhưng đúng hơn là mời.Tôi khựng lại một chút, xách cặp đứng dậy, lúc này nàng mới hài lòng cười, khóe môi cong lên vừa hờ hững vừa phóng khoáng. Không có ý xấu, nếu tôi đủ mặt dày, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt.Trên người nàng còn vương lại một chút khói thuốc nhàn nhạt, nhưng không hề khó chịu, ngược lại còn toát ra một vẻ quyến rũ cấm kỵ.Một lát sau, nàng hỏi, có phiền nếu mở cửa sổ không.Nghe thấy câu này, chắc chắn lúc đó tôi đã không kiềm chế được vẻ mặt vui mừng khấp khởi, bởi nàng không đợi tôi trả lời đã khẽ nhếch môi, đưa tay đẩy cửa kính ra một khe hở, "Vậy là không phiền rồi."Tôi khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán của nàng, "Tôi cũng thích thoáng đãng một chút."Chiếc xe buýt có gió lùa vào giống như một thước phim, trong phim có thể tạm thời thả lỏng tâm trí, sẽ không dễ bị say xe.Ánh mắt nàng lướt nhẹ qua tay tôi, "Tôi cũng thích bài hát này."Năm ngón tay tôi khẽ siết chặt theo bản năng, sau đó mới nhận ra đây không phải ở trường, vì cái bản năng buồn cười này mà hơi ngượng ngùng, nói trùng hợp thật.Màn hình Walkman vẫn sáng, nó không hỗ trợ hiển thị file lời bài hát, ngoài dòng tên bài hát và tên ca sĩ chạy qua chạy lại thì chẳng có gì đáng xem. Tôi cảm thấy tốt nhất nên nói gì đó, nhưng bây giờ thực sự không còn đủ dung lượng bộ não để đối phó với những giao tiếp như thế này, dù có chủ đề chung cũng không biết làm sao để nảy sinh ra chuyện phiếm, đành im lặng chịu đựng qua cái khoảnh khắc nên nói chuyện.Nhưng nàng hình như cũng lười nói chuyện, vậy nên chúng tôi cùng nhau trở thành hai hành khách im lặng trên cùng một chuyến xe, không khác gì những hành khách khác, nhưng lại có điều gì đó khác biệt với tất cả mọi người.Khoảng hai tuần, gần như ngày nào tôi cũng gặp nàng ở trạm xe buýt, giống như một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng cũng giống như đang được cố ý chờ đợi, theo một sự ăn ý ngầm nào đó.Lên xe vẫn im lặng suốt đường, nàng không mở lời thì tôi cũng ít khi chủ động nói gì. Nhưng lâu dần phát hiện ra người này có một thói quen tốt, đó là không nghiện điện thoại, cầm trong tay nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn giờ, không giống như đa số những người trẻ tuổi, mắt không rời khỏi màn hình.Tôi không nói rõ được mình mắc cái chứng gì, rất thích quan sát những chi tiết nhỏ nhặt của người khác, vì vậy tôi còn biết nàng có hai lỗ nhỏ trên vành tai và dái tai bên phải, luôn liếm môi dưới, khi nhìn người sẽ có thói quen hơi hếch cằm lên, trong túi áo khoác có một bao Marlboro trắng, thỉnh thoảng sẽ châm một điếu nhưng chưa bao giờ thấy nàng thực sự hút.Những ngày tẻ nhạt dường như bỗng có thêm chút tiêu khiển, giống như trong một văn bản đen trắng bỗng xuất hiện vài dấu phẩy màu sắc ngẫu nhiên, nội dung không thay đổi, vẫn tẻ nhạt như cũ, nhưng đối với người đánh máy mà nói, sau mỗi đoạn văn ngắn gõ xong bỗng có thêm 0.1 giây để nhỏ nhoi mong đợi.Nhưng sớm muộn gì cũng phải có một dấu chấm hết, mà dấu chấm hết này lại đến rất nhanh.Một ngày nọ, trên bàn ăn, cha tôi đột nhiên tuyên bố đã thuê xong nhà ở cổng trường, hai ngày nữa có thể chuyển đến.Tôi không bày tỏ ý kiến gì, bởi trong khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên bắt đầu cảm thấy mất mát vô cớ, thực ra cũng không hẳn là mất mát. Diễn tả chính xác hơn thì giống như một miếng băng dính trong suốt dán trên người, khi bạn dần quen với sự tồn tại của nó, bỗng có người đưa tay bóc nó ra một cách thô bạo khiến da thịt đau rát.Hoặc giống như nhà hàng xóm đối diện ba năm không nói chuyện bỗng nhiên dọn đi hết đồ đạc.Ngoài một tiếng "vâng", tôi không nói được gì khác. Nếu là một món đồ quý giá, tôi có thể tiếc nuối, là một món đồ cũ, tôi có thể cảm hoài, nhưng nó chỉ là một miếng băng dính lỡ cỡ, vì vậy rất khó để đánh giá, thậm chí không đáng để người khác biết đến.Tôi im lặng hồi lâu, chọc chọc vào bát cơm, ép ra một câu khô khốc: "Hình như bông cải xanh hôm nay xào chưa chín lắm."Nghe có vẻ kỳ lạ, lần cuối cùng tôi đi xe buýt tuyến số 9 thời trung học lại là lần đầu tiên chủ động mở lời với Kỳ An. Khả năng bắt chuyện của tôi vẫn rất tệ, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của sự ứng biến nhanh nhạy hay phát huy vượt trội: "Hôm nay xe đến chậm quá."Nàng rất dễ gần, tiếp lời cái mở đầu lúng túng của tôi: "Chắc là muộn quá rồi, tài xế cũng lười quan tâm có đúng giờ hay không.""Ừm," Tôi bị cái màn dạo đầu vụng về của mình làm cho ngượng nghịu, nhưng tên đã lên cung không thể rút lại, chỉ còn cách kiên trì nói tiếp, "Nhưng sau này thuê nhà gần đây thì không cần phải đợi nữa."Sự tưởng bở trong câu nói này dường như quá rõ ràng, có cần thiết không, người xa lạ gặp nhau vài lần, sao có tâm trạng quan tâm đến chuyện vặt vãnh của mày, ai thèm để ý mày đến hay không đến chứ?Thích thì đến, không thích thì thôi.Tôi buồn bã tiếc nuối trong lòng, hà cớ gì tự làm mình khó xử như vậy. Nhưng giây tiếp theo tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, vì một phần nghìn cơ hội: Mỗi tối chúng tôi có thể gặp nhau là vì nàng cố ý đợi tôi.Mất mặt là chuyện nhỏ, lỡ hẹn với người ta mới là chuyện lớn.Hôm nay Kỳ An trông dễ gần hơn nhiều, có lẽ là do nàng vừa hay tô một màu son nhẹ nhàng, không còn quá lộng lẫy đến mức khiến người ta e ngại, cũng có lẽ là do giọng điệu trả lời của nàng không hung dữ như tôi nghĩ, ít nhất không giống như kiểu hễ không vừa ý là gọi cả đám thanh niên xăm trổ đi xe máy cầm gậy bóng chày chặn người ở đầu ngõ.Nàng thậm chí còn đưa cho tôi một viên kẹo.Tôi ngẩn người một giây, trong đầu thoáng nghĩ đến hình thức ngụy trang của thuốc phiện mới được đề cập trong cẩm nang an toàn cho thanh thiếu niên, nhưng tôi vẫn nhận lấy, không ngờ Kỳ An rụt tay lại, nhíu mày nhìn tôi: "Thầy cô các bạn không dạy bạn là không được tùy tiện ăn đồ của người lạ sao?"Nàng dường như có khả năng đọc được suy nghĩ. Tôi lại ngẩn người vì câu hỏi này, tay lúng túng rụt vào tay áo, thế là Kỳ An cười, khi cười, đường nét nơi mắt nàng lại mềm mại hơn một chút.Như thể được truyền cho một loại dũng khí nào đó, hoặc là quá vội vàng muốn xua tan đi sự ngượng ngùng vừa nảy sinh, tôi hơi gượng gạo hỏi một câu mà tôi đã từng muốn hỏi nhưng vẫn ngại, à, nên gọi là lời mời."...Cùng nghe nhé?"Sự chuyển hướng của chủ đề này cứng nhắc đến không thể cứng nhắc hơn, nhưng nàng không để ý, đưa tay định lấy tai nghe nhưng lại tránh nửa bên tai nghe tôi đưa, sờ sang bên tai còn lại của tôi, nhẹ nhàng tháo chiếc tai nghe đang đeo."Đáng lẽ phải là bên này chứ, bạn ngốc hả?"Tai tôi đỏ lên không rõ lý do, từ đó về sau rất dễ nóng.Dây tai nghe có độ dài hạn chế, nàng hơi nghiêng người lại một chút, cười có chút tinh nghịch, có chút khuyến khích, hỏi, có thể nghe bài hát lần trước không.Từ lần trước nàng nói "Tôi cũng thích", tôi đáng lẽ phải đáp lại "Cùng nghe nhé?" nhưng lại ngại. Cái loại sản phẩm cuối mùa hơi lỗi thời này, chất lượng âm thanh quả thực không được hay cho lắm. Mà Kỳ An trông có vẻ là một người rất kén chọn và khó tính.Nhưng nàng thực sự rất nể mặt, dường như có chút khác biệt so với những gì tôi tưởng tượng.Hôm đó trước khi đi tôi nói tạm biệt, nàng khẽ liếc mắt nhìn tôi đã đứng dậy. Xem không trả lời. Như thường lệ, những lời xã giao như thế này nàng lười đối phó, tôi đã quen rồi, nên cứ giữ phép lịch sự của mình là được, cũng không mong đợi được đáp lại.Nhưng khi đến trạm, nàng lại xuống xe cùng tôi, khẽ cười trong cái quay đầu đầy ngạc nhiên của tôi, giọng điệu có chút trêu chọc:"Muộn thế này, con gái đừng nên đi một mình."Nàng không để ý đến tôi nữa, đi về phía trạm xe buýt đối diện đường, trên lưng chiếc áo khoác jean trắng có một hình vẽ mặt quỷ lớn, cười không hề kiêng dè.Quên nói, bài hát đó là 《Eva, Eva 》.***
Tôi không ngờ Tân Thành lại nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi hai năm sau tôi vẫn có thể gặp lại nàng. Kỳ An rõ ràng không nhận ra tôi, có lẽ là do tôi đã thay đổi gọng kính và kiểu tóc mà trong ấn tượng của nàng có thể coi là đặc trưng. Dù sao thì tôi cũng không bị cận nặng, nếu không cần nhìn những chỉ số hay ký hiệu nhỏ trên bảng đen thì không cần phải đeo kính nữa.Mà bản thân nàng cũng không còn giống cô gái ở trạm xe buýt chút nào, chỉ có hình xăm như một bằng chứng đơn độc về quá khứ, một mình ghi nhớ những trải nghiệm không mấy quan trọng.Kỳ An lúc ấy đầy gai góc, sắc sảo đến mức có thể đâm thủng người khác, rất khác với bây giờ, ngạo nghễ hơn, phóng túng hơn, nổi loạn hơn và cũng nồng nhiệt hơn.Nhưng dù là khi nào, tôi luôn cảm thấy Kỳ An nên mãi mãi kiêu hãnh, mãi mãi rạng rỡ, mãi mãi hoàn hảo không tì vết, dù là trước đây hay bây giờ. Cho dù tôi biết rất rõ nàng không phải như vậy. Nàng cũng sẽ có những nỗi buồn sâu sắc, những nỗi đau mà rượu cũng không thể hòa tan, cảm xúc vỡ ra một góc khuyết, phơi bày con người không mấy đoan trang của nàng.Nhưng nàng trước mặt người khác luôn tỏ ra rất giỏi, vì vậy dù tôi nhìn thấy lớp trang điểm nhòe nhoẹt vì nước mắt của nàng, vết nứt trên chiếc mặt nạ của nàng, gót chân Achilles* của nàng, tôi cũng chỉ giả vờ quên đi, lặng lẽ phối hợp diễn tiếp với nàng.Tôi luôn cho rằng người ta nên có quyền giấu giếm bí mật, dù là với cha mẹ, bạn thân hay người yêu.Ví dụ như bí mật của tôi là có lẽ vĩnh viễn không thể rung động trước người khác giới, là mơ thấy quạ và gặt hái, là có những khoảnh khắc rất sợ hãi khi ở một mình, và tôi thực ra không thích xem phim tài liệu, phần lớn đều là những thứ tẻ nhạt mà tôi không cảm thụ được, nhưng giọng thuyết minh thực sự chữa lành chứng mất ngủ và lo lắng cố hữu của tôi.Kỳ An cũng nên có bí mật của riêng nàng, những điều không ai biết đến.Nhưng tôi không nhìn thấy chút dấu vết nào của quá khứ trên người nàng, đặc biệt là những giọt nước mắt say khướt trên đường phố vắng vẻ.Đôi khi tôi thậm chí còn nghi ngờ, nghi ngờ rằng những hình ảnh của hai năm trước chỉ là ảo giác do mắt tôi bị mất nét mà thôi..// Gót chân Achilles là một thành ngữ nổi tiếng, bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp, dùng để chỉ điểm yếu duy nhất, dễ bị tổn thương nhất của một người hay một hệ thống, mặc dù có vẻ ngoài rất mạnh mẽ và bất khả chiến bại.