[BH][On-going] Ô Rô

Chương 15: Mất nét (1)



Tôi đã nói nơi lần đầu tiên tôi gặp Kỳ An, ở hành lang phòng tập vang lên một bản nhạc sôi động, ồn ào náo nhiệt, nàng vẫn còn tâm trí ngẩn ngơ.

Chuyện này không đúng.

Tôi chưa bao giờ nói với ai, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nàng đang khóc.

Lúc đó tôi vừa vào lớp mười một, buổi tự học tối được kéo dài, tan học lúc mười giờ hai mươi thay vì chín rưỡi. Sau khi tan học, tôi bắt chuyến xe buýt đêm số 9 về nhà, tổng cộng mười một trạm. Đó là năm thứ hai Tân Thành mở tuyến xe buýt đêm, giá vé ban đêm đắt hơn ban ngày một tệ.

Trường trung học thực nghiệm Tân Thành hai năm gần đây đã chuyển đến địa điểm mới. Khuôn viên mới có ưu điểm là rộng rãi, yên tĩnh, nhược điểm là cách xa trung tâm thành phố, giao thông không thuận tiện, trạm xe buýt gần nhất phải đi bộ bảy tám phút. Vì vậy, việc ở nội trú hoặc thuê nhà gần trường đã trở thành lẽ thường. Đối với học sinh của một trường trọng điểm cấp tỉnh, mỗi phút tiết kiệm được đều vô cùng quý giá, luyện đề, học thuộc lòng, ngủ bù, có vô vàn việc phải làm.

Giờ này ở trạm hầu như không có ai, trên đường xe cũng thưa thớt, màn đêm mang vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch đặc trưng của vùng ngoại ô.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt người đó, ánh đèn đường màu vàng khói hắt ra một cái bóng dài lê thê, mơ hồ kéo dài đến chân tôi, cuối cùng chỉ còn một cái bóng hư ảo, yếu ớt đến nỗi sợ một cơn gió thổi qua sẽ tan mất.

Nàng nửa quỳ bên miệng cống bên đường, khổ sở nôn mửa, đầu cúi thấp, tóc dài buộc hờ hững, không nhìn rõ mặt.

Trong gió đêm thoảng chút mưa bụi, rõ ràng không đáng để che ô, nhưng tóc nàng đã ướt một nửa, vạt sau áo sơ mi thấm loang vệt nước sẫm màu, không biết đã đứng đờ đẫn như tượng thạch cao ở đây bao lâu.

Hôm đó hình như là ngày công bố kết quả thi thử liên trường, tôi đạt được một thứ hạng khá tốt, tốt đến nỗi tôi nghĩ mình sẽ nhớ nó cả đời, trăm năm sau vẫn khắc trên bảng vàng công trạng không nỡ quên. Nhưng Kỳ An xuất hiện vào đêm đó. Nàng là ý nghĩa tột cùng của sự khó quên.

Thế là tất cả những thứ bị coi là không quan trọng đều phải nhường chỗ cho điều đó, tôi không còn nhớ rõ thứ hạng của mình trên bảng điểm là bao nhiêu. Con số đáng lẽ phải huy hoàng ấy, ý nghĩa duy nhất là khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ vào tối hôm đó, đến nỗi một người luôn chỉ biết lo chuyện của mình như tôi, đầu óc nóng lên đã làm một việc khác thường là xen vào chuyện người khác, đến cửa hàng tiện lợi bên đường mua khăn giấy và nước khoáng.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, nàng nhận lấy.

Cái đánh giá "kỳ lạ" này là sau khi quen biết Kỳ An tôi mới đưa ra. Một người kiêu ngạo như nàng, ngày đó sao lại nhận lấy ân tình này.

Ngã thì không cần đỡ, tủi thân thì không cần dỗ, buồn bã cũng không cần an ủi, thà để người khác làm ngơ không nghe không thấy cũng không muốn bị ban phát bất kỳ sự thương hại nào, dù là xuất phát từ lòng tốt thuần túy.

Thực ra chúng ta đều như vậy, cố chấp và ương bướng.

Lúc ấy, tôi bị bản năng thôi thúc nói gì đó. Nơi này gần đường lớn, xung quanh không yên tĩnh, chỉ có góc nhỏ trước mắt là tĩnh lặng như thế giới sau cơn đại hồng thủy khiến người ta sợ hãi. Với cả, đưa khăn giấy một cách khô khan giống như bố thí, lời khuyên nhủ không hiểu rõ ngọn ngành lại giống như đứng ngoài cuộc nói chuyện không đau lưng, ai cũng không muốn nhận lấy sự thương hại tràn lan.

Thế là tôi hình như đã kể một câu chuyện cười không đúng lúc, buồn cười không phải là câu chuyện, mà là tôi.

"Bạn quen dùng loại không mùi hay loại có mùi..."

Ý tôi là sợ nàng dị ứng với mùi hương, vậy thì mua loại không mùi chắc chắn là lựa chọn không sai. Nhưng hàng hóa trong cửa hàng tiện lợi ít, loại khăn giấy không mùi duy nhất thì chất lượng rõ ràng kém hơn hẳn, vừa ướt là rách, vụn giấy còn dễ dính khắp nơi, giống như loại mà quán bánh hoành thánh ở đầu ngõ tồi tàn miễn phí cho khách, để lẫn lộn với giấm pha loãng và hũ ớt chưng để lâu.

Không nên nghĩ nhiều lại nghĩ, nên cân nhắc lại thiếu suy nghĩ, gây ra một chuyện vô tâm như vậy.

Vai nàng khựng lại một chút, một lúc sau mới đáp, tùy.

Thế là tôi vặn nắp chai lỏng hơn một chút, lỏng đến mức vòng chống trộm sắp nhưng chưa đứt, cùng với khăn giấy đưa cho nàng. Nàng vẫn cúi đầu, súc miệng, sau đó dùng nửa chai nước còn lại rửa sạch cái tấm lưới sắt ở miệng cống. Xuất phát từ sự đồng cảm, tôi tế nhị kéo dài khoảng cách, tránh để nàng khó xử.

Nàng thu dọn xong xuôi, chủ động bước tới, huơ huơ điện thoại trước mặt tôi hai cái, giọng lạnh lẽo, không chút lên xuống.

"Tôi chuyển tiền cho bạn."

Tôi vô thức nhìn nàng, chạm phải đôi mắt, sau đó mới nhận ra nàng vừa khóc, lớp trang điểm đã nhòe, lông mi ướt đẫm, ẩm ướt như rêu sau mưa, đuôi mắt và chóp mũi ửng đỏ một mảng.

Giống như nhìn thấu một bí mật nào đó, tôi nhanh chóng né tránh ánh mắt, nhanh đến mức có chút hoảng hốt, lắc đầu nói không cần, để đưa ra lý do từ chối thuyết phục hơn, tôi nhỏ giọng nói thêm: "Với lại tôi không có điện thoại."

Câu này hình như rất hiệu quả. Nàng trầm mặc, sau đó ánh mắt dừng lại ở một chỗ. Tôi lập tức nhận ra mình đã hiểu sai ý, ngượng ngùng vuốt sợi dây tai nghe đang vắt trên cổ áo, lấy cái vật nối với đầu kia ra khỏi túi quần cho nàng xem, giải thích: "MP3."

Cái Walkman đó thực sự hơi cũ, không rõ là sản phẩm của Sony từ bao nhiêu đời trước. Chắc chắn nàng không ngờ rằng đến năm này tháng nọ vẫn còn người dùng thứ đồ này, bất lực nhíu mày, đường nét cằm căng ra rồi lại thả lỏng.

Tôi lặp lại: "Thật sự không cần đâu."

Lời tôi nói nàng không chấp nhận cũng không từ chối, giống như đầu óc choáng váng và mệt mỏi không muốn nói. Lúc đó tôi quả thật ít thấy, không biết nàng say đến mức nào, có chút lo lắng nhưng không dám hỏi, sợ mạo phạm người khác.

Cứ đứng như vậy một lúc lâu, nàng mới chậm rãi lên tiếng: "Bạn đi tuyến số 9 hả?"

Tôi nói phải, thầm nghĩ ở đây chỉ có tuyến số 9 đi qua thôi mà.

"Ngày mai cũng vậy?"

"... Phải."

"Ngày mai trả bạn."

Tôi vừa định nói câu "Không cần" lần thứ ba, lại chạm phải ánh mắt nàng, hai chữ nghẹn ở cổ họng, cuối cùng vẫn không dám khách sáo nữa.

Huống chi ngày mai gặp được hay không cũng chưa chắc.

Lên xe, nàng ngồi xuống vị trí gần cửa trước, dường như lười biếng không muốn đi thêm bước nào. Trên xe không có mấy người, tất cả đều đang gà gật trong những cú xóc nhẹ không đều.

Ngoài cửa sổ xe là một mảng tối đen, thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy qua kéo thành vệt dài như sao chổi. Ánh sáng hơi kém, tôi lấy cuốn sổ tay ghi từ vựng ra từ trong cặp, lật hai trang rồi lại bỏ vào túi.

Thực ra tôi rất dễ bị say xe, đặc biệt là vào những ngày mưa.

Mưa lớn hơn, tạp âm lẫn với không khí ngột ngạt, nhàm chán đến nỗi tôi cảm thấy mình sắp ngủ gục mất.

Nhưng rất nhanh tôi bị buộc phải tỉnh táo, trạm tiếp theo có một người đàn ông lên xe, ngồi ngay cạnh tôi. "Khoảng cách là cảm giác an toàn" xuất phát từ ý thức tự bảo vệ của người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, tôi cảnh giác theo bản năng.

Ông ta trông khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi công sở, vạt áo bỏ vào quần tây, giống như người làm kinh doanh; hơi hói đầu, bụng phệ, khuôn mặt phổ thông, diện mạo bình thường như chiếc xe tải nhỏ bên đường.

Lúc ấy tôi thực sự có lẽ đã đọc sách đến ngốc rồi, luôn cảm thấy hễ ai trông có vẻ hiền lành thì sẽ không phải người xấu nên không cảnh giác gì cả.

Tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Ông ta bỏ qua bao nhiêu chỗ trống không chọn, cứ nhất quyết ngồi sát lại, vai ông ta chạm vào vai tôi. Tôi khó chịu nhưng không tiện nói gì, chẳng lẽ lại quy tội béo phì cũng là một loại tội ác.

Lên xe ông ta cứ gọi điện thoại suốt, có lẽ là với đồng nghiệp, hoặc là với lãnh đạo hay khách hàng. Ông ta luôn tươi cười, thái độ khúm núm thậm chí là nịnh nọt, vội vàng lặp đi lặp lại những từ như "vâng vâng vâng", "chắc chắn chắc chắn", dường như những từ này phải dùng theo cặp mới diễn tả hết sự cung kính của ông ta.

Mưa tí tách rơi trên cửa kính, tâm trí tôi bay đi nơi khác, nhớ ra mình không mang ô, thế là bắt đầu lo lắng.

Tuyến xe số 9 có một đoạn đường rất xấu, ổ gà lồi lõm, vì nằm ở ngoại ô nên không mấy ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị, vá vài lần nhựa đường rồi không ai quản nữa, xe cứ đi đến đây là xóc đến đau đầu.

Trong không gian rung lắc, tôi cảm thấy chân người đàn ông bên cạnh chạm vào chân tôi liên tục, thậm chí có lúc còn chạm nhẹ một chút, không rõ là cố ý hay vô tình.

Ông ta vẫn đang gọi điện thoại, nên tôi tự nhủ, có lẽ là vô ý.

Tôi nghiêng người về phía cửa sổ, cố gắng giữ khoảng cách với ông ta.

Tôi dịch một tấc, ông ta dịch một tấc, từng bước xâm chiếm lãnh địa, giống như một con chó hoang được đà lấn tới, nhưng mặt vẫn nhìn thẳng về phía trước như Liễu Hạ Huệ mắt không liếc ngang.

Tôi không có lý do gì để chứng minh ông ta có ý đồ xấu, tôi chỉ có thể rụt vào bên trong, rụt đến mức không thể rụt thêm nữa, mặt áp vào tấm kính lạnh buốt, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đang trào lên trong dạ dày.

Lúc đó Kỳ An chậm rãi đứng dậy, khi đứng lên tay nàng chống vào đầu gối, thực sự giống như một người nửa say nửa tỉnh, lười biếng lê bước, lưng thả lỏng. Tôi luôn cảm thấy khí chất cao quý của con gái đều nhờ vào cột sống thẳng đứng, giống như diễn viên múa ba lê ngẩng cao đầu ưỡn ngực mới đẹp, mới cao quý, nhưng nàng thì khác, sự kiêu kỳ và vẻ cao ngạo nằm trong đôi mắt, trong từng đốt xương khớp.

Hơi thở của rượu áp sát, cùng với một câu hỏi: "Vừa nãy bao nhiêu tiền?"

Tôi ngước đầu nhìn người trước mặt, lần đầu tiên nhìn rõ dáng vẻ của nàng.

Nàng nhuộm tóc màu đỏ rượu, đuôi tóc hơi xoăn, môi đỏ mọng, quyến rũ như nữ chính trong phim Hồng Kông thập niên 90. Chỉ có một góc hình xăm lộ ra như một câu thần chú trong khu rừng cấm sâu thẳm, dưới sự bao phủ của hơi rượu đang lan tỏa, đóng dấu cảnh báo người khác chớ lại gần kẻo tự rước họa vào thân.

Tôi không mấy muốn dùng từ "khêu gợi" để hình dung, trong ấn tượng của tôi từ này luôn đi kèm với những từ ngữ không đứng đắn, chi bằng nói là diễm lệ như lửa. Nàng có hại, giống như ngọn lửa thiêu đốt đau rát, giống như gai hoa hồng đâm vào tay rướm máu, đáng được kính nhi viễn chi không thể xâm phạm, không nói rõ có trong sạch hay không nhưng hoàn toàn vô tội.

Vậy nên quả thực nàng rất đẹp, nhưng lúc ấy tôi không nghĩ đến điều này, đổi lại bất kỳ ai cũng không tránh khỏi như vậy. Bởi vẻ đẹp của nàng quá xâm lược, tôi chỉ có thể không đúng lúc liên tưởng đến Gogo Yubari trong《Kill Bill》. Tóm lại không giống một người dễ chọc, khiến tôi bị dọa sợ, ngẩn ngơ quên mất những thứ khác.

Thậm chí người đàn ông bên cạnh cũng thu mình lại một chút, ông ta trông giống kiểu người nhút nhát, sự rụt rè khắc sâu trong xương tủy thành bản năng, cũng có thể là do chột dạ.

Tôi có thêm không gian, hơi ngồi thẳng lên một chút, nói, hai tệ.

Nàng nhíu mày, nghiêng đầu, ánh mắt như con dao găm chưa rút khỏi vỏ, lười biếng lướt qua người tôi và người kia theo thứ tự, sau đó không nói gì nữa. Không trở về chỗ cũ, cũng không ngồi xuống, chỉ một tay chống lên lưng ghế phía trước, đứng thẳng.

Ngón áp út của bàn tay đó quấn băng cá nhân, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn bạc bản lớn, hình dáng như một con rắn trừu tượng. Nàng cũng vậy, y như Medusa. Hơi rượu hòa lẫn với sự hung hăng, vẻ sắc sảo và vẻ uể oải cùng tồn tại trong một cơ thể.

Nàng đứng rất lâu, lâu đến nỗi cuộc điện thoại lảm nhảm không ngừng của người đàn ông kia cũng kết thúc, nàng trông vẫn không có ý định rời đi.

Bụng phệ cuối cùng cũng không nhịn được, không chỉ một lần liếc trộm Kỳ An từ phía trên cặp kính gọng vàng kiểu doanh nhân, cuối cùng vẫn không dám bắt chuyện với nàng, hỏi tôi: "Hai người đi cùng nhau à?"

Tôi có chút không biết trả lời thế nào, nhưng lại nghe thấy giọng nàng mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn: "Ừ, cùng nhau."

Ông ta hoàn toàn im lặng, gượng gạo nở nụ cười cứng ngắc, nói với Kỳ An: "Vậy cô ngồi đây đi? Hai người đi cùng mà, sẽ tiện hơn."

Kỳ An cười nhạt một tiếng, nói cảm ơn. Người đàn ông vừa đứng dậy, nàng không khách sáo ngả người xuống ghế.

"Thế chú tự tìm chỗ ngồi đi."

Lúc này đến cả phép lịch sự cũng lười giả vờ, trong giọng nói lộ rõ sự khinh miệt không che giấu, kéo dài giọng điệu, còn có chút không rõ ràng, như thể mở miệng ra đã là miễn cưỡng lắm rồi. Sau đó nàng không nhìn ông ta nữa, cũng không nhìn tôi, tự mình nhắm mắt lại.

Tôi không đúng lúc có chút buồn cười, cảm thấy dáng vẻ nàng giống như vị hoàng đế kiêu ngạo đang nói "bình thân miễn lễ". Nhưng thực sự không đúng lúc, nên tôi lặng lẽ nhịn cười.

Người lịch sự nên nói cảm ơn chứ nhỉ, hay là gì khác? Nhưng nàng dường như đã mệt mỏi ngủ thiếp đi nên tôi chỉ giữ im lặng, im lặng như những vì sao đêm câm lặng.

Qua một trạm, nàng không báo trước mở miệng, hơi nhấc mí mắt lên một chút, giọng lạnh lẽo, cổ họng có lẽ vì bị rượu làm rát mà hơi khàn khàn, ở đâu vậy.

Tôi mơ hồ suy nghĩ một chút, xác định nàng đang hỏi tôi, mới do dự trả lời.

Đường Dân Quyền Đông.

Nàng không nói gì nữa, lại mệt mỏi khép mắt lại, không có ý định đáp lễ cho tôi biết điểm đến của mình. Tôi kéo kéo cổ tay áo đồng phục, vuốt phẳng phần quá dài đang dồn lại ở cổ tay, rụt tay vào ống tay áo.

Khi loa phát thanh thông báo "Trạm tiếp theo, đường Dân Quyền Đông", nàng dường như vừa tỉnh giấc, rụt chân lại ngồi thẳng dậy nhường đường cho tôi.

Lần này tôi nói cảm ơn. Nàng cười như không, nhếch mép.

Khoảnh khắc xuống xe, gió mang theo mưa tạt vào người tôi ướt sũng, tôi cởi áo khoác đồng phục ra che đầu. Đây đáng lẽ là một ngày bình thường như bao ngày đã qua và những ngày sau này, nhưng đến gần cuối lại trở nên tệ hại.

Không chỉ vì gặp phải những người và chuyện không vui, mà còn một phần vì tôi ngày càng không hiểu nổi cái thế giới hỗn loạn này. Giống như một đề văn nghị luận xã hội, viết xong mới phát hiện ra từ đầu đã hiểu sai ý, sao đến cuối cùng mọi chuyện lại khác với những gì tôi nghĩ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...