[BH][On-going] Ô Rô

Chương 14: Chim di trú.



Mùa đông ở Tân Thành rất lạnh, cái lạnh này mang theo hơi ẩm thấm vào tận xương tủy. Sau bữa sáng thì đỡ hơn nhiều, không như lúc mới đến, cả người tôi hận không thể co rúm lại thành một cục.

Mười một giờ rưỡi phim mới chiếu, tôi với cô ấy tiện thể la cà ở khu đi bộ thương mại bên ngoài rạp chiếu phim, gần đến giờ thì xách hai ly trà sữa qua, mua thêm một hộp bỏng ngô, ăn cơm, dạo phố, xem phim, chẳng có gì mới mẻ, đẹp đẽ mà tầm thường.

Buổi chiều Trịnh Dư Giai còn phải đến trường dạy lái xe để tập, lúc cùng cô ấy đợi xe buýt, cô ấy xúi tôi:

"Bà không tính học cùng tui hả?"

"Tui vẫn chưa có cái ý nghĩ tục tằn đó," Tôi xòe tay, "Đợi đến khi tui mua được xe, giờ học sớm sẽ quên sạch sành sanh cho coi."

Cô ấy bật cười: "Đừng thế, biết đâu bà tốt nghiệp liền lương trăm vạn, ngày ngày lái con Aston Martin hóng gió phố Trường An thì sao."

"Trong mơ tui còn chẳng dám nghĩ tới chuyện hoang đường như vậy," Tôi nói, "Cái ngành của chúng tui thì làm gì có đường phát tài nhanh, cơm áo không lo là coi như mãn nguyện rồi."

Làn hơi trắng thở ra thoáng chốc làm mờ đi tầm nhìn của tôi, khi chúng tan đi, tôi thấy đèn lồng đỏ và đồng tâm kết treo trên cột đèn đường, sớm làm nổi bật không khí năm mới. Tôi chợt nhận ra câu nói kia quá tiêu điều, không xứng với sự tươi trẻ của tuổi này, bèn cười theo cô ấy:

"Phố Trường An tắc đường lắm, ai biết là hóng gió hay là hít khói xe nữa."

Trịnh Dư Giai triết lý với tôi: "Tâm ngoại vô vật, trong lòng bà có gió mát sẽ không hít phải khói xe."

Tôi cười khẩy: "Trong lòng bà chứa Mãn Hán Toàn Tịch thì bà có thể gặm màn thầu dưa muối mỗi ngày sao?"

Cô ấy không chịu thua kém: "Đúng, nếu không bà nghĩ sao tui còn dây dưa với Lưu Ngu Xuyên?"

Tôi bị cô ấy nói đến nghẹn họng, sửng sốt không nói được câu nào. Nhưng xe buýt đã tới, lý trí mách bảo kẻ thắng biết dừng đúng lúc khi đang trên đỉnh vinh quang. Cô ấy vỗ vai tôi, như muốn đánh thức tôi vậy, "Không sao, tâm trạng tui tốt lắm, thỉnh thoảng cằn nhằn vài câu là hồi phục ngay."

Tôi không biết nói gì, bèn vẫy tay với cô ấy: Vậy tui đi đây.

***

Lúc về nhà, tôi lại đi qua phố đi bộ, chợt nghĩ có nên đi thăm hỏi quỷ xui xẻo nào đó vẫn còn đang vật lộn với đủ thứ deadline không.

"Em đang ở phố đi bộ Trung Sơn, chị muốn ăn gì không, em mua cho."

Dường như mỗi thành phố đều phải có một con đường mang tên một thành phố khác, thậm chí không chỉ một con đường, tôi nhìn chằm chằm vào biển báo đường, ngẩn ngơ một lát, Kỳ An trả lời tin nhắn rất nhanh: Kẹo hồ lô đậu đỏ!

Tôi không hiểu. Cái thứ này, vỏ đường thì quá ngọt, sơn trà bên trong lại rất chua, khi cắn một miếng, vị giác có thể nổ tung vì chua ngọt lẫn lộn. Nhưng tôi luôn coi "không đánh giá sở thích của người khác" là đạo đức cơ bản nên chỉ mua đúng như vậy, đồng thời dập tắt mọi lời lẩm bẩm dù đã thành hình hay chưa.

Cổng trường Mỹ thuật Tân Thành không kiểm tra người mà chỉ kiểm tra xe, tôi đã biết từ lâu, trước đây không ít lần cùng bạn thân trốn vào đây dùng trộm sân cầu lông của họ. Chỉ tiếc là phí bao nhiêu thời gian, kỹ năng chơi cầu lông vẫn tệ hại như bùn không trát nổi tường, tệ đến nỗi năm nay khi chọn môn thể thao tự chọn, tôi vẫn tránh xa cầu lông.

Kỳ An đang tự học ở tầng chín khu dạy học, nói lát nữa sẽ ra cổng trường đón tôi. Tôi tự tin từ chối, nói không cần, hồi chị học cấp hai, em đã thuộc lòng khuôn viên trường Mỹ thuật Tân Thành rồi, đừng nói là khu dạy chín, khu dạy tám, khu dạy sáu, sân bóng, nhà ăn, phòng y tế em đều rõ như lòng bàn tay.

Hình như tôi đã khoe khoang hơi sớm. Nhiều năm không đến, trường đã thay đổi rất nhiều, mở rộng thêm, sửa sang lại, tôi đi chưa được bao xa đã lạc đường, đáng thương gửi tin nhắn cho Kỳ An: "Kẹo hồ lô của chị bị lạc rồi."

Liếc nhìn chiếc điện thoại sắp hết pin, tôi lại mặt dày thêm một câu: "Nó còn muốn mượn sạc dự phòng nữa."

Gửi định vị xong, tôi đứng yên tại chỗ đợi Kỳ An đến "nhặt" tôi. Con đường này tôi hoàn toàn không còn ấn tượng gì, nó xa lạ đến mức khiến người ta buồn bã, như thể đang phủ nhận và xóa bỏ một phần con người ta. Mùa đông thật không phải mùa tốt đẹp, thiếu ánh nắng ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng, cũng luôn khiến người ta lạnh cóng tay chân.

Bỗng nhiên rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên trời bàn tán gì đó, tôi vô thức muốn nhìn theo, nhưng ngay lập tức bị ai đó dùng khăn quàng cổ choàng lấy từ phía sau, "Mặc thế này không lạnh à?"

Tiếng nhạc Annie's Wonderland đang phát trên loa trường, vừa nãy là Summer của Kikujiro. Kỳ An nhíu mày nhìn tôi, quàng lại khăn của mình cho tôi, cột vào cẩn thận. Bề mặt vải cashmere vẫn còn hơi ấm, cùng với mùi hương chypre trên người nàng.

Nàng đổi loại nước hoa rồi, nhưng vẫn rất thơm.

Tôi hít một hơi, cố ý tránh né câu hỏi của nàng, "Bài hát này trên loa, hồi cấp ba trường em cũng hay bật."

"Em đang nói gì vậy," Nàng thấy buồn cười, đưa mu bàn tay chạm vào trán tôi, "Em như vậy sẽ khiến chị nghĩ em bị lạnh đến ngốc mất rồi."

Tôi khua khua túi giấy trong tay, tránh tay nàng, "Kẹo hồ lô của chị đây, chẳng phải em đang tiện thể cho nó thêm chút đá đấy sao."

"Thêm đá?" Khi nàng ngước mắt nhìn tôi lần nữa, mặt mày đã giãn ra rõ rệt, khẽ cong lên một nụ cười trêu chọc, "Chị thấy thêm đường thì đúng hơn."

Giọng nàng thấm trong gió lạnh như ô mai ngâm đá, lời nói tựa như hạ cổ, chẳng hỏi tôi có đồng ý hay không, có lẽ đã chắc chắn tôi sẽ không từ chối, "Đi thôi, đi với chị một lát, có việc."

Lúc Kỳ An mở khóa chiếc xe điện, tôi nhìn thế nào cũng thấy sai sai, động tác vụng về đến mức như thể cái khóa đó nàng chưa từng thấy bao giờ. Tôi nhìn quanh một chút, không nhịn được hỏi: "Chị nói nhỏ em nghe đi, xe này có phải của chị không?"

"Em nghĩ lung tung gì vậy," Nàng liếc tôi một cái, hơi lúng túng dắt xe ra khỏi nhà để xe, không nói hai lời nhét chìa khóa vào tay tôi, "Chị mượn, nguồn gốc chính đáng."

Chiếc chìa khóa đó bị Kỳ An nắm lâu rồi, kim loại vẫn còn hơi ấm gần với nhiệt độ cơ thể, nhưng rất nhanh đã biến mất trong cái lạnh. Tôi không hiểu sao lại muốn đưa nó trả lại, Kỳ An không nhận, lại càng không hiểu sao trừng mắt nhìn tôi, "À, chị chưa nói sao? Em chở chị đi."

"Hồi mùa hè chị còn nói em không có bằng lái, xe đẩy hàng cũng không cho em đụng vào," Tôi lật lại chuyện cũ, "Giờ lại đổi ý rồi."

"Có chuyện đó hở," Kỳ An không nhận, ngược lại còn nói chắc như đinh đóng cột, "Chị không nhớ thì là không có rồi."

Chần chừ một chút, nàng vén tay áo phải lên vài phân cho tôi xem, một mảng bầm tím đáng sợ trên cẳng tay, giọng điệu trở nên hùng hồn hơn, "Em phải chở chị."

Bảo tôi nói mấy kẻ tự làm tự chịu đều là đồ ngốc, đồ ngốc không đáng thương. Nhưng từ này dẫu thế nào tôi cũng không thể dùng cho Kỳ An, dù nàng trước kỳ thi không mang đồ bảo hộ tập board slide ngã gãy xương, giờ còn nhất quyết bắt tôi chở nàng đi cửa hàng ván trượt thay phụ kiện.

Giá mà tôi sớm biết Kỳ An muốn đi đâu, nhất định tôi đã dùng hết sự lạnh lùng vô tình cả đời này để từ chối nàng, chứ không phải đợi đến khi chìa khóa đưa đến tay rồi mới nhớ ra hỏi chúng ta sẽ đi đâu.

"Còn đau không?"

"Cũng tàm tạm, nhưng gãy mất một miếng ván, vẫn hơi tiếc." Nói xong tự nàng cũng thấy buồn cười, bật cười trước, "Đừng nóng, chị giỡn thôi."

Trước đây tôi sẽ thấy kiểu con gái này ngầu bá cháy, nhưng người đó là Kỳ An nên tôi bật cười, mím môi không nói gì nữa. Kỳ An liếc tôi qua gương chiếu hậu, hỏi có ai nói với em chưa, lúc em không cười, trông mặt lạnh như tiền vậy.

Tôi lập tức phản đối: "Chị dựa vào đâu vậy, sao lại trắng trợn bịa đặt như thế!"

Nhưng vẻ mặt nàng bỗng nhiên rất nghiêm túc, buồn bã cụp hàng mi xuống, giọng điệu ỉu xìu, "Vốn dĩ là vậy mà, người khác nhìn thấy tuyệt nhiên không dám bắt chuyện đâu."

Đây có thể coi là chuyện lạ đời nhất tôi nghe được trong mười tám năm qua, tôi phản bác, vậy chị chẳng phải đã bắt chuyện rồi sao.

Nàng trả lời một cách đương nhiên: "Chị đâu phải người khác."

Tôi cạn lời với Kỳ An, trong lòng nghĩ mặt chị mới đăm đăm, nhưng nàng không cho tôi cơ hội mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc không duy trì được bao lâu lại tiếp tục cười.

"Nhưng ai biết được, có người ấy mà, lại có cái mặt lừa người, cười lên thì ngoan hiền lắm, còn dễ xấu hổ nữa chứ, không thể trêu ghẹo được, nói vài câu là đỏ mặt ngay, hóa ra bình thường không nói chuyện không phải là vì lạnh lùng cao ngạo haaa."

"Chị bớt nói vài câu đi được không." Tôi nghe không nổi nữa, may mà hôm nay không buộc tóc nên nàng không thấy vệt đỏ ửng đã đốt cháy vành tai tôi rồi.

Kỳ An rất nghe lời, không nói nữa, tại bên tai tôi khẽ thở ra như làn hương: "Được được được, chừa cho em chút mặt mũi đó."

"Em sợ chị bị gió lùa, về nhà lại ho, chứ không thì ai thèm quan tâm chị nói huyên thuyên cái gì..."

Nàng lại áp sát vào tôi hơn, gối đầu lên vai tôi cười thầm.

Đi qua hai con phố nhỏ như đến tiểu khu nghệ thuật 798 vậy, những nhà máy bỏ hoang và tường rào ven đường đầy những hình vẽ graffiti, nổi bật nhất là một hàng chữ màu cam đỏ, "Phải kiêu hãnh", dữ tợn như ngọn lửa, tươi mới tràn đầy sức sống.

Kỳ An nói "Đến rồi" tôi mới để ý nhìn, trên tấm biển mica màu vàng tươi được vẽ graffiti một hàng chữ tiếng Anh với phong cách ngông nghênh, "YOUNG AND FIT", rất hợp với phong cách chung của con phố này, quả thực là dáng vẻ ngông cuồng của tuổi trẻ.

Chủ tiệm là một lão già mang phong cách đường phố Mỹ, để bộ râu dê giống thuyền trưởng Jack, trên cổ tay đeo một chiếc xích Cuba dày cộp. Vừa thấy Kỳ An đã hả hê chào hỏi: "Lại là cháu! Hôm nay đến làm gì?"

Kỳ An không vui vẻ như ông, "Đổi ván, trục cũng hỏng rồi."

Ông có lẽ vì đang có khách nên tâm trạng tốt, nói chuyện lúc nào cũng tươi như hoa mùa xuân, đọc một nhãn hiệu tiếng Anh tôi nghe không rõ, hỏi, như cũ hả?

"Sao cũng được," Kỳ An bày vẻ chẳng thiết tha gì, "Cái nào rẻ hơn thì lấy."

Lão già râu dê cười hai tiếng, chỉ tay ra sau lưng nàng, ý bảo nàng tự chọn nửa bức tường kia, cuối cùng cũng nhớ ra hỏi han một câu, "Dạo này tập cái gì mà tốn ván thế?"

Kỳ An cười hề hề với ông: "Trời lạnh quá, tay chân có chút không nghe lời."

Bàn tay không đau của nàng tự nhiên đặt lên vai tôi, quay đầu nhỏ giọng hỏi ý kiến tôi cái nào đẹp. Tôi chỉ vào cái màu xanh lam ở ngoài cùng, nói cái đó đẹp, rất hợp với vết thương trên cánh tay chị, vừa hay lúc nào cũng nhắc để...

Hai chữ "nhớ lâu" tôi còn chưa kịp nói ra đã bị Kỳ An bịt miệng, nhưng trên mặt nàng vẫn tươi cười dịu dàng, rất ngoan ngoãn vươn tay lấy cái ván đó, nói với tôi, ừm, chị cũng thấy đẹp.

Quay đầu lại nói, "Lần trước cháu để ở chỗ ông một đôi trục ván, tiện tay lắp giúp cháu luôn nhé, dán thêm giấy nhám nữa."

Giọng điệu lão già râu dê như dân buôn, cò kè mặc cả: "Vậy cháu phải đến ủng hộ lão Trương một chút, thằng cha đó làm phiền ông muốn chết, cứ hễ có kèo lại cằn nhằn ông giúp lão ta khuyên cháu."

Kỳ An ra vẻ hiểu chuyện bịa đặt, nói người ta đang coi trọng ông đấy chứ.

"Coi trọng cái quỷ, dạo này cháu không đến chỗ lão ta chơi, lão ta không bắt được cháu thì chẳng phải tìm đến ông làm phiền sao!"

"Ông mời ca sĩ hát live cho ông ấy không được sao, funk, metal, dân ca tùy ổng chọn."

"Chuyện gì tự mình giải quyết được thì cố gắng đừng tốn tiền, tiền phải dùng vào việc đáng, ví dụ như ba bữa nửa tháng thay phụ kiện chẳng hạn, cháu nói có đúng không?"

Kỳ An cười gượng, không thèm để ý đến ông nữa, đặt ván lên quầy ông rồi bỏ đi, nghe thấy ông ở phía sau gọi: "Ê, vậy ông coi như cháu đồng ý đấy nhé."

Lúc đẩy cửa ra, nàng khẽ quay đầu lại, nói một câu nước đôi, "Tùy tâm trạng."

***

Lúc chúng tôi trở lại cổng trường Mỹ thuật thì vừa lúc có người kéo vali ra ngoài, lên chiếc taxi màu đỏ son. Câu tạm biệt tôi định nói ra tạm thời bị một câu khác cướp lời, gần như theo bản năng tôi hỏi nàng, thi xong là về nhà sao.

"Chắc sẽ ở lại thêm vài ngày," Nàng vụng về cài chiếc cúc áo trên cùng của áo khoác cho tôi bằng tay trái, nhìn thẳng vào mắt tôi, "Nếu em không muốn chị đi, chị có thể không đi."

Tôi ngơ ngác một thoáng, nàng đang cười, nhưng giây trước ánh mắt nàng thoáng qua vẻ tịch liêu như gai nhọn đâm vào tim tôi. Lần đầu tiên tôi nhận ra nàng chưa bao giờ dùng từ "về nhà" cho chính mình.

Chân trời nhuộm một màu hồng rực rỡ lay động lòng người, như ánh nắng chiều khẽ thì thầm những lời tình tứ khiến ai đó xuyến xao. Còn tôi bỗng cảm thấy thật thất bại, lâu vậy rồi, tôi hình như chưa bao giờ thực sự hiểu nàng. Ngoài một danh phận mập mờ, tôi tựa hồ giống tất cả những người xung quanh nàng, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Nhìn nàng rực cháy, nhìn nàng hư ảo, nhìn nàng tung bay, nhưng không thấy được sau khi nàng hạ màn liệu có hoàn toàn lạnh lẽo hay không.

Nhưng Kỳ An đã toe toét cười với tôi, chỉ như một cô gái hư phản nghịch không thích về nhà, ngỗ ngược, lơ đễnh và tùy hứng. Có lẽ nàng chỉ hư hỏng một cách đơn giản, chỉ là tôi quen thói nghĩ mọi người phức tạp.

Tôi cố gắng nhìn nàng một cách tự nhiên, đôi môi ấy tự nhiên đỏ thắm, quyến rũ như trái táo độc, đồng thời báo hiệu sự mê hoặc và cấm kỵ. Sự tồn tại của nó như là nét sống động cuối cùng và duy nhất của mùa đông ảm đạm, xứng đáng để mọi người thành kính chiêm ngưỡng.

Nhưng Aphrodite* không cần phải nhìn thân thương phận, nàng ngước nhìn lên vòm trời đang dần chuyển sang màu xám xanh.

"Em nhìn lên trời đi, chim di trú đang bay về phương Nam kìa."

.

// Aphrodite (tiếng Hy Lạp: Ἀφροδίτη) là một trong những vị nữ thần nổi tiếng nhất trong thần thoại Hy Lạp, được tôn thờ rộng rãi là nữ thần của tình yêu, sắc đẹp, khoái lạc, đam mê và sự sinh sôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...