[BH][On-going] Ô Rô

Chương 11: Tàu điện ngầm.



Hôm qua tôi nói hay là cứ ở lại khách sạn cho xong, thật sự chỉ là nói đùa thôi, không ngờ Kỳ An lại tưởng thật, cả buổi sáng cứ nằm ườn trên giường.

Bảy giờ rưỡi rõ ràng là chuông báo thức do nàng đặt kêu trước, giọng tôi hơi khàn, khẽ hỏi mấy giờ rồi.

Kỳ An tắt đồng hồ báo thức, không thèm nhìn nói, còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.

Tôi nghĩ nàng thật sự mệt rồi, hiếm khi có ngày nghỉ để nghỉ ngơi tử tế nên tôi lại nằm mơ màng đến hơn tám giờ, lúc thức dậy thì rón rén sợ làm ồn nàng.

Tôi dọn dẹp xong Kỳ An vẫn chưa tỉnh, mà lát nữa thôi là các quán ăn sáng ngừng bán hết rồi. Tôi đành cúi người lại gần một chút gọi nàng: "Em đi mua bữa sáng cho chị, chị muốn ăn gì?"

Kỳ An khẽ mở mắt, ngẩn người một lát thì tỉnh táo hơn chút, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Em không được đi."

Tôi bất ngờ: "Chị không ăn hở?"

"Ừm." Nàng ậm ừ đáp một tiếng, lại nhắm mắt, vùi mặt vào gối.

"Nhưng mà..."

Tay phải nàng mò ra từ trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi đang chống ở góc giường, "Em có nghe lời không?"

Tôi lập tức ngoan ngoãn: "Dạ, không đi."

Khóe môi nàng cong lên, nhưng vẫn không buông tay, chậm rãi như sắp ngủ thiếp đi.

Kỳ An lúc ngủ giống như chiếc chuông gió chưa được thổi, chuông gió thật sự rất hợp với nàng, có thể náo động, có thể chậm rãi, cũng có thể yên tĩnh.

Tôi dừng những so sánh lung tung, để đầu óc trống rỗng. Buổi sáng mưa rả rích một trận, tôi có nghe thấy. Sắc trời không mấy tươi sáng quả thật rất thích hợp để mơ màng, trốn trong chiếc chăn mềm mại, không nghĩ gì, không làm gì.

Nhưng tôi không thể không nghĩ gì cả, tôi luôn cố gắng thấu hiểu nàng.

Đang nghĩ, Kỳ An kiêu ngạo khoanh tay cười từ tốn và Kỳ An dịu dàng như tuyết tan trên lò sưởi, bên nào gần với con người thật của nàng hơn; đang nghĩ nàng thích gì, kỵ gì; đang nghĩ một câu hỏi cũ rích, chị thích em ở điểm nào.

Biết rõ nghĩ sẽ không ra lẽ, tôi vẫn cố chấp nghĩ đi nghĩ lại, dường như trong quá trình lặp lại những việc vô nghĩa có thể có được cảm giác an toàn kỳ lạ. Ví dụ như năm lớp 12 tôi mệt đến mức không học nổi, rất thích dành chút thời gian chép lại các câu hỏi sai.

Gần mười một giờ Kỳ An cuối cùng cũng ngủ đủ giấc, chưa dậy đã giục tôi gọi đồ ăn ngoài, tôi ôm gối cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, vừa mở định vị vừa hỏi: "Chị định ăn cái này thay bữa sáng hay bữa trưa vậy?"

Kỳ An đạp nhẹ tôi qua lớp chăn: "Ăn bữa lỡ không được sao!"

Tôi rụt người lại, vội hỏi nàng muốn ăn gì. Kỳ An nhẹ nhàng vén tóc rồi ngồi dậy xuống giường, không mấy nghiêm túc nói:

"Cháo... với cả pizza."

Tôi lướt phần mềm đặt đồ ăn một lúc, không tài nào hiểu nổi thói quen ăn uống pha trộn đông tây của nàng: "Em đặt thật nha? Sẽ nhanh chóng được giao đến thôi."

Nàng đang đánh răng, dựa vào khung cửa phòng vệ sinh nghiêng đầu một chút, coi như nói là biết rồi, vẫn còn hơi ngái ngủ, dù không cười cũng rất dịu dàng.

Tôi ngẩn người một chút, rồi dời mắt đi.

"Hôm nay trời lạnh rồi, chị mặc nhiều vào nha."

Nàng nghe lời, bên ngoài áo sơ mi lại mặc thêm một chiếc áo hoodie mỏng.

Thoáng qua là làn da trắng ngần và đường cong eo thon gọn, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ. Tôi do dự một giây, rồi cúi mắt nhìn điện thoại, lướt qua lại giữa các trang đồng hồ, lịch, máy tính, rồi không ngẩng đầu lên nữa.

***

Tôi không hiểu Kỳ An, ví dụ như tại sao chiều nay nàng lại nổi hứng muốn kéo tôi ra ngoài đi sở thú. Tôi dở khóc dở cười, sở thú ở khắp cả nước chẳng phải đều giống nhau ư, thật sự không hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của nàng.

Kỳ An phát hiện tôi đang lơ đãng: "Không muốn đi hở?"

"Không," Tôi nói, "Chỉ là em tưởng chị sẽ muốn đi Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành gì đó."

"Đi Vạn Lý Trường Thành ngắm biển người hả?" Nàng hỏi ngược lại, vừa nói vừa dắt tay tôi, dùng móng tay véo nhẹ vào lòng bàn tay tôi, "Không được đâu, em dễ lạc lắm."

... Em thèm để ý chị mới lạ!

Sở thú cũng đông người, nhưng may mắn là đường trong sở thú khá rộng, lại chia ra nhiều lối rẽ nên không quá chen chúc. Thong thả dạo chơi đến sau khi mặt trời lặn, ngắm những chú vẹt và sứa đủ màu sắc, hổ khi ngủ trông như một chú mèo lớn ngoan ngoãn. Trời sắp tối hẳn, Kỳ An vẫn cứ khăng khăng kéo tôi đợi hà mã lên khỏi mặt nước, hai chúng tôi bám vào lan can trông thật ngốc.

Tôi chống khuỷu tay lên lan can một lúc lâu, đến nỗi khớp khuỷu tay hơi đau, thầm trách nó, con hà mã này chẳng nể nang gì cả.

Kỳ An thở dài, đột nhiên hỏi tôi một câu không đầu không đuôi: "Tảo Tảo, em không đu ngôi sao nào hở?"

Tôi cố ý kiềm chế ý định nhướng mày, lười truy cứu chuyện nàng gọi Tảo Tảo một cách trơn tru từ lúc nào, tự động bỏ qua cách xưng hô, tập trung vào câu hỏi chính.

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Khóe môi Kỳ An cong lên, nhìn là biết sắp nói nhảm một cách nghiêm túc, giọng điệu cực kỳ ra vẻ. "Có thể rèn luyện tính kiên nhẫn đấy. Chị có một người bạn tính nóng từ nhỏ, nhưng khi theo đuổi thần tượng, thường ôm máy ảnh nặng ba bốn cân đứng mấy tiếng đồng hồ giữa trời nắng hè mà không hề cáu gắt."

Tôi bị cách so sánh kỳ lạ của nàng làm cho khó hiểu, nhưng vẫn thuận theo hỏi, vậy thì người đó thuộc phái thực lực hay phái thần tượng, em hơi coi trọng ngoại hình, xấu quá thì không được.

Nàng xoay xoay que kem rồi nghĩ ngợi, chắc là hơi đáng yêu. Lời còn chưa dứt thì "ào" một tiếng, hà mã ngoi lên, đen thui một cục.

Tôi cạn lời, mạnh mẽ lên án nàng quảng cáo sai sự thật, miêu tả không đúng với thực tế chẳng khác nào hình ảnh "chỉ mang tính chất minh hoạ" vô giá trị trên vỏ mì gói.

Kỳ An cười đến mức suýt đứng không vững, nếu không phải loa phát thanh liên tục nhắc nhở du khách giờ đóng cửa, tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ nàng sẽ ở đây dây dưa với tôi đến thiên hoang địa lão.

Nhưng nghe có vẻ cũng không tệ.

Hai chúng tôi đúng là đồ thần kinh, vừa chạy vừa cười suốt đường, vào đến ga tàu điện ngầm tôi vẫn chưa hoàn hồn, dựa vào chân tường co rúm lại thành một cục, chỉ thiếu nước ngồi bệt xuống đất. Kỳ An lại như không có chuyện gì, càng khiến tôi thấy mình yếu đuối.

"Cái này phải đi mấy trạm?"

Tôi nói dù sao cũng phải đổi tàu ở Tây Đơn, tự chị đếm đi. Ít nhiều mang theo chút ý nghĩ trả đũa.

Nàng không mắc mưu tôi, nheo mắt lại, làm bộ khó khăn lắm mới nhìn rõ, "Em đếm cho chị đi, chị nhìn không rõ."

"Sao chị không nói là chị không biết đếm luôn đi?" Chân tôi tê rồi, buộc phải đứng dậy đổi tư thế.

Kỳ An dựa vào vai tôi cười: "Ừm, chị không biết đếm."

Đúng, chị nói gì cũng đúng.

Trên tàu điện ngầm không ít người, tiếng thông gió lại lớn, thật sự không thích hợp để nói chuyện. Nàng đưa hộp tai nghe cho tôi cầm, rồi mỗi người chúng tôi đeo một bên, cùng nhau chia sẻ một đoạn nhạc trong không gian chật chội.

Xung quanh toàn là những người không quen biết, nàng chỉ có mối liên hệ với tôi, không phải là vì cùng một cặp tai nghe bluetooth, mà cũng không phải hoàn toàn là vì cùng một cặp tai nghe bluetooth.

Nghĩ như vậy tôi lại hơi xao nhãng, vốn đang nhìn tai nghe của nàng nhưng ánh mắt cứ như quả bóng bay hydro lơ lửng, không mấy nghe lời tôi, nó từ chiếc tai nghe màu bạc lệch sang vành tai nàng, rồi đến độ cong của hàng mi.

Ánh mắt có lẽ thật sự có nhiệt độ. Nàng nhận ra, nghiêng mặt nhìn sang, tôi hoảng hốt một cách khó hiểu, lập tức dời mắt đi.

"Nhìn gì đó," Kỳ An đưa tay tới, như muốn chạm vào mặt tôi, nhưng không phải. Tôi nhìn thấy đầu ngón tay nàng lướt qua má tôi, chạm vào tai nghe, lúc này mới nhận ra nàng chỉ muốn bấm nút tạm dừng.

Nàng dừng nhạc, xích gần tôi rồi chậm rãi nói từng chữ: "Nhìn thì cứ nhìn, tại sao phải trốn tránh."

Tôi mím môi, hồi lâu mới gắng gượng nói một câu: "Giữa thanh thiên bạch nhật."

Kỳ An cười khẽ, thật sự không trêu tôi nữa, lại dựa vào góc tường cụp mắt xuống, yên lặng, không rõ là đang dưỡng thần hay làm gì khác.

Tôi đột nhiên bắt đầu hối hận, bởi Kỳ An không giống người sẽ để ý đến chuyện giữa thanh thiên bạch nhật hay không, nàng chỉ đang ngầm chấp nhận sự làm quá và già mồm của tôi.

Bỗng có người gửi yêu cầu gọi điện thoại, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà người này đã phá vỡ sự im lặng vi diệu này.

Nhắm mắt tôi cũng biết đó là Trịnh Dư Giai, vì người quen không nhiều, mà quen đến mức không cần chào hỏi hay hẹn trước mà gọi điện thẳng thì chỉ có một mình cô ấy. Đôi khi tôi rơi vào vòng luẩn quẩn giống như nghịch lý con gà và quả trứng, tự hỏi có phải vì người ở lại ít nên tôi mới trân trọng hơn, hay là vì tôi quá trân trọng đến mức so đo tính toán mới khiến nhiều người bỏ đi.

Tôi gạt những chuyện không có đầu mối sang một bên, hắng giọng hỏi:

"Gì đó?"

Chuyện đáng để gọi điện thoại chắc không phải chuyện vặt, nhưng cô ấy lại không vội trả lời. Có lẽ nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh tôi, cô ấy hỏi ngược lại: "Bà đang ở ngoài à, mấy giờ rồi còn chưa về, cẩn thận giờ giới nghiêm."

"Ra ngoài chơi, tối không về trường, đi qua đi lại phiền phức lắm," Tôi đột nhiên cảm thấy chột dạ, vội che đậy nói, "Dù sao thì cũng là Bắc Kinh mà."

Vừa nói tôi vừa nhanh chóng liếc nhìn Kỳ An, nàng ngước mắt nhìn tôi có vẻ hứng thú, khiến tôi lại rối loạn tâm trạng, sợ lộ ra sơ hở gì đó.

Bởi tôi vẫn chưa nói thật với Trịnh Dư Giai về mối quan hệ giữa tôi và Kỳ An.

Thật kỳ lạ, tôi có thể thoải mái thừa nhận với những bạn học không thân thiết, thậm chí với mấy cô bán hàng tạp hóa hay buôn chuyện rằng tôi thích con gái, nhưng đối diện với những người càng quen thuộc, tôi lại càng không biết mở lời thế nào.

Đặc biệt là chúng tôi còn quen biết lâu như vậy.

Thực ra cũng không có gì lạ, với những người trước tôi không đủ quan tâm nên mặc kệ họ bình luận hay nghĩ gì. Còn với những người sau thì khác. Dù tôi biết có đến chín mươi chín phần trăm khả năng cô ấy sẽ không có thành kiến, tôi vẫn phải nghĩ xem nên mở lời thế nào, lo lắng cho một phần trăm còn lại.

Nhưng dù sao thì bây giờ không phải lúc để thú nhận, huống chi nhân vật chính của cuộc điện thoại này là cô ấy. Tôi sợ cái người hay nói chuyện lan man này lạc đề nên nhắc nhở, có chuyện gì vậy?

Cô ấy lập tức ngừng lại, những lời muốn nói đều nuốt trở vào, bật ra một tiếng cười gượng gạo, tự giễu:

"Hai đứa tui quay lại với nhau rồi."

Trong đầu tôi có một sợi dây thần kinh khẽ rung lên như cảnh báo, mơ hồ cảm thấy chuyện này không ổn, đầu óc chưa kịp phản ứng thì miệng đã nóng nảy hỏi: "Với ai?"

Nghe câu này có vẻ kỳ cục, nhưng thực ra hỏi cũng không có gì sai. Từ khi cô ấy nếm đủ khổ sở của mối tình đơn phương thì dường như đã biến thành một con người khác, ngả sang một thái cực khác, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi đối tượng còn nhanh hơn cả kính áp tròng dùng một tháng, đến nỗi tôi dần lười quan tâm đến người yêu hiện tại của cô ấy là ai, dù sao có khi tôi vừa mới tìm hiểu sơ sơ thì bên nam chính đã đổi người rồi.

Nếu như gặp mặt chắc chắn cô ấy sẽ trợn mắt trừng tôi, nhưng cách nhau bởi dãy núi Tần Lĩnh và sông Hoài Hà, tín hiệu âm thanh bị méo mó trong quá trình mã hóa và giải mã, tự dưng mất đi ba phần tức giận, truyền đến tai tôi thì khí thế đã yếu đi nhiều:

"Bà biết cái tên đó mà."

D... amn!

Nếu không phải ngại nơi công cộng và còn có Kỳ An ở đây, tôi suýt chút nữa đã buột miệng chửi thề.

"Đừng mà, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, bà đã vấp ngã bao nhiêu lần ở chỗ hắn rồi!"

Kỳ An ở đối diện khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng động. Tôi nhận ra, bèn ngượng ngùng hạ giọng, "Về rồi nói."

Cúp điện thoại tôi thấy cảnh này thật nực cười, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, có tư cách gì mà đánh giá chuyện khác. Cô ấy cũng biết, nhưng dù bị mắng hay nhận được sự ủng hộ vô điều kiện, đôi khi chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi.

Tôi không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, không phải tức giận hay u uất, chỉ là gặp phải một loạt phản ứng dây chuyền, dường như có sợi tơ nhỏ quấn thành một nút thắt chết, nghẹn ở ngực, khiến người ta khó chịu một cách khó hiểu.

Điện thoại lại rung lên, tin nhắn từ Kỳ An:

"Không vui chuyện gì à?"

Tôi vội vàng kiểm soát biểu cảm, vốn định cãi là không có gì không vui, nhưng tôi không chịu được việc Kỳ An không nói gì mà cứ nhìn tôi như thể nhìn thấu mọi thứ, khiến tôi cảm thấy những điều mà mình luôn giấu kín sắp bung ra, giây tiếp theo sẽ rơi vãi trước mặt mọi người.

Vì vậy tôi vụng về chuyển chủ đề, nhắn lại cho nàng một tin: Gặp mặt mà còn nhắn tin thì chẳng khác nào ăn cá muối chấm nước tương – Thừa thãi.

"Em cũng vậy thôi."

"Chị làm em bị lệch lạc đấy!"

Kỳ An khẽ đá vào mũi giày tôi, rồi nhân lúc tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngón trỏ và ngón cái móc vào hai bên khóe môi, nhẹ nhàng kéo lên một góc độ hướng lên.

Vẫn là giọng điệu trêu chọc tôi, "Cười một cái nào."

Nàng dường như nhận ra mọi thứ, nhưng rất ít khi hỏi "Sao vậy?" hay "Tại sao?", nói ra thì yêu vào rồi người ta mù quáng, nàng không hỏi nguyên nhân, với người khác tôi sẽ cảm thấy nàng luôn thờ ơ, nhưng đặt vào trường hợp của mình thì tôi lại có thể hiểu đó là một cách thể hiện sự quan tâm kín đáo khác.

Đâu chỉ mù quáng, đơn giản là bị lá che mắt.

Dòng người cuồn cuộn như lũ tràn về. Lúc này chúng tôi đã ra khỏi ga tàu điện ngầm, hôm nay trời mưa, đêm hơi lạnh, mặt đường vẫn còn ướt, rải rác vài vũng nước đọng, phản chiếu ánh đèn xe và đèn đường, ánh sáng tàn tạ mà rực rỡ như một bộ phim vừa tan rạp.

Tôi nói, đi ra ngoài ở đây thôi cũng mệt rồi, lần sau đợi em về tìm chị.

Nàng cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ, lực nắm cổ tay tôi hơi thả lỏng, từ từ trượt xuống, đầu ngón tay luồn vào kẽ ngón tay tôi rồi siết chặt lại, "Sau này em có muốn ở lại Bắc Kinh không?"

"Em không biết," Tôi khẽ nói, hơi ấm từ lòng bàn tay nàng trong tiết trời se lạnh thật dễ chịu, khiến người ta lưu luyến không muốn buông ra, "Nhưng Bắc Kinh lớn quá, em hình như không thích lắm."

Nó quá rộng lớn mà cũng quá chật chội, rộng lớn đến mức không giữ nổi chút tình người, chút hơi ấm gia đình, chật chội đến mức không chứa nổi những mệt mỏi và cảm xúc tồi tệ vụn vặt vô cớ của tôi.

Em sợ chúng ta sẽ bị dòng người chuyển tàu cuốn trôi, em sợ giờ cao điểm buổi tối không chen được cùng chị lên một chuyến tàu, em sợ một đoạn nào đó trong tàu điện ngầm đột nhiên mất tín hiệu, em sợ cái kẻ ngốc này là em, một ngày nào đó sẽ không tìm thấy chị.

Chương trước Chương tiếp
Loading...