[BH][On-going] Ô Rô
Chương 10: Chìm đắm.
Kỳ An là một kẻ lừa đảo đích thực.Chiều ngày trước kỳ nghỉ, nàng gửi tin nhắn cho tôi: Chuẩn bị cho em một bất ngờ nhỏ.Tôi đáp lại bằng một dấu chấm hỏi, Kỳ An gửi lại một biểu tượng mặt chó cười đểu cáng: Không nói cho em đâu, đã bảo là bất ngờ mà.Tôi bị nàng nói chuyện kiểu lấp lửng làm nghẹn ứ trong cổ họng, thật là khó chịu.Nàng làm ra vẻ bí ẩn nói, đến lúc đó em sẽ biết.Tôi rụt người vào góc giường. Trong ký túc xá chỉ còn lại Tạ Thư Hàm và tôi, mỗi người ôm một cái máy tính bảng xem phim, cày phim, dùng loa Bluetooth phát bản "Thuyền ca Venice" của Mendelssohn làm nhạc nền, còn gọi thêm một suất gà rán combo. Lương Hiểu và Chu Khả Y trước khi đi chê bai nói, căn phòng này nồng nặc mùi tiểu tư sản hưởng lạc xa hoa.Tôi tháo một bên tai nghe, từ trên giường tầng cao nhìn xuống hai người, mạnh miệng nói tui đang tích lũy tư liệu cho bài tập thẩm định nghệ thuật điện ảnh, hơn nữa để hiểu bối cảnh lịch sử sáng tác phim, cảm nhận sâu sắc không khí thời đại nhạc jazz phương Tây, hai bà muốn đi thì đi nhanh.Trước đó tôi có lẽ đã từng đề cập, phòng ký túc xá của chúng tôi bình thường là phòng bốn người, cứ đến cuối tuần hoặc ngày lễ lại biến thành phòng đôi hạng sang, Lương Hiểu về nhà, bạn trai của Chu Khả Y thuê nhà ở ngoài trường, vào cuối tuần cô ấy sẽ đến ở cùng.Xem xong một bộ phim thì trời đã nhá nhem tối, cảnh vật ngoài cửa sổ như đã cách một thế hệ. Tôi dụi mắt rồi theo thói quen kiểm tra xem khung chat có thêm chấm đỏ nhỏ nào không, vừa hay tin nhắn của Kỳ An gửi tới, là một tấm ảnh, chụp rất qua loa, giống như một góc của công trình kiến trúc nào đó."Xem là chỗ nào?"Nhìn chằm chằm cả buổi, tôi cảm thấy mình sắp nhìn đá ra hoa đến nơi, rốt cuộc vẫn chẳng nhận ra cái gì. Kỳ An ra vẻ con cái khó dạy: "Á à, đến cổng trường mình mà em cũng không nhận ra hả."Tay gõ chữ của tôi trở nên lóng ngóng, mở lịch điện thoại ra xem ngày rồi nói, chị đừng có đùa em, hôm nay chẳng phải là ngày ba mươi sao."Lừa em một chút thôi mà," Nàng nói, "Sân bay hơi xa, đi đi về về cũng mệt."Nếu có thời gian tôi nhất định sẽ vì sự chu đáo của Kỳ An mà cảm động đến rơi nước mắt, nhưng bây giờ không có thời gian. Tôi nói đợi em mười phút, rồi vội vã trèo xuống từ giường tầng, vì quá vội nên còn bước hụt một bậc suýt chút nữa bị trẹo chân.Tôi nhân lúc rảnh rỗi kể khổ với Kỳ An, nói rằng để tiết kiệm thời gian em phải nhảy hai bậc thang một lúc đó.Nàng ném lại một câu rất quen thuộc: Chị có giục em đâu, vội cái gì."Em đương nhiên không cần giục, người của em đã ở đó rồi, còn chưa đủ mười vạn phần khẩn cấp sao?"Tạ Thư Hàm thấy tôi đột nhiên bắt đầu cuống cuồng thu dọn đồ đạc, tìm chìa khóa, chứng minh thư, thẻ sinh viên, vô cùng khó hiểu: "Đây là muốn đi đâu?"Tôi tung hoa cho cô ấy: "Chúc mừng bà đã có được phòng đơn cao cấp!"Nói xong câu đó tôi xách túi đi nhanh như chớp, đến một tiếng tạm biệt cũng không nói, để lại một chữ "Ơ" ngập ngừng của đối phương mắc kẹt trong khe cửa.Lúc xuống lầu tôi gặp một chị khoá trên, vì chuyện viết bài cho trang chính thức của khoa mà thường xuyên có liên hệ. Chị ấy chủ động giơ tay chào tôi, tôi vội vàng gắng gượng đáp lại bằng một nụ cười, tiện thể nhìn thêm một chút — Kiểu trang điểm mắt này... công nhận đẹp thật.Nhưng rất tiếc, thời gian không cho phép tôi trang điểm hay ăn mặc gì cả. Lúc này tôi mới nhận ra Kỳ An thật vô tình, lẽ nào nàng không biết trong những dịp như thế này con gái luôn thích dành đủ thời gian để trang điểm kỹ càng rồi mới ra ngoài sao?Cô nàng "vô tình" nghiêm túc đáp lại tôi: "Với chị mà còn phải trang điểm, khách sáo thế hở?"Tôi chỉnh nàng, cái đó gọi là cảm giác nghi thức.Kỳ An vui vẻ chấp nhận cách nói này, nghi thức thì nghi thức. Sau đó nàng thỏa hiệp nghĩ ra một cách bù đắp: "Nếu muốn thì chị chia son môi cho em nè."Tôi khó mà không nghĩ linh tinh về cái kiểu chia như thế nào, chỉ có thể trách cơn gió hôm nay, nó chắc chắn là đã say rồi, nếu không khi thổi đến sao lại khiến người ta cũng có chút men say.Trên đường đi tôi cứ mãi suy nghĩ, ngay cả khi khóa xe đạp công cộng tôi vẫn còn đang cân nhắc. Người lâu ngày gặp lại câu đầu tiên nên nói gì thì tốt, "Em nhớ chị" hay là từ xa đã gọi tên nàng.Nhưng có lẽ tôi thật sự đã hơi say, nên cái đầu óc mơ hồ mãi vẫn không đưa ra được một đáp án tối ưu. Bản năng đi trước ý thức đưa ra quyết định, nó sai khiến tôi ôm chứ không phải mở lời.Kỳ An mặc một chiếc áo len dệt kim chất liệu rất mềm mại, khéo léo trung hòa bớt vẻ lạnh lùng, trên người vẫn là mùi nước hoa thanh mát, ngọt dịu, ôm vào như đám mây thơm hương hoa tháng Tư.Nàng xoa đầu tôi, nhẹ nhàng lên tiếng, cả ngày hôm nay chị đều nghĩ, liệu em có ngại ôm chị không.Tôi hơi ngạc nhiên trước cảm nghĩ của Kỳ An, hỏi, nếu không thì sao, chị sẽ hiểu là em ngại hả? Vậy chẳng phải là em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sao?"Có là có, chị không nghe giả thiết."Nàng phì cười, véo tai tôi, giọng nói nhỏ đến mức dù cả thế giới im lặng cũng chỉ mình tôi nghe thấy. Lúc này tôi hoàn toàn hoa mắt rồi, bởi vì tôi nhìn thấy hai vầng trăng, ánh sáng nóng bỏng như mặt trời.
***
Trước mười tám tuổi tôi có một lý tưởng kỳ quặc là ăn lẩu đến ngán, nên trong tất cả các buổi tụ tập ăn uống, hễ cứ có lựa chọn giữa lẩu, nướng... thì tôi đều trung thành bỏ phiếu cho lẩu. Nhưng bây giờ thì khác rồi, có Kỳ An ở đó thì ăn gì cũng không chán. Trước đây tôi luôn cảm thấy "tú sắc khả xan" là một từ nghe có vẻ không đứng đắn, tôi thành thật hối lỗi, nó chẳng qua đang phản ánh sự thật khách quan một cách trung thực, chứ không phải là thèm thuồng giở trò vô lại gì cả.Thế là buổi tối chúng tôi tìm một quán trà có đánh giá tốt trên một ứng dụng nào đó, chủ yếu là vì không gian rất thích hợp để hẹn hò. Vị trí cách trường một đoạn, vừa hay có tuyến xe buýt đi thẳng nên không nghĩ đến việc bắt taxi.Kỳ An quá đáng ở chỗ nhìn tôi ngốc nghếch mà cứ khoanh tay đứng nhìn. Tôi quả thật rất ít khi đi xe buýt, lạ lẫm đến mức lấy cả mã vé tàu điện ngầm ra. Mãi đến khi xe buýt vào trạm, một cô nhiệt tình đứng bên cạnh thấy màu mã vé xe của tôi độc đáo quá, tốt bụng nhắc nhở tôi lấy nhầm rồi.Tôi ngượng ngùng, vội nói con cảm ơn con cảm ơn, quay đầu lại thì thấy Kỳ An cười đến không nhịn được.Tôi thật sự mất mặt, trừng mắt với nàng: "Bình thường em quen đi máy bay tư nhân rồi, giờ không thích ứng được."Nàng để lại cho tôi một vẻ mặt khó hiểu, nói rằng máy bay tư nhân làm sao khiến em bị mù màu rồi?Tôi hoàn toàn nhận ra bản chất xấu xa ngấm ngầm của Kỳ An, trên mặt vẫn phải giữ vẻ hòa nhã nói lý với nàng — Viết là "nói lý" nhưng đọc là "cãi cùn": "Khung viền khác nhau có một chút xíu, ai mà thấy được?""Cái cô vừa nãy thấy đó," Kỳ An rất giỏi nghệ thuật đổ thêm dầu vào lửa, "Hơn nữa chị cũng thấy.""Chị thấy rồi mà không nói cho em biết!""Định nói với em rồi, bị người khác giành trước chứ bộ."Giọng điệu của nàng quá vô tội, đến nỗi những lời còn lại của tôi mắc kẹt trong cổ họng không nói ra được, máy móc ờ một tiếng, từ bỏ cuộc tranh cãi vô ích này: "Ngày mai muốn đi đâu chơi?"Kỳ An lảo đảo bước một bước về phía tôi, nói tùy em, nghe em hết.Trên xe rất đông, nàng không bám vào tay vịn mà tự nhiên khoác tay tôi, nghiêng đầu tựa vào vai tôi. Tứ chi bách hài của tôi tạm thời vẫn chưa học được cách miễn nhiễm với Kỳ An, nàng vừa tựa vào là các tế bào não của tôi về cơ bản đều tê liệt, dựa vào chút tín hiệu tàn dư cuối cùng trước khi ngừng hoạt động, tôi thuyết phục dây thanh quản tiếp tục làm việc: "Sao chị học được cái kiểu tùy rồi?""Vốn dĩ là đến tìm em, những thứ khác thì tùy."Thế là tôi đùa bảo hay là ngày mai chúng ta gọi đồ ăn ngoài ở khách sạn thôi, mùng 1 tháng 10 chắc chắn chỗ nào cũng đông nghẹt người, nhỡ chị lạc mất thì sao.Kỳ An dường như suy nghĩ vài giây, nhẹ nhàng đưa ra một kết luận: "Em có khả năng bị lạc cao hơn, ít nhất chị biết đi xe buýt thế nào."Tuyệt vời, double kill.Tuy đôi khi rất tức giận, nhưng lúc Kỳ An thật lòng thì có thể khiến tôi cảm động cả trăm lần cũng không quá. Món điểm tâm tôi thích vậy mà nàng mang từ Tân Thành đến tận Bắc Kinh cho tôi. Lúc nhận túi giấy da bò, tôi suýt chút nữa không dám cầm, như thể bị bỏng tay:"Không phiền sao?""Em thích thì không phiền," Nàng nhẹ nhàng nói, nhìn phòng khách sạn quanh một lượt rồi thử máy sấy tóc, cuối cùng mỉm cười với tôi, "Em không mở ra xem à, tính để dành đến Tết hả?"Tôi hơi không nỡ mở, bởi nó được bọc quá kỹ, ngay cả đường viền của túi giấy cũng thẳng tắp mới tinh, hoàn toàn không giống như đã trải qua một chuyến đi dài, thế là tôi lấy điện thoại ra nói chụp ảnh trước đã. Kỳ An thấy vậy thì buồn cười, nhún vai nói được thôi, em vui là được, chị đi tắm đây.Chụp ảnh xong tôi ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu tháo ghim bấm của túi giấy. Thực ra tôi rất ít khi thể hiện sự yêu thích quá mức đối với một loại điểm tâm nào đó, nhưng nó lại giống hệt hương vị mà tôi thường ăn hồi còn bé. Lúc ấy thanh toán điện tử còn chưa phổ biến, người không muốn nhận tiền thừa sẽ lấy một hai cái bánh su kem nhỏ, đó là một nghề thủ công truyền thống, vỏ bánh không hẳn là ngon, nhân bánh cũng hơi đơn điệu. Nhưng tôi ở cái tuổi đó lại thích một cách vô lý, thậm chí bỏ qua việc nó chỉ là thứ cha tôi mua bánh táo được tặng thêm.Chưa đầy hai năm sau, nguồn vui của tôi đã biến mất theo một đợt giải tỏa lớn ở khu phố cổ, mãi đến khi tôi học cấp ba thì trước cổng trường có một tiệm bánh ngọt. Cơ duyên đưa đẩy, bà chủ là hàng xóm cũ, ban đầu tôi bị chứng mù mặt nhẹ nên không nhận ra, nhưng bà ấy gọi tôi là Tảo Tảo, nhiệt tình nhét cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt, bánh su kem lại có hương vị giống hệt hồi nhỏ.May mắn là trước khi đi tôi đã thành công tìm được cái tên tương ứng trong đầu, đối chiếu người và cách gọi cụ thể, nói, con chào dì Lưu.Hình như tôi từng dẫn Kỳ An đến tiệm này một lần, bản thân tôi cũng không nhớ rõ lần đó đã nói gì, đại ý là hương vị thì luôn có cái ngon hơn, nhưng cảm giác hoài niệm là thứ khó tái hiện nhất nên đó là thứ tốt nhất.Vậy mà nàng đều nhớ hết.Sao người này có thể như vậy, khiến tôi cam tâm tình nguyện bắt đầu thích đồ ngọt, cam tâm tình nguyện chìm đắm trong cái bẫy dịu dàng.