[BH][On-going] Ô Rô

Chương 12: Mất trọng lực.



Trong tiết học tự chọn tên là Sức khỏe Tâm lý Sinh viên Đại học, khi cô giáo nhắc đến quan hệ yêu đương đã nói rằng cô không tán thành việc yêu đương nhanh chóng của một bộ phận thanh niên ngày nay. Cô cho rằng quan hệ thân mật của hai người cần trải qua ba giai đoạn: tìm hiểu lẫn nhau, thử nghiệm ban đầu rồi đến xác lập chính thức, bất kỳ giai đoạn nào cũng cần cả hai dành thời gian từ từ trải qua. Sau đó, cô bổ sung thêm rằng hoan nghênh các bạn sinh viên thảo luận, việc hiểu được suy nghĩ thật của mọi người có giúp ích rất lớn cho nghiên cứu dài hạn về đề tài sức khỏe tâm lý thanh thiếu niên của cô.

Về sau, tôi không còn nghe lọt tai chữ nào nữa, cả tiết học đều rối rắm về vấn đề này.

Có lẽ là do ảnh hưởng từ môi trường gia đình khiến tôi quá bảo thủ, tôi luôn tự nhận mình là kiểu người cẩn trọng hết mực trong chuyện tình cảm, nhưng tối hôm đó tôi vẫn mụ mị đồng ý với nàng, mang theo một suy nghĩ nông cạn và hẹp hòi: Người đó là Kỳ An mà, dù thế nào cũng không đến lượt tôi chịu thiệt.

Cho dù nàng coi đó là một trò chơi, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Tôi đè nén ý nghĩ này xuống như đập chuột đất, thật giống một tên hề nói một đằng làm một nẻo.

Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nói rõ nàng có mấy phần nghiêm túc, cũng không thể chắc chắn nói mình tin tưởng nàng đến mức nào.

Chị có hiểu em không? Còn em có hiểu chị không?

Rất khó nói.

Từ lúc đến Bắc Kinh, cảm giác không chân thực này càng trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Tôi không thích yêu xa, luôn cảm thấy tình cảm là một thứ gì đó cụ thể, hữu hình, một khi khoảng cách xa nhau sẽ dễ bị kéo căng đến thưa thớt, mỏng manh như tơ nhện, huống chi là khi tình cảm chưa mặn nồng.

Thật đau đầu.

Tôi còn lo thân mình chưa xong, mà vẫn phải gắng gượng làm chỗ dựa tinh thần cho người khác. Nhưng Trịnh Dư Giai đỡ lo ở chỗ cô ấy không cần tôi chỉ cho cô ấy cách giải quyết vấn đề, cô ấy chỉ cần người bên cạnh, cần lắng nghe thôi.

"Tui có lẽ đã đưa ra một lựa chọn ngu xuẩn."

Cô ấy vừa lên tiếng đã tự mắng mình trước khi tôi kịp nói gì, tôi thậm chí còn chẳng cần tốn công chế nhạo cô ấy, chỉ ừ hử phụ họa, khen ngợi sự tự biết mình của cô ấy.

Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi, một cô gái như Trịnh Dư Giai sao có thể thích một chàng trai gần như trái ngược với cô ấy. Cô ấy hoạt bát, tươi sáng, dường như có nguồn nhiệt huyết và năng lượng vô tận, còn Lưu Ngu Xuyên thì trầm lặng, ít nói, mở miệng ra là những câu nói đậm chất thẳng nam khiến người khác nghẹn họng.

Tôi thiên vị đến mức quá đáng, hoàn toàn không để ý đến việc có đắc tội với ai hay không, "Hai người ở bên nhau hợp lắm, hắn tu được phúc lớn, bà thì gặp phải vận xui. Tui nói thẳng, Lưu Ngu Xuyên không xứng với bà, hắn đối xử không tốt với bà, bà cứ việc đá hắn đi, chẳng cần phải chịu đựng ấm ức làm gì."

Hồi cô ấy tỏ tình lần đầu bị từ chối, tôi đã không khách khí nói với cô ấy rằng, cái tên Lưu Ngu Xuyên đó ngoài việc học giỏi ra thì chẳng có điểm nào xứng với bà cả.

Thực ra tôi không nên như vậy. Chuyện tình cảm vốn là chuyện cá nhân, người ngoài không nên can thiệp, người ta muốn thế nào thì không liên quan đến tôi, có một kiểu khó xử gọi là "bạn thân chia tay tôi cùng cô ấy chửi rủa gã đàn ông tệ bạc, ngày hôm sau họ lại làm lành".

Mặc dù vậy, nhưng liên quan gì đến tôi? Nếu không phải Trịnh Dư Giai, ai thèm quan tâm Lưu Ngu Xuyên hay Lưu Ngu Hải là cái thá gì.

"Tui biết, nhưng mà tui đúng là có vấn đề về não hay sao ấy... Hắn đối tốt với tui, người khác cũng có thể làm được, thậm chí còn tốt hơn, nhưng tui cứ thích hắn. Sao tui lại làm chuyện dại dột thế này chứ."

Cô ấy tự nói rồi tự cười, sau đó im lặng rất lâu, lâu đến nỗi mặt trăng dường như cũng muốn trốn đi, rồi mới chậm rãi hỏi: "Bà đọc Dazai Osamu* chưa?"

"Gì cơ?"

"Hắn nói, yêu là chuyện xả thân, tui không cho đó là ngọt ngào."

Tôi suýt chút nữa đã buột miệng nói bà bị điên hả, nhưng trong hoàn cảnh đó nói thẳng ra như vậy rõ ràng là không thích hợp. Chỉ có thể thở dài trong mùa lá bạch quả xào xạc rơi, tiếng thở dài lạnh lẽo như gió thu.

Tình cảm đúng là thứ quỷ quái làm người ta mệt chết mà chẳng được gì.

Cuối cùng tôi nói, xin bà đừng đọc Dazai Osamu khi tâm trạng không tốt, nếu gây ra vấn đề gì cho bà thì tui không quản được đâu.

Trịnh Dư Giai rõ ràng đã thoải mái hơn một chút, chậm rãi hỏi, có sách gì hay giới thiệu không bà?

Tôi đáp, có chứ,《Tuyển tập toàn bộ giáo trình kỹ thuật nuôi trồng thủy sản》.

Bên kia im lặng cúp điện thoại, để lại mình tôi tức tối nói với hư không, đồ vắt chanh bỏ vỏ.

Tâm trạng của Trịnh Dư Giai vừa tốt lên một chút là bắt đầu có tinh thần để chọc ngoáy tôi, gửi đến một tin nhắn: Tui tìm bà nói chuyện đúng là rảnh rỗi quá.

Tôi "ông nói bà, gà nói vịt": Cho nên mới bảo là tâm đầu ý hợp đó, không phiền đâu, vừa hay tui cũng đang rảnh.

Học kỳ đầu tiên tôi thực sự rảnh, không có môn chuyên ngành nào, các môn đại cương thì vẫn là trò cũ: học thuộc lòng PPT rồi lướt qua cho xong. Cuối cùng đến tháng mười hai thì bận rộn một chút, vì vẫn muốn nhân lúc dư âm của kỳ thi đại học để thi xong chứng chỉ tiếng Anh cấp 4, lôi đề thi các năm ra làm, tiện thể bổ sung gấp phần nghe đang tụt dốc nghiêm trọng. Bận rộn rồi thì chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ lung tung những chuyện vớ vẩn nữa.

Thế là tôi càng thêm chắc chắn, hễ tâm trạng không tốt đều là do tự mình rảnh rỗi sinh ra, đúng là một ví dụ điển hình cho câu "chết trong an nhàn".

Cuối tháng đón trận tuyết đầu mùa, tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời, tôi cúi đầu tránh những bông tuyết theo gió tạt vào mặt, chúng thật khó chịu, chạm vào má tan thành nước đá lạnh thấu tim.

Trận tuyết này quá lớn, đến nỗi trong khung cảnh trắng tinh khôi như chiếc áo cưới của đất trời này, ngay cả những cặp tình nhân tay trong tay hẹn ước đến bạc đầu cũng không có. Thực ra cũng không nên có. Thời tiết như vậy, ra khỏi cửa chẳng khác nào miếu thờ thần núi gió tuyết, tôi cảm nhận sâu sắc điều đó, nhưng đồ ăn mang về vẫn phải lấy, kế hoạch bữa tối cho bốn người trong phòng đều đặt lên vai tôi, ai bảo tôi bị vận rủi đeo bám thua bảy ván kéo búa bao, buộc phải ra ngoài lịch kiếp.

Khi đi ngang qua phòng trưng bày lịch sử của trường, tôi phát hiện ra một điều thú vị ẩn chứa trong thời tiết khắc nghiệt này. Không biết ai đã có ý tưởng lãng mạn như vậy, trong ngày lạnh giá lại kiên nhẫn lạ thường, đắp một đôi người tuyết trắng muốt trước mái hiên, chúng đứng xiêu vẹo cạnh nhau, quàng chung một chiếc khăn quàng cổ dài màu đỏ tươi.

Nói ra thì hơi áy náy, người đầu tiên tôi nghĩ đến vào ngày tuyết rơi thực ra không phải Kỳ An, bức ảnh cảnh tuyết đầu tiên chụp vào sáng sớm cũng gửi cho người khác, là gửi cho Trịnh Dư Giai, để chờ xem cô ấy ở Thâm Quyến thấy hiếm lạ đến nhảy cẫng lên rồi tôi lại thả một tràng "ha ha ha" cho ngứa đòn chơi. Khi nhận ra chuyện này, tôi không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi, giống như đang giải một bài toán sắp xếp không có lời giải vậy.

Tôi chật vật tháo một bên găng tay để lấy điện thoại ra, đáng ghét là chức năng mở khoá vân tay trong thời tiết này cứ bị dở chứng. Tôi không cam lòng, bèn hà hơi rồi thử lại, cuối cùng đã thành công trong lần thử cuối cùng trước khi điện thoại bị khóa, chỉnh tiêu cự chụp ảnh gửi cho Kỳ An, đôi tay cóng buốt gõ mấy chữ không mấy lưu loát:

"Chị xem người ta kìa."

Kỳ An trả lời tôi rất nhanh: "Tân Thành cũng có tuyết rồi, đợi em về chúng ta cùng nhau đắp người tuyết của mình."

Đợi em về.

Khi tôi đưa nàng ra sân bay, nàng cũng nói như vậy. Trên taxi tôi im lặng suốt, Kỳ An ban đầu còn muốn trêu tôi nói chuyện, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngập ngừng rồi thôi, không nói nữa, an ủi nắm lấy tay tôi, rồi nắm suốt cả đường đi.

Trên xe đang bật nhạc của Châu Kiệt Luân, Trần Dịch Tấn, đến bài《Xuân Hạ Thu Đông》của Trương Quốc Vinh, người tài xế có vẻ ngoài thuộc thế hệ 7x đột nhiên bắt đầu hát theo. Hắn hát lạc cả điệu lẫn nhịp, bắt chước tiếng Quảng Đông một cách cứng nhắc, nhưng khi hát đến câu "Mùa đông sẽ rất tuyệt nếu người còn ở đây" vẫn khiến người ta có chút đồng cảm.

Tôi không biết Kỳ An có nói được tiếng Quảng Đông không, nhưng tôi nghĩ nàng hát chắc sẽ rất hay.

Ánh nắng len lỏi qua những ô cửa kính lớn sát đất của nhà ga, muốn soi thấu một nỗi niềm nào đó đang cố gắng chôn giấu, cuối cùng nàng cũng hỏi tôi, sao thế em?

Tôi dụi nhẹ chóp mũi hơi cay cay, mím chặt môi, cố gắng kìm nén những cảm xúc có thể tuôn trào và làm bỏng trái tim, ánh mắt nhìn bâng quơ sang chỗ khác, buột ra một câu nói lắp bắp:

"Yêu xa, cún cũng không thèm."

Kỳ An dời ly cà phê nóng đang chắn giữa hai người sang một bên, nghiêng người qua, đôi mắt cong cong cười ghé vào tai tôi: "Ai là cún con nè?"

"Chị cũng vậy nha!"

Nàng phối hợp một cách lạ thường, chóp mũi cọ vào má tôi, rồi lưu lại một dấu ấn nửa như hôn nửa như không đầy quyến luyến, giọng nói dịu dàng như nước đường đặc quánh: "Vậy thì, cún con đợi em về."

Câu nói này dường như có ma lực, nó tạm thời ngăn được những giọt nước mắt mà tôi suýt chút nữa không kìm được, thay vào đó là nhịp tim loạn xạ và đầu óc trống rỗng.

Và còn nữa, trên đường về, cả người tôi giống như một chiếc bình bị đổ hết rồi lại được đổ đầy, giống như chiếc đồng hồ cát bị lật đi lật lại. Tôi đứng không vững trong toa tàu điện ngầm số 4 chật cứng, phảng phất như mất trọng lực.

Thích là cảm giác mất trọng lực, tôi một lần nữa khẳng định kết luận này trong biển tuyết mênh mông.

.

// Dazai Osamu là một nhà văn nổi tiếng người Nhật Bản, với các tác phẩm tiêu biểu như: Thất lạc cõi người, Tà dương, Trăm cảnh núi Phú Sĩ... Các tác phẩm của ông thường mang đậm dấu ấn của sự tiêu cực, bi quan, cảm giác bị tha hóa và bất lực trong xã hội hiện đại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...