[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 72
"Ôi...buồn ngủ quá..." Vì tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực cộng thêm nửa đêm bị phim kinh dị làm cho mất ngủ, làm hại ta sáng nay lại đến công ty muộn. Tất nhiên là Mã tiểu thư cũng đến muộn cùng ta, chỉ có điều nàng không bị trừ lương thôi...Ta gục mặt xuống bàn, buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi. Nhưng ta không thể công khai ngủ gật trong giờ làm việc được. Ta quay đầu nhìn trộm Mã tiểu thư đang chăm chú vẽ, quyết định trêu chọc nàng một chút để tỉnh táo lại."Hé hé hé..." Ta tìm thấy một tấm ảnh động kỳ quái trên biểu tượng cảm xúc, là hình một người phụ nữ khỏa thân đang vuốt ve ngực một cách quyến rũ, rồi gửi đi, chờ đợi biểu cảm ngại ngùng của Mã tiểu thư.Ai ngờ gửi đi mãi mà Mã tiểu thư vẫn không phản ứng, vẫn đang vẽ. Này, có cần nghiêm túc đến vậy không? Nhìn tin nhắn của ta một cái cũng chết à?!Ta định qua đó cho nàng xem hình thì MT tỷ ở bên kia phòng gọi ta. Theo lý mà nói thì ta đã được giao dưới tay Mã tiểu thư rồi, MT tỷ chẳng có quyền sai bảo ta nữa. Chẳng lẽ hôm nay Diệp Nhiễm xin nghỉ nên nàng lo liệu không hết việc? Chậc, không phải nói là nàng xin nghỉ hai tháng sao, sao mới một tuần đã quay lại rồi."Vương tỷ, chị gọi em ạ? Có chuyện gì vậy?" Ta cười giả tạo đi tới.Ai ngờ MT tỷ lại cau mày nhìn ta, ánh mắt thật kỳ lạ. Nàng chỉ vào màn hình máy tính nói một cách nghiêm túc, "Cô có ý gì?""Hả? Cái gì cơ?" Ta chẳng để ý mà liếc mắt nhìn màn hình, rồi suýt chút nữa thì sốc đến ói máu. Đậu má, rõ ràng ta gửi cho Mã tiểu thư mà sao lại gửi cho MT tỷ rồi?!Vãi ò, chuyện này có to chuyện không đây? Với tính cách của MT tỷ thì chắc chắn nàng sẽ tung tin đồn rằng ta thầm thương trộm nhớ nàng mất. Sợ quá đi!!!"A...xin lỗi Vương tỷ, em nhất thời kích động nên gửi nhầm người rồi, chị đừng giận nhé." Ta vội vàng nịnh nọt. Mặc dù cơ bản là mọi người trong văn phòng đều biết chuyện của ta và Mã tiểu thư, MT tỷ muốn nói xấu sau lưng cũng chẳng có gì mới mẻ, nhưng ta vẫn không muốn chuyện này bị phanh phui ra ngoài. Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút.MT tỷ chỉ ngước mắt nhìn ta rồi tắt cửa sổ chat. "Lần sau đừng có làm mấy trò vớ vẩn nữa, nghe không? Nếu rảnh rỗi thì qua đây giúp tôi vẽ, hôm nay Diệp Nhiễm nghỉ nên tôi bận lắm.""Vâng vâng vâng, em sẽ nói với Marjorie một tiếng~" Không biết có phải do ta ảo tưởng không mà hình như MT tỷ không khó ưa như trước nữa.Mã tiểu thư, người lúc nãy còn mải mê làm việc, thấy ta đi từ chỗ MT tỷ về liền quay đầu nhìn ta một cách nghi ngờ, cứ như thể ta đi một vòng sẽ thiếu mất cái gì đó vậy. "Cô ấy gọi em làm gì?""Dĩ nhiên là có việc rồi." Chẳng lẽ chuyện này Mã tiểu thư cũng ghen?!"Tôi là sếp của em, em không nên báo cáo với tôi à?" Mã tiểu thư liếc mắt nhìn ta, rồi lại nhìn sang chỗ MT tỷ."Hôm nay Diệp Nhiễm nghỉ nên chỗ MT tỷ quá bận, cô ấy muốn tôi giúp một tay." Tất nhiên ta bỏ qua đoạn nhỏ kia rồi, không thì hôm nay lại bị "tra tấn" nữa mất. Ta xoa xoa tai."Em là người của tôi, cô ấy bảo em giúp thì em giúp hả?" Này, cái câu "người của tôi" này nghe nó nhiều nghĩa quá đi, trong văn phòng nghiêm túc như thế này mà nói ra được à?"Ặc... Vậy thì tôi qua nói với cô ấy là tôi cũng rất bận hả? Nhưng mà lần trước chúng ta cũng nhờ cô ấy làm thay một ngày, mặc dù cô ấy bỏ giữa chừng..." Dù sao thì lúc đó nàng cũng đã giúp chúng ta một ân tình, uống nước nhớ nguồn mà."Ừ, vậy thì em qua giúp cô ấy đi, chỗ tôi rất nhẹ nhàng, tự mình làm được hết." Câu nói của Mã tiểu thư như một gáo nước lạnh dội vào người những người đang bận rộn, hạ thấp năng lực làm việc của họ một cách rõ ràng. Quả thật, để hạ thấp người khác thì không ai bằng nàng rồi!"Im lặng nào, tôi có một tin tốt và một tin xấu cho mọi người, muốn nghe cái nào trước?" Tô tổng giám bước ra khỏi phòng làm việc, vỗ tay hai cái để mọi người chú ý."Tin xấu... là gì vậy ạ?" Có người rụt rè hỏi nhỏ."Tin xấu là trong hai ngày tới chúng ta phải làm thêm giờ." Tô tổng giám chống một tay lên bàn làm việc, eo uốn cong thành hình chữ S."Cần gì phải gấp rút như vậy chứ?" Mã tiểu thư, người vốn không bao giờ làm thêm giờ, là người đầu tiên bày tỏ sự bất mãn. Bởi vì nếu ta làm thêm giờ thì chắc chắn nàng cũng phải ở lại, điều này sẽ phá vỡ thói quen không làm thêm giờ của nàng."Các cô cậu không muốn nghe tin tốt hả?" Tô tổng giám cong môi cười rất bí ẩn."Có phải sắp được thưởng không ạ?!" Ta tròn xoe mắt nhìn Tô tổng giám.Kết quả là Tô tổng giám bước tới và gõ vào đầu ta, "Thưởng cái gì mà thưởng! Nhưng cũng gần giống vậy, là đi du lịch công ty, sẽ cùng với các đồng nghiệp ở các phòng ban khác."Mã tiểu thư túm lấy ta, giống như đang phủi bụi mà ghét bỏ vỗ vào đỉnh đầu ta, mắt cũng không thèm nâng lên hỏi, "Đi nước nào?""..." Khi ta quay lại nhìn Tô tổng giám thì thấy mặt cô ấy tái mét, "Gần đây thôi, khu nghỉ dưỡng Trường Thanh."Ta quay sang nhìn Mã tiểu thư, nàng rõ ràng là không hứng thú, muốn từ chối. Điều này không được, nếu nàng cứ như vậy thì thật sự không hòa nhập được với xã hội mất. Ta vội vàng cười để xoa dịu, "Thật không? Ở đó à, hình như còn có hồ nước tự nhiên nữa, đẹp lắm~ Khi nào đi vậy ạ?"Mã tiểu thư nhướn mày nhìn ta, rồi im lặng không nói gì nữa. Tô tổng giám bắt đầu giới thiệu về lịch trình, đại loại là du sơn ngoạn thủy trong hai ngày một đêm vào cuối tuần, còn bản thân cô ấy vì đang mang thai nên không tiện đi xa nên chỉ có chúng ta tự do đi chơi. Nghe cũng hay đấy.Lần trước ở thành phố Tân Hải không tính là đi chơi riêng với Mã tiểu thư, bây giờ chúng ta đã chính thức là một cặp, ta rất muốn được đi du lịch cùng nàng. Mặc dù lần này có thêm đồng nghiệp khác, nhưng khi đi chơi thì không nhất thiết phải đi cùng họ, chúng ta có thể đi dạo trong rừng, chèo thuyền trên hồ, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.“Vậy bây giờ điểm danh nhé, 7 người đúng không?” Tô tổng giám dùng ngón tay đếm số người.“8 người, còn có Diệp Nhiễm nữa mà.” MT tỷ luôn im lặng bỗng lên tiếng.“Diệp Nhiễm? Cô ấy mà đi được à, nghe nói cô ấy sạch sẽ lắm, chắc chắn không muốn đi đâu.” Một đồng nghiệp khác phản đối.“Đi hay không thì cũng phải gọi điện hỏi thử đã chứ.” MT tỷ có vẻ hơi khó chịu, ta cảm thấy chắc chắn có gì đó giữa hai người họ. Cái radar bách hợp của ta nhạy bén lắm đấy!Trong khi ta đang ngồi đây mà tưởng tượng linh tinh thì Mã tiểu thư bất ngờ vặn mặt ta lại, bắt ta nhìn thẳng vào nàng, “Có gì hay mà em cứ nhìn bà già kia, còn chăm chú thế nữa. Hay là em thấy tôi đẹp hơn cô ta cả vạn lần còn không bằng?” Mã tiểu thư là hủ dấm hả!?“Nói tào lao gì vậy, chị nghi ngờ gu thẩm mỹ của tôi à?” Ta nói nhỏ, không muốn để MT tỷ nghe thấy, đắc tội với nàng thì không xong đâu.“Trừ việc thích tôi ra thì những lúc khác gu thẩm mỹ của em chẳng ra gì cả.” Mã tiểu thư cũng hạ giọng xuống.“Đệt, chị đừng có tự luyến quá!” Ta lườm nàng một cái, nàng có gì đâu, chỉ là đẹp, dáng chuẩn và có tiền thôi mà! Có gì để kiêu căng chứ!Vì ai cũng háo hức chờ đến cuối tuần đi chơi nên mấy ngày này mọi người làm việc rất tích cực, tối nào cũng về sớm mà công việc vẫn xong hết. Còn Diệp Nhiễm thì mấy ngày nay không thấy đến công ty, nên ta cứ chạy qua chạy lại giữa MT tỷ và Mã tiểu thư mãi.Muốn dỗ hai cô nàng oan gia này cùng lúc quả là nhiệm vụ bất khả thi, vì thế ta đành phải “ưu ái” MT tỷ trước vậy. Ai bảo ta là một người bạn gái ngoan hiền chứ, làm sao để người yêu nhà mình thiệt thòi được.“Diệp Nhiễm mấy hôm nay không đến công ty, chắc đi chơi rồi à?” Tôi vừa giúp MT tỷ sắp xếp tài liệu vừa hỏi bâng quơ.MT tỷ rõ ràng có chút ngập ngừng, rồi mới nhẹ nhàng nói, “Không, mấy hôm nay cô ấy bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi.”Không biết có phải do ta tưởng tượng quá nhiều không, nhưng mỗi khi nhắc đến Diệp Nhiễm, giọng điệu của MT tỷ lại dịu đi rất nhiều. Bình thường nàng nói chuyện với ta luôn ra vẻ bề trên, nghĩ kỹ lại thì dù nàng đối xử với ai cũng khá khắc nghiệt, nhưng với Diệp Nhiễm lại có chút đặc biệt, tất nhiên là trừ cái việc nàng hay trêu chọc tật sạch sẽ của Diệp Nhiễm ra.“Ồ, vậy là cuối tuần cô ấy không đi chơi được rồi nhỉ?” Ta nghĩ chắc là dù không ốm thì với cái tính sạch sẽ của cô ấy cũng khó mà đi chơi được, phải mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh phiền phức lắm. Chậc chậc, nghĩ đi nghĩ lại thấy tội nghiệp ghê.“Cô ấy nói là sẽ đi.” MT tỷ nói rất chắc chắn. Thôi thì kệ đi, ta cũng chẳng thân thiết gì với cô ấy, đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta.“Ồ, đi chơi giúp tinh thần thoải mái hơn, lại sắp vào mùa lạnh rồi. Không khí ở trên núi trong lành lắm, tâm trạng cũng sẽ tốt lên. Em nghe nói bệnh sạch sẽ ấy là do tâm lý, có lẽ là do trước đây từng bị kích thích gì đó…” Bản tính lắm chuyện của ta lại trỗi dậy.“Hoàng ngu ngốc, nếu rảnh rỗi thì qua đây giúp tôi sửa ảnh đi.” Mã tiểu thư hét lên.“Chậc…” Nàng dám gọi ta bằng biệt danh trước mặt mọi người, làm ta mất mặt quá đi!MT tỷ liếc mắt về phía chỗ của Mã tiểu thư, rồi quay sang nói với ta, “Cô về đi.” Vừa lúc ta xoay người định bước đi thì nàng lại gọi ta lại, “Này, đợi đã, giúp tôi mua một lon cà phê, loại thường.” Nói rồi nàng đưa cho ta một tờ Mao gia gia.“Ặc... Được rồi...” MT tỷ lại trở về vẻ mặt thường ngày, lúc nào cũng ra lệnh cho người khác.Ta quay lại chỗ Mã tiểu thư, áp sát tai nàng mà nói, “Chị dám gọi tôi là Hoàng ngu ngốc trong văn phòng lần nữa thì chết với tôi!” Nói rồi, ta còn cố ý cắn nhẹ vào tai nàng để trả thù.“Ưm...” Mã tiểu thư bất ngờ rên lên một tiếng rồi rụt cổ lại cách xa ta, nhìn ta với vẻ oán giận, mặt nàng đỏ bừng lên.Tiếng rên ấy vừa đủ lớn để vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh, tất cả đồng nghiệp đều nhìn về phía chúng ta với ánh mắt sững sờ, không thể tin được âm thanh vừa rồi lại phát ra từ nàng.Tiếng rên ấy khiến người ta cảm thấy nóng ran khắp người, ta, kẻ gây ra tội lỗi, vội vàng cầm tiền đi mua cà phê cho MT tỷ. Khi đứng trong thang máy, ta sờ lên cổ mình, thấy mồ hôi nhễ nhại, sức quyến rũ của Mã tiểu thư ngày càng tăng rồi, cứ thế này thì ta không biết mình có kiềm chế được ở văn phòng nữa không.