[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 73*
Diệp Nhiễm ngồi trên giường ôm đầu gối, răng không ngừng cắn móng tay cái. Chiều nay, cô nhận được điện thoại của Mạn Đình tỷ, nói công ty tổ chức đi du lịch vào cuối tuần, hỏi cô có đi không, rồi lại quan tâm hỏi sao cô không đi làm."A... tối qua em về hơi bị tiêu chảy..." Diệp Nhiễm nói dối, cô chắc chắn sẽ không nói với Vương Mạn Đình rằng mình bị mẹ nhốt ở nhà.Từ khi cô trở về, thái độ của mẹ Diệp luôn rất kiên quyết, có xu hướng nếu không hỏi ra được đáp án sẽ luôn nhốt cô ở nhà. Mặc dù từ nhỏ đã hơi quen với việc này, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm đã không thể bình tĩnh được nữa.Cô phải nghĩ cách trốn ra ngoài, cô muốn gặp Vương Mạn Đình. Vương Mạn Đình hiện đang ở một mình trong căn nhà trống trải đó, là lúc cần cô nhất, hơn nữa Diệp Nhiễm càng không muốn cho Vương Mạn Đình biết chuyện xảy ra trong nhà, nếu không nàng chắc chắn sẽ hoàn toàn từ chối cô.Ở trong nhà ngoan ngoãn được hai ngày, hoàn toàn không phản kháng, Diệp Nhiễm lại biến thành cô gái ngoan ngoãn nghe lời, như vậy mới có cơ hội lẻn ra khỏi nhà lần nữa vào đêm khuya thanh vắng.Trên trời còn lất phất mưa nhỏ, Diệp Nhiễm mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, đi dép lê nhanh chóng bước đi trên con đường nhỏ, tay ôm lấy vai, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem có ai đuổi theo không, giống như là đi trốn chạy vậy.Nhưng khi đến trước cửa nhà Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm lại do dự không dám gõ cửa. Cô nên giải thích với Vương Mạn Đình như thế nào về việc mình đột nhiên chạy đến vào đêm khuya?Diệp Nhiễm nắm lấy cánh tay mình, lo lắng đi đi lại lại trong hành lang, đã đến đây rồi, chắc chắn không thể quay trở lại được nữa.Ngay khi Diệp Nhiễm vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, thì cửa lại mở ra, "Diệp Nhiễm? Có chuyện gì vậy?" Vương Mạn Đình đẩy cửa ra lo lắng nhìn cô, nửa đêm hôm khuya khoắt đột nhiên chạy đến, chắc chắn là có chuyện gì lớn xảy ra."Mạn Đình tỷ... em rất nhớ chị..." Diệp Nhiễm nhất thời hoàn toàn không nghĩ ra được lý do gì, trực tiếp nhào tới ôm lấy Vương Mạn Đình. Mấy ngày không gặp, hình như nàng gầy đi thì phải."Em... em không phải là đang mộng du đó chứ? Mau tỉnh lại đi." Vương Mạn Đình nhẹ nhàng vỗ vào lưng Diệp Nhiễm, rồi ôm lấy cô lùi vào nhà, đóng cửa lớn lại.
"Mẹ em không cho em đi du lịch vào ngày mai, nhưng em muốn đi cùng chị... nên đã..." Diệp Nhiễm coi như là nói dối một nửa."Thật là hồ đồ! Lúc nào cũng vậy, mẹ em sẽ rất lo lắng. Hơn nữa em không phải bị bệnh sao, nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Mau lên, tôi đưa em về." Vương Mạn Đình muốn vào nhà lấy áo khoác cho Diệp Nhiễm, bộ đồ ngủ của cô bị dính mưa phùn ẩm ướt hết rồi."Mạn Đình tỷ! Xin chị, đừng đưa em về, em không muốn về đâu!" Diệp Nhiễm ôm chặt lấy Vương Mạn Đình, khiến nàng hoàn toàn không thể động đậy."Em như vậy chẳng phải thành ra bỏ nhà ra đi sao?! Như thế này sao được." Vương Mạn Đình tuy không biết nhà Diệp Nhiễm đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cảm nhận được Diệp Nhiễm rất kháng cự gia đình."Mạn Đình tỷ... vừa nãy chị làm sao biết em ở ngoài cửa thế?" Diệp Nhiễm chuyển chủ đề, cô thà mặt dày mày dạn bị Vương Mạn Đình ghét bỏ cũng không muốn bây giờ bị đưa về nhà.Vương Mạn Đình hết cách với cô, đành từ bỏ ý định đưa cô về nhà ngay lập tức, xoa xoa cái đầu ướt át của Diệp Nhiễm, "Mau đi tắm rửa thay quần áo đi, đừng để bị cảm."Diệp Nhiễm nghe vậy mới không nỡ buông Vương Mạn Đình ra, nhìn nàng vào nhà tìm quần áo thay cho mình. Vương Mạn Đình quay lưng về phía Diệp Nhiễm cúi người tìm kiếm, "Vừa nãy Tiểu Khiếm gọi điện thoại cho tôi, bên đó bây giờ là ban ngày nên tôi đã nói chuyện với con bé khá lâu, hừ, con bé ở bên đó chơi rất vui vẻ. Sau đó tôi vừa định đi ngủ thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, tôi còn tưởng là có người xấu, kết quả vừa nhìn thì lại là em, làm tôi giật mình, còn tưởng là mình bị ảo giác.""Em xin lỗi... đã làm phiền chị rồi..." Diệp Nhiễm khôi phục lại vẻ ngượng ngùng thường ngày, dường như chỉ khi đối mặt với Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm mới đột nhiên bộc phát ra chút dũng khí ít ỏi của mình."Tôi bây giờ cô đơn lẻ bóng, chẳng có gì phiền phức cả. Em ngủ ở chỗ tôi đi, tôi ra phòng kia ngủ." Vừa nói, Vương Mạn Đình vừa trải cho Diệp Nhiễm một chiếc chăn mới, rồi ôm chăn chuẩn bị đi sang phòng khác."Dạ?" Diệp Nhiễm ngơ ngác nhìn Vương Mạn Đình ôm chăn đi qua người mình, ra khỏi phòng ngủ, lập tức như bị xì hơi, ủ rũ cúi đầu, cầm quần áo thay giặt đi vào phòng tắm.Mặc dù chứng sạch sẽ đã trở nên nhẹ hơn trước, nhưng Diệp Nhiễm vào phòng tắm vẫn cầm bàn chải ra sức cọ rửa.Vương Mạn Đình đứng ở cửa lắc đầu, rồi há to miệng ngáp một cái, "Em cứ tắm trước đi, tôi ngủ một lát, em tắm xong thì gọi tôi." Nói xong, Vương Mạn Đình về phòng, buồn ngủ đến nỗi ngã xuống giường là ngủ luôn.Diệp Nhiễm sợ làm lỡ giấc ngủ của Vương Mạn Đình, nhanh chóng tắm qua loa rồi đi ra, "Mạn Đình tỷ... em tắm xong rồi... Mạn Đình tỷ?"Diệp Nhiễm đứng ở cửa thò đầu vào, nhẹ nhàng gọi. Vương Mạn Đình dường như ngủ rất say, nằm sấp trên giường, hô hấp đều đặn và sâu dài. Tay Diệp Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Vương Mạn Đình, quỳ bên giường nghiêng đầu lặng lẽ nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng.Thực ra Diệp Nhiễm cũng không biết mình thích Vương Mạn Đình ở điểm nào, có lẽ ở bên nàng, Diệp Nhiễm có thể tìm thấy giá trị của bản thân mình chăng. Cô chỉ là thích nàng, không vì lý do gì cả.Cảm giác mát lạnh trên mặt khiến Vương Mạn Đình tỉnh giấc, khẽ mở mắt, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào một bên má Diệp Nhiễm, cô đang cúi đầu hôn Vương Mạn Đình."Đừng..." Vương Mạn Đình không dùng sức đẩy cô ra.Diệp Nhiễm ngẩn người một lúc, đây là sự từ chối hiếm hoi của Vương Mạn Đình. Chẳng lẽ tình cảm của mình đã gây khó khăn cho nàng, nàng chỉ là vì nể mặt nên không tiện trực tiếp từ chối sao?Diệp Nhiễm có chút tổn thương quỳ xuống đất, hai tay nắm thành nắm đấm chống trên đùi, chậm rãi cúi đầu, trong mắt ngấn lệ không muốn Vương Mạn Đình nhìn thấy, "Em xin lỗi... em... em sẽ không như thế nữa..." Diệp Nhiễm nói xong, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài."Này." Vương Mạn Đình giơ tay muốn gọi Diệp Nhiễm lại, nhưng cô lúc nào cũng chạy trốn rất nhanh, đôi khi giống như một con đà điểu.Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, Vương Mạn Đình hạ tay xuống, nằm vật ra giường, nhìn lên trần nhà. Trong căn phòng tối tăm, trần nhà u ám bị ánh đèn bên ngoài chia làm hai nửa.Lúc này, trái tim Vương Mạn Đình cũng bị chia làm hai nửa, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt. Một bên là không muốn Diệp Nhiễm rời đi, càng không muốn làm cô ấy buồn, một bên lại là lý trí và hiện thực.Chưa nói đến việc tình cảm của mình dành cho nàng có thể coi là tình yêu hay không, cho dù là vậy thì hai người phụ nữ sẽ phải làm sao để đứng vững trên thế giới này.Bản thân nàng thì không sao cả, người khác nói gì nàng cũng không để ý, nhưng nàng không muốn Diệp Nhiễm phải gánh chịu áp lực như vậy. Cô ấy còn quá trẻ, tương lai còn có vô vàn khả năng."Haizzz..." Vương Mạn Đình thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu.Đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, "Diệp Nhiễm?" Trong phòng không có tiếng trả lời, Vương Mạn Đình áp tay lên ván cửa, nhẹ nhàng nói, "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."Diệp Nhiễm vốn đang đắp chăn kín đầu khóc rất thương tâm, đột nhiên nghe thấy lời của Vương Mạn Đình. Ý của nàng là ngày mai vẫn sẽ đưa mình đi tham gia dã ngoại của đơn vị, điều đó có nghĩa là Vương Mạn Đình chưa hoàn toàn từ chối mình. Có lẽ, nàng cần một chút thời gian, dù sao thì tình cảm này cũng khá đặc biệt.Diệp Nhiễm thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc còn chưa khô bị lăn lộn thành một mớ hỗn độn, nhưng trên khóe miệng lại nở nụ cười. Thực ra, Mạn Đình tỷ cũng thích mình đúng không?Diệp Nhiễm ôm lấy chăn của Vương Mạn Đình, trên đó đều là mùi hương của nàng, mùi sữa tắm nhàn nhạt, giống như được Vương Mạn Đình ôm ấp bao bọc lấy. Ngày mai có phải là có thể ở cùng với Mạn Đình tỷ rồi không? Càng nghĩ như vậy, Diệp Nhiễm càng không thể ngủ được.Sáng sớm hơn sáu giờ, Vương Mạn Đình nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, rồi kiễng chân đi vào phòng. Diệp Nhiễm vốn dĩ vừa mới ngủ được một lát, có một chút động tĩnh là tỉnh, nghe thấy tiếng động, Diệp Nhiễm tỉnh táo ngay lập tức.Vẫn nhắm mắt, Diệp Nhiễm có chút căng thẳng nắm lấy một góc chăn. Chắc là Mạn Đình tỷ rồi, nàng vào đây là... muốn làm gì... chẳng lẽ...Diệp Nhiễm căng thẳng nhắm chặt mắt, nhưng đợi mãi, chỉ nghe thấy tiếng Vương Mạn Đình nhẹ nhàng tìm đồ trong tủ."Mạn Đình tỷ?..." Diệp Nhiễm đành phải mở mắt ra, nhìn thấy Vương Mạn Đình quay lưng về phía mình, khom lưng tìm đồ trong tủ.Nghe thấy tiếng cô, Vương Mạn Đình thậm chí còn không quay đầu lại, "Đi khu nghỉ dưỡng đó phải chuẩn bị cho em một số đồ đạc chứ, ga trải giường với đồ ngủ các thứ.""Ồ..." Diệp Nhiễm có chút thất vọng nằm trở lại giường, ôm chăn nửa che mặt, lén lút nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Mạn Đình."Hả? Hôm qua còn cứ nhất định đòi đi chơi, hôm nay lại không muốn đi nữa?" Vương Mạn Đình quay đầu nhìn Diệp Nhiễm, quả nhiên là trẻ con thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.Thấy Vương Mạn Đình nhìn mình, Diệp Nhiễm lập tức tránh ánh mắt, vùi mặt vào chăn, "Không có mà... em đương nhiên muốn đi rồi..." Mạn Đình tỷ sao mà không hiểu phong tình vậy, mình sở dĩ nhất định phải tham gia hoạt động chẳng phải là vì nàng sẽ đi sao."Được rồi, mau dậy dọn dẹp đi, trước tám giờ phải đến điểm tập trung, sau đó đi xe buýt qua đó." Vương Mạn Đình cười, tìm một bộ quần áo từ nhiều năm trước của mình đưa cho Diệp Nhiễm, "Tôi ở đây không có nhiều quần áo phù hợp cho em mặc đâu, vốn dĩ quần áo thể thao hưu nhàn không nhiều, kiểu dáng hình như hơi cũ rồi...""Không sao, bộ này cũng được mà..." Diệp Nhiễm có chút không đành lòng chê bai kiểu dáng bộ quần áo, dù sao thì trước đây chưa từng thấy Vương Mạn Đình mặc đồ thể thao kiểu này, chắc hẳn trong nhà cũng không có lựa chọn nào khác."À, vậy em thay quần áo đi, tôi đi làm bữa sáng." Vương Mạn Đình buộc tóc cao lên."Mạn Đình tỷ..." Diệp Nhiễm nhỏ giọng gọi."Hử?" Vương Mạn Đình đứng ở cửa quay đầu lại."Chị... vẫn là xõa tóc xuống thì đẹp hơn..." Khi Diệp Nhiễm nói câu này, nhiệt độ trên mặt gần như muốn bốc cháy.Vương Mạn Đình cười, "Ha, đều lớn tuổi cả rồi, ăn diện xinh đẹp như vậy cho ai xem chứ.""Để em xem..." Đầu Diệp Nhiễm cúi thấp không thể thấp hơn, loại lời này nói ra ngay cả cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, càng không dám nhìn biểu cảm của Vương Mạn Đình.Quả nhiên Vương Mạn Đình dừng lại một lát, rồi nói, "Mau dọn dẹp đi, muộn giờ thì không tốt đâu."Vương Mạn Đình ra khỏi phòng ngủ, Diệp Nhiễm lén lút ngẩng mắt nhìn theo. Bóng lưng của người kia đọng lại trong đáy mắt cô, trong lòng có chút đau nhói.
"Mẹ em không cho em đi du lịch vào ngày mai, nhưng em muốn đi cùng chị... nên đã..." Diệp Nhiễm coi như là nói dối một nửa."Thật là hồ đồ! Lúc nào cũng vậy, mẹ em sẽ rất lo lắng. Hơn nữa em không phải bị bệnh sao, nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Mau lên, tôi đưa em về." Vương Mạn Đình muốn vào nhà lấy áo khoác cho Diệp Nhiễm, bộ đồ ngủ của cô bị dính mưa phùn ẩm ướt hết rồi."Mạn Đình tỷ! Xin chị, đừng đưa em về, em không muốn về đâu!" Diệp Nhiễm ôm chặt lấy Vương Mạn Đình, khiến nàng hoàn toàn không thể động đậy."Em như vậy chẳng phải thành ra bỏ nhà ra đi sao?! Như thế này sao được." Vương Mạn Đình tuy không biết nhà Diệp Nhiễm đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cảm nhận được Diệp Nhiễm rất kháng cự gia đình."Mạn Đình tỷ... vừa nãy chị làm sao biết em ở ngoài cửa thế?" Diệp Nhiễm chuyển chủ đề, cô thà mặt dày mày dạn bị Vương Mạn Đình ghét bỏ cũng không muốn bây giờ bị đưa về nhà.Vương Mạn Đình hết cách với cô, đành từ bỏ ý định đưa cô về nhà ngay lập tức, xoa xoa cái đầu ướt át của Diệp Nhiễm, "Mau đi tắm rửa thay quần áo đi, đừng để bị cảm."Diệp Nhiễm nghe vậy mới không nỡ buông Vương Mạn Đình ra, nhìn nàng vào nhà tìm quần áo thay cho mình. Vương Mạn Đình quay lưng về phía Diệp Nhiễm cúi người tìm kiếm, "Vừa nãy Tiểu Khiếm gọi điện thoại cho tôi, bên đó bây giờ là ban ngày nên tôi đã nói chuyện với con bé khá lâu, hừ, con bé ở bên đó chơi rất vui vẻ. Sau đó tôi vừa định đi ngủ thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, tôi còn tưởng là có người xấu, kết quả vừa nhìn thì lại là em, làm tôi giật mình, còn tưởng là mình bị ảo giác.""Em xin lỗi... đã làm phiền chị rồi..." Diệp Nhiễm khôi phục lại vẻ ngượng ngùng thường ngày, dường như chỉ khi đối mặt với Vương Mạn Đình, Diệp Nhiễm mới đột nhiên bộc phát ra chút dũng khí ít ỏi của mình."Tôi bây giờ cô đơn lẻ bóng, chẳng có gì phiền phức cả. Em ngủ ở chỗ tôi đi, tôi ra phòng kia ngủ." Vừa nói, Vương Mạn Đình vừa trải cho Diệp Nhiễm một chiếc chăn mới, rồi ôm chăn chuẩn bị đi sang phòng khác."Dạ?" Diệp Nhiễm ngơ ngác nhìn Vương Mạn Đình ôm chăn đi qua người mình, ra khỏi phòng ngủ, lập tức như bị xì hơi, ủ rũ cúi đầu, cầm quần áo thay giặt đi vào phòng tắm.Mặc dù chứng sạch sẽ đã trở nên nhẹ hơn trước, nhưng Diệp Nhiễm vào phòng tắm vẫn cầm bàn chải ra sức cọ rửa.Vương Mạn Đình đứng ở cửa lắc đầu, rồi há to miệng ngáp một cái, "Em cứ tắm trước đi, tôi ngủ một lát, em tắm xong thì gọi tôi." Nói xong, Vương Mạn Đình về phòng, buồn ngủ đến nỗi ngã xuống giường là ngủ luôn.Diệp Nhiễm sợ làm lỡ giấc ngủ của Vương Mạn Đình, nhanh chóng tắm qua loa rồi đi ra, "Mạn Đình tỷ... em tắm xong rồi... Mạn Đình tỷ?"Diệp Nhiễm đứng ở cửa thò đầu vào, nhẹ nhàng gọi. Vương Mạn Đình dường như ngủ rất say, nằm sấp trên giường, hô hấp đều đặn và sâu dài. Tay Diệp Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Vương Mạn Đình, quỳ bên giường nghiêng đầu lặng lẽ nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng.Thực ra Diệp Nhiễm cũng không biết mình thích Vương Mạn Đình ở điểm nào, có lẽ ở bên nàng, Diệp Nhiễm có thể tìm thấy giá trị của bản thân mình chăng. Cô chỉ là thích nàng, không vì lý do gì cả.Cảm giác mát lạnh trên mặt khiến Vương Mạn Đình tỉnh giấc, khẽ mở mắt, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào một bên má Diệp Nhiễm, cô đang cúi đầu hôn Vương Mạn Đình."Đừng..." Vương Mạn Đình không dùng sức đẩy cô ra.Diệp Nhiễm ngẩn người một lúc, đây là sự từ chối hiếm hoi của Vương Mạn Đình. Chẳng lẽ tình cảm của mình đã gây khó khăn cho nàng, nàng chỉ là vì nể mặt nên không tiện trực tiếp từ chối sao?Diệp Nhiễm có chút tổn thương quỳ xuống đất, hai tay nắm thành nắm đấm chống trên đùi, chậm rãi cúi đầu, trong mắt ngấn lệ không muốn Vương Mạn Đình nhìn thấy, "Em xin lỗi... em... em sẽ không như thế nữa..." Diệp Nhiễm nói xong, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài."Này." Vương Mạn Đình giơ tay muốn gọi Diệp Nhiễm lại, nhưng cô lúc nào cũng chạy trốn rất nhanh, đôi khi giống như một con đà điểu.Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, Vương Mạn Đình hạ tay xuống, nằm vật ra giường, nhìn lên trần nhà. Trong căn phòng tối tăm, trần nhà u ám bị ánh đèn bên ngoài chia làm hai nửa.Lúc này, trái tim Vương Mạn Đình cũng bị chia làm hai nửa, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt. Một bên là không muốn Diệp Nhiễm rời đi, càng không muốn làm cô ấy buồn, một bên lại là lý trí và hiện thực.Chưa nói đến việc tình cảm của mình dành cho nàng có thể coi là tình yêu hay không, cho dù là vậy thì hai người phụ nữ sẽ phải làm sao để đứng vững trên thế giới này.Bản thân nàng thì không sao cả, người khác nói gì nàng cũng không để ý, nhưng nàng không muốn Diệp Nhiễm phải gánh chịu áp lực như vậy. Cô ấy còn quá trẻ, tương lai còn có vô vàn khả năng."Haizzz..." Vương Mạn Đình thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu.Đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, "Diệp Nhiễm?" Trong phòng không có tiếng trả lời, Vương Mạn Đình áp tay lên ván cửa, nhẹ nhàng nói, "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."Diệp Nhiễm vốn đang đắp chăn kín đầu khóc rất thương tâm, đột nhiên nghe thấy lời của Vương Mạn Đình. Ý của nàng là ngày mai vẫn sẽ đưa mình đi tham gia dã ngoại của đơn vị, điều đó có nghĩa là Vương Mạn Đình chưa hoàn toàn từ chối mình. Có lẽ, nàng cần một chút thời gian, dù sao thì tình cảm này cũng khá đặc biệt.Diệp Nhiễm thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc còn chưa khô bị lăn lộn thành một mớ hỗn độn, nhưng trên khóe miệng lại nở nụ cười. Thực ra, Mạn Đình tỷ cũng thích mình đúng không?Diệp Nhiễm ôm lấy chăn của Vương Mạn Đình, trên đó đều là mùi hương của nàng, mùi sữa tắm nhàn nhạt, giống như được Vương Mạn Đình ôm ấp bao bọc lấy. Ngày mai có phải là có thể ở cùng với Mạn Đình tỷ rồi không? Càng nghĩ như vậy, Diệp Nhiễm càng không thể ngủ được.Sáng sớm hơn sáu giờ, Vương Mạn Đình nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, rồi kiễng chân đi vào phòng. Diệp Nhiễm vốn dĩ vừa mới ngủ được một lát, có một chút động tĩnh là tỉnh, nghe thấy tiếng động, Diệp Nhiễm tỉnh táo ngay lập tức.Vẫn nhắm mắt, Diệp Nhiễm có chút căng thẳng nắm lấy một góc chăn. Chắc là Mạn Đình tỷ rồi, nàng vào đây là... muốn làm gì... chẳng lẽ...Diệp Nhiễm căng thẳng nhắm chặt mắt, nhưng đợi mãi, chỉ nghe thấy tiếng Vương Mạn Đình nhẹ nhàng tìm đồ trong tủ."Mạn Đình tỷ?..." Diệp Nhiễm đành phải mở mắt ra, nhìn thấy Vương Mạn Đình quay lưng về phía mình, khom lưng tìm đồ trong tủ.Nghe thấy tiếng cô, Vương Mạn Đình thậm chí còn không quay đầu lại, "Đi khu nghỉ dưỡng đó phải chuẩn bị cho em một số đồ đạc chứ, ga trải giường với đồ ngủ các thứ.""Ồ..." Diệp Nhiễm có chút thất vọng nằm trở lại giường, ôm chăn nửa che mặt, lén lút nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vương Mạn Đình."Hả? Hôm qua còn cứ nhất định đòi đi chơi, hôm nay lại không muốn đi nữa?" Vương Mạn Đình quay đầu nhìn Diệp Nhiễm, quả nhiên là trẻ con thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.Thấy Vương Mạn Đình nhìn mình, Diệp Nhiễm lập tức tránh ánh mắt, vùi mặt vào chăn, "Không có mà... em đương nhiên muốn đi rồi..." Mạn Đình tỷ sao mà không hiểu phong tình vậy, mình sở dĩ nhất định phải tham gia hoạt động chẳng phải là vì nàng sẽ đi sao."Được rồi, mau dậy dọn dẹp đi, trước tám giờ phải đến điểm tập trung, sau đó đi xe buýt qua đó." Vương Mạn Đình cười, tìm một bộ quần áo từ nhiều năm trước của mình đưa cho Diệp Nhiễm, "Tôi ở đây không có nhiều quần áo phù hợp cho em mặc đâu, vốn dĩ quần áo thể thao hưu nhàn không nhiều, kiểu dáng hình như hơi cũ rồi...""Không sao, bộ này cũng được mà..." Diệp Nhiễm có chút không đành lòng chê bai kiểu dáng bộ quần áo, dù sao thì trước đây chưa từng thấy Vương Mạn Đình mặc đồ thể thao kiểu này, chắc hẳn trong nhà cũng không có lựa chọn nào khác."À, vậy em thay quần áo đi, tôi đi làm bữa sáng." Vương Mạn Đình buộc tóc cao lên."Mạn Đình tỷ..." Diệp Nhiễm nhỏ giọng gọi."Hử?" Vương Mạn Đình đứng ở cửa quay đầu lại."Chị... vẫn là xõa tóc xuống thì đẹp hơn..." Khi Diệp Nhiễm nói câu này, nhiệt độ trên mặt gần như muốn bốc cháy.Vương Mạn Đình cười, "Ha, đều lớn tuổi cả rồi, ăn diện xinh đẹp như vậy cho ai xem chứ.""Để em xem..." Đầu Diệp Nhiễm cúi thấp không thể thấp hơn, loại lời này nói ra ngay cả cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, càng không dám nhìn biểu cảm của Vương Mạn Đình.Quả nhiên Vương Mạn Đình dừng lại một lát, rồi nói, "Mau dọn dẹp đi, muộn giờ thì không tốt đâu."Vương Mạn Đình ra khỏi phòng ngủ, Diệp Nhiễm lén lút ngẩng mắt nhìn theo. Bóng lưng của người kia đọng lại trong đáy mắt cô, trong lòng có chút đau nhói.