[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 71*



Diệp Nhiễm nằm trên giường hoàn toàn không có buồn ngủ, lại không dám trở mình, sợ đánh thức Vương Mạn Đình. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng, chắc là đã ngủ rồi, Diệp Nhiễm cẩn thận chậm rãi xoay người, Vương Mạn Đình vẫn quay lưng về phía cô.

Ngón tay Diệp Nhiễm nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang trải trên gối của Vương Mạn Đình, cô ở ngay phía sau nàng, bọn họ ở gần nhau như vậy, nhưng cô lại không biết làm thế nào để truyền đạt những suy nghĩ này cho nàng biết, thật sợ sau khi trở về nàng sẽ xa lánh mình.

Diệp Nhiễm ghé đầu qua, ngửi mùi hương thuộc về Vương Mạn Đình, nhưng ngay lập tức lại rụt cổ trở về, bộ dạng này thật là biến thái!

Vương Mạn Đình phát ra tiếng nỉ non không nghe rõ là đang nói gì, khiến Diệp Nhiễm giật mình vội rụt tay về, lật người nằm thẳng trên giường, sợ Vương Mạn Đình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình.

Nhưng đợi một lúc, quay đầu chỉ thấy Vương Mạn Đình cuộn tròn người lại, dường như đang gặp ác mộng, tiếng nỉ non biến thành tiếng nức nở nhỏ.

"Mạn Đình tỷ?" Diệp Nhiễm nhẹ nhàng lay vai Vương Mạn Đình, đánh thức nàng khỏi cơn ác mộng.

Vương Mạn Đình giật mình tỉnh dậy với đầy nước mắt trên mặt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống nhanh chóng, không ngừng trào ra ngoài, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

"Mạn Đình tỷ, chị gặp ác mộng sao?" Diệp Nhiễm chống người dậy, vừa lau nước mắt cho nàng, vừa an ủi nàng.

Vương Mạn Đình nheo mắt, không biết nàng có nhìn rõ người trước mặt không, liền đưa tay ôm chặt lấy Diệp Nhiễm vào lòng. Vương Mạn Đình thường ngày trông kiên cường mạnh mẽ, dường như trước mặt Diệp Nhiễm nhu nhược luôn lộ ra mặt yếu đuối, vùi đầu vào lòng Diệp Nhiễm, run rẩy kìm nén không khóc thành tiếng.

Diệp Nhiễm có chút bất ngờ, nhưng càng lo lắng hơn, tay do dự một lúc vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, "Có phải là mơ thấy điều gì không tốt không? Cha em nói, nếu gặp ác mộng, kể ra thì sẽ không thành sự thật đâu nữa~"

Vương Mạn Đình lắc đầu, mang theo giọng khóc nặng nề, "Đều thành sự thật rồi... Đầu tiên là chị gái tôi, sau đó là mẹ tôi, sau này là cha tôi... Cuối cùng..." Lời của Vương Mạn Đình dừng lại giữa chừng.

Diệp Nhiễm nghĩ một lúc, chắc là nàng lo lắng cho con gái, đây đã là người thân cận duy nhất của nàng rồi, "Chị đừng lo lắng, Tiểu Khiếm dù sao cũng là con ruột của cha bé, chắc chắn sẽ chăm sóc bé tử tế thôi, bé ấy đáng yêu như vậy, nhất định sẽ lớn lên thành một cô bé xinh đẹp, chị lo lắng quá rồi. Chắc là dạo gần đây thần kinh của chị quá căng thẳng, thả lỏng một chút, ngủ đi, em luôn ở đây mà~"

Vương Mạn Đình ngẩn người rất lâu, mới đáp lại một tiếng, hai người cứ thế ôm nhau ngủ thiếp đi, chờ đợi ánh bình minh, đó cũng là hy vọng mà mỗi người đều phải chờ đợi.

Chuyến tàu trở về vẫn chỉ có vé ghế cứng, may mắn lần này ngồi ở bên cạnh hai người một hàng. Vương Mạn Đình để Diệp Nhiễm ngồi ở vị trí gần cửa sổ, như vậy người qua lại trên hành lang sẽ bị Vương Mạn Đình chắn ở bên ngoài.

"Chị ngồi xích lại đây một chút đi, bên kia chật lắm đấy." Diệp Nhiễm kéo cánh tay Vương Mạn Đình về phía mình, một người vác túi hành lý đi qua hành lang, suýt chút nữa đã đụng vào đầu Vương Mạn Đình.

"Lát nữa tôi sẽ đến chỗ trưởng tàu xem có vé không, bù vé giường nằm nhé." Trong toa xe ngột ngạt, chỉ cần ngồi thôi cũng khiến người ta đổ mồ hôi nhễ nhại, đại tiểu thư như Diệp Nhiễm chắc chắn sẽ không chịu được.

"Ừm, nhưng nếu không có cũng không sao, em lúc đến cũng là ngồi mà..." Nếu chỉ có một vé, Mạn Đình tỷ chắc chắn sẽ nhường cho mình đi ngủ, cô không muốn như vậy đâu.

"Em ngồi lâu như vậy đến đây? Chịu được hả?" Vương Mạn Đình thật không thể tưởng tượng được một người ở văn phòng bị người khác chạm vào một cái cũng phải đi rửa tay, làm sao có thể chịu được không khí ô nhiễm và đám đông ồn ào trong toa tàu màu xanh lá cây này.

"Ha ha, em cũng không biết nữa, dù sao thì cố gắng một chút là đến rồi." Diệp Nhiễm nói nhẹ nhàng bâng quơ.

"Em thật là... ngốc." Vương Mạn Đình nắm chặt tay Diệp Nhiễm, rốt cuộc là cô ấy thích mình đến mức nào chứ, một người vì người mình thích thật sự có thể làm được bất cứ điều gì.

Chuyến trở về vì có Vương Mạn Đình bên cạnh, quãng đường dài trở nên không còn khó khăn nữa. Diệp Nhiễm dựa vào vai Vương Mạn Đình, nhìn cảnh vật vụt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ, thật sự rất muốn đoàn tàu này vĩnh viễn không đến ga cuối, thật muốn cùng Mạn Đình tỷ lắc lư trên con đường dài đằng đẵng này mãi.

Diệp Nhiễm khoác tay Vương Mạn Đình, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến cô an tâm, nhắm mắt lại, cảm nhận Vương Mạn Đình ở ngay bên cạnh mình. Ít nhất, giờ phút này, họ đang nương tựa vào nhau.
"Rầm" một tiếng, ly thủy tinh va vào bàn, Diệp Nhiễm hé mắt ra một chút, và rồi cô vô cùng hối hận vì đã mở mắt.

Một ông bác đối diện lấy một lọ thủy tinh đặt lên bàn, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bên trong đầy ắp các loại đậu đỏ, đậu xanh, đậu vàng, đậu đen lẫn lộn vào nhau, đầy kín một lọ. Mọi người có hiểu được đây là một chuyện tuyệt vọng đến mức nào đối với một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không!

"Ông bác... tại sao... ông không để riêng mấy loại đậu này ra ạ..." Diệp Nhiễm đã sắp lao tới để đổ hết chỗ đậu đó ra rồi phân loại chúng.

"Mỗi loại một ít, để riêng ra phiền lắm." Ông bác cúi đầu tiếp tục sắp xếp hành lý của mình.

"Ông bác... để cháu giúp ông phân loại đậu trong lọ nhé?" Mắt Diệp Nhiễm dán chặt vào cái lọ đậu.

"Cảm ơn cháu, không cần đâu, đằng nào cũng nấu chung mà."

"Không, để cháu phân loại giúp ông cho!" Diệp Nhiễm cầm lấy cái lọ rồi đổ ra, dùng cái hộp bên cạnh để bắt đầu phân loại.

Vương Mạn Đình nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì bật cười, nói với ông bác đang ngơ ngác đứng bên cạnh, "Cô ấy bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhìn thấy đồ vật lẫn lộn là phải phân loại ra. Ông cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến cô ấy đâu." Ông bác lúc này mới cúi đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Diệp Nhiễm quả thực sắp phát điên rồi, khoảnh khắc ấm áp tốt đẹp còn chưa kéo dài được bao lâu đã bị cái lọ đậu này phá hỏng.

Vương Mạn Đình buồn cười nhìn Diệp Nhiễm đang chăm chú nhặt đậu, "Có cần tôi giúp không?"

"Không... không cần..." Diệp Nhiễm áy náy nhìn Vương Mạn Đình, mặt đỏ bừng cúi đầu yên lặng nhặt đậu, rồi phân loại những hạt đậu cùng màu vào cùng một hộp.

Với tốc độ này của cô, muốn phân loại hết chỗ đậu hỗn tạp này thì đêm nay coi như không cần ngủ nữa. Diệp Nhiễm ngáp một cái thật lớn, sau đó dùng tay lau nước mắt, dụi mắt tiếp tục nhặt.

Vương Mạn Đình thở dài một hơi, rồi cũng nắm lấy một nắm đậu, nhặt một hạt ném vào hộp đựng những hạt cùng màu, "Thật là phiền chết đi được, bệnh sạch sẽ thì khỏi rồi, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại tái phát, em nói xem em còn bệnh gì nữa không? Hả?"

"Em xin lỗi..." Hình như mình luôn gây rắc rối cho Mạn Đình tỷ, dù là công việc hay cuộc sống, không những không giúp được gì mà còn luôn phiền nàng chăm sóc mình.

"Được rồi được rồi, nhặt nhanh lên. Cái đồ quỷ quái gì thế này, thật là mỏi mắt." Vương Mạn Đình bắt đầu tùy tiện ném đậu vào hộp.

"Ai, Mạn Đình tỷ, chị ném sai rồi." Nhìn thấy trong đống đậu đỏ đột nhiên bị ném vào một hạt đậu xanh, Diệp Nhiễm vội vàng nhặt nó ra.

"Không làm nữa, mắt tôi đau quá." Vương Mạn Đình vì thiếu ngủ vốn dĩ đã tâm tình không ổn định, hiện tại bị đám đậu này giày vò hoàn toàn mất kiên nhẫn, tiện tay ném loạn những hạt đậu trong tay vào một cái hộp.

Mắt Diệp Nhiễm khẽ động, nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ tiếp tục nhặt, rồi liếc nhìn Vương Mạn Đình đang khoanh tay dựa vào lưng ghế nhắm mắt, trong lòng có chút lo lắng. Chẳng lẽ Mạn Đình tỷ thật sự đã cảm thấy mình rất phiền phức rồi sao?

Đêm đã khuya, trong toa tàu không ngừng vang lên đủ loại tiếng ngáy, Diệp Nhiễm một tay chống lên bàn đỡ đầu, một tay vẫn tiếp tục nhặt, ngáp hết cái này đến cái khác, mắt đã sắp không mở nổi nhưng lọ đậu này chưa nhặt xong thì hoàn toàn không thể ngủ được.

Lúc này, trước mặt có thêm một bàn tay, tiếp tục giúp cô phân loại đậu. Diệp Nhiễm vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vương Mạn Đình còn chưa tỉnh ngủ đã giúp cô nhặt đậu.

"Lâu như vậy còn chưa xong? Thật là ngốc chết đi được." Tuy rằng trong miệng nói vậy, nhưng tay Vương Mạn Đình không hề dừng lại.

Hai người lại cố gắng thêm nửa tiếng, cuối cùng đậu cũng được phân loại xong. Nhìn mấy cái hộp nhỏ trước mặt, Diệp Nhiễm cuối cùng cũng hài lòng cười, ôm lấy cánh tay Vương Mạn Đình, dựa vào vai nàng. không bao lâu thì ngủ thiếp đi. Vương Mạn Đình bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nghiêng đầu dựa vào đầu Diệp Nhiễm cũng ngủ thiếp đi.

Khi tàu hỏa đến thành phố Tái Bắc thì đã gần tối, tất cả mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống xe. Ông bác ngồi đối diện hai người họ, thu dọn xong hành lý, cầm lấy từng cái hộp nhỏ, lại đem tất cả đậu đổ ầm một cái vào cái lọ thủy tinh lớn kia.

Diệp Nhiễm nhìn đến ngây người, quả thực muốn khóc không ra nước mắt. Vương Mạn Đình thấy vậy vội vàng kéo cô, xuống xe từ một cửa khác của toa tàu, Diệp Nhiễm vẫn luôn quay đầu lại, "Lọ đậu kia..."

"Được rồi được rồi, về nhà tôi sẽ trộn cho em một bao tải, để em nhặt cho đã đời được chưa?" Vương Mạn Đình nắm chặt tay Diệp Nhiễm, sợ cô bị đám đông chen lấn xô đẩy lạc mất.

"Mạn Đình tỷ..." Diệp Nhiễm thật sự rất sợ Vương Mạn Đình nói là làm, vậy chẳng khác nào ngày tận thế của người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Bắt taxi về đến khu dân cư, Vương Mạn Đình muốn đưa Diệp Nhiễm lên lầu, nhưng Diệp Nhiễm từ chối, bảo nàng mau chóng về nghỉ ngơi, mình đã về đến nhà rồi sẽ không sao.

Vương Mạn Đình quả thực đã kiệt sức gần đến giới hạn, rất cần nghỉ ngơi, nên cũng không cố chấp, gật đầu rồi rời đi.
Diệp Nhiễm ngồi thang máy lên đến cửa nhà, tay cầm chìa khóa trong túi nhưng mãi vẫn không dám mở cửa. Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với người nhà lý do mất tích mấy ngày nay như thế nào.

Lúc này, cửa lớn đột nhiên bị mở ra, người mở cửa chính là mẹ Diệp. Nhìn thấy Diệp Nhiễm, cả hai đều ngẩn người. Vẫn là mẹ Diệp phản ứng nhanh hơn, một tay kéo Diệp Nhiễm vào nhà, còn chưa đợi Diệp Nhiễm nói gì, "chát" một tiếng, một cái bạt tai vang dội.

Cha Diệp đang lo lắng gọi điện thoại trong phòng nghe thấy tiếng động vội vàng đi ra, "Diệp Nhiễm? Mấy ngày nay con đi đâu vậy? Con có biết cha mẹ lo muốn chết không, đi làm gì sao không nói với nhà một tiếng?"

"Con..." Diệp Nhiễm ôm mặt rụt rè ngẩng lên nhìn mẹ, mẹ Diệp đang trong cơn giận dữ, quả thực sắp bùng nổ.

"Đi đâu?! Với ai?!" Câu hỏi của mẹ Diệp rất ngắn gọn, nhưng sự tức giận trong lời nói đó gần như muốn xé nát người ta ra thành từng mảnh.

"Đi... ra ngoài... giải sầu... một mình..." Diệp Nhiễm không có ý định kéo Vương Mạn Đình vào chuyện này.

"Giải sầu? Đến cái thôn quê nào? Con cho rằng mẹ cũng đầu óc không tốt giống như con sao? Còn không mau nói thật cho mẹ!" Mẹ Diệp kéo Diệp Nhiễm đến trước máy tính chỉ vào những lịch sử duyệt web và lịch sử đặt vé giận dữ hét lên.

"Vâng, chính là đi đến đó, rất tốt, nguyên sinh." Diệp Nhiễm đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chết cũng không nói.

Mẹ Diệp trong việc dạy dỗ con gái chưa bao giờ nương tay, "chát" một tiếng, lại là một cái bạt tai.

"Bà có thể đừng lúc nào cũng đánh con gái như vậy không. Nó cũng lớn rồi, cũng có suy nghĩ riêng của nó chứ." Cha Diệp can ngăn mẹ Diệp, khuyên giải an ủi.

Diệp Nhiễm ôm lấy khuôn mặt đã sưng lên, nước mắt lặng lẽ chảy dài, chậm rãi ngẩng mắt nhìn mẹ mình, cắn môi không nói một lời nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...