[BH][Editing] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 70*



"Khát quá..." Diệp Nhiễm theo Vương Mạn Đình đi đến bên kia núi, thời tiết cuối hạ vẫn còn oi bức, lại đi một đoạn đường núi dài như vậy gần như muốn mất nước.

Ngồi trên một tảng đá dưới gốc cây, Diệp Nhiễm thực sự không thể đi được nữa, cô cũng không hỏi Vương Mạn Đình muốn đưa cô đi đâu, dù sao nàng đi đâu, mình cũng sẽ theo đó, chỉ cần nàng không buông tay.

"Em ở đây đợi tôi." Vương Mạn Đình đi về phía cỏ cây rậm rạp hơn.

"Chờ...chờ đã, chị đi đâu...đừng bỏ em lại..." Diệp Nhiễm miễn cưỡng chống người dậy đi theo.

"Yên tâm đi, sẽ không bỏ lại em đâu, hơn nữa trong núi này cũng không có dã thú lớn, sợ gì chứ." Vương Mạn Đình chậm bước lại, đợi Diệp Nhiễm đến rồi nắm tay cô từ từ tiếp tục đi về phía trước, "Nếu tôi nhớ không lầm thì ở đây có một con suối nguồn."

Đợi hai người rẽ qua một khúc quanh, mơ hồ nghe thấy tiếng nước róc rách, khi dần dần đến gần đã có thể nhìn thấy dòng nước trong vắt chảy giữa những tảng đá phủ đầy rêu xanh, kèm theo mùi hương tươi mát ẩm ướt của cỏ cây xung quanh khiến người ta bất giác hít thở sâu.

"Nước này có uống được không?" Diệp Nhiễm ngồi xổm một bên, cẩn thận dùng ngón tay khuấy nước.

"Đương nhiên là uống được rồi, đây là hoàn toàn tự nhiên đấy." Vương Mạn Đình vốc một vốc nước vỗ nhẹ lên mặt, dòng nước mát lạnh chạm vào đôi mắt sưng đỏ, cảm giác mát lạnh khiến nàng dễ chịu hơn rất nhiều.

Vương Mạn Đình lau qua loa mặt, sau đó vốc một vốc nước uống trực tiếp. Diệp Nhiễm cũng học theo nàng bưng nước, nhấp một ngụm nhỏ, có vị thanh mát nhàn nhạt.

"Chứng sạch sẽ của em xem như là tự khỏi rồi?" Vương Mạn Đình ngồi xổm bên cạnh Diệp Nhiễm, nghiêng đầu nhìn cô.

"Mạn Đình tỷ... chị còn muốn em uống nước không... em thực sự sắp chết khát rồi..." Có vẻ như sau hai ngày vất vả này, Diệp Nhiễm đã không còn bài xích với thế giới bên ngoài như vậy nữa, đặc biệt là đối với Vương Mạn Đình, hoàn toàn không để ý đến việc tiếp xúc với nàng.

"Ha ha, em đó, để em ở đây chịu vài ngày vất vả, chứng sạch sẽ gì cũng khỏi hết. Hay là... ngày mai đưa em đi cho lợn ăn nhé?" Vương Mạn Đình bắn những giọt nước trên đầu ngón tay vào mặt Diệp Nhiễm, vừa cười vừa nói.

"Á!" Diệp Nhiễm rụt cổ lại, dùng tay che mặt, nước đá lạnh rơi trên cổ, kích thích khiến cô hét lên một tiếng.

Nhìn Vương Mạn Đình hiếm khi có chút tươi cười, Diệp Nhiễm cũng trở nên vui vẻ, cứ ngồi xổm ở đó, luôn cười nhìn Vương Mạn Đình.

"Sao vậy? Là do mắt tôi sưng quá nghiêm trọng sao? Sao cứ nhìn tôi mãi thế?" Vương Mạn Đình bị Diệp Nhiễm nhìn có chút không tự nhiên, thế nhưng có chút đỏ mặt, ngẩng đầu lần nữa, Diệp Nhiễm vẫn ngây ngốc cười nhìn mình, thế là nhéo má cô, "Cười gì chứ?"

Diệp Nhiễm và Vương Mạn Đình bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì, lặng lẽ nhìn nhau. Tim Diệp Nhiễm đập rất nhanh, bầu không khí tốt như vậy, cơ hội tốt như thế, thật sự phải chôn vùi tình cảm này trong lòng một mình cả đời sao?

Trong khoảnh khắc này, Diệp Nhiễm thực sự không thể kiềm chế được việc muốn nói ra suy nghĩ của mình với Vương Mạn Đình, cô sợ sẽ bỏ lỡ lần này, nếu không chỉ còn lại sự tiếc nuối, "Em... em... cái đó... em..."

Diệp Nhiễm vốn dĩ nhút nhát, dù anh dũng cũng có giới hạn, lúc thực sự muốn nói ra thì lập tức trở nên lắp bắp, ấp úng một hồi cũng không nói ra được ba chữ cuối cùng.

"Hửm? Em sao vậy?" Vương Mạn Đình thấy Diệp Nhiễm nôn nóng mà nhíu mày, cho rằng cô ấy có chuyện gì, quan tâm đến gần.

Thấy Vương Mạn Đình đột nhiên đến gần, tim Diệp Nhiễm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, căng thẳng đến đổ mồ hôi. Dù sao lần này trốn ra ngoài cũng đủ điên cuồng rồi, cũng chẳng sao nếu điên thêm chút nữa.

Diệp Nhiễm dứt khoát nhắm mắt lại, nâng mặt Vương Mạn Đình lên và hôn. Kết quả, do quá căng thẳng, không nắm vững vị trí, lại thiếu kinh nghiệm, mũi của hai người đụng vào nhau.

"A!" Vương Mạn Đình bị đụng vào kêu lên một tiếng, khoảnh khắc mở miệng, môi đã bị một thứ gì đó ấm mềm bao bọc.

Diệp Nhiễm hoàn toàn nhắm mắt, sau khi đụng vào mũi cũng không hề lui bước, mà vừa vặn hôn lên môi Vương Mạn Đình. Nhưng sau khi hôn rồi thì phải làm gì cô cũng không rõ lắm, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Sự việc đã đến nước này, sớm đã không còn đường lui, Diệp Nhiễm chỉ thuận theo lòng mình, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi có chút khô khốc kia, ngậm trong miệng mút mát đôi môi hơi nứt nẻ kia.

Vương Mạn Đình thì bị biến cố đột ngột này làm cho hoàn toàn không kịp phản ứng. Diệp Nhiễm đang hôn nàng sao? Tại sao lại là hôn? Tại sao lại là em ấy?

Diệp Nhiễm vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Vương Mạn Đình đẩy ra, trong đầu đều đã diễn tập xong ánh mắt chán ghét của Vương Mạn Đình, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị đánh. Nhưng cô ấy cứ như vậy hôn Vương Mạn Đình, mà nàng lại không có chút phản ứng nào.

Diệp Nhiễm có chút sợ hãi mở mắt ra, sau đó buông Vương Mạn Đình ra, chỉ thấy trong mắt nàng có nghi hoặc và khó hiểu nhưng không có sự bài xích như dự kiến, "Mạn Đình tỷ, người em thích là chị!"

"Hả?" Vương Mạn Đình chớp chớp mắt, vẫn còn hơi ngơ ngác.

"Em nói em thích chị!" Diệp Nhiễm đứng dậy, lớn tiếng nói với Vương Mạn Đình.

Vương Mạn Đình ngẩng đầu nhìn Diệp Nhiễm mặt đỏ bừng, sau đó từ từ đứng lên, rồi nhìn dòng nước suối tiếp tục chảy, "Uống nước uống hư não rồi? Ô nhiễm môi trường?"

Diệp Nhiễm bị phản ứng của Vương Mạn Đình làm cho dở khóc dở cười, lại tiến thêm một bước về phía nàng, "Em nói thật, không phải kiểu thích của bạn bè, là kiểu thích muốn hôn chị như vừa rồi. Em biết có khả năng chị không thể chấp nhận loại tình cảm này, nhưng em hiểu rõ suy nghĩ của mình. Cho dù... cho dù chị cảm thấy rất ghê tởm... Em... em... em cũng vẫn thích chị!" Diệp Nhiễm gần như là nhắm mắt nói ra câu cuối cùng.

Sống hơn hai mươi năm, Diệp Nhiễm ngay cả chính mình cũng không ngờ, lần đầu tiên tỏ tình lại sẽ to gan như vậy. Ngay cả chính cô cũng cho rằng mình là một người nhút nhát, sẽ chôn giấu bí mật này trong lòng cho đến khi mục nát.

Vương Mạn Đình có chút ngơ ngác, há miệng nhưng không biết nên nói gì, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ được người đồng giới tỏ tình. Vừa trải qua chuyện cha qua đời, khiến nàng hoàn toàn không có tâm tư để suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Nhưng tôi..." Vương Mạn Đình hiện tại không có nhiều tâm tư để suy xét xem mình có cùng suy nghĩ với cô hay không, nàng cũng không biết tình cảm của mình dành cho Diệp Nhiễm có phải là thích hay không, chỉ là rất hy vọng cô ấy có thể ở bên mình, muốn có một người có thể nói chuyện với mình.

Có lẽ đây chỉ là sự cô đơn nhất thời, cuộc sống vốn dĩ bỗng chốc biến thành một mình, khó tránh khỏi sẽ vì một vài cảm động mà đưa ra những phán đoán sai lầm. Đứa trẻ Diệp Nhiễm này nhìn qua thì thấy đơn thuần chưa trải sự đời, không thể vì thế mà làm lỡ dở cô ấy, để cô ấy coi hảo cảm nhất thời là tình yêu, đi nhầm đường.

"Diệp Nhiễm, em còn trẻ, trải nghiệm chưa nhiều, khó tránh khỏi sẽ nhầm lẫn hảo cảm nhất thời thành thích, không thể cứ thế mà quyết định được, em biết tình yêu là gì không?" Vương Mạn Đình nghiêm túc nói.

Diệp Nhiễm thấy Vương Mạn Đình nói chuyện nghiêm túc như vậy, lập tức tủi thân, mũi cay cay, "Em chính là thích chị, em không cần biết tình yêu là gì, chẳng lẽ cảm giác trong lòng còn chưa đủ sao? Em muốn ở bên chị mãi, ở bên chị em rất vui, trước đây chưa từng có cảm giác này, ngay cả khi học trung học thầm mến bạn nam, em cũng sẽ không vì cậu ấy mà làm ra chuyện gì khác thường. Nhưng đối với chị, bảo em làm gì em cũng có thể, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ yêu sao? Em vẫn luôn không có cảm giác rung động đặc biệt với con trai, có thể ngay từ đầu em đã thích con gái cũng nên." Trong mắt Diệp Nhiễm ngậm một vũng nước mắt, cực lực giải thích với Vương Mạn Đình.

"Tôi có gì đáng để em thích chứ?" Vương Mạn Đình thấy Diệp Nhiễm như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, trước đây tuy rằng luôn chọc Diệp Nhiễm khóc, nhưng bây giờ, nàng không muốn Diệp Nhiễm buồn bã, càng không muốn cô ấy vì mình mà rơi lệ. Nhưng lý trí mách bảo nàng, sự việc chưa phát triển đến mức không thể cứu vãn thì nên dứt khoát chặt đứt cái ý niệm này của Diệp Nhiễm.

"Em..." Diệp Nhiễm mẫn cảm cảm nhận được thái độ từ chối của Vương Mạn Đình, cho nên rất nhiều lời trong lòng đều không thể nói ra, cũng có thể là vừa rồi cô ấy đã dùng hết dũng khí còn lại, giờ phút này hoàn toàn không còn khí thế, thậm chí có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn Vương Mạn Đình.

Vương Mạn Đình thở dài một hơi, sau đó xoa đầu Diệp Nhiễm, "Được rồi, không còn sớm nữa, về thôi, em cũng đã vất vả rất lâu mới đến được đây đúng không?"
"Vâng..." Diệp Nhiễm đi theo phía sau Vương Mạn Đình, chậm rãi đi xuống núi, trên đường về, hai người cơ bản không nói gì thêm. Diệp Nhiễm có chút hối hận vì sự xúc động vừa rồi của mình, hiện tại đã làm cho quan hệ của hai người trở nên lúng túng như vậy, sau này còn mặt mũi nào gặp nhau nữa?! Quả nhiên mình chỉ biết làm hỏng chuyện thôi.

Cả buổi chiều hai người đều im lặng, mỗi người một tâm sự, mãi đến sau bữa tối, Vương Mạn Đình mới lên tiếng, "Sáng mai chúng ta về thôi, em không chào hỏi người nhà đã chạy ra ngoài, cha mẹ chắc chắn sẽ rất lo lắng."

Vương Mạn Đình xin nhà người thân một tấm ga trải giường mới, trải lên giường, tiếp tục nói, "Em ngủ tạm một đêm nhé, ở đây là nông thôn điều kiện có hạn, tạm thời không có phòng thừa, nếu em ngại thì tôi qua nhà dì ở tạm một đêm."

"Không, Mạn Đình tỷ, em muốn ngủ cùng chị!" Diệp Nhiễm lớn tiếng nói xong thì bịt miệng lại, câu này bây giờ nói ra thật sự quá hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Em không có ý đó... Ý em là chị không cần làm phiền người khác..."

Vương Mạn Đình nhìn Diệp Nhiễm mà có chút bất lực lắc đầu, cười rồi quay lưng lại thay bộ đồ ngủ. Diệp Nhiễm căng thẳng quay đầu đi không dám ngẩng mắt lên nhìn, mặt nóng bừng.

"Tôi chỉ mang theo đồ ngủ của mình, vậy buổi tối em làm sao?" Vương Mạn Đình thay xong quần áo, xoay người lại, dùng tay khẩy mái tóc đang bị kẹt trong áo ra. Vương Mạn Đình xõa tóc xuống có một sức hút trưởng thành quyến rũ, chỉ là bình thường nàng luôn thích búi tóc lên nên ít đi vẻ vũ mị.

"Hả? À, em không sao, em mặc thế này cũng được..." Diệp Nhiễm nắm lấy vạt áo, tay cũng không biết để vào đâu cho phải.
"Hay là cởi áo ngực ra đi, buổi tối mặc cái đó ngủ không tốt." Vương Mạn Đình tốt bụng nhắc nhở.

"Vâng..." Diệp Nhiễm quay lưng lại, đưa tay ra sau lưng cởi khóa cài. Nhưng vì Vương Mạn Đình cũng ở trong phòng, cô quá căng thẳng, mãi đến khi mồ hôi nhễ nhại cũng không cởi được, càng thêm lúng túng.

Vương Mạn Đình đứng phía sau nhìn bộ dạng vụng về của cô, thật sự không nhịn được mà bật cười, "Em ngốc quá đi." Đi tới, cách cái áo dùng hai ngón tay móc lấy, khóa cài áo ngực trên người cô đã dễ dàng được cởi ra.

Ngực đột nhiên lỏng ra, Diệp Nhiễm kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó ôm ngực xoay người lại, vừa vặn đụng vào mép giường, trực tiếp ngã ngồi trên giường. Vì tay phải giữ ngực nên không giữ được thăng bằng, cả người lại ngã vật ra giường.

Tay của Vương Mạn Đình vẫn còn dừng trên không trung, trong khi Diệp Nhiễm đã nằm vật ra giường, điều này khiến Vương Mạn Đình hoàn toàn hỏng mất, sao có thể có người ngốc đến mức này chứ, "Em ngủ phía trong đi, từ tối hôm kia đến giờ tôi chưa chợp mắt được bao nhiêu nên thật sự hơi mệt."

"À, em xin lỗi, đã làm phiền chị rồi." Diệp Nhiễm luống cuống lùi về phía bên kia giường, chừa chỗ cho Vương Mạn Đình.

Sau khi Vương Mạn Đình và Diệp Nhiễm nằm xuống, mỗi người chiếm một bên giường, quay lưng lại với nhau. Vương Mạn Đình quả thật là đã mệt lử, vừa chạm vào gối đã thiếp đi, chỉ còn lại Diệp Nhiễm một mình miên man suy nghĩ.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo vẫn là cặp phụ. Họ đã lâu không xuất hiện, một khi đã xuất hiện thì đương nhiên phải tranh thủ đủ đất diễn mới chịu về!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...