[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 73.
Chương 73: "Trên đời này chẳng có chuyện gì làm cô sợ được ư?"
---o0o---
Minh Vi trông có vẻ hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại n nụ cười, dù nụ cười ấy rất phức tạp, nhưng giọng điệu của chị lại vô cùng kiên định, một sự kiên định không chút do dự: "Tất nhiên là được, chỉ là chị không ngờ thôi."Chị lắc đầu: "Trước đây chị cứ nghĩ rằng em sẽ không bao giờ tức giận."Đường Hiểu Ngư biết chị gái đang nhắc đến chuyện giữa cô và Minh Kiều. Trước đây, bất kể Minh Kiều khiêu khích thế nào, cô cũng chưa bao giờ để tâm.Thực tế là vì lúc đó tâm trí cô đã bị chiếm dụng bởi những chuyện quan trọng hơn, không thể phân tâm nổi để tức giận với Minh Kiều nữa, và cũng vì Minh Kiều chưa từng chạm đến giới hạn của cô.Nhưng bây giờ, cô không thể tránh khỏi mà dành cho Minh Kiều nhiều sự bao dung hơn.Minh Vi hỏi: "Em định làm thế nào?" Giọng nói của chị chậm lại, nhưng không hề có chút do dự hay than vãn nào dành cho dì út trước mặt Đường Hiểu Ngư: "Muốn đi theo con đường pháp luật không?"Đường Hiểu Ngư lắc đầu: "Những việc dì ấy có thể làm được chẳng qua dựa vào hai thứ: tài lực và quyền thế. Vậy nên, vào thời điểm thích hợp, em muốn nhờ chị giúp rút đi con át chủ bài của dì ấy."Minh Vi không phải là người ngốc, lập tức hiểu ý của Đường Hiểu Ngư. Dì út ngoài việc có cổ phần trong doanh nghiệp gia đình để được chia lợi nhuận, thì bản thân dì ấy cũng sở hữu một công ty, và công việc kinh doanh cũng khá suôn sẻ.Tài sản của dì út đến từ hai nguồn này.***
Thực ra cái gọi là quyền thế, gọi chính xác hơn là hào quang của người nhà họ Minh có thể tạo ra ảnh hưởng trong giới, cũng như ảnh hưởng đến gây dựng các mối quan hệ.Hai thứ đó bổ trợ cho nhau, mất đi một trong hai, dì út sẽ rất khó khăn. Nếu cả hai đều mất, thì dù trong lòng bà ấy có bao nhiêu toan tính cũng chẳng tạo nên được sóng gió gì."Được."Minh Vi không cảm thấy điều này là tàn nhẫn, ngược lại, chị nghĩ Đường Hiểu Ngư vẫn còn quá mềm lòng. Dì út muốn hủy hoại cả cuộc đời cô, còn cô lại chỉ muốn tước đoạt tài sản và quyền lực của dì ấy mà thôi, cũng không thật sự muốn dì ta phải ngồi tù.Hơn nữa, có nhà họ Minh ở đó, dù không có tài sản, dì út cũng tuyệt đối không lo đói khát.Nói chính xác hơn, điều này chẳng qua chỉ khiến hoàn cảnh của dì út trở nên giống như Minh Kiều của hiện tại mà thôi.Nghĩ đến Minh Kiều, tâm trạng của Minh Vi lại thêm phức tạp. Chị cúi đầu nhìn túi hồ sơ chứa danh sách và tài liệu về những kẻ theo dõi, trong lòng lẩm bẩm: "Đứa ngốc này."Nếu Minh Kiều biết rằng dì út luôn coi nàng như công cụ, liệu nàng còn có thể đắc ý như vậy không?Minh Vi không kiềm được mà bắt đầu nghi ngờ về tình cảm thật sự của dì út dành cho Minh Kiều - rốt cuộc nó có chút chân thành nào không?Chân thành!"Xưa nay điều em muốn không phải là vì tốt cho em, mà là đối xử tốt với em. Còn người đối xử tốt với em đang nghĩ gì thì không quan trọng."Lời Minh Kiều nói cách đây không lâu lại vang lên bên tai. Khi nghe lúc đó, chị không mấy để tâm, nhưng giờ nghĩ lại thì như tiếng sấm vang dội.Minh Kiều thực sự hoàn toàn không nhận ra việc dì út lợi dụng nàng ư?Nếu không, nàng sẽ không đến nhắc nhở Đường Hiểu Ngư, cũng sẽ không đánh giá và định nghĩa mối quan hệ của mình với dì út theo cách đó.Không trách được, Minh Vi cảm thấy như vừa tìm ra nguồn gốc sự thay đổi trong con người Minh Kiều.Sự phản bội của Tạ Sở chỉ là một phần nguyên nhân, còn cú sốc thật sự khiến nàng tỉnh táo hoàn toàn là việc nhận ra mình bị dì út lợi dụng.Minh Duyệt thấy từ sau khi Minh Vi nói ra từ "được" thì cứ im lặng mãi, có chút lo lắng cho tâm trạng của chị, bèn nhẹ nhàng chạm vào cánh tay chị: "Chị Minh Vi."Minh Vi đột nhiên bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang, nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô em út, thấy trong đó tràn đầy lo lắng, bèn mỉm cười: "Chị không sao."Phản ứng điềm tĩnh của Minh Duyệt cho thấy cô bé cũng đã biết chuyện từ trước.Trong khoảng thời gian đi công tác, đúng là chị đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện."Chị chỉ đang nghĩ, nếu Minh Kiều biết những chuyện này, em ấy sẽ cảm thấy thế nào."Giọng của Minh Vi có phần lạnh lùng, không phải là sự lạnh nhạt mà là sự trào phúng lạnh lẽo vì "hận không thể rèn sắt thành thép".Những lời tối nay Minh Kiều nói với chị, rốt cuộc là đang giận dỗi, tranh cãi, hay là dù biết con đường này là tối tăm vẫn muốn đi đến cùng?Minh Duyệt ngẩng đầu nhìn Đường Hiểu Ngư, thấy cô không có ý định nói thêm gì nữa, trong lòng tuy có chút mâu thuẫn nhưng cuối cùng vẫn cất lời an ủi chị gái: "Chị đừng buồn quá."Minh Vi chợt nhớ ra một chuyện khác: "Mẹ và bà ngoại thì sao...""Họ vẫn chưa biết."Đường Hiểu Ngư thấy Minh Vi hoang mang và sốc đến vậy, đã hiểu chị ấy chắc chắn cũng không rõ ân oán giữa mẹ và dì út, nên mới không hiểu tại sao dì út lại dùng đủ mọi thủ đoạn để hành hạ con gái của chị mình, nhằm đạt được mục đích trả thù.Nhưng đôi lúc cô cũng tự hỏi, liệu tất cả những chuyện dì út làm có thực sự liên quan đến mẹ không, hay đơn giản là bắt nguồn từ một trái tim đã méo mó từ lâu.Nhưng vấn đề này chưa điều tra rõ ràng, không thể vội vàng đưa ra kết luận được.Minh Duyệt cũng nghĩ tương tự, cô bé suy tư một lúc rồi nói: "Chị Minh Vi, em và chị Hiểu Ngư nghi ngờ rằng việc dì út làm có liên quan đến mẹ. Những năm qua, mối quan hệ của họ không mấy tốt đẹp, có lý do gì không?""Có lý do gì được chứ..." Minh Vi suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Chị cũng không rõ."Chị thật sự không thể hiểu nổi: "Chẳng phải chị và Minh Kiều chính là phiên bản lặp lại của mối quan hệ đó sao?"Hơn nữa, còn là phiên bản tồi tệ hơn.Tính cách không hợp thì cả hai bên đều phải nhường nhịn, nhưng nếu một bên không bao giờ nhượng bộ, còn bên kia cũng không thể nhẫn nhịn mãi thì làm sao duy trì mối quan hệ được nữa đây?Điều này đúng với cả tình thân, tình bạn hay thậm chí tình yêu.Trước đây chị vẫn nghĩ quan hệ giữa mẹ và dì út tốt hơn mình và Minh Kiều nhiều.Ít nhất mẹ có tính cách dịu dàng hơn chị, còn dì út dù bất công và hay gây sự, nhưng đối xử với các cháu gái khá tốt, sẵn sàng vì họ mà ít đi đôi co với mẹ.Nhìn lại mới thấy, thì ra chị đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.***
Tường Vi Viên.Hệ thống lên tiếng: [Ký chủ, lần này tôi ra ngoài cũng không hoàn toàn vô ích. Dù không truy ra tung tích của Thợ săn, nhưng tôi đã tìm được không ít kẻ nội gián giúp gã ta ẩn nấp và bỏ trốn. Với tinh thần của một người qua đường tốt bụng, tôi đã báo cáo tất cả bọn chúng. Hiệp hội Dị năng giả cũng đã nhanh chóng hành động và bắt được không ít người.][Dù những kẻ này chỉ là thành viên bên ngoài, một khi manh mối bị đứt là coi như mất dấu, không thể lần ra mạng lưới trung tâm hơn. Nhưng thiếu đi bọn chúng, Thợ săn và thế lực đứng sau gã muốn điều tra tin tức về thành phố này hay có động thái khác sẽ như bị mù mắt, cụt tay. Không chí mạng nhưng cũng khiến chúng khó chịu.][Tôi còn thu thập được khá nhiều tình báo về giới dị năng, lát nữa sẽ thông tin cho ký chủ, để ký chủ có cái nhìn tổng quát.]Giọng điệu của nó đầy phấn khích: [Hơn nữa, khi tìm kiếm dấu vết của Thợ săn trong thành phố này, tôi cũng đã dệt nên một tấm lưới vô hình. Chỉ cần gã dám quay lại, tôi đảm bảo sẽ biết ngay lập tức.]Minh Kiều không tiếc lời khen ngợi, bật cười nói: [Giỏi quá, càng ngày càng lợi hại rồi, Thống à.]Hệ thống quả nhiên vui sướng: [Tất nhiên rồi.]Minh Kiều nén cười: [Nhưng Thống này, mi có biết rằng trên đời còn có một đức tính tốt đẹp gọi là khiêm tốn không?]Hệ thống đáp lại đầy lý lẽ: [Đó là đức tính của loài người các cô thôi, tôi đây chỉ là một hệ thống baby còn chưa đầy tháng, sao mà học được những thứ phức tạp như vậy.]Ánh mắt Minh Kiều lấp lánh như sao, cười nói: [Được lắm, Thống, giờ mi đã có năm phần phong thái của ta rồi.]Hệ thống đáp ngay: [Đặc biệt vô liêm sỉ?]Lời vừa dứt, cả người và hệ thống đều phá lên cười.Đương nhiên, Minh Kiều vẫn biết kiềm chế nụ cười của mình, vì nàng vẫn đang đứng trong vườn hoa. Nếu chẳng may bị hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy, có khi họ sẽ lập tức gọi điện cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để đến đón nàng về mất.Nàng cúi đầu, hít một hơi hương tường vi thật sâu, rồi mới dừng cười, tiếp tục đi về phía căn nhà.Ánh trăng kéo dài bóng nàng trên mặt đất, hệ thống lại hỏi: [Đúng rồi ký chủ, tôi đã định hỏi từ nãy, sao cô lại chuyển về đây rồi? Trong khoảng thời gian tôi đi, có chuyện gì xảy ra không?]Minh Kiều xoa xoa má mình: [Không có chuyện gì lớn, nhưng lại có rất nhiều sự việc phát sinh xảy ra.]Nàng vào nhà rồi mới nói tiếp: [Về lai lịch của Thợ săn, ta đã có tin tức mới nhất.]Nàng kể lại cho hệ thống nghe những chuyện đã xảy ra trong lúc nó không có mặt, tập trung vào những chuyện quan trọng, bao gồm cả việc tối nay chị gái đến gặp mình, nàng lại đuổi chị đi trước khi suy nghĩ xem có nên hàn gắn quan hệ hay không.Hệ thống: [...]Rõ ràng là nó ở ngoài chạy khắp nơi truy tìm tung tích của Thợ săn, thu thập tin tức, còn ký chủ thì ở nhà ngồi chơi mà chuyện lại tự đổ xuống đầu, hết việc này đến việc khác, bận rộn hơn cả nó.Một lúc lâu sau, hệ thống mới trầm giọng nói: [Ký chủ, tôi đã ngộ ra rồi, hoàn toàn ngộ ra rồi.]Minh Kiều thả mình xuống sofa, dáng vẻ lười biếng: [Hửm?]Hệ thống nói đầy sâu sắc: [Trước đây quan hệ của cô với gia đình không tốt là vì người nhà cô đều thuộc hệ "mèo", còn cô lại cần người hệ "chó". Vậy nên làm sao mà hòa hợp được? Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã trở thành một cao thủ thuần mèo rồi đấy.]Minh Kiều: [...]Mặc dù Minh Kiều biết hệ thống đang nghiêm túc nói nhảm, nhưng kỳ lạ là lại khá hợp lý.Suy nghĩ của nàng thoáng qua chuyện này rồi nhanh chóng quay về thực tại: [Còn một chuyện nữa, hôm qua ta đã thẳng thắn với Đường Hiểu Ngư.]Minh Kiều chống tay ngồi dậy, mái tóc dài theo động tác của nàng nhẹ nhàng xõa ra trước vai, tựa như một bức tranh thủy mặc sống động: [Quả nhiên, cô ấy rất tức giận.]Hệ thống phát ra tiếng hít sâu, lo lắng cho ký chủ nhà mình một giây, sau đó lại chìm trong tiếc nuối như thể vừa bỏ lỡ cảnh cao trào của bộ phim dài tập mình theo dõi: [Thật sự đáng tiếc quá.]Minh Kiều không biết suy nghĩ của hệ thống, nàng buông thõng vai, thở dài một hơi đầy thất vọng.Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại lấy lại tinh thần: [Ta đã nghĩ xong cách xin lỗi rồi, tối nay nhất định phải nhắn tin cho cô ấy, không thể để cô ấy hiểu lầm rằng ta muốn chiến tranh lạnh nữa.]Hệ thống ngập ngừng: [Nhỡ nhân vật chính muốn chiến tranh lạnh với cô thì sao?]Minh Kiều quả quyết: [Dù vậy ta cũng sẽ nhắn. Đối với những người có tính cách không quá nhiệt tình, không thể giữ khoảng cách quá lâu được. Một khi đã giữ khoảng cách, con thuyền tình bạn sẽ hoàn toàn chìm nghỉm.]Hệ thống luôn rất khâm phục điều này ở nàng, thành thật hỏi: [Ký chủ, trên đời này có việc gì có thể đánh gục cô không?]"Trên đời này chẳng có chuyện gì làm cô sợ được ư?"Câu hỏi quen thuộc vang lên trong đầu, ánh mắt Minh Kiều trở nên xa xăm. Nàng cầm một lọn tóc, quấn quanh ngón tay, đùa nghịch một cách vô tư: [Bị mi nói như thế, ta lại tưởng mình đã vô địch rồi cơ đấy.]Nàng lắc đầu cười nhẹ: [Nhưng điều này khiến ta nhớ tới một người bạn.]Hệ thống hỏi ngay: [Cô ấy cũng từng hỏi cô như vậy à?][Cũng gần giống.] Minh Kiều chậm rãi kể: [Lần đó, chúng ta chuẩn bị làm một việc rất lớn, một việc mà nếu thất bại thì cả bọn sẽ mất mạng. Trước khi xuất phát, cô ấy hỏi ta một câu tương tự như vậy. Ta hỏi lại, chẳng lẽ cô sợ rồi ư? Cô ấy nói, cô ấy chỉ đang nghĩ nếu thất bại thì phải làm sao.]Hệ thống tò mò: [Vậy cô trả lời thế nào?]Minh Kiều đáp gọn: [Thì chết thôi chứ sao.]Hệ thống nghẹn lời.Minh Kiều cười biếng nhác: [Cuộc sống ấy mà, nghĩ thông rồi thì chỉ có vậy thôi. Còn sống thì vẫn còn cách giải quyết vấn đề, nếu không giải quyết được, hoặc đến lúc phải chết thì chết thôi.]Hệ thống cảm thán: [Ký chủ, cô đúng là đã ngộ ra chân lý cuộc đời rồi. Xin cho phép tôi gọi cô là đại sư.]Minh Kiều lại nằm dài ra sofa: [Không, ta vẫn chưa ngộ hết đâu. Ví dụ như hiện tại ta rất đau đầu, nếu dỗ xong mà Đường Hiểu Ngư vẫn không chịu để ý tới ta thì phải làm sao đây?]Nàng với tay lấy điện thoại: [Suy nghĩ lung tung cũng vô ích, mi giúp ta nghĩ xem, nhắn tin với tư thế nào thì mới coi là thành khẩn.]Hệ thống: [...]Khi Minh Kiều và hệ thống đang loay hoay soạn tin nhắn xin lỗi Đường Hiểu Ngư, thì một cuộc gọi tới bất ngờ xuất hiện trên màn hình điện thoại.Là dì út.