[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 74.
Chương 74: "Em có muốn cô ấy quay về không?"
---o0o---
Tường Vi Viên.Gió nổi lên, Minh Kiều đứng trước cửa sổ chưa đóng, phát hiện trong gió có lẫn những hạt mưa phùn lất phất. Vầng trăng lạnh lẽo treo cao trên bầu trời khi nãy giờ đã chẳng còn thấy đâu.Cuộc gọi của dì út đến với mục đích rất đơn giản, chỉ để hỏi thăm nàng hiện tại đã kết thúc việc đến đồn cảnh sát định kỳ chưa, giờ đang ở đâu.Nếu có thể tự do hành động rồi, cuối tuần hoặc đầu tháng sau có thể về nhà cũ thăm bà ngoại không.Minh Kiều nhớ rất rõ trong cốt truyện có đoạn tình tiết như thế này, hệ thống tất nhiên cũng không quên: [Đã đến phần tình tiết buổi tiệc gia đình rồi sao?] Nó cảm thán, [Sao cảm giác vòng đi vòng lại cuối cùng cũng quay về với cốt truyện chính rồi thế.]Minh Kiều ngẩng mặt lên, cảm nhận nhiệt độ ngày càng mát mẻ, thoải mái nhắm mắt lại. Nghe vậy, nàng mới nói: [Phải cảm ơn sự tận tâm của dì út rồi, chỉ bằng sức lực của một mình dì mà kéo chúng ta, những người vốn đã chạy sang trường quay khác, quay trở lại hết đúng vai diễn đấy.]Hệ thống lên tiếng: [Rõ ràng là cô đang rất mong đợi, chắc lại đang tính kế gì đúng không.]Thực ra, phần tình tiết buổi tiệc gia đình này khá bình thản, chỉ là một đoạn chuyển tiếp. Dì út thuyết phục bà ngoại đứng ra hòa giải, để Minh Kiều quay lại nhà họ Minh.Những người nhỏ tuổi hơn vì lo lắng cho tâm trạng của bà ngoại nên ít nhiều đều phải nhượng bộ một chút.Nhưng mọi chuyện không hề suôn sẻ, bà ngoại chỉ an ủi vài đứa cháu, chứ không yêu cầu bất kỳ ai nhất định phải làm gì.Chị cả thậm chí còn cứng rắn nói với bà ngoại rằng có việc không thể đến, ngày diễn ra tiệc gia đình hoàn toàn không xuất hiện, khiến kế hoạch của dì út thất bại một nửa.[Chỉ là muốn thuận nước đẩy thuyền mà thôi.] Minh Kiều đóng cửa sổ lại, vuốt nhẹ mái tóc đen bị gió thổi tung. [Khi ta còn nằm trong sự kiểm soát của dì út, dì ấy luôn tìm cách giám sát hành động của ta. Chỉ cần ta hơi không nghe lời, dì sẽ bắt đầu dè chừng và nghi ngờ, thậm chí còn cử người theo dõi ta. Mi nói xem, nếu để dì phát hiện ta đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát, dì sẽ làm gì?]Đương nhiên là tìm cách để Minh Kiều quay trở lại trong tầm kiểm soát.Minh Kiều chưa thể đoán chính xác dì út sẽ dùng thủ đoạn gì để "thuần phục" nàng lần nữa, nhưng nàng tin chắc rằng dì nhất định sẽ ra tay. Đó cũng là điều mà nàng đang mong chờ.***
Nhà họ Minh.Minh Vi vừa nghe được tin tức này đã không thể ngồi yên, có lẽ chỉ khi tiếp tục điều tra sâu hơn, làm rõ mọi chuyện, chị mới có thể tạm thời bình tĩnh lại. Đến cả chi tiết vụ bắt cóc định hỏi cũng quên mất, lập tức ra ngoài tìm quản gia Kiều.Minh Duyệt nhìn theo bóng lưng chị gái biến mất ở cửa, chắc chắn người đã đi xa, mới có phần khó hiểu và lo lắng nhìn về phía Đường Hiểu Ngư: "Chị, em không nghĩ chị lại thẳng thắn như thế đấy."Hơn nữa còn đột ngột như thế.Đường Hiểu Ngư ngước mắt lên, ánh nhìn trong đôi mắt càng trở nên dịu dàng: "Em lo cho chị gái à? Chị ấy vốn là người rất quyết đoán, mọi chuyện cứ lấp lửng giấu giếm mới khiến chị ấy không vui."Nói thì nói vậy, nhưng lòng người luôn có sự thiên vị. Minh Duyệt nghĩ, đêm mà chị cả đưa Minh Kiều ra khỏi nhà họ Minh, cô bé đã mất ngủ, và biết chị cả cũng không ngủ được. Đêm đó, cô bé nhìn thấy chị đứng trên ban công suốt cả buổi tối.Hơn nữa, dì út đã làm dì của chị cả hơn hai mươi năm, giữa họ sao có thể không có chút tình cảm nào.Nhưng Minh Duyệt nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể không thừa nhận, Đường Hiểu Ngư nói cũng có lý. Việc che giấu không giải quyết được vấn đề, là chị cả, chị ấy cũng không muốn bị lừa dối mãi.Minh Duyệt lại lo lắng nhìn ra cửa một lần nữa, rồi bước đến ngồi cạnh Đường Hiểu Ngư. "Em vẫn còn một điều chưa hiểu."Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh Duyệt, đặt trong lòng bàn tay, mân mê. Bàn tay nhỏ bé của cô bé trông lúc nào cũng mềm mại, dễ thương và đáng yêu hơn so với người lớn. "Em đang nói đến chuyện của Minh Kiều phải không?"Minh Duyệt gật đầu. Cô bé nhận ra khi Đường Hiểu Ngư nói về chuyện của dì út với chị cả, đã cố ý giảm thiểu sự hiện diện của Minh Kiều, không hề nhắc đến suy nghĩ, thái độ đối với dì út của Minh Kiều, hay những suy đoán của họ về Minh Kiều.Hàng mi dài của Đường Hiểu Ngư cụp xuống: "Bởi vì chị vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy. Chị không biết liệu cô ấy có bao giờ muốn quay về hay không."Minh Duyệt mở to mắt nhìn Đường Hiểu Ngư: "Chị muốn chị ấy quay về ư?"Đường Hiểu Ngư nhẹ gật đầu, không hề do dự: "Đúng vậy."Cô thực sự muốn Minh Kiều quay về, không chỉ vì đó là kết quả tốt nhất cho mọi người, mà còn vì cô mong Minh Kiều có thể mang lại viên mãn cho cuộc sống của mình.Dù từ rất lâu rồi, cô đã không còn kỳ vọng vào sự tròn vẹn của thế gian, bởi cô biết điều đó là rất khó.Nhưng đối với cô, Minh Kiều chung quy vẫn là người khác biệt.Điều khiến cô lo lắng hơn cả việc "nước đổ khó hốt" là việc một người hoàn toàn không có ý định quay đầu.Ánh mắt Đường Hiểu Ngư trở nên u buồn: "Còn em thì sao? Minh Duyệt, em có muốn cô ấy quay về không?"Đây là lần đầu tiên Đường Hiểu Ngư thẳng thắn đưa ra câu hỏi vốn đã ngầm hiểu từ lâu, Minh Duyệt lập tức cúi đầu xuống.Dù cô bé đã biết đó là mong muốn của Đường Hiểu Ngư, nhưng khi đối diện với hy vọng Minh Kiều quay về, em vẫn cảm thấy có lỗi với Đường Hiểu Ngư.Đường Hiểu Ngư không ép em phải trả lời, chỉ dùng ngón tay trắng mịn lướt qua má em, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt lên."Không sao đâu." Cô nói.Trong sự dịu dàng đầy bao dung ấy, Minh Duyệt cảm thấy tim mình trào lên nỗi chua xót và ủy khuất. Cô bé vùi mặt vào lòng Đường Hiểu Ngư."Chị ơi." Em nói: "Tại sao trên đời này lại có nhiều đau khổ và phiền não như thế, tại sao luôn có người làm tổn thương người khác, mọi người cùng vui vẻ sống với nhau không được sao?"Câu hỏi này chưa chắc cô bé không có đáp án, nhưng đôi khi cô bé cũng cần trút hết những cảm xúc tiêu cực và kỳ vọng của bản thân.Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng vuốt lưng Minh Duyệt, mặc em như một con vật nhỏ bất an rúc vào lòng mình, đợi khi cảm xúc của em dần bình ổn mới chậm rãi nói: "Chị sẽ nói chuyện với Minh Kiều thêm một lần nữa."Lần này giữa họ không còn rào cản về thân phận, dù là chuyện dễ nói hay khó nói, đều có thể làm rõ ràng minh bạch.Minh Duyệt từ từ ngồi thẳng dậy, có chút ngại ngùng vì sự xúc động của mình vừa rồi, còn chui vào lòng Đường Hiểu Ngư làm nũng, cô bé mím môi rồi nhỏ giọng hỏi: "Chị cãi nhau với chị ấy vì chuyện này sao?""Bọn chị không cãi nhau." Giọng Đường Hiểu Ngư nghe có vẻ thản nhiên, không hề mang theo chút tức giận nào.Minh Duyệt ở bên cô bao năm cũng chưa từng thấy cô nổi giận với ai, dù là khi tức giận cũng không biểu lộ ra ngoài. Nhưng Minh Duyệt cảm thấy giờ đây cô thật sự đang giận Minh Kiều.Nhưng như vậy càng khiến Minh Duyệt không dám tiếp tục truy hỏi, thậm chí còn nảy ra ý định đi tìm Minh Kiều để hỏi cho rõ.Bỗng thấy Đường Hiểu Ngư ngước mắt nhìn em: "Minh Duyệt, Minh Kiều đã biết thân phận của chị rồi."Minh Duyệt sững sờ, đôi mắt tròn xoe lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Chị ấy biết rồi?"Cô bé nhanh chóng hiểu ra, có lẽ là lúc ở ngọn núi hoang, Minh Kiều chưa từng hỏi bất kỳ ai về tung tích của Đường Hiểu Ngư.Việc này không thể giải thích là vì thờ ơ với người mình ghét được, vì dù có thờ ơ đến đâu thì cũng sẽ sự tò mò cơ bản, muốn biết đối phương sống chết ra sao, nhưng Minh Kiều lại chẳng hỏi gì cả.Thực ra, bọn họ đều bị chuyện của Thợ săn chiếm hết tâm trí, hoàn toàn quên mất phải tìm cách che đậy vấn đề này. Không, có lẽ Đường Hiểu Ngư vốn không định che giấu, cô vốn dĩ muốn tìm cơ hội để nói thật với Minh Kiều.Đường Hiểu Ngư bổ sung: "Trước khi chị nói với cô ấy, cô ấy đã biết rồi."Ánh mắt kinh ngạc của Minh Duyệt dần biến thành nỗi bối rối không nói nên lời: "Vậy... chị ấy có phải cũng đã biết thân phận của em rồi không?"Khuôn mặt Đường Hiểu Ngư dưới ánh đèn lạnh lẽo như sứ trắng, đôi môi mỏng khẽ mím lại: "Có lẽ vậy. Cô ấy rất thông minh, em nên chuẩn bị tâm lý đi."Đây vốn dĩ không phải là một câu đố khó. Một khi Minh Kiều đã biết thân phận của cô, có lẽ cô ấy sẽ không liên tưởng đến những người khác trong gia đình, nhưng riêng cô và Minh Duyệt thì lại có một mối liên hệ rất đặc biệt.Có nhiều chuyện, một khi nghĩ thông một điểm, những điều còn lại cũng không khó để suy ra."Biết thì biết thôi." Minh Duyệt nhanh chóng kìm nén cảm xúc hỗn loạn vào đáy lòng, nói bằng giọng điệu bình tĩnh như chấp nhận điều không thể thay đổi: "Cũng chẳng còn cách nào khác."Dù Minh Kiều không phát hiện ra, thì Đường Hiểu Ngư cuối cùng cũng sẽ nói với nàng thôi, đến lúc đó, thân phận của cô bé cũng đâu thể giấu được.Dù nói như vậy, nhưng suy nghĩ của Minh Duyệt vẫn bị cuốn theo, bởi mọi thứ xảy ra quá nhanh, cô bé thực sự chưa kịp chuẩn bị tâm lý.Minh Duyệt cố gắng lấy lại tinh thần: "Vậy chị ấy có nói gì không?"Mặc dù Đường Hiểu Ngư nói họ không cãi nhau, nhưng xét đến mối quan hệ phức tạp của họ trước đây, Minh Duyệt vẫn lo lắng rằng liệu có phải họ đã nảy sinh mâu thuẫn khác không.Đường Hiểu Ngư: "Cô ấy xin lỗi chị, nói rằng có một số chuyện không phải là điều cô ấy mong muốn."Đôi mắt đen của Đường Hiểu Ngư tựa như một hồ nước sâu thẳm, mọi cảm xúc đều bị che giấu dưới mặt nước.Minh Duyệt nghĩ, đây tóm lại cũng là chuyện tốt, chứng tỏ trước đây Minh Kiều chống đối Đường Hiểu Ngư phần lớn là vì dì út. Hơn nữa một người kiêu ngạo, cứng đầu như nàng lại chịu xin lỗi Đường Hiểu Ngư rất hiếm thấy, điều đó chứng minh rằng vị trí của Dạ Oanh trong lòng nàng rất quan trọng.Nhưng dáng vẻ của Đường Hiểu Ngư lại không giống như đang vui, Minh Duyệt không hiểu, không đoán được, bản thân lại còn đầy tâm sự phải lo nghĩ.Minh Duyệt lắc đầu, thu dọn bức tranh ghép trên bàn rồi trở về phòng.Cô bé cần phải suy nghĩ thật kỹ.Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đường Hiểu Ngư, cô từ từ thả lỏng cơ thể, mệt mỏi dựa vào sofa, cảm giác được chiếc điện thoại trong tay khẽ rung.Cô không biết là mong chờ hay do dự, ngừng lại vài giây, cuối cùng chậm rãi cầm điện thoại lên.Một thông báo tin nhắn chưa đọc hiện lên trên màn hình sáng rực, in vào mắt Đường Hiểu Ngư.***
Gió đêm càng lúc càng lạnh, mây đen che khuất ánh trăng, bầu trời càng thêm u ám.Sau khi nói chuyện với quản gia Kiều, Minh Vi lại liên lạc với vài thuộc hạ đắc lực.Sắp xếp mọi việc xong, cúp điện thoại, đối mặt với cơn gió thổi tới, chị mới cảm thấy ngực bớt nặng nề một chút.Chị ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ rằng tối nay có thể sẽ mưa, nhưng dự báo thời tiết lại báo rằng trời quang.Thời tiết còn thay đổi thất thường, huống chi là lòng người.Nhiệt độ mát lạnh khiến tâm trạng xáo trộn của chị cũng dần bình ổn, chị nghĩ có vài chuyện vẫn không ổn.Hai cô em gái trong nhà vẫn còn giấu giếm nhiều chỗ, chẳng hạn như chuyện liên quan đến Minh Kiều, Đường Hiểu Ngư nói rất mơ hồ, như thể muốn chị tự mình tìm ra đáp án.Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên xé tan màn đêm, tựa như một lưỡi dao cắt ngang vô số suy nghĩ.Minh Vi nhíu mày cúi đầu nhìn, thấy hiển thị cuộc gọi đến là của bà ngoại.***
Vài ngày sau.Thời gian vùn vụt trôi, thoáng chốc đã đến ngày phải về nhà cũ thăm bà ngoại.Cơn mưa nhẹ từ cuối tháng kéo dài sang đầu tháng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Hệ thống nhìn Minh Kiều vẫn đang nghiên cứu kích cỡ váy, lại bắt đầu lo lắng: [Ký chủ, chiều nay cô còn phải về nhà cũ tham dự tiệc gia đình, cô không quên đấy chứ?]Minh Kiều có phần tiếc nuối, vì dù có đẩy nhanh tiến độ đến đâu thì chiếc váy cũng không thể lập tức hoàn thành, hơn nữa nàng cũng không muốn quá vội vàng khiến món quà đầu tiên tặng Đường Hiểu Ngư có khuyết điểm.Nghe hệ thống nhắc, nàng mới đặt thước dây mềm trong tay xuống: [Bây giờ mới là buổi sáng, mi vội gì chứ?][Cô không cần chuẩn bị trang phục sao? Còn cả quà cho người già nữa. Thời tiết cũng không tốt, nếu cô ra ngoài muộn, cẩn thận bị tắc đường đấy.][Quà chẳng phải đã chuẩn bị sẵn rồi sao?]Cũng chỉ là món quà quốc dân - thực phẩm bổ dưỡng thôi.Minh Kiều chẳng mấy để tâm phản bác một câu, rồi lại nói: [Mi nói cũng đúng, ta nên ra ngoài sớm một chút, biết đâu còn gặp được Đường Hiểu Ngư.]Không thể chỉ nghĩ đến việc đi sớm rồi lại khiến cụ già trong nhà khó chịu, đứng đó cũng lúng túng.Hệ thống cảm thấy như mình lại hiểu thêm điều gì đó, có lẽ tình yêu đích thực trên đời này của ký chủ ngoài năng lực hệ không gian ra thì còn thêm cả Đường Hiểu Ngư nữa.Hai thứ này còn có thể kết hợp làm một, nó thấy ký chủ nhà mình mà không cưới hoặc gả cho người ta, e rằng mọi chuyện sẽ khó kết thúc lắm.