[BH][Editing] Ai Cũng Tưởng Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 72.
Chương 72: "Nếu em muốn dì ấy phải chịu trừng phạt thì sao?"
---o0o---
Tường Vi Viên.Minh Kiều dừng lại ở vị trí cách căn nhà nhỏ không xa, chỉ cần đi thêm vài bước là nàng có thể đứng trước hàng rào màu trắng ngà, đưa tay chạm vào những đóa hoa tường vi đan xen như áng mây rực rỡ.Nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ, không di chuyển: [Thống, mi về đúng lúc đấy, giúp ta xem quanh đây có ai không.]Xung quanh đương nhiên có người, vì các căn nhà gần đó cũng có người ở. Nhưng hệ thống hiểu ý kí chủ không phải như vậy. Nó hơi bối rối làm theo yêu cầu, vừa làm vừa hỏi: [Lại có người theo dõi cô cơ à, kí chủ?]Không đợi Minh Kiều trả lời, hệ thống đã đáp lại: [Không có ai cả.]Nghe vậy, Minh Kiều thở phào nhẹ nhõm: [Không có à? Vậy thì tốt.]Nàng xoay người, mở cổng sân, từ cánh cổng đen chạm khắc hoa văn tinh xảo bước vào con đường trải sỏi: [Dạo này tinh thần ta có vẻ hơi căng thẳng quá, nghĩ nhiều rồi.]Hệ thống ngạc nhiên: [Ai mà giỏi thế, có thể khiến cô áp lực lớn như vậy?][Vừa về đã vội vàng móc mỉa ta, càng ngày càng không đáng yêu.] Minh Kiều khẽ vuốt cánh hoa tường vi trắng, dưới ánh trăng, những cánh hoa trắng tựa như tuyết, thuần khiết vô ngần.***
Hệ thống: [Tôi thật lòng thắc mắc mà.]Nó thở dài một cách cảm thán: [Kí chủ, lần này tôi trở về có một tin tức, không biết nên xem là tin tốt hay tin xấu, cô nên chuẩn bị tâm lý trước.][Thì nói đi, miễn không phải là thế giới sắp diệt vong hay Thợ săn bị người khác giết trước là ta vẫn chịu được.]Hệ thống: [...]Nó cảm nhận sâu sắc cảm giác che ô đi mưa khi trời đang nắng đẹp, thật sự không còn lời gì để nói.[Không đến mức đó đâu, nhưng tôi có thể xác nhận rằng Thợ săn không có trong thành phố này. Nếu tiếp tục tìm kiếm ra bên ngoài, ký chủ, tôi sẽ thực sự phải rời xa cô.]Thực ra cũng không nhất thiết phải chia cách, nhưng việc tiêu hao năng lượng sẽ lớn hơn, dễ bị những người mạnh nhất trong thế giới này phát hiện. Hiện tại dù không rời xa ký chủ, nhưng nó ở trạng thái "treo máy", thực chất cũng chẳng khác biệt gì mấy.Điểm khác biệt duy nhất là ở chế độ treo máy, nếu ký chủ gặp nguy hiểm, nó có thể phản ứng ngay lập tức, và khi ký chủ gọi, nó cũng có thể trả lời.Minh Kiều không do dự nhiều: [Mi cứ ở lại trước, chuyện này tạm gác lại đã. Đợi ta giải quyết xong mấy việc ở đây rồi chúng ta cùng đi.]Việc chia tách với hệ thống rất bất tiện cho cả hai. Hơn nữa, vụ Thợ săn phức tạp hơn nhiều so với dự tính ban đầu của nàng, không trực tiếp tham gia nàng không yên tâm.[Sức mạnh của ta đã hồi phục khoảng bảy phần. Đợi dọn dẹp xong mọi chuyện ở đây, chắc ta sẽ hoàn toàn khôi phục.]Hệ thống hiểu ý, bèn tiếp lời: [Đến lúc đó, tự mình ra tay đánh bại Thợ săn không thành vấn đề.]Nó quét qua dữ liệu cơ thể của ký chủ: [Ký chủ, thân thể cô phục hồi rất tốt. Tôi có thể tăng thêm một chút áp lực để cô nhanh chóng đạt đỉnh cao, phá vỡ nút thắt trước kia.]Minh Kiều hái một đóa tường vi trắng, đặt lên chóp mũi ngửi nhẹ, nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt xinh đẹp: [Ta rất mong đợi.]***
Nhà họ Minh.Trong phòng khách, Minh Duyệt ngồi ở một phía bên bàn dài, trải bộ xếp hình ra, đảo lộn các mảnh, rồi từ từ ghép lại từng màu về đúng chỗ.Cô bé đang chăm chú suy nghĩ, vừa mới ghép được một góc thì như sực nhớ ra điều gì đó, bèn ngoảnh đầu nhìn về phía bàn trà sau lưng.Quả nhiên, Đường Hiểu Ngư vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước khi cô bé bắt đầu xếp hình, cầm điện thoại trong tay, cúi đầu nhìn chăm chú như thể đó là một món bảo vật đáng để tỉ mỉ ngắm nghía.Hình như không phải là chiếc điện thoại mà chị ấy thường dùng hằng ngày?Hơn nữa, Minh Duyệt cứ có cảm giác tâm trí của Đường Hiểu Ngư đã bay đi đâu mất, từ tối qua khi trở về nhà đã như vậy rồi.Minh Duyệt khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc. Tối qua hai người không ở cùng nhau. Khi chị gái còn ở nhà, nếu đã quá khuya cô bé không thể không về nhà, nếu có ra ngoài thì lại lấy lý do lớp học năng khiếu cô bé đăng ký đã mở cửa trở lại, nhưng lý do này cũng không thể dùng mãi được.Nhưng trạng thái lơ đễnh của Đường Hiểu Ngư dường như không phải vì chuyện trong giới dị năng, mà có vẻ như... chị ấy đang nghĩ tới một người khác, không kìm được mà chống cằm suy tư.Từ sau hôm chia tay ở vùng núi hoang vu đó, cô bé chưa từng gặp lại Minh Kiều, có lẽ nên đi thăm chị ấy, tiện thể...Cô bé lại quay đầu nhìn Đường Hiểu Ngư: "Chị ơi, ngày mai em muốn đến phòng sách."Đường Hiểu Ngư lập tức bừng tỉnh, trong đôi mắt đen tuyền phảng phất sự phức tạp: "Cô ấy đã chuyển về Tường Vi Viên rồi."Minh Duyệt ngay lập tức quay người lại, đôi mắt tròn xoe như trái nho đen nhìn chằm chằm Đường Hiểu Ngư: "Sao đột ngột vậy?"Dù hiện tại không còn tin tức về Thợ săn, cũng không cần phải giết Minh Kiều nữa, nhưng lỡ đâu...Đường Hiểu Ngư biết cô bé đang nghĩ gì: "Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, em nghĩ có bao nhiêu người có thể đoán được rằng cô ấy lại dám quay về đó ở?"Minh Duyệt cau mày, vẫn không hoàn toàn đồng tình với quyết định của các chị. Cô bé suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi dò: "Hai chị cãi nhau à?"Đường Hiểu Ngư ngẩn người, vừa định nói gì đó thì bỗng cảm nhận được gì, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hình như chị cả về rồi."Minh Duyệt cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy ánh đèn xe phản chiếu qua cửa sổ, nhưng ngay sau đó, bên ngoài lại trở về vẻ tối tăm ban đầu.Không lâu sau, Minh Vi từ cửa chính bước vào phòng khách. Thấy cả hai em gái đều có mặt, chị có chút bất ngờ.Vì từ khi đi công tác về, chị phát hiện hai em gái dạo gần đây còn bận hơn cả mình, nào là đi học lớp năng khiếu, nào là phối hợp với cảnh sát điều tra. Những ngày chị trở về, cơ hội để ba chị em cùng ở nhà không nhiều, hầu như chẳng có thời gian để trò chuyện đàng hoàng."Chưa ngủ à?" Chị mở lời bằng một câu hỏi đơn giản.Minh Duyệt và Đường Hiểu Ngư liếc nhìn nhau, rồi Minh Duyệt chủ động đi về phía ghế sofa: "Vâng."Minh Vi thuận tay xoa đầu cô em gái, cùng ngồi xuống đối diện với Đường Hiểu Ngư: "Bây giờ có thể tâm sự một lúc chứ?"Đường Hiểu Ngư thu lại những suy nghĩ đang ngổn ngang trong lòng, nhẹ gật đầu, im lặng chờ đợi Minh Vi hỏi.Thực ra cũng không khó đoán chị cả định hỏi gì, chẳng qua là về chi tiết vụ bắt cóc, nhất là những chi tiết mà bên ngoài không thể điều tra được.Minh Vi trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể về hành trình hôm nay của mình: "Từ công ty ra, chị đi thẳng đến tìm Minh Kiều. Chị đoán rằng việc điều tra của hai đứa với cảnh sát đã kết thúc, chắc em ấy cũng sẽ chuyển về, ít nhất cũng phải về thu dọn đồ đạc nên qua xem thử. Quả nhiên, em ấy đã trở về."Chị lắc đầu khó hiểu: "Hiện giờ em ấy thay đổi đến mức chị cũng không nhận ra. Vậy nên chị muốn hỏi, trong thời gian chị đi công tác, ngoài vụ bắt cóc còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?"Minh Duyệt cảm thấy chị cả nghĩ rằng Minh Kiều thay đổi là do có nhiều chuyện xảy ra, nhưng thực ra không phải như vậy, dù rằng đúng là có chuyện khác nhưng đều là những chuyện không thể nói ra.Cô bé có chút mất tự nhiên, cúi đầu nhặt những quả nho rơi trong đĩa trái cây lên ăn, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đường Hiểu Ngư vang lên: "Thực sự đã xảy ra chuyện khác, còn có liên quan đến dì út nữa."Minh Duyệt ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc. Cô bé không phải không nghĩ đến việc Đường Hiểu Ngư sẽ kể chuyện của dì út cho chị cả nghe, chỉ là không ngờ lại vào lúc này, hơn nữa còn thẳng thắn như vậy.Về phần những lo ngại khác thì không có, vì sau khi phát hiện máy nghe lén trong phòng của Minh Kiều, cô bé và Đường Hiểu Ngư đã rất cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ ngôi nhà một lượt.Sau đó, còn bảo quản gia Kiều sa thải một nhóm người giúp việc không an phận, đảm bảo rằng hiện tại dù trò chuyện ở bất kỳ góc nào trong nhà cũng không bị nghe lén.Thực tế là ngoài phòng của Minh Kiều bị gắn máy nghe lén, các chỗ khác đều sạch sẽ, chưa kể người thường chỉ cần đến gần là cô bé và Đường Hiểu Ngư sẽ phát hiện ra ngay, hoàn toàn không có khả năng bị nghe trộm.Minh Vi cũng rất bất ngờ: "Dì út?"Ánh mắt chị trở nên sắc bén: "Dì ấy lại làm gì nữa?"Không chỉ Minh Duyệt và Đường Hiểu Ngư không có ấn tượng tốt về dì út, ngay cả Minh Vi cũng khó lòng tôn trọng người dì này từ tận đáy lòng. Dù sao, một người lớn thiên vị cũng không thể nào nhận được sự kính trọng từ những đứa cháu không được yêu thương.Huống hồ, một bậc trưởng bối tuy không hẳn là ác ý nhưng lại thích nhúng tay vào mọi việc, càng khó nhận được sự kính trọng từ thế hệ sau.Hơn nữa, Minh Vi thực sự cảm thấy nếu không có dì út, ít nhất chuyện trong nhà sẽ giảm đi một nửa.Nhưng chị không thể làm gì được dì út, chẳng lẽ lại trói Minh Kiều không cho em ấy qua lại với dì ta, hay đóng chặt cửa, mỗi khi dì út đến thì đuổi đi?Lại càng không thể, huống chi chị còn phải giữ thể diện cho mẹ và bà ngoại nữa."Trước khi Tạ Sở lên kế hoạch bắt cóc, anh ta lấy lý do muốn khuyên em và Minh Kiều hòa giải để hẹn chúng em đến trang viên oải hương, nhưng anh ta không biết rằng trước đó Minh Kiều đã lén gặp riêng em." Đường Hiểu Ngư nói."Minh Kiều nói với em rằng, dì út có thể sẽ làm một số chuyện rất không tốt với em."Nghe Đường Hiểu Ngư thuật lại một cách bình tĩnh, Minh Vi chỉ cảm thấy như có một cảm giác hoang đường tràn ngập trong lòng: "Em ấy cố tình đến nhắc nhở em?"Nhưng điều quan trọng hơn là, chuyện mà Minh Kiều cho rằng rất không tốt đó rốt cuộc là gì: "Dì út định làm gì?"Đường Hiểu Ngư khẽ thở dài, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp: "Dì ấy muốn Minh Kiều tung tin đồn em đã từng bị cưỡng hiếp, hủy hoại em. Minh Kiều không đồng ý, nhưng dù cô ấy không đồng ý thì chưa chắc dì út đã từ bỏ."Vì vậy Minh Kiều mới đến nhắc nhở Đường Hiểu Ngư.Minh Vi kinh ngạc đến mức cả tâm trí đều chấn động, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi, nhưng so với việc tin tưởng vào nhân phẩm của dì út, chị lại tin tưởng Đường Hiểu Ngư sẽ không nói dối mình hơn.Vã lại, dù thế nào đi nữa, Minh Kiều cũng không thể nào lấy chuyện như vậy để vu oan cho dì út.Vậy nên...Đường Hiểu Ngư đứng dậy, đi đến bên cạnh Minh Vi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị: "Sau đó em còn phát hiện thêm một số chuyện khác. Dì út không hề đơn giản như những gì chúng ta thấy, chị phải chuẩn bị sẵn tâm lý."Minh Vi sững sờ nhìn Đường Hiểu Ngư, với cú sốc từ chuyện này, chị còn cần chuẩn bị tâm lý gì nữa chứ.Đường Hiểu Ngư không nói thêm gì, quay về phòng mình, lấy ra hai tập hồ sơ.Tập đầu tiên là những tài liệu mà cô và Minh Duyệt đã xem qua, do quản gia Kiều điều tra được về sự thật đằng sau tin đồn cô là con riêng.Tập còn lại là danh sách một loạt những kẻ giám sát.Đêm đầu tiên dẫn Minh Kiều đến ở tại phòng sách, khi trở về nhà, Đường Hiểu Ngư tình cờ phát hiện trong phòng của Minh Kiều có máy nghe lén. Sau đó, cô quay lại Tường Vi Viên để kiểm tra xem có thiết bị nghe lén nào khác không, lại tình cờ bắt gặp nhóm người giám sát.Cô đã dùng dị năng đánh dấu lên người bọn họ, sau đó tranh thủ thời gian truy tìm tung tích của họ, xác nhận rằng họ thực sự là người của dì út.Minh Vi không nói một lời nào, chăm chú đọc hết những tài liệu mà Đường Hiểu Ngư mang đến, từng trang một, rất nghiêm túc.Mỗi một chữ vừa như lưỡi dao sắc bén vừa như tiếng cười đùa của ác quỷ, thấm đẫm sự tàn nhẫn.Trong lòng Minh Vi lạnh lẽo một mảng. So với tức giận hay đau khổ, điều chị cảm nhận sâu sắc nhất là sự hoang mang: rốt cuộc dì út muốn làm gì?Dù Đường Hiểu Ngư là đứa con mới được tìm về, nhưng dù sao cũng là cháu ruột có quan hệ huyết thống với dì ấy.Những thủ đoạn như vậy, cho dù đối phó với kẻ thù cũng đã quá hèn hạ, huống hồ đây còn là người thân.Nhưng câu hỏi này, hai cô em gái ngồi trước mặt hiển nhiên không thể trả lời được.Minh Vi hít sâu một hơi, hỏi Đường Hiểu Ngư: "Em nghĩ thế nào?"Giọng nói của Đường Hiểu Ngư rất bình tĩnh nhưng cũng rất lạnh nhạt, như tuyết chưa tan hết vào lúc giao mùa đông xuân: "Em sẽ không tha thứ cho dì ấy."Cô nói: "Bất kể sau này dì ấy có dừng lại hay không, bất kể ai đứng về phía dì ấy, em đều không tha thứ."Minh Vi đáp: "Sẽ không có ai đứng về phía dì ấy đâu, mẹ và bà ngoại cũng sẽ không."Giọng chị nghiêm túc: "Ý chị là, em có muốn dì ấy xin lỗi không?"Đường Hiểu Ngư ngẩng lên, đôi mắt đen như ngọc hiện lên một tầng sương mù mờ ảo: "Nếu em muốn dì ấy phải chịu trừng phạt thì sao?"