[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][4]
Chương 4
"Thuần phi, ngươi đến tìm ta, khụ khụ, có chuyện gì." Ngụy Anh Lạc ho nhẹ mấy tiếng, vốn nghĩ tối nay chờ nương nương nhà mình tới chăm sóc mình, không ngờ Hoàng hậu nương nương không đợi được, ngược lại chờ đến Thuần phi."Anh Lạc, ta biết ngươi bởi vì chuyện Thất a ca mà hận ta, " Thuần phi dừng một chút, "Ta không cầu ngươi tha thứ, chỉ là nể tình ta từ nay về sau sẽ luôn chân tâm thành ý hầu hạ Hoàng hậu nương nương, có thể giúp ta một việc không?"Thấy Thuần phi vẻ mặt thận trọng, Ngụy Anh Lạc cũng không trực tiếp cự tuyệt."Ngươi trước tiên nói một chút xem giúp gì."
"Nương nương, " Thấy Anh Lạc khỏi bệnh xong lại tiếp tục nhảy nhót chạy về phía mình, khỏi phải nói Phú Sát Dung Âm trong lòng cao hứng bao nhiêu, "Ngươi chậm một chút, " Phú Sát Dung Âm giang hai tay đem bóng người chạy đến trước mặt ôm vào lòng."Về sau phải chú ý thân thể, chớ lại loạn sinh bệnh, có nghe không?""Đều nghe nương nương", Ngụy Anh Lạc cười hì hì chui đầu vào lòng đối phương, "Để cho nương nương lo lắng rồi."Phú Sát Dung Âm sờ sờ đầu nhỏ của Ngụy Anh Lạc, nhìn tiểu nha đầu dính vào trên người mình, "Ngươi nha, đã lúc nào để cho bổn cung yên tâm đâu.""Nương nương, " Ngụy Anh Lạc kéo dài âm điệu, nhõng nhẽo tựa vào trên người Phú Sát Dung Âm, "Nương nương có nghĩ đến Anh Lạc không?""Nghĩ, nghĩ xem Anh Lạc nhà ta lúc nào có thể khỏi bệnh, cũng nghĩ đến lúc Anh Lạc nhà ta giống như chú chim sẻ ríu rít líu lo nói với ta lại làm chuyện ngu xuẩn gì chọc Hoàng thượng tức giận."Ngụy Anh Lạc đột nhiên ngẩng đầu, mắt to chớp chớp long lanh nước ủy khuất nói, "Nương nương, người đây là nghĩ đến Hoàng thượng, không phải nghĩ ta."Phú Sát Dung Âm nhìn sói con trong vòng tay mình rưng rưng ủy khuất, trong lòng không biết ngọt bao nhiêu, nha đầu này thật là,"Anh Lạc, ngươi nên trở về hỏi Minh Ngọc một chút, có phải mỗi ngày trộm bỏ thêm thứ gì vào trong cơm của ngươi không, ""Bỏ thêm cái gì?""Bỏ thêm giấm chua nha, bổn cung ngửi được mùi giấm thật là nồng, Anh Lạc không ngửi được sao?"Sói con trong lòng tức tối nghĩ, còn không phải bởi vì tất cả mọi người đều mơ ước mỹ mạo của Hoàng hậu nương nương nhà ta, mới hại ta mỗi ngày đều khẩn trương sao, người khác có một hai tình địch, ta thì có cả một hậu cung tình địch, hừ."Về sau đừng nói những lời ngốc nghếch này nữa, ha?" Ngụy Anh Lạc thấy Hoàng hậu nương nương nhà mình cười ôn nhu như vậy, cũng không tự chủ được cười lên, "Đều nghe nương nương.""Đúng rồi nương nương, mấy ngày nay Cao quý phi có đến tìm người nữa không?" Ngụy Anh Lạc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tò mò hỏi.Phú Sát Dung Âm hơi khẽ cau mày, nói mới nhớ, hình như Cao Ninh Hinh gần đây không giống như trước hai ba ngày chạy đến chỗ mình một lần nữa,"Làm sao, ngươi hạ chú gì đó nguyền rủa nàng giam nàng ở trong phòng chắc?""Hì hì, Anh Lạc cũng không có bản lãnh lớn như vậy, bất quá có người mang tâm tư đó."Phú Sát Dung Âm tuy không rõ lắm, nhưng biết sói con nhà mình mưu ma chước quỷ nhiều nhất, nhẹ nhàng nhéo má sói con một cái,"Về sau bánh gạo nếp ngươi cũng đừng làm nữa, quá mệt người, phải chăm sóc mình nhiều hơn biết không?""Đều nghe nương nương, nô tài a, chỉ cố gắng tiết kiệm sức lực, dùng vào chỗ nên dùng thôi.""Ừ, vậy mới đúng", Khoan đã, Phú Sát Dung Âm đột nhiên kịp phản ứng, chỗ nên dùng? Ngước mắt liếc thấy con sói kia mặt cười gian."Nương nương, Anh Lạc đã lâu không hầu hạ người rồi."
Thuần phi nhìn Cao Ninh Hinh ở đối diện liên tục nhai từng miếng bánh nhỏ, đưa trà lên cười nói, "Ta làm ăn ngon không? Ngươi chậm một chút, cẩn thận đừng để nghẹn.""Thuần phi, trước kia sao ta không biết ngươi có tay nghề này? "Cao Ninh Hinh nhận lấy trà Thuần phi đưa tới, uống hai hớp to, lại lần nữa cầm lên một khối bánh gạo nếp, thuận miệng hỏi.Thuần phi thấy Cao Ninh Hinh dáng vẻ vui mừng giống như đứa trẻ, không khỏi lộ ra má lúm đồng tiền."Ta a, mời người đến dạy."