[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][5]
Chương 5
Quay đầu nhìn thấy xa xa có mấy người đi tới, quỷ sai mắt sáng lên, "Aiz, ngươi nhìn xem ai tới đón ngươi kìa."Minh Ngọc lúc này mới thảm thiết ngẩng đầu, đợi nhìn rõ được người tới, liền nhào vào trong lòng người nọ."Được rồi được rồi, đừng khóc, khóc nữa thành mặt mèo bây giờ, " Phú Sát Dung Âm ôn nhu lấy khăn tay lau khô nước mắt trên mặt Minh Ngọc, "Nha đầu ngươi thật là, sao lại nghĩ không thông làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?"Thuần phi lúc này trên mặt có chút chột dạ không nhịn được, kéo kéo ống tay áo Cao Ninh Hinh, "Cao quý phi, chúng ta đi trước thôi."Cao Ninh Hinh tìm kiếm hồi lâu phát hiện hôm nay mình ra cửa quên mang hạt dưa nên có chút mất hứng, gật đầu một cái chuẩn bị cùng Thuần phi trở về trước."Đều là, đều là tại Thuần phi cái nữ nhân xấu xa kia!" Minh Ngọc chỉ Thuần phi đang muốn mang Cao Ninh Hinh chạy đi, giận dữ nói.Thuần phi sau khi xuống dưới mỗi ngày cùng Cao Ninh Hinh xem kịch chơi cờ, cùng Phú Sát uống trà ngắm hoa, cách hai ba ngày lại làm mấy đĩa bánh gạo nếp đưa cho Cao Ninh Hinh, cũng sắp quên mất tội nghiệt đời trước rồi, bỗng chốc bị Minh Ngọc nói ra, trong lòng có chút áy náy."Được rồi được rồi, Minh Ngọc ngoan, trở về ta sẽ cẩn thận giáo huấn Thuần phi, " Phú Sát Dung Âm hướng Thuần phi đưa một ánh mắt, "Đúng vậy Minh Ngọc, đời trước ta có lỗi với ngươi, ta về sau nhất định sẽ không lại sinh tâm tư ác độc như vậy nữa.""Mấy người các ngươi lằng nhằng cái gì vậy, nữ nhân đúng là nhiều chuyện, Minh Ngọc, ta nghe nói tay nghề làm bánh gạo nếp của Ngụy Anh Lạc là ngươi dạy?"Cao Ninh Hinh ngược lại cũng trực tiếp, nếu không phải nghe nói Minh Ngọc làm bánh gạo nếp còn ngon hơn cả Ngụy Anh Lạc, nàng còn lâu mới thèm tới đón tiểu nha đầu này."A, ta", Minh Ngọc lau nước mắt, đang định trả lời."Không phải! Không có! Nàng không biết!"Thuần phi thoắt cái ngăn ở trước mặt Cao Ninh Hinh, kéo Minh Ngọc qua, thầm nói bên tai Minh Ngọc, "Hoàng hậu nương nương khi còn sống bị Cao quý phi chèn ép xem thường bao nhiêu, ngươi không thể vừa xuống liền làm bánh gạo nếp cho Cao quý phi nha, ngươi nói xem có phải vậy không?"Minh Ngọc cảm thấy mặc dù Thuần phi là một người xấu, nhưng lời này vẫn rất có đạo lý, không thể để cho Cao quý phi biết mình biết làm bánh gạo nếp, biết làm cũng không làm cho nàng ăn, ai bảo khi còn sống nàng cứ mãi chọc Hoàng hậu nương nương tức giận.Phú Sát Dung Âm nhìn hai người bên kia thì thào, nhớ đến vài ngày trước Anh Lạc nói Thuần phi xin nàng phương pháp làm bánh gạo nếp, lại nhìn Cao quý phi một cái, cũng lập tức hiểu rõ nghi hoặc ban đầu, không nhịn được lộ ra mỉm cười.
Vài ngày sau:"Minh Ngọc, ngươi nói một chút chuyện trên kia đi, Tử cấm thành có thêm một Thuận tần tới sao?"Phú Sát Dung Âm, Thuần phi còn có Cao Ninh Hinh ngồi thành vòng vây quanh Minh Ngọc hỏi đông hỏi tây."Hoàng thượng đích thân đặt tên nàng là Trầm Bích?" Cao Ninh Hinh âm dương quái khí liếc mắt khinh bỉ, đem vỏ hạt dưa phun qua một bên, "Hoàng thượng còn chưa từng ban tên cho ta, hừ.""Được rồi, ngươi ở đây ăn giấm cái gì, " Thuần phi vỗ nhè nhẹ tay Cao Ninh Hinh một cái, "Cái tính tình đặt hoa lan và rau hẹ để chung với nhau cũng có thể chọn rau hẹ của ngươi, nếu Hoàng thượng thật ban cho ngươi cái tên như Trầm Bích, không chừng ngươi còn sửa lại thành cái dạng gì.""Hừ, bổn cung cảm thấy Quế Phân rất tốt, Trầm Bích cái gì, Trầm Thuyền tốt hơn nhiều." (trầm thuyền là chìm thuyền)Phú Sát Dung Âm nhìn Cao Ninh Hinh mặt không chút để ý cùng Thuần phi mặt hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thoắt cái phì cười ra tiếng."Nương nương người trước khoan cười người khác, Ngụy Anh Lạc đồ xấu xa kia, cũng không biết nàng bị cái gì, tối hôm đó ta chính mắt nhìn thấy Thuận tần trèo tường chạy lên giường của nàng. Nương nương người phải dạy dỗ Ngụy Anh Lạc cho kỹ, đừng để cho nàng quên mất cội nguồn."Cao Ninh Hinh nghe lời này một cái hưng phấn quên cả cúp hạt dưa, "Yo, Phú Sát Dung Âm, sói con nhà ngươi thật có tài, còn giữ ái phi của Hoàng thượng ở lại trên giường tự mình hưởng dụng a."Sắc mặt Phú Sát Dung Âm trong nháy mắt trầm xuống, vừa rồi nghe Minh Ngọc nói như vậy, liền cũng đoán được Thuận tần là một mỹ nhân bại hoại hàng thật giá thật, đêm hôm khuya khoắt leo tường đến Diên Hy cung thì thôi đi, còn leo giường?Ngụy Anh Lạc a Ngụy Anh Lạc, ngươi còn để nàng ở lại trên giường an an ổn ổn ngủ cả buổi tối? Ngươi quả nhiên là tăng bản lãnh a."Rầm," Phú Sát Dung Âm theo bản năng siết chặt quả đấm vỗ xuống bàn,"Aiz, ngươi tức giận thì hướng về phía con sói nhà ngươi mà phát, bực bội gì với cái bàn nha, " Cao Ninh Hinh nhìn đĩa bánh gạo nếp nhỏ trên bàn bị chấn rơi xuống đất thương tiếc nói.Thuần phi làm cả buổi mới xong đó, Phú Sát Dung Âm thật là chà đạp đồ vật chậc chậc chậc.
Đêm đó:"Nương nương?" Ngụy Anh Lạc tìm ở trong phòng nhìn thấy nương nương nhà mình nằm trên giường đưa lưng về phía mình che kín chăn, trong lòng lộp bộp một chút, ta lại làm chuyện gì chọc nương nương tức giận?"Nương nương, " Ngụy Anh Lạc đến gần mép giường, dò xét kêu một tiếng, nghĩ kéo chăn ra chui vào.Nhưng người trước mắt đem chăn siết chặt hết sức, kéo thế nào cũng không ra, Ngụy Anh Lạc thô bạo dùng sức thật vất vả mới chui được vào chăn, định từ phía sau ôm lấy Phú Sát Dung Âm."Éc đau", Phú Sát Dung Âm duỗi mạnh một cước về phía sau, Ngụy Anh Lạc nhất thời không để ý liền lăn xuống dưới giường.Phú Sát Dung Âm nghe phía sau "rầm" một tiếng, biết bản thân đạp nặng, vội quay đầu nhìn xem con sói ngồi dưới đất có thương tổn chỗ nào không.Nhưng Ngụy Anh Lạc cũng không phải con cừu nhỏ ôn thuận, nàng là sói khoác da dê, thấy Hoàng hậu nương nương quay đầu trong nháy mắt từ dưới đất nhảy bắn lên nhào đến giường lấy tay đỡ sau ót Phú Sát Dung Âm, một giây sau liền hôn tới.Phú Sát Dung Âm mắt thấy mình lại phải bị con sói kia chiếm tiện nghi, nỗ lực ở trong lòng đối phương giãy giụa.Sói con cũng không để ý Phú Sát Dung Âm vặn vẹo trong ngực mình, trực tiếp đem Phú Sát Dung Âm đè dưới người, một tay khác cách nội sam mỏng manh bơi ở trên người Phú Sát Dung Âm.Đầu lưỡi từng chút một từ cổ đi xuống, đứt quãng liếm đến xương quai xanh. Phú Sát Dung Âm cố gắng khắc chế phản ứng thân thể hít sâu một hơi, giọng hơi có vẻ run rẩy chất vấn,"Ngụy Anh Lạc ngươi, ngươi cái đồ lưu manh, sao ngươi lại để cho Thuận tần lên giường mình!"Sói con khẽ ngẩng đầu, con ngươi sẫm màu hoàn toàn không giấu được dục vọng,"Nương nương, nàng chỉ là ngủ giường của ta, người lại là ngủ người của ta nha."
————————Yo 💕