[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Bánh gạo nếp của Cao Quý Phi][3]



Chương 3

Từ sau lần theo dõi thất bại bị Phú Sát Dung Âm và Ngụy Anh Lạc phát hiện, đã qua một hồi lâu Cao quý phi không được ăn bánh gạo nếp.

"Aiz, ngươi nói xem, Ngụy Anh Lạc này a, nàng một người sống sờ sờ sao mà còn vô lại hơn cả người chết như ta chứ." Cao quý phi vừa cùng Tô Tĩnh Hảo đánh cờ vừa nhàm chán dùng quân cờ gõ bàn,

"Còn không phải do ngươi chơi trò vô lại trước, nói muốn đem chuyện của hai người họ chiêu cáo thiên hạ sao, giờ thì hay rồi, chính chủ người ta chỉ mong ngươi chiêu cáo thiên hạ, ta đoán chừng, mấy năm tới ngươi đừng mong ăn được bánh gạo nếp." Tô Tĩnh Hảo không nhanh không chậm nhấp một hớp trà.

"Tô Tĩnh Hảo, ngươi nhiều âm mưu quỷ kế, mau giúp ta nghĩ cách làm thế nào để cho con sói Ngụy Anh Lạc kia cam tâm tình nguyện đưa bánh gạo nếp cho ta."

"Cam tâm tình nguyện thì không có khả năng cho lắm, nhưng mà phương pháp ấy hả, ta đúng là có một cái."

"Ngươi nói đi nói đi, " Cao Ninh Hinh vừa nghe thấy có thể lại được ăn bánh gạo nếp, thoắt cái mắt sáng lên.

"Ngươi phải..., nghe hiểu không?"

Cao quý phi tức thì mặt như nở hoa, "Vẫn là ngươi có nhiều mưu mô." Tiện tay đem quân cờ cầm đã lâu đặt xuống trên bàn cờ.

Tô Tĩnh Hảo mắt sáng lên, "Hạ cờ không hối hận, ngươi lại thua rồi Quý phi nương nương."


Phú Sát Dung Âm ngồi ở trước bàn nhìn chữ mà Anh Lạc vừa đốt tới cho nàng, "Chữ của Anh Lạc, đúng là càng luyện càng tốt."

Nàng nhẹ nhàng lật tới trang tiếp theo, biểu tình lại đột nhiên đông cứng, mặt xoẹt một cái liền đỏ,

"Cái đồ tiểu lưu manh này", Phú Sát Dung Âm vội vàng lật ra trang phía sau nữa, quả nhiên, Ngụy Anh Lạc đốt tới năm mươi trang chữ, trừ trang thứ nhất còn làm ra vẻ viết cẩn thận xin nương nương chỉ giáo, bốn mươi chín trang còn lại đều viết đầy khuê danh của Hoàng hậu nương nương.

"Thật là, không biết xấu hổ, " Phú Sát Dung Âm nhớ tới lần trước gặp mặt, sói con làm nũng nói hai chữ Dung Âm viết tốt nhất.

Lại còn không à, chỉ luyện mỗi hai chữ này, có thể viết không tốt sao.

"Phú Sát Dung Âm! Phú Sát Dung Âm!" Người chưa thấy tiếng đã tới trước, Phú Sát Dung Âm lắc đầu một cái, Cao Ninh Hinh thật không dễ gì yên tĩnh được mấy ngày, sao lại đến nữa rồi.

"Aiz, ta gọi ngươi đấy, sao ngươi không đáp một tiếng a."

Phú Sát Dung Âm vội vàng đem chữ trên bàn cất qua một bên, "Hôm nay lại làm sao đây?"

"Ai nha, ta không có chuyện thì không thể đến chỗ ngươi chơi một chút sao? Tỷ muội đã bao năm rồi, " Cao Ninh Hinh ngược lại một chút cũng không câu nệ, kéo tới cái ghế gỗ liền vắt hai chân ngồi xuống.

"Chồn tới chúc tết gà, không có ý tốt." Phú Sát Dung Âm âm thầm lẩm bẩm một câu.

"Sói con nhà ngươi gửi chữ của nàng cho ngươi? Ta nhìn xem ta nhìn xem, "

"Không, không phải nàng gửi." Phú Sát Dung Âm còn chưa nói hết lời, một chồng chữ trên bàn đã bị Cao Ninh Hinh đoạt đi,

"Còn nói không phải nàng gửi, thiên hạ này chỉ một mình nàng ta là được ngươi đích thân dạy viết chữ." Cao Ninh Hinh chọt chọt tờ giấy Tuyên Thành tràn đầy hai chữ Dung Âm, đặc biệt hai chữ "đích thân" kia còn gia tăng trọng âm, mập mờ cười nói.

Phú Sát Dung Âm lại đỏ mặt, "Ngươi, ngươi thật càn rỡ."

"Yo yo yo, hắc, sao còn đỏ mặt. Được rồi, ta bây giờ a, thật sự là tìm ngươi có chính sự." Cao Ninh Hinh cũng không thèm nhìn chữ nữa, thả lại xấp giấy lên bàn nghiêm mặt nói.

"Hả? Chuyện gì, " Phú Sát Dung Âm thấy Cao Ninh Hinh mặt nghiêm túc cũng liền bất giác nghiêng người về phía trước.

"Nơi này nói không tiện, chúng ta ra ngoài nói, " Cao Ninh Hinh kéo Phú Sát Dung Âm đứng dậy đi tới tiền sảnh, "Aiz? Rốt cuộc là chuyện... "

Chữ 'gì' còn chưa nói ra, Cao Ninh Hinh đã đột nhiên quay người lại, đem Phú Sát Dung Âm dồn đến góc tường, tay phải chống tường, thân nghiêng về phía Phú Sát Dung Âm.

Phú Sát Dung Âm ngoại trừ bị sói con súng thật đạn thật áp tường ra, làm gì còn ai khác dám đối với nàng làm ra động tác đại bất kính như vậy, thất kinh mím chặt môi nhắm hai mắt.

"Hoàng hậu nương nương, Cao quý phi, các ngươi, các ngươi đây là đang làm gì?"

"Yo, Thuần phi ngươi tiến vào mà cũng không lên tiếng chào hỏi, ban ngày ban mặt, chúng ta có thể làm gì nha." Cao Ninh Hinh buông lỏng tay, xoay lưng về phía Hoàng hậu nương nương đang tựa vào góc tường, đối diện Thuần phi, đắc ý cười.

"Các ngươi, các ngươi chẳng lẽ là, " Thuần phi làm bộ như bị kinh hãi, lấy khăn che miệng lại,

"Thuần phi, ngươi chớ nói bậy bạ, chúng ta cái gì cũng không có làm, trong sạch thanh bạch." Phú Sát Dung Âm nóng nảy, cùng Ngụy Anh Lạc truyền ra cái gì thì thôi đành đi, dẫu sao cũng là sự thật, nhưng trời đất chứng giám, Phú Sát Dung Âm nàng và Cao quý phi cái gì cũng không có làm.

Cao quý phi thấy thế quay đầu cùng Hoàng hậu nương nương làm một cái động tác thỉnh an, "Nương nương, vậy bây giờ ta đi trước, ngày mai trở lại thăm ngài sau."

Thuần phi thấy vậy cũng chào một cái, "Thần thiếp cái gì cũng không nhìn thấy, thần thiếp cũng lui xuống trước."

Chỉ để lại Hoàng hậu nương nương còn tựa vào trên tường chưa kịp hòa hoãn lại, Cao Ninh Hinh chắc không phải là bởi vì quá lâu không được ăn bánh gạo nếp nên điên rồi chứ, đây là cái gì cùng cái gì nha.


"Thuần phi, ngươi nói chiêu này hữu dụng không?" Vừa ra khỏi nhà của Hoàng hậu nương nương, Cao quý phi đã không kịp chờ đợi hỏi.

"Ngươi nghĩ mà xem, Ngụy Anh Lạc không sợ trời không sợ đất sợ nhất cái gì? Sợ nhất là Hoàng hậu nương nương nhà mình bị người khác đoạt đi! Chỉ cần ta đem chuyện của ngươi hôm nay, buổi tối báo mộng cho nàng miêu tả một phen tăng thêm chút giấm, dựa theo tính tình của nàng, nhất định sẽ để cho ta nhìn chằm chằm ngươi, bảo vệ Hoàng hậu nương nương nhà nàng. Ngươi nghĩ đi, cứ như vậy, bánh gạo nếp đưa ta còn ít sao."

Hôm sau.

Cao quý phi cắn hạt dưa nhìn ba đĩa bánh gạo nếp trên bàn đã trống trơn hai đĩa, đắc ý nói với Thuần phi,

"Thế nào, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa, bánh gạo nếp ăn ngon đúng không?"


Bên kia, ở trong mộng của Ngụy Anh Lạc.

"Anh Lạc, Anh Lạc?"

"Cao Ninh Hinh thật không có làm gì ta, "

"Ngươi sao lại sẽ cảm thấy nàng thích bổn cung."

"Nàng hành sự khác với người chung quanh ngươi cũng không phải mới biết "

"Được được được, ta lần sau cách xa nàng ta một chút còn không được sao?"

"Anh Lạc, ngươi không phải là ghen chứ?"

"Không có!" Ngụy Anh Lạc từ trong kẽ răng rít ra hai chữ, "Ta không có thèm ghen, ta chính là, chính là không thích nàng ta!" Sói con bĩu môi mất hứng nói.

"Được rồi, chúng ta không tức giận có được hay không, " Phú Sát Dung Âm không nhịn được đưa hai tay nhéo một cái lên gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Ngụy Anh Lạc.

"Nhưng ta vẫn... " Không đợi sói con nói xong, Phú Sát Dung Âm đã sáp lại gần hôn lên sói con trước, nhẹ nhàng mở ra hàm răng, từng chút từng chút xâm lược lãnh địa của sói.

Ngụy Anh Lạc thậm chí có thể cảm giác được mặt của nương nương nhà mình hơi nóng lên, oẳng oẳng oẳng, Dung Âm nhà ta lần đầu tiên chủ động hôn ta, oẳng oẳng oẳng, nàng vừa rồi nhất định là ăn đồ ngọt, thật là ngọt thật là ngọt quá mà, oẳng oẳng oẳng!

"Còn bực bội sao?" Phú Sát Dung Âm sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt cong cong ôn nhu nhìn Ngụy Anh Lạc.

"Hoàng hậu nương nương hôn thêm một cái thì sẽ không giận nữa."

Chương trước Chương tiếp
Loading...