[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Chuyện ở Hoàng Lăng][8] Giang Nam



Từ khi Dung Âm nói với Ngụy Anh Lạc, cho thêm nàng chút thời gian, Ngụy Anh Lạc liền càng ngày càng thêm ân cần. Trừ cùng Kế hậu đấu đá, cùng Lục Vãn Vãn trò chuyện con trai ra, thời gian còn lại đều dùng ở trên người nàng.

Ngụy Anh Lạc nguyên bản đã hiến ân cần dồn dập, gần đây càng thêm trầm trọng, nàng tất nhiên không quen. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, nàng không thể kéo dài sự mờ mịt để Ngụy Anh Lạc chờ mãi, nhưng nếu bảo nàng vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ giống như Ngụy Anh Lạc, nàng lại làm không được. Cứ kéo dần kéo dần, liền kéo tới ngày sinh thần thứ bốn mươi của Gia Khánh đế.

"Hoàng ngạch nương hôm qua báo mộng cho nhi thần muốn tìm người, nhi thần đã mang người tới rồi. Còn có ngọc bội mà Hoàng ngạch nương muốn, cũng ở chỗ này..."

Hai nữ tử trang phục cung nữ, trố mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía vị đế vương đang lầm bầm lầu bầu kia.

Ngụy Anh Lạc núp sau bức họa ở tiền điện, nghe Gia Khánh nói như vậy, lúc ấy liền muốn hiện thân đi lấy ngọc bội trên bàn, bên cạnh Lục Vãn Vãn thấy vậy vội vàng kéo nàng lại, rất sợ nàng đi ra hù người bên ngoài.

"Khánh mẫu phi, Hoàng ngạch nương nói nơi này sinh hoạt gian khổ, lệnh cho nhi thần lấy tới Thất huyền cầm ngài yêu thích trước kia, còn có rất nhiều đồ ăn nhẹ Hoàng ngạch nương và Mẫu phi thích ăn, nhi thần cũng mang theo không ít."

Giờ thì đổi lại thành Lục Vãn Vãn không bình tĩnh, nếu không phải Ngụy Anh Lạc kéo, sợ là lập tức muốn đi với lấy cây Thất huyền cầm kia.

"Hai người các ngươi kể từ hôm nay canh giữ ở hoàng lăng, hai ngọc bội này cần phải mang theo người, nếu có bất trắc, đừng trách trẫm lấy đầu các ngươi."

Nghe thanh âm bên ngoài dần dần đi xa, Ngụy Anh Lạc mới đi vòng qua tiền điện, tới gần quan sát hai nữ tử trước mặt. Cùng là hồn phách mới có thể trông thấy nhau, hiện nay Ngụy Anh Lạc ở bên cạnh hai người lượn qua lượn lại, hai người kia cũng chỉ cúi đầu đeo ngọc bội, hoàn toàn không phát hiện.

"Anh Lạc, trong hồ lô của ngươi đang bán thuốc gì a, vì sao Vĩnh Diễm đưa hai người này tới?"

"Ngươi không cảm thấy hai người này, cùng ta và Hoàng hậu nương nương, sinh quá mức giống nhau sao?"

Ngụy Anh Lạc nói xong, Lục Vãn Vãn sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu bước tới nhìn hai người kia. Vừa nhìn liền thụt lui về sau nửa bước, quả đúng là tương tự như Ngụy Anh Lạc nói. Lục Vãn Vãn sinh lòng nghi ngờ, dắt tay Ngụy Anh Lạc tiếp tục hỏi, lần này nàng không trả lời nữa, chỉ ý vị thâm trường nói một câu tương lai sẽ biết.

Một tháng sau, Lục Vãn Vãn cuối cùng biết được ý đồ của Ngụy Anh Lạc, chỉ là khi đó, hai nữ tử trông chừng hoàng lăng, cùng với hai vị hoàng hậu trong Trường Xuân Điện, đã cùng biến mất.

Giang Nam

Phú Sát Dung Âm từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã một mực sống ở thành Bắc Kinh. Giang Nam, là phong cảnh tú lệ nàng chỉ mới từng thấy ở trong sách, nắng rực hoa sông hồng tựa lửa, xuân về nước biếc lục như chàm. Nàng trước nay chưa từng nghĩ, có một ngày nàng sẽ đi đến Giang Nam.

Trạch viện hiện tại, là do Ngụy Anh Lạc mua lại. Ngày đầu tiên đến Giang Nam, nàng đã mua đứt viện tử bên cạnh bờ sông này, còn đích thân đề tên, gọi là "Dung phủ".

"Nương nương! Anh Lạc đã về rồi!"

Dung Âm đang ở cạnh cửa sổ trầm tư, thanh âm của Ngụy Anh Lạc từ xa đến gần truyền tới. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Ngụy Anh Lạc xách một giỏ thức ăn đầy ắp, đi về phía nàng.

"Sao mua nhiều như vậy?"

"Thời điểm làm quỷ ăn uống có hạn, trời cao biển rộng món ngon đồ chơi nhiều! Dĩ nhiên phải ăn cho đã ghiền! Nương nương! Người xem đây là bánh cá lô, hình dáng y như cá lô."

Nhìn Ngụy Anh Lạc hết sức phấn khởi giới thiệu, Dung Âm chỉ cầm khăn lụa lau đi mồ hôi bên tóc mai nàng. Khuôn mặt trước mắt không chút khác biệt với Ngụy Anh Lạc thời niên thiếu, thậm chí mỗi ngày sáng sớm sơ trang, nàng nhìn bản thân trong gương cũng sẽ rất cảm khái, thế gian này lại tồn tại người có dáng dấp cùng giống mình như đúc. Hỏi Ngụy Anh Lạc, đối phương bao giờ cũng tránh không đáp, lâu ngày nàng cũng không hỏi nữa.

Ngụy Anh Lạc ở thâm cung chìm nổi mấy chục năm, cho dù đã từng làm Hoàng quý phi cao cao tại thượng, nhưng vừa về tới dân gian, vẫn khó sửa đổi cách cư xử nói năng chợ búa, chưa kể hơn hai mươi năm càn quấy vô phép tắc ở hoàng lăng, đã khiến nàng đem hết thảy lễ nghi tư thái trong cung vứt sạch sẽ. Đối việc này Dung Âm đã sớm thấy nhưng không thể trách, nhưng Ngụy Anh Lạc mỗi lần đều vì vậy mà đỏ mặt mấy lần. Thấy Ngụy Anh Lạc vùi trên ghế, mặt đỏ au, Dung Âm bất đắc dĩ cười cười.

"Nương nương xuất thân đại gia danh môn, Anh Lạc... vạn vạn kém hơn."

"Anh Lạc a, cái đầu nhỏ của ngươi ngày ngày đều nghĩ cái gì bên trong nha... Đại gia danh môn thì như thế nào, nếu như được chọn, ta tình nguyện làm một bình dân bách tính thông thường."

Ngụy Anh Lạc không nhìn được nhất là Hoàng hậu nương nương của nàng lộ ra vẻ mặt bi thương như vậy, nàng vội vàng từ trên ghế đứng dậy, vòng qua bàn ngồi ở bên cạnh Phú Sát Dung Âm.

"Nương nương, nơi này là dân gian, nương nương có thể làm bất kỳ chuyện gì bản thân muốn làm... Hoàng hậu Đại Thanh... đã chết a."

Ngụy Anh Lạc nói chữ "chết" cực kỳ nhẹ, nếu không phải hai người cách quá gần, e rằng Dung Âm cũng không nghe rõ. Đúng vậy, Hoàng hậu Đại Thanh đã chết, nàng là Phú Sát Dung Âm, nàng không cần mang gông xiềng đi về phía trước... Nàng đã tự do, có lẽ, có lẽ còn có thể hoạt bát đầy sức sống giống như Ngụy Anh Lạc?

"Ngươi nếu đã nói như vậy, vì sao, còn gọi ta nương nương...?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Dung Âm rơi vào bên tai Ngụy Anh Lạc, nàng bỗng nhiên sửng sốt, ngập ngừng mấp máy môi, lại bất luận thế nào cũng kêu không ra xưng hô khác. Hoàng hậu nương nương, chính là Hoàng hậu nương nương, vô luận phát sinh cái gì cũng không thay đổi.

"Nương nương, lễ phép không thể bỏ..."

Nghe Ngụy Anh Lạc quấn quít hồi lâu lại thốt lời này ra khỏi miệng, Dung Âm không tự chủ giơ lên chút độ cong bên mép. Nàng đứng dậy vươn tay, kéo giỏ thức ăn kia tới gần. Trừ một ít đồ ăn vặt dân gian không thường gặp ra, còn lại hơn phân nửa là những thứ trước kia nàng có khuynh hướng thích, từ mắt chạm vào lòng, Dung Âm siết chặt khăn trong tay hơn một chút. Trong cung cũng thường có chuyện đối thực, chuyện ma kính giả phượng hư hoàng cũng phát sinh không ít, tâm tư của Ngụy Anh Lạc, nàng hiểu được, chỉ là vẫn có băn khoăn không cách nào đáp lại, liền kéo lại kéo.

"Nương nương, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, chúng ta có đi ngắm đèn hay không nha ~ "

"Ngươi muốn đi, vậy thì đi thôi."

Tết Nguyên Tiêu, ngắm hoa đăng, đoán đố chữ, hoa tiền nguyệt hạ, kết duyên Tần Tấn.

(*) hoa tin nguyt h: trưc hoa dưi trăng, ch nơi t tình nói chuyn yêu đương. Duyên Tn Tn: duyên vợ chồng,

Trước mắt chỉ vừa mới chạng vạng tối, Ngụy Anh Lạc đã không kịp chờ đợi đi đến phòng bếp, nấu hai chén chè nguyên tiêu ngũ sắc, hết sức phấn khởi bưng đi thư phòng. Hoàng hậu nương nương quá ít đi ra ngoài, hơn phân nửa thời gian đều vùi ở thư phòng lật xem những tập truyện kỳ đàm quái dị nàng mua được. Bất quá lúc nàng đang mua sách cho Hoàng hậu nương nương, còn âm thầm mang về tập sách tranh không thể nói ra. Sách tranh kia, Ngụy Anh Lạc chỉ nhìn qua một lần, liền một mực đè ở dưới gối.

"Nương nương ~ mau tới nếm thử tay nghề của Anh Lạc!"

Phú Sát Dung Âm nghe vậy, ngẩng đầu khỏi sách, trông thấy gương mặt sáng rỡ của Ngụy Anh Lạc, nàng tựa như nghe được thanh âm hoa nở ngoài cửa sổ. Nàng để sách xuống, đi thẳng tới trước mặt Ngụy Anh Lạc, nhìn chén chè nguyên tiêu ngũ sắc trong suốt sáng long lanh, khẽ cười.

Qua không lâu, hai người đều ăn xong rồi, Ngụy Anh Lạc liền chuẩn bị muốn ra ngoài. Nhưng Dung Âm thấy sắc trời còn sớm, lại nhìn thấy Ngụy Anh Lạc gần đây mặt gầy đi không ít, liền đề nghị nàng trở về phòng nghỉ một hồi, chờ màn đêm xuống nàng lại tới gọi đi.

Chỉ là Ngụy Anh Lạc gần đây cực kỳ mệt mỏi, vừa dính gối liền bị cơn buồn ngủ tập kích. Dung Âm ở thư phòng đợi rồi lại chờ, nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã tối liền đứng dậy đi đến phòng Ngụy Anh Lạc nằm ngủ, kêu nàng dậy.

Đứng ngoài cửa gõ mấy lần, cũng không thấy có người lên tiếng đáp lại, Dung Âm liền đẩy cửa đi vào. Đây là lần đầu tiên sau khi các nàng tới Giang Nam, nàng bước vào phòng Ngụy Anh Lạc. Dung Âm bước nhẹ trên mặt đất, đi tới trước sạp giường Ngụy Anh Lạc, cũng không biết là trùng hợp, hay là thế nào, sách Ngụy Anh Lạc cầm trong tay bỗng nhiên tuột xuống.

Dung Âm vốn là tốt bụng thay nàng nhặt lên, chuyển tay một cái, đang muốn đóng sách lại, nàng đột nhiên cứng đờ, lỗ tai từ từ có chút nóng lên, gò má cũng bừng lên đỏ ửng. Trước ngày đại hôn, ma ma giáo dưỡng cũng từng cầm lấy cuốn sách như vậy cho nàng nhìn, muốn nàng học động tác phía trên nghênh hợp phu quân. Nàng cực thẹn cắn môi dưới một cái, ánh mắt nghiêng đi chỗ khác... Trong sách vẽ không phải là một nam một nữ thường gặp, mà là hai nữ tử áo quần cởi hết, tóc dài rối tung.

"Oái ——!!"

Ngụy Anh Lạc chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, đột nhiên kêu lớn một tiếng, chân trần vụt xuống đất, thoắt cái đoạt lại sách từ trong tay Phú Sát Dung Âm.

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.

"Ngươi... trước thu thập... Ta ở bên ngoài chờ ngươi."

Dung Âm nói quanh co một câu, xoay người muốn đi ra phía ngoài, tâm tình thẹn thùng khiến cho nàng không tự chủ được bước nhanh hơn. Ngụy Anh Lạc ngồi trên giường nhỏ, dư quang liếc về hình vẽ trên sách, cổ họng không kiềm được nhúc nhích lên xuống, nàng đang muốn giải thích, nhưng phát hiện Hoàng hậu nương nương nhà nàng đã sắp đi tới cửa, nàng vội vàng chạy tới, bản năng vươn ra hai cánh tay, đem Phú Sát Dung Âm kéo vào lòng.

Mùi thơm quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi, Ngụy Anh Lạc tựa đầu chôn vào cổ Dung Âm, tham luyến khẽ ngửi.

"Anh Lạc... Làm sao vậy?"

Giọng ai đó trở nên khàn khàn.

"Nương nương... Anh Lạc muốn ngắm trăng tròn..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...