[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả
[Chuyện ở Hoàng Lăng][7] Luân hồi
"Nương nương, Anh Lạc ngu dốt, không biết đã làm gì chọc nương nương tức giận, nương nương có thể phạt Anh Lạc. Nhưng mà..." Đừng rơi lệ. Có được không. Ngụy Anh Lạc buông ra tay vịn trên vai Dung Âm, có chút chán nản cúi đầu. Nàng không nhìn được nhất là Hoàng hậu nương nương nhà nàng rơi nước mắt.
"Không liên quan đến ngươi, là bổn cung nhớ lại trước kia, có chút tâm phiền ý loạn." Dung Âm thụt lùi nửa bước, kéo ra khoảng cách đang quá gần sát giữa nàng và Ngụy Anh Lạc, sau lại mở miệng "Ngươi đến chỗ Khánh quý phi, tất sẽ gặp phải Na Lạp thị kia, không cho phép cùng nàng ta tranh chấp, nhớ không.""Nô tài chính là nhìn không quen nhìn cái dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của nàng ta." Nhắc đến Kế hậu đấu hơn nửa đời người, Ngụy Anh Lạc vẫn là khó nén tính tình."Giờ đây tất cả chúng ta đều không có gì khác nhau nữa, không được gây chuyện vô nghĩa, nghe lời, Anh Lạc.""Nô tài nghe nương nương.""Aiz, cái xưng hô nô tài kia nô tài này của ngươi, bao giờ mới có thể từ bỏ?""Anh Lạc ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, chính là nô tài của nương nương!"Liên quan tới vấn đề tự xưng của Ngụy Anh Lạc, Dung Âm đã cùng nàng thảo luận vô số lần, Ngụy Anh Lạc tính tình cố chấp, nhưng cố chấp đến tận cả cái xưng hô, quả thực làm Dung Âm cảm thấy nhức đầu. Nàng và Ngụy Anh Lạc, đã sớm vượt qua chủ tớ, huống chi Ngụy Anh Lạc hiện nay đã được phong làm Hiếu Nghi hoàng hậu, quả thực không nên tự xưng nô tài.Ngụy Anh Lạc biết rõ Dung Âm hướng về tự do, nhưng lại quá thói quen quy củ thể thống. Một cái xưng hô, trong mắt Dung Âm xem ra thì phải tuân theo lễ giáo, trong mắt Ngụy Anh Lạc xem ra, nàng càng để ý chính là xưng hô nào có thể cách Hoàng hậu nương nương của nàng gần hơn một chút.Dung Âm liếc thấy tròng mắt Ngụy Anh Lạc lại bắt đầu xoay tít, rất sợ nàng lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, vội vàng thúc giục nàng đi đến Phi viên.
Sau khi Lục Vãn Vãn nghe được Ngụy Anh Lạc thuật lại đối thoại giữa nàng và Hoàng hậu, nàng nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc ước chừng một khắc đồng hồ."Anh Lạc à, tâm tư đấu trí đấu dũng trước đó ngươi dùng với Na Lạp thị, Tô thị còn có Hoàng thượng đâu? Hoàng hậu nương nương đổi đề tài, ngươi liền mặc cho nàng đổi?""Ta muốn để cho nương nương thấy ta vĩnh viễn là Ngụy Anh Lạc, mà không phải là Ngụy Giai thị." Cho nên ở trước mặt nàng, không cần phí hết tâm tư đi tính toán mỗi một bước làm gì."Ngụy Giai thị cũng được, Ngụy Anh Lạc cũng được, không phải đều là ngươi sao? Ngươi dự định ở hoàng lăng này rồi mà vẫn phải nói năng thận trọng sao? Đợi nhiều năm như vậy mới đến được lúc gặp lại... Ngươi vào sớm hơn ta những hai mươi năm... mà một chút thu hoạch cũng không có?"Lục Vãn Vãn ngữ khí hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc cho Ngụy Anh Lạc mặt đầy lúng túng. Lục Vãn Vãn này ngày xưa vốn là nói năng khép nép, không dám tranh giành với đời. Về sau được nàng chỉ điểm mới khá hơn một chút. Đến khi sinh Vĩnh Diễm, nàng thân thể yếu không thể tự nuôi con, phải đưa cho phi tần khác, nàng nghĩ ngay đến Lục Vãn Vãn, mà Lục Vãn Vãn cũng nhờ vào chuyện nuôi Vĩnh Diễm mà dần được thăng cấp, lên đến quý phi. (*) Gia Khánh ban đầu tên Vĩnh Diễm, về sau đổi thành Ngưng Diễm.Từ đó hai người thường xuyên gặp nhau nói chuyện phiếm, bàn bạc vấn đề nuôi dạy con cái, cũng từ từ thân thiết. Không nghĩ tới gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lục Vãn Vãn cũng dần dần biết cách ăn nói, còn châm chọc cả nàng.Nàng không muốn thảo luận nhiều với Lục Vãn Vãn về vấn đề giữa nàng và Hoàng hậu nương nương, đành bỏ xuống lễ vật 'gặp lại sau lâu ngày xa cách' mà mình mang đến, đứng dậy rời đi.Nàng tâm tư rối bời dạo bước qua Minh lâu trong Phi viên, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên."Lệnh hoàng quý phi hôm nay lại không cần hầu hạ Hoàng hậu nương nương sao?"Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Tĩnh Hảo cùng Na Lạp Thục Thận đang ngồi đánh cờ trên bàn đá. Tô Tĩnh Hảo mỉm cười nhìn qua vẫy tay gọi Ngụy Anh Lạc."Ta còn tưởng người nào đó rất biết cách yêu bản thân, hưởng thụ cuộc sống, không ngờ đến lúc chết mới biết được thế nào là sầu mi khổ kiểm, cầu mà không được. Quả nhiên báo ứng không phải không có, chỉ là chưa đến mà thôi." Na Lạp Thục Thận ngước mắt nhìn Ngụy Anh Lạc, nhếch mép cười mỉa một cái, tay đặt xuống một quân cờ đen.Ngụy Anh Lạc đang bước tới lại đứng khựng lại, lừ lừ nhìn người đã đấu với nàng cả nửa đời người, ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng lại cả kinh, Hoàng hậu nương nương cùng nàng ở chung hai mươi mấy năm nhưng trước khi đọc bức thư vẫn không phát hiện tâm tư thật của nàng, vậy mà Na Lạp Thục Thận thi thoảng chạm mặt lại có thể nhìn ra được.Đang muốn trả đũa đôi câu, lại nghĩ đến lời nương nương nhà nàng dặn trước khi ra ngoài, đành quay lưng bỏ đi, trước khi đi vẫn không nhịn được cao giọng. "Ngụy Anh Lạc ta trước nay không sợ đấu, càng đấu càng hăng hái, nếu ngươi muốn tiếp tục, ta sẽ hầu đến cùng. Nhưng hôm nay ta không có hứng, ngày khác phụng bồi."Tô Tĩnh Hào nhìn Ngụy Anh Lạc biến mất xuống đường hầm địa cung, lại nhìn người ngồi đối diện, đặt xuống một quân cờ trắng, mặt cười khổ không biết làm sao: "Ngươi mỗi lần gặp nàng là lại như vậy, lúc còn sống đấu chưa đủ sao?""Cũng không hẳn, chẳng qua là ở lâu quá mức nhàm chán, muốn tìm chút tiêu khiển mà thôi, thỉnh thoảng đùa giỡn với ác khuyển Trường Xuân Cung cũng không phải ý tồi." Na Lạp Thục Thận đắc ý liếc xéo về hướng Ngụy Anh Lạc vừa bỏ đi, đặt xuống một quân cờ đen. "Hơn nữa Ngụy Anh Lạc trước đây vẫn luôn mỉa mai ta không biết tự yêu bản thân, thích tự tìm khổ, bây giờ không phải chính nàng cũng vậy sao, ta đương nhiên phải nhân cơ hội này đem câu nói đó ném lại vào mặt nàng ta rồi." Chỉ là vừa quay lại nhìn, còn chưa kịp thu hồi khóe miệng đang giương lên, đã thấy Tô Tĩnh Hảo đặt xuống một quân trắng vào góc bàn cờ, vươn vai đứng dậy. "Kế hoàng hậu nương nương, quả nhiên ngươi lần nào gặp Lệnh hoàng quý phi cũng đều mất tập trung. Ván này ta thắng rồi, vẫn quy ước cũ, tuần này ngươi quét dọn nhé.""..." Na Lạp Thục Thận đột nhiên nhận ra không phải tự dưng mà Tô Tĩnh Hảo gọi Ngụy Anh Lạc đứng lại.
Mộ thất trong hoàng lăng, rắc rối phức tạp. Phi viên, Thái tử lăng cùng Chính lăng từ bên ngoài nhìn đều là đơn độc, bên trong lại có đường tương thông. Ngụy Anh Lạc không vội theo đường gần nhất trở về, mà lượn quanh đại điện đặt quan tài ngọc.Trong đại điện, ba quan tài xếp hàng song song. Ngụy Anh Lạc cầm khăn đi lau quan tài bên phải, chỉ sợ phía trên rơi xuống bụi tro."Có lúc thật muốn trực tiếp hỏi người, lại sợ người cho ra đáp án giống như vậy, chờ nhiều năm như vậy cũng đã chờ, ta cũng không muốn dùng chuyện này tới quấy rầy người. Dù sao chúng ta hôm nay không sống không chết, ngược lại có thể cùng nhau ở một chỗ lâu dài trường cửu.""Các ngươi sớm muộn phải đi đầu thai, ai nói có thể trường cửu?"Sau lưng vang lên giọng nói, Ngụy Anh Lạc cũng không xa lạ gì. Khoảnh khắc tỉnh lại từ quan tài, nàng đã nghe được thanh âm này. Kể ra nàng và hồ ly tiên này cũng coi như có chút sâu xa. Hồ ly tiên khi còn sống chính là tú tài hàng xóm thuở nhỏ, ba câu luận ngữ ngày trước bản thân học mót được chính là nghe hắn niệm đọc."Sớm muộn, sớm muộn đã hơn hai mươi năm, làm sao, trên cầu Nại Hà của các ngươi có chỗ cho chúng ta rồi?""Chưa có chỗ của ngươi, nhưng có chỗ cho......"Nghe hồ ly tiên dừng lại, Ngụy Anh Lạc theo bản năng nắm chặt khăn trong tay. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi nghe được chính là tên của Hoàng hậu nương nương. Nếu như Hoàng hậu nương nương luân hồi chuyển thế... Vậy nàng, nên làm cái gì?"Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, ngươi mang hắn tới đây đi."Ngụy Anh Lạc thở phào nhẹ nhõm.Mà Dung Âm từ sau khi Ngụy Anh Lạc ra ngoài liền có chút không yên trong lòng. Nàng có thể ở trước mặt Ngụy Anh Lạc giả vờ thản nhiên lừa gạt qua, nhưng nàng không gạt được bản thân mình.Vốn cảm thấy hai người ngày thường sớm chiều tương đối, có một số việc không cần để ý quá rõ. Nhưng sau khi Lục Vãn Vãn này tới, tuy nàng không muốn thừa nhận, lại không thừa nhận cũng không được, trong lòng nàng cũng không phải không có chút gợn sóng nào. Nàng chẳng qua chỉ cùng Ngụy Anh Lạc chủ tớ bảy năm, hai mươi bảy năm kia nàng sống một mình trong hoàng lăng, Ngụy Anh Lạc ở Tử cấm thành là bộ dáng như thế nào, nàng trước nay đều không biết.Gặp lại Ngụy Anh Lạc ngày đó, Dung Âm đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng. Nàng nhìn Ngụy Anh Lạc đi ra từ quan tài ngọc, nhìn khuôn mặt từ biệt đã bao năm trở nên lãnh liệt, nhìn nàng tới trước mặt mình, giang hai tay ra cũng không biết nên ôm như thế nào, cuối cùng ngồi xổm xuống khóc lớn bộ dáng tan vỡ.Ngụy Anh Lạc cho rằng nàng thờ ơ làm thinh, nàng làm sao khả năng không chút cảm động.Đó là Ngụy Anh Lạc đã hai mươi bảy năm không gặp a.Chỉ là nghĩ đến lá thư của Ngụy Anh Lạc mấy tháng trước, Dung Âm thở dài. Nàng hiểu rất rõ Ngụy Anh Lạc, hiểu nàng thậm chí hơn cả hiểu bản thân. Nàng không biết nên đáp lại Ngụy Anh Lạc như thế nào, càng không biết nên xử lý phần cảm tình này như thế nào, cho nên vẫn luôn kéo cho tới bây giờ."Núi có cây mà cây có cành, ta duyệt Hoàng hậu nương nương, nương nương có biết chăng?" Thản nhiên bộc trực lại dè dặt cẩn thận.Aiz, Anh Lạc a, bổn cung nên làm sao với ngươi cho phải."Nương nương, hoàng thượng hắn bị hồ ly mang đi rồi, bước vào luân hồi đời tiếp theo. Hắn trước khi đi bảo ta chuyển cáo nương nương..."Sau lưng truyền tới một hồi yên tĩnh, Dung Âm kinh ngạc quay trở lại, trông thấy Ngụy Anh Lạc đôi mắt hồng hồng, lại là sửng sốt. Nghĩ tới cũng phải, Ngụy Anh Lạc cùng Càn Long tốt xấu gì cũng bên nhau nhiều năm, hôm nay chia tay hẳn là sẽ buồn bã."Người đã mất được tái sinh là chuyện tốt, Anh Lạc, đừng buồn." So với Ngụy Anh Lạc, Dung Âm thập phần dửng dưng. Tình cảm phu thê giữa nàng và Càn Long, đã sớm đoạn tuyệt sạch sẽ. Ở chung lăng mấy tháng, lúc Càn Long đến tìm nàng, mỗi lần đều sẽ bị Ngụy Anh Lạc làm gián đoạn, lâu ngày hắn cũng liền ít đến."Hắn nói, cả đời này, hắn không phụ lòng thiên địa, không phụ lòng lương tâm, nhưng duy chỉ có xin lỗi nương nương."Dung Âm nghe được từ trong miệng Ngụy Anh Lạc nói ra những lời này, theo bản năng siết chặt khăn trong tay. Xin lỗi... Câu xin lỗi này... Quá muộn, ba đứa bé của nàng đã không về được."Nương nương... Xin lỗi..."Ngụy Anh Lạc quỳ xuống bên chân Dung Âm, nàng không hề muốn nói cho nương nương những lời này, để cho nương nương buồn bã. Nhưng mà, tâm kết không giải, nương nương của nàng làm sao có thể mở lòng. Nàng có chút buồn bã, buồn bã vì Dung Âm vẫn để ý kiếp trước, buồn bã vì bản thân đối với việc Càn Long rời khỏi cũng không phải tâm lặng như nước."Ta tôn hắn kính hắn, nhưng mà ta không làm được yêu hắn. Ta cùng hắn trở về cung bởi vì chỉ có như vậy ta mới có thể thay nương nương báo thù, ta trước nay không dám quên nương nương, trước nay không dám quên đã nói với nương nương. Thiên hạ nữ tử đều có thể làm phi tần của Hoàng thượng, chỉ có ta không thể. Nhưng ta vẫn đã làm phi tần, giờ đây còn là Hiếu Nghi Hoàng hậu. Hắn đi, ta vui mừng, vui mừng nương nương chỉ còn có ta... Nhưng mà nương nương... Tại sao... Tại sao Anh Lạc cảm thấy có một chút đau lòng..."Dung Âm rũ mắt xuống, nhìn Ngụy Anh Lạc nghiêng đầu trên chân mình, nhìn nàng nước mắt ràn rụa, mặt mày bi thương, chỉ cảm thấy trái tim như bị móng vuốt sắt nhọn bắt lấy. Nàng thích Ngụy Anh Lạc cười, tự do như vậy vui vẻ như vậy, cho dù đó là thế giới nàng vĩnh viễn không cách nào đụng vào, nàng vẫn muốn bảo vệ hạnh phúc và tự do của Ngụy Anh Lạc."Hắn so với ta, còn bầu bạn ngươi dài lâu hơn..." Thậm chí, rất nhiều người đều bầu bạn ngươi càng lâu dài hơn ta, ta thật hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành... hy vọng biết bao... Dung Âm khẽ run đưa tay xoa xoa đầu tóc Ngụy Anh Lạc."Anh Lạc, đừng khóc. Trên cõi đời này, chúng ta luôn phải đối mặt với chuyện chia tay, nhưng ta tin tưởng tất cả ly biệt, ở kiếp sau đều sẽ lại trùng phùng... Hắn... thích ngươi như vậy... Các ngươi, kiếp sau cũng sẽ lại gặp nhau."Ngụy Anh Lạc đắm chìm trong bi thương, nhưng vẫn nhạy cảm nghe được Dung Âm nói ngập ngừng, nàng qua loa lau mặt, nước mắt lã chã tìm kiếm tầm mắt Dung Âm, đợi đến lúc vọng vào trong tròng mắt ôn nhu kia, thế gian liền mưa thuận gió hoà, trở nên yên tĩnh."Nương nương, ta..."Nàng đột nhiên cứng họng, bởi vì không thể nào giải thích hành động thực sự vì Càn Long mà thương tâm của nàng ban nãy, vào lúc này bày tỏ tâm ý, có chút quá bỉ ổi.Dung Âm không tiếp lời Ngụy Anh Lạc, chỉ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt bên má Ngụy Anh Lạc, đầu ngón tay thay nàng lau sạch nước mắt.Tấm lòng của Ngụy Anh Lạc, nàng hiểu.Nhìn người mình đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm, chấp niệm duy nhất của mình trên cõi đời này, Ngụy Anh Lạc cảm thấy nàng sắp bị hòa tan trong ánh mắt của Hoàng hậu nương nương nhà nàng rồi. Nàng nhớ lại rất nhiều năm trước, bản thân mười bốn tuổi cùng Hoàng hậu nương nương hai mươi chín tuổi.Mỗi lần nàng ở nàng Trường Xuân Cung huyên náo long trời lở đất, nương nương trước nay đều chỉ có một câu, đừng để vấp ngã. Bảy năm Trường Xuân Cung, là thời gian nàng đời này trân quý nhất. Mỗi lần chống đỡ không nổi, nàng đều sẽ đi đến Trường Xuân Cung, chỉ để ngắm nhìn hoa nhài khai nở đầy sân, liền sẽ lấy được sức mạnh tiếp tục kiên trì.Nhưng nàng biết, chân chính để cho nàng có được sức mạnh, là Hoàng hậu nương nương.Dung Âm không biết Ngụy Anh Lạc nghĩ tới điều gì, lại đột nhiên cười giảo hoạt như vậy, giống như... một con tiểu hồ ly. Nhưng một giây sau, nàng liền biết.Nha đầu kia đứng lên, gương mặt trước mắt bỗng nhiên phóng đại, từ trên môi truyền tới xúc cảm ấm áp, khiến trong đầu Dung Âm chỉ còn một nhận thức.Người này, quả thật không biết lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào.Ngụy Anh Lạc nhắm hai mắt, lông mi còn đang run rẩy. Nàng không dám đụng tay vào Dung Âm, liền sít sao siết áo mình. Nàng rất thấp thỏm, nàng không biết lần này có thể lại bị tát một cái hay không. Nhưng nàng vẫn nghe theo thanh âm từ đáy lòng, buông lỏng bản thân.Nàng thích Hoàng hậu nương nương.Dung Âm giơ tay lên để ở trên vai Ngụy Anh Lạc, nhẹ nhàng đẩy một cái, nào biết Ngụy Anh Lạc bởi vì không phòng bị chút nào, trực tiếp bị đẩy ngồi trên đất. Mà Dung Âm cũng bởi vì Ngụy Anh Lạc theo bản năng đưa tay chụp một cái, mà bị nàng kéo từ trên giường ngã xuống đất.Không khí trong mộ thất, đột nhiên ngưng đọng lại.Ngụy Anh Lạc nhìn người đang chống hai tay trên đất, cúi đầu trên người mình, hé miệng cười trộm. Đó là Hoàng hậu nương nương nhà nàng."Ngụy Anh Lạc, ngươi lại dám chê cười bổn cung?!""Không có... Nương nương, ta không có..."Ngụy Anh Lạc đem đầu lắc như cái trống bỏi, còn kém giơ hai tay lên chứng minh bản thân vô tội.Dung Âm chìa ra một ngón tay nhẹ nhàng để trên trán Ngụy Anh Lạc, dừng lại động tác không ngừng lúc lắc làm hoa mắt mình kia.Ngụy Anh Lạc đang định nói gì, đột nhiên cảm giác được Dung Âm buông thả cánh tay đang chống đỡ, rơi xuống vào lòng nàng. Mùi thơm quen thuộc quanh quẩn chóp mũi Ngụy Anh Lạc, nàng giơ tay lên một cái, lại chán nản thả xuống.Chẳng biết tại sao, lúc này, nàng nhát gan như chuột."Anh Lạc... Cho ta thêm chút thời gian "Giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ làm Ngụy Anh Lạc đau xót hốc mắt."Được "
"Không liên quan đến ngươi, là bổn cung nhớ lại trước kia, có chút tâm phiền ý loạn." Dung Âm thụt lùi nửa bước, kéo ra khoảng cách đang quá gần sát giữa nàng và Ngụy Anh Lạc, sau lại mở miệng "Ngươi đến chỗ Khánh quý phi, tất sẽ gặp phải Na Lạp thị kia, không cho phép cùng nàng ta tranh chấp, nhớ không.""Nô tài chính là nhìn không quen nhìn cái dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của nàng ta." Nhắc đến Kế hậu đấu hơn nửa đời người, Ngụy Anh Lạc vẫn là khó nén tính tình."Giờ đây tất cả chúng ta đều không có gì khác nhau nữa, không được gây chuyện vô nghĩa, nghe lời, Anh Lạc.""Nô tài nghe nương nương.""Aiz, cái xưng hô nô tài kia nô tài này của ngươi, bao giờ mới có thể từ bỏ?""Anh Lạc ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, chính là nô tài của nương nương!"Liên quan tới vấn đề tự xưng của Ngụy Anh Lạc, Dung Âm đã cùng nàng thảo luận vô số lần, Ngụy Anh Lạc tính tình cố chấp, nhưng cố chấp đến tận cả cái xưng hô, quả thực làm Dung Âm cảm thấy nhức đầu. Nàng và Ngụy Anh Lạc, đã sớm vượt qua chủ tớ, huống chi Ngụy Anh Lạc hiện nay đã được phong làm Hiếu Nghi hoàng hậu, quả thực không nên tự xưng nô tài.Ngụy Anh Lạc biết rõ Dung Âm hướng về tự do, nhưng lại quá thói quen quy củ thể thống. Một cái xưng hô, trong mắt Dung Âm xem ra thì phải tuân theo lễ giáo, trong mắt Ngụy Anh Lạc xem ra, nàng càng để ý chính là xưng hô nào có thể cách Hoàng hậu nương nương của nàng gần hơn một chút.Dung Âm liếc thấy tròng mắt Ngụy Anh Lạc lại bắt đầu xoay tít, rất sợ nàng lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, vội vàng thúc giục nàng đi đến Phi viên.
Sau khi Lục Vãn Vãn nghe được Ngụy Anh Lạc thuật lại đối thoại giữa nàng và Hoàng hậu, nàng nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc ước chừng một khắc đồng hồ."Anh Lạc à, tâm tư đấu trí đấu dũng trước đó ngươi dùng với Na Lạp thị, Tô thị còn có Hoàng thượng đâu? Hoàng hậu nương nương đổi đề tài, ngươi liền mặc cho nàng đổi?""Ta muốn để cho nương nương thấy ta vĩnh viễn là Ngụy Anh Lạc, mà không phải là Ngụy Giai thị." Cho nên ở trước mặt nàng, không cần phí hết tâm tư đi tính toán mỗi một bước làm gì."Ngụy Giai thị cũng được, Ngụy Anh Lạc cũng được, không phải đều là ngươi sao? Ngươi dự định ở hoàng lăng này rồi mà vẫn phải nói năng thận trọng sao? Đợi nhiều năm như vậy mới đến được lúc gặp lại... Ngươi vào sớm hơn ta những hai mươi năm... mà một chút thu hoạch cũng không có?"Lục Vãn Vãn ngữ khí hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc cho Ngụy Anh Lạc mặt đầy lúng túng. Lục Vãn Vãn này ngày xưa vốn là nói năng khép nép, không dám tranh giành với đời. Về sau được nàng chỉ điểm mới khá hơn một chút. Đến khi sinh Vĩnh Diễm, nàng thân thể yếu không thể tự nuôi con, phải đưa cho phi tần khác, nàng nghĩ ngay đến Lục Vãn Vãn, mà Lục Vãn Vãn cũng nhờ vào chuyện nuôi Vĩnh Diễm mà dần được thăng cấp, lên đến quý phi. (*) Gia Khánh ban đầu tên Vĩnh Diễm, về sau đổi thành Ngưng Diễm.Từ đó hai người thường xuyên gặp nhau nói chuyện phiếm, bàn bạc vấn đề nuôi dạy con cái, cũng từ từ thân thiết. Không nghĩ tới gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lục Vãn Vãn cũng dần dần biết cách ăn nói, còn châm chọc cả nàng.Nàng không muốn thảo luận nhiều với Lục Vãn Vãn về vấn đề giữa nàng và Hoàng hậu nương nương, đành bỏ xuống lễ vật 'gặp lại sau lâu ngày xa cách' mà mình mang đến, đứng dậy rời đi.Nàng tâm tư rối bời dạo bước qua Minh lâu trong Phi viên, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên."Lệnh hoàng quý phi hôm nay lại không cần hầu hạ Hoàng hậu nương nương sao?"Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Tĩnh Hảo cùng Na Lạp Thục Thận đang ngồi đánh cờ trên bàn đá. Tô Tĩnh Hảo mỉm cười nhìn qua vẫy tay gọi Ngụy Anh Lạc."Ta còn tưởng người nào đó rất biết cách yêu bản thân, hưởng thụ cuộc sống, không ngờ đến lúc chết mới biết được thế nào là sầu mi khổ kiểm, cầu mà không được. Quả nhiên báo ứng không phải không có, chỉ là chưa đến mà thôi." Na Lạp Thục Thận ngước mắt nhìn Ngụy Anh Lạc, nhếch mép cười mỉa một cái, tay đặt xuống một quân cờ đen.Ngụy Anh Lạc đang bước tới lại đứng khựng lại, lừ lừ nhìn người đã đấu với nàng cả nửa đời người, ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng lại cả kinh, Hoàng hậu nương nương cùng nàng ở chung hai mươi mấy năm nhưng trước khi đọc bức thư vẫn không phát hiện tâm tư thật của nàng, vậy mà Na Lạp Thục Thận thi thoảng chạm mặt lại có thể nhìn ra được.Đang muốn trả đũa đôi câu, lại nghĩ đến lời nương nương nhà nàng dặn trước khi ra ngoài, đành quay lưng bỏ đi, trước khi đi vẫn không nhịn được cao giọng. "Ngụy Anh Lạc ta trước nay không sợ đấu, càng đấu càng hăng hái, nếu ngươi muốn tiếp tục, ta sẽ hầu đến cùng. Nhưng hôm nay ta không có hứng, ngày khác phụng bồi."Tô Tĩnh Hào nhìn Ngụy Anh Lạc biến mất xuống đường hầm địa cung, lại nhìn người ngồi đối diện, đặt xuống một quân cờ trắng, mặt cười khổ không biết làm sao: "Ngươi mỗi lần gặp nàng là lại như vậy, lúc còn sống đấu chưa đủ sao?""Cũng không hẳn, chẳng qua là ở lâu quá mức nhàm chán, muốn tìm chút tiêu khiển mà thôi, thỉnh thoảng đùa giỡn với ác khuyển Trường Xuân Cung cũng không phải ý tồi." Na Lạp Thục Thận đắc ý liếc xéo về hướng Ngụy Anh Lạc vừa bỏ đi, đặt xuống một quân cờ đen. "Hơn nữa Ngụy Anh Lạc trước đây vẫn luôn mỉa mai ta không biết tự yêu bản thân, thích tự tìm khổ, bây giờ không phải chính nàng cũng vậy sao, ta đương nhiên phải nhân cơ hội này đem câu nói đó ném lại vào mặt nàng ta rồi." Chỉ là vừa quay lại nhìn, còn chưa kịp thu hồi khóe miệng đang giương lên, đã thấy Tô Tĩnh Hảo đặt xuống một quân trắng vào góc bàn cờ, vươn vai đứng dậy. "Kế hoàng hậu nương nương, quả nhiên ngươi lần nào gặp Lệnh hoàng quý phi cũng đều mất tập trung. Ván này ta thắng rồi, vẫn quy ước cũ, tuần này ngươi quét dọn nhé.""..." Na Lạp Thục Thận đột nhiên nhận ra không phải tự dưng mà Tô Tĩnh Hảo gọi Ngụy Anh Lạc đứng lại.
Mộ thất trong hoàng lăng, rắc rối phức tạp. Phi viên, Thái tử lăng cùng Chính lăng từ bên ngoài nhìn đều là đơn độc, bên trong lại có đường tương thông. Ngụy Anh Lạc không vội theo đường gần nhất trở về, mà lượn quanh đại điện đặt quan tài ngọc.Trong đại điện, ba quan tài xếp hàng song song. Ngụy Anh Lạc cầm khăn đi lau quan tài bên phải, chỉ sợ phía trên rơi xuống bụi tro."Có lúc thật muốn trực tiếp hỏi người, lại sợ người cho ra đáp án giống như vậy, chờ nhiều năm như vậy cũng đã chờ, ta cũng không muốn dùng chuyện này tới quấy rầy người. Dù sao chúng ta hôm nay không sống không chết, ngược lại có thể cùng nhau ở một chỗ lâu dài trường cửu.""Các ngươi sớm muộn phải đi đầu thai, ai nói có thể trường cửu?"Sau lưng vang lên giọng nói, Ngụy Anh Lạc cũng không xa lạ gì. Khoảnh khắc tỉnh lại từ quan tài, nàng đã nghe được thanh âm này. Kể ra nàng và hồ ly tiên này cũng coi như có chút sâu xa. Hồ ly tiên khi còn sống chính là tú tài hàng xóm thuở nhỏ, ba câu luận ngữ ngày trước bản thân học mót được chính là nghe hắn niệm đọc."Sớm muộn, sớm muộn đã hơn hai mươi năm, làm sao, trên cầu Nại Hà của các ngươi có chỗ cho chúng ta rồi?""Chưa có chỗ của ngươi, nhưng có chỗ cho......"Nghe hồ ly tiên dừng lại, Ngụy Anh Lạc theo bản năng nắm chặt khăn trong tay. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi nghe được chính là tên của Hoàng hậu nương nương. Nếu như Hoàng hậu nương nương luân hồi chuyển thế... Vậy nàng, nên làm cái gì?"Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, ngươi mang hắn tới đây đi."Ngụy Anh Lạc thở phào nhẹ nhõm.Mà Dung Âm từ sau khi Ngụy Anh Lạc ra ngoài liền có chút không yên trong lòng. Nàng có thể ở trước mặt Ngụy Anh Lạc giả vờ thản nhiên lừa gạt qua, nhưng nàng không gạt được bản thân mình.Vốn cảm thấy hai người ngày thường sớm chiều tương đối, có một số việc không cần để ý quá rõ. Nhưng sau khi Lục Vãn Vãn này tới, tuy nàng không muốn thừa nhận, lại không thừa nhận cũng không được, trong lòng nàng cũng không phải không có chút gợn sóng nào. Nàng chẳng qua chỉ cùng Ngụy Anh Lạc chủ tớ bảy năm, hai mươi bảy năm kia nàng sống một mình trong hoàng lăng, Ngụy Anh Lạc ở Tử cấm thành là bộ dáng như thế nào, nàng trước nay đều không biết.Gặp lại Ngụy Anh Lạc ngày đó, Dung Âm đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng. Nàng nhìn Ngụy Anh Lạc đi ra từ quan tài ngọc, nhìn khuôn mặt từ biệt đã bao năm trở nên lãnh liệt, nhìn nàng tới trước mặt mình, giang hai tay ra cũng không biết nên ôm như thế nào, cuối cùng ngồi xổm xuống khóc lớn bộ dáng tan vỡ.Ngụy Anh Lạc cho rằng nàng thờ ơ làm thinh, nàng làm sao khả năng không chút cảm động.Đó là Ngụy Anh Lạc đã hai mươi bảy năm không gặp a.Chỉ là nghĩ đến lá thư của Ngụy Anh Lạc mấy tháng trước, Dung Âm thở dài. Nàng hiểu rất rõ Ngụy Anh Lạc, hiểu nàng thậm chí hơn cả hiểu bản thân. Nàng không biết nên đáp lại Ngụy Anh Lạc như thế nào, càng không biết nên xử lý phần cảm tình này như thế nào, cho nên vẫn luôn kéo cho tới bây giờ."Núi có cây mà cây có cành, ta duyệt Hoàng hậu nương nương, nương nương có biết chăng?" Thản nhiên bộc trực lại dè dặt cẩn thận.Aiz, Anh Lạc a, bổn cung nên làm sao với ngươi cho phải."Nương nương, hoàng thượng hắn bị hồ ly mang đi rồi, bước vào luân hồi đời tiếp theo. Hắn trước khi đi bảo ta chuyển cáo nương nương..."Sau lưng truyền tới một hồi yên tĩnh, Dung Âm kinh ngạc quay trở lại, trông thấy Ngụy Anh Lạc đôi mắt hồng hồng, lại là sửng sốt. Nghĩ tới cũng phải, Ngụy Anh Lạc cùng Càn Long tốt xấu gì cũng bên nhau nhiều năm, hôm nay chia tay hẳn là sẽ buồn bã."Người đã mất được tái sinh là chuyện tốt, Anh Lạc, đừng buồn." So với Ngụy Anh Lạc, Dung Âm thập phần dửng dưng. Tình cảm phu thê giữa nàng và Càn Long, đã sớm đoạn tuyệt sạch sẽ. Ở chung lăng mấy tháng, lúc Càn Long đến tìm nàng, mỗi lần đều sẽ bị Ngụy Anh Lạc làm gián đoạn, lâu ngày hắn cũng liền ít đến."Hắn nói, cả đời này, hắn không phụ lòng thiên địa, không phụ lòng lương tâm, nhưng duy chỉ có xin lỗi nương nương."Dung Âm nghe được từ trong miệng Ngụy Anh Lạc nói ra những lời này, theo bản năng siết chặt khăn trong tay. Xin lỗi... Câu xin lỗi này... Quá muộn, ba đứa bé của nàng đã không về được."Nương nương... Xin lỗi..."Ngụy Anh Lạc quỳ xuống bên chân Dung Âm, nàng không hề muốn nói cho nương nương những lời này, để cho nương nương buồn bã. Nhưng mà, tâm kết không giải, nương nương của nàng làm sao có thể mở lòng. Nàng có chút buồn bã, buồn bã vì Dung Âm vẫn để ý kiếp trước, buồn bã vì bản thân đối với việc Càn Long rời khỏi cũng không phải tâm lặng như nước."Ta tôn hắn kính hắn, nhưng mà ta không làm được yêu hắn. Ta cùng hắn trở về cung bởi vì chỉ có như vậy ta mới có thể thay nương nương báo thù, ta trước nay không dám quên nương nương, trước nay không dám quên đã nói với nương nương. Thiên hạ nữ tử đều có thể làm phi tần của Hoàng thượng, chỉ có ta không thể. Nhưng ta vẫn đã làm phi tần, giờ đây còn là Hiếu Nghi Hoàng hậu. Hắn đi, ta vui mừng, vui mừng nương nương chỉ còn có ta... Nhưng mà nương nương... Tại sao... Tại sao Anh Lạc cảm thấy có một chút đau lòng..."Dung Âm rũ mắt xuống, nhìn Ngụy Anh Lạc nghiêng đầu trên chân mình, nhìn nàng nước mắt ràn rụa, mặt mày bi thương, chỉ cảm thấy trái tim như bị móng vuốt sắt nhọn bắt lấy. Nàng thích Ngụy Anh Lạc cười, tự do như vậy vui vẻ như vậy, cho dù đó là thế giới nàng vĩnh viễn không cách nào đụng vào, nàng vẫn muốn bảo vệ hạnh phúc và tự do của Ngụy Anh Lạc."Hắn so với ta, còn bầu bạn ngươi dài lâu hơn..." Thậm chí, rất nhiều người đều bầu bạn ngươi càng lâu dài hơn ta, ta thật hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trưởng thành... hy vọng biết bao... Dung Âm khẽ run đưa tay xoa xoa đầu tóc Ngụy Anh Lạc."Anh Lạc, đừng khóc. Trên cõi đời này, chúng ta luôn phải đối mặt với chuyện chia tay, nhưng ta tin tưởng tất cả ly biệt, ở kiếp sau đều sẽ lại trùng phùng... Hắn... thích ngươi như vậy... Các ngươi, kiếp sau cũng sẽ lại gặp nhau."Ngụy Anh Lạc đắm chìm trong bi thương, nhưng vẫn nhạy cảm nghe được Dung Âm nói ngập ngừng, nàng qua loa lau mặt, nước mắt lã chã tìm kiếm tầm mắt Dung Âm, đợi đến lúc vọng vào trong tròng mắt ôn nhu kia, thế gian liền mưa thuận gió hoà, trở nên yên tĩnh."Nương nương, ta..."Nàng đột nhiên cứng họng, bởi vì không thể nào giải thích hành động thực sự vì Càn Long mà thương tâm của nàng ban nãy, vào lúc này bày tỏ tâm ý, có chút quá bỉ ổi.Dung Âm không tiếp lời Ngụy Anh Lạc, chỉ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt bên má Ngụy Anh Lạc, đầu ngón tay thay nàng lau sạch nước mắt.Tấm lòng của Ngụy Anh Lạc, nàng hiểu.Nhìn người mình đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm, chấp niệm duy nhất của mình trên cõi đời này, Ngụy Anh Lạc cảm thấy nàng sắp bị hòa tan trong ánh mắt của Hoàng hậu nương nương nhà nàng rồi. Nàng nhớ lại rất nhiều năm trước, bản thân mười bốn tuổi cùng Hoàng hậu nương nương hai mươi chín tuổi.Mỗi lần nàng ở nàng Trường Xuân Cung huyên náo long trời lở đất, nương nương trước nay đều chỉ có một câu, đừng để vấp ngã. Bảy năm Trường Xuân Cung, là thời gian nàng đời này trân quý nhất. Mỗi lần chống đỡ không nổi, nàng đều sẽ đi đến Trường Xuân Cung, chỉ để ngắm nhìn hoa nhài khai nở đầy sân, liền sẽ lấy được sức mạnh tiếp tục kiên trì.Nhưng nàng biết, chân chính để cho nàng có được sức mạnh, là Hoàng hậu nương nương.Dung Âm không biết Ngụy Anh Lạc nghĩ tới điều gì, lại đột nhiên cười giảo hoạt như vậy, giống như... một con tiểu hồ ly. Nhưng một giây sau, nàng liền biết.Nha đầu kia đứng lên, gương mặt trước mắt bỗng nhiên phóng đại, từ trên môi truyền tới xúc cảm ấm áp, khiến trong đầu Dung Âm chỉ còn một nhận thức.Người này, quả thật không biết lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào.Ngụy Anh Lạc nhắm hai mắt, lông mi còn đang run rẩy. Nàng không dám đụng tay vào Dung Âm, liền sít sao siết áo mình. Nàng rất thấp thỏm, nàng không biết lần này có thể lại bị tát một cái hay không. Nhưng nàng vẫn nghe theo thanh âm từ đáy lòng, buông lỏng bản thân.Nàng thích Hoàng hậu nương nương.Dung Âm giơ tay lên để ở trên vai Ngụy Anh Lạc, nhẹ nhàng đẩy một cái, nào biết Ngụy Anh Lạc bởi vì không phòng bị chút nào, trực tiếp bị đẩy ngồi trên đất. Mà Dung Âm cũng bởi vì Ngụy Anh Lạc theo bản năng đưa tay chụp một cái, mà bị nàng kéo từ trên giường ngã xuống đất.Không khí trong mộ thất, đột nhiên ngưng đọng lại.Ngụy Anh Lạc nhìn người đang chống hai tay trên đất, cúi đầu trên người mình, hé miệng cười trộm. Đó là Hoàng hậu nương nương nhà nàng."Ngụy Anh Lạc, ngươi lại dám chê cười bổn cung?!""Không có... Nương nương, ta không có..."Ngụy Anh Lạc đem đầu lắc như cái trống bỏi, còn kém giơ hai tay lên chứng minh bản thân vô tội.Dung Âm chìa ra một ngón tay nhẹ nhàng để trên trán Ngụy Anh Lạc, dừng lại động tác không ngừng lúc lắc làm hoa mắt mình kia.Ngụy Anh Lạc đang định nói gì, đột nhiên cảm giác được Dung Âm buông thả cánh tay đang chống đỡ, rơi xuống vào lòng nàng. Mùi thơm quen thuộc quanh quẩn chóp mũi Ngụy Anh Lạc, nàng giơ tay lên một cái, lại chán nản thả xuống.Chẳng biết tại sao, lúc này, nàng nhát gan như chuột."Anh Lạc... Cho ta thêm chút thời gian "Giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ làm Ngụy Anh Lạc đau xót hốc mắt."Được "