[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Chuyện ở Hoàng Lăng][9] Tết Nguyên Tiêu



Phú Sát Dung Âm là nữ tử đã từng trải qua chuyện sinh con, dĩ nhiên biết đêm trăng tròn mà Ngụy Anh Lạc nói, là ý tứ gì. Nàng đưa mắt nhìn hai tay đang đan xen bên hông mình, liếc thấy đầu ngón tay kia khẽ run, không khỏi cười một tiếng, tiểu nha đầu tinh quái này hóa ra còn là một con cọp giấy.

"Bên ngoài trăng tròn trên cao, ta cùng ngươi ra ngoài ngắm là được."

Thanh âm Dung Âm nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì. Ngụy Anh Lạc siết chặt cánh tay, đem nàng ôm chặt thêm mấy phần, mặt chôn ở cổ nàng giở trò vô liêm sỉ cọ cọ.

"Nương nương ~ "

Nghe thanh âm sau lưng, cảm thụ cái ôm nóng bỏng kia, Dung Âm ho nhẹ một tiếng, vỗ nhè nhẹ cái tay bên hông, tránh thoát khỏi nàng.

"Mau đi ra ngoài, hoa đăng bên ngoài chắc hẳn rất xinh đẹp... Ngươi..."

Đứa nhỏ này, hôn vừa nhiệt liệt vừa cấp bách, nhưng lại không mang theo bất kỳ mùi vị tình dục nào. Có thể hôn thành như vậy, nên hiểu là bất an thì đúng hơn.

Ánh mắt Phú Sát Dung Âm rơi vào chân mày nhăn chặt của Ngụy Anh Lạc, chấp niệm của Ngụy Anh Lạc là mình, từ trước là vậy, hiện tại cũng vậy. Nàng tưởng rằng thời gian có thể xóa đi hết thảy, tình cảm phu thê, tình nghĩa tỷ muội... Nhưng Ngụy Anh Lạc bao giờ cũng hết lần này tới lần khác mang đến cho nàng ngoài ý muốn. Chỉ có Ngụy Anh Lạc, là khác biệt a.

Ngụy Anh Lạc hôn lên Dung Âm trong nháy mắt đó, thân thể liền cứng lại, cái gì sách tranh đã từng xem, quá trình từng nghĩ tới toàn bộ biến mất khỏi đầu. Nhưng nàng có chút không nỡ bỏ, không nỡ bỏ được đôi môi xinh đẹp của Hoàng hậu nương nương... Nếu như lần này lại buông ra... Nương nương có phải lại trốn tránh mình...

Dung Âm cảm nhận được Ngụy Anh Lạc bất an, nàng muốn đưa cho nàng một ít sức mạnh, nhưng mà trong lòng có một thanh âm đang nhắc nhở nàng, như vậy là trái với luân thường lễ giáo.

Hoàng hậu Đại Thanh, đã chết.

Lời nói ngày trước lại một lần nữa quanh quẩn trong lòng Dung Âm, đúng vậy, Hoàng hậu Đại Thanh đã chết... Lễ giáo sâm nghiêm... Cùng nàng có quan hệ gì.

Ngụy Anh Lạc có chút chán nản muốn buông ra đôi môi đang dán chặt, nàng hơi mở mắt, trong mắt một mảnh hơi nước nhìn về phía Hoàng hậu nương nương của nàng. Nhưng mà không đợi nàng nhìn, một bàn tay hơi lạnh đã nhẹ nhàng đặt lên hai mắt.

Nàng biết điều không có hỏi nhiều, cũng không có gỡ ra cái tay kia, Hoàng hậu nương nương da mặt mỏng mà, không nhìn thì không nhìn thôi. Ngụy Anh Lạc vừa nghĩ vừa lại đưa tay ôm lấy eo thon kia, nàng dè dặt cẩn thận đến gần, tìm đôi môi ôn nhuận kia, một lần nữa hôn lên.

Răng môi gắn bó, lưỡi mềm quấn quanh.

Ngụy Anh Lạc bất tri bất giác từ chủ động biến thành bị động, mặc cho mùi hương lành lạnh kia lấn lên. Nàng không thể lui được nữa, giống như người chết chìm, hai tay sít sao vịn lấy chỗ dựa duy nhất.

"Ừm..."

Trong phòng ngủ an tĩnh, tràn ra một tiếng líu ríu, Phú Sát Dung Âm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mê man nhìn gò má trắng nõn của Ngụy Anh Lạc đổi đến đỏ bừng, một chút ý cười thoáng qua không thể phát hiện, hàm răng để ở trên môi mềm của Ngụy Anh Lạc, nhẹ nhàng cọ xát, mới thả xuống hai tay che mắt nàng.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Anh Lạc câm nín giơ tay lên, ngơ ngác lau môi mình, đầu ngón tay truyền tới cảm giác ướt át, nhắc nhở nàng về hết thảy phát sinh ban nãy.

"Anh Lạc "

"Hả?"

Dung Âm thấy nàng vẫn là bộ dáng ngơ ngác, không khỏi cười một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng lau má nàng, đầu ngón tay ôn nhu vuốt ve.

Ngụy Anh Lạc mặt ửng đỏ nhìn Dung Âm, đây là Hoàng hậu nương nương của nàng, người quan trọng nhất của nàng. Nàng nhìn Dung Âm từ từ đến gần, chỉ cảm thấy nhịp tim một lần nữa tăng tốc độ, ngay cả thân thể đều căng thẳng.

"Nhớ lấy hơi."

Một câu nói nhẹ nhàng, còn mang ý cười, rơi vào bên tai Ngụy Anh Lạc.

Nàng thoáng chốc đỏ rực cả gương mặt, hai tay ôm lấy Dung Âm, đem mặt vùi vào cổ nàng, lộ ra đầu lưỡi, cố ý hướng cẩn cổ non mềm lộ ra bên ngoài liếm một chút. Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Dung Âm vội vàng đưa tay đè lên vai Ngụy Anh Lạc, ngăn cản nàng tiếp tục tác quái.

"Ngươi rốt cuộc có đi xem hoa đăng hay không?"

"Không đi..."

"Anh Lạc, làm người phải có chữ tín, không thể lật lọng."

"Nương nương, chúng ta đi thôi!"

Dọc bờ sông trấn Lâm Thủy, đầy đường giăng đèn kết hoa, người đến người đi. Có cô nương trẻ tuổi đứng ở đầu cầu thả đèn trên sông, cầu nguyện kiếm được lang quân như ý. Cũng có thiếu niên anh tuấn thi thoảng dừng bước, liên tục nghiêng đầu, nhìn về cô nương mình yêu thích ở cạnh bên.

Khác với Ngụy Anh Lạc chính là, Phú Sát Dung Âm từ sau khi xuất giá, chưa từng đi xem hội hoa đăng trong Tết Nguyên Tiêu lần nào nữa. Nhưng suy cho cùng nàng cũng đã lớn tuổi, không thể lại hớn hở vui mừng như cô nương trẻ tuổi được.

Ngụy Anh Lạc đi ở bên cạnh Dung Âm, nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu kia, một lần nữa cảm thán nương nương của nàng là tiên nữ trên trời.

"Nhìn cái gì chứ?"

"Nhìn tiên tử."

Dung Âm làm như không nghe thấy, nghiêng đầu. Ngụy Anh Lạc cẩn thận nhìn thấy lỗ tai nàng dần dần biến đỏ, không khỏi cười trộm. Nàng nhìn bốn phía một chút, thấy không ai chú ý các nàng, liền len lén nắm tay Dung Âm, may mà tay áo rộng lớn, che giấu đôi tay hai người giao nhau.

Được nửa đường, Ngụy Anh Lạc chạy đi mua hai cái mặt nạ, đem cái màu vàng chạm hoa đưa cho Dung Âm, bản thân thì đeo một mặt nạ cùng kiểu màu bạc. Sau đó liền thoải mái dắt tay Dung Âm, thưởng thức hoa đăng. Chỉ là khi các nàng ngang qua một trà lâu, bỗng nhiên bị một người ngăn cản đường đi.

Ngụy Anh Lạc kéo Dung Âm về phía sau, che đi hơn nửa người nàng, mới nửa tin nửa ngờ theo đối phương vào trà lâu. Đại sảnh trước mắt chỉ có một đám hộ vệ và một nam tử cúi đầu. Ngụy Anh Lạc đang muốn mở miệng hỏi, nhìn thấy nam tử kia ngẩng đầu lên, liền ngớ ra tại chỗ.

Dung Âm ngồi một mình ở đại sảnh đã tầm nửa chung trà, nàng ngẩng đầu nhìn một chút lên sương phòng lầu hai, cửa phòng vẫn đóng, liền lại đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn hoa đăng lềnh bềnh trên sông nhỏ.

"Hoàng ngạch nương, thật sự là ngài sao! Nhi thần lúc nãy vừa nhìn thấy ngọc bội kia nên..."

"Tiểu Thập Ngũ, ngươi tại sao lại chạy đi nam tuần? Toàn học theo thói hư tật xấu của cha ngươi."

Gia Khánh bị Ngụy Anh Lạc ngắt lời liền đứng ngồi không yên muốn đứng dậy châm trà cho nàng, không ngờ bị nàng một phen đè lại ghế, chỉ đành phải ngước đầu tiếp tục nghe dạy bảo.

"Ngươi phải chú ý thân thể nhiều hơn, thường ngày đừng bao giờ cũng ham rượu, con gái của Cung A Lạp là đứa hiểu chuyện, từ trước đã ở trong phủ ngươi làm trắc phúc tấn, tin tưởng nàng sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."

"Hoàng hậu thiện giải nhân ý, nhi thần sẽ đối xử nàng tử tế. Hoàng ngạch nương, Hiếu Hiền hoàng hậu... ở bên ngoài, nhi thần theo lý nên qua bái kiến."

"Không cần bái, ngươi coi như chưa từng nhìn thấy nàng đi. Lại qua vài tháng nữa, chúng ta phải đi về rồi, hai người này, ngươi cứ theo như lúc trước ta phân phó đối xử các nàng tử tế."

"Vâng! Hoàng ngạch nương muốn đi ngắm hoa đăng, nhi thần bồi ngài cùng đi được không?"

Gia Khánh vừa nói ra lời này, Ngụy Anh Lạc liền quay đầu nhìn sang, than thở con mình thật không tinh mắt, không giống mình chút nào. Nàng cầm mặt nạ màu bạc trên bàn chụp lên mặt, đứng dậy.

"Tiểu Thập Ngũ, đừng để cho ngạch nương phát hiện ngươi đang len lén đi theo chúng ta đó ~ "

Nghe tiếng bước chân trên lầu truyền tới, Dung Âm ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy nam tử kia đỡ tay Anh Lạc đi xuống lầu. Nàng tuy chưa từng gặp hắn, nhưng nhìn gò má sinh ra giống hệt như Ngụy Anh Lạc, liền cũng đoán được.

"Lúc trước có nhiều mạo phạm, xin ngài chớ trách."

Dung Âm thấy Gia Khánh cùng bản thân thi lễ một cái, không nói gì nhiều, gật đầu một cái coi như trả lời. Nàng nhìn về phía Ngụy Anh Lạc đứng tại đối diện, thần sắc kiêu ngạo, không khỏi mỉm cười.

Đi ra khỏi trà lâu, Ngụy Anh Lạc mới cảm thán chuyện vô tình gặp nhau lúc nãy. Dung Âm không có tiếp lời, chỉ an tĩnh nghe, lúc Ngụy Anh Lạc quay đầu nhìn tới, liền thấy nàng mỉm cười với mình.

Ngày hội Nguyên Tiêu, hoa đăng tràn ngập.

Ngụy Anh Lạc như một mồi lửa hừng hực, thiêu đốt chính mình, cũng lây sang cả Phú Sát Dung Âm. Ngụy Anh Lạc kéo tay nàng chạy khắp phố lớn hẻm nhỏ, xuyên qua biển người mênh mông. Ánh mắt Dung Âm nhìn tay hai người giao nắm, trong con ngươi tràn ra ánh sáng rực rỡ.

Không biết chạy bao lâu, Ngụy Anh Lạc mới kiếm được một địa phương thưa thớt người một chút, nàng dừng bước lại quan sát chung quanh, xoay người nhìn Dung Âm vẫn còn thở hồng hộc, cúi người, hai tay dùng sức một chút, đem nàng bế ngang lên ôm vào trong lòng.

"Ngụy Anh Lạc!"

Dung Âm cả kinh thất sắc, chỉ kịp gọi tên nàng, liền theo bản năng nhắm hai mắt lại. Gió bên tai vùn vụt, nàng chỉ đành phải lấy tay nắm chặt xiêm áo Ngụy Anh Lạc.

"Nương nương, đến nơi rồi."

Ngụy Anh Lạc vừa nói vừa cười, nàng cẩn thận thả Dung Âm vào mái ngói trên đỉnh lầu, đỡ nàng ngồi xuống, mới cười híp mắt nghiêng mặt tới.

Người ta đều nói, không chìa tay đánh mặt người cười. Nhưng Phú Sát Dung Âm là ai, lời của phàm nhân làm sao có thể dùng trên người tiên nữ. Nàng giơ tay vỗ cái bép lên mặt Ngụy Anh Lạc, sau đó liền đem đầu nàng bẻ qua.

"Học khinh công lúc nào?"

"Thật lâu trước kia rồi"

Dung Âm cứng họng. Nàng kỳ thực muốn hỏi, thân thể này rõ ràng là của người khác, tại sao Ngụy Anh Lạc lại sử dụng được quen thuộc như vậy. Kỳ thực không chỉ Ngụy Anh Lạc, ngay cả nàng ngày hôm qua ở thư phòng sao chép kinh văn, bút tích viết ra cũng giống hệt với của nàng, ngay cả vết sẹo ngã bị thương khi còn bé cũng đều xuất hiện ở địa phương giống nhau như đúc.

"Anh..."

"Chíu —— bùm!"

Đột nhiên pháo hoa bay lên không trung, nổ tung khoe muôn nghìn màu sắc. Ngụy Anh Lạc mắt đầy vẻ tươi cười nhìn Dung Âm bởi vì tiếng nổ thứ nhất kinh vang mà co rụt đến trên người mình. Nàng được thế đưa tay ôm nàng vào lòng, hai tay che lỗ tai nàng.

Dung Âm khẽ ngẩng đầu lên, trông thấy Ngụy Anh Lạc thần sắc nghiêm túc, mỉm cười một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng tránh thoát tay nàng.

"Ngươi có đang nhìn pháo hoa không đây?"

"Ta đang nhìn người."

Ngụy Anh Lạc thẳng thắn, vẫn luôn như vậy, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt. Tiểu nha đầu dùng tơ đuôi hươu thay tơ khổng tước, sau khi mọi người giải tán thì đi vòng lại Trường Xuân Cung, ở trong viện quỳ đoan đoan chính chính. Bảy năm làm bạn, đổi lấy hơn hai mươi năm sớm chiều tương đối, Ngụy Anh Lạc là người thủ tín, cũng là người luôn giữ vững sơ tâm chưa bao giờ hối hận.

Dung Âm chớp mắt nhìn, lông mi khẽ run, đưa tay đặt lên má Ngụy Anh Lạc, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào bên mép.

Ngụy Anh Lạc cơ hồ lập tức kịp phản ứng, cũng không để ý tháo mặt nạ, tay ôm qua eo Dung Âm, ngay thời điểm nàng lui bước liền lập tức làm sâu hơn nụ hôn nhẹ tựa lông hồng này.

Hết thảy những gì liên quan đến Hoàng hậu nương nương, đều làm nàng mê mệt như vậy.

"Vướng quá..."

Dung Âm thanh âm mềm nhũn, tay phủ trên má Ngụy Anh Lạc, bất mãn tháo xuống mặt nạ nàng. Nhìn thấy Ngụy Anh Lạc lấp lánh tròng mắt, liền hạ tay xuống lỗ tai nàng nhẹ nhàng nhéo một cái.

"Nương nương"

"Hả?"

"Về nhà đi..."

Pháo hoa vẫn đang nở rộ, đêm nay vẫn chưa kết thúc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...