[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Chuyện ở Hoàng Lăng][6] Người mới đến



Ngụy Anh Lạc đợi đã lâu, đều không nghe được Dung Âm trả lời, đột nhiên cảm giác luống cuống. Nàng vội vàng đi tới phía trước nửa bước, không dám kéo tay Dung Âm, chỉ nắm tay lại giấu dưới ống tay áo, ổn định tâm thần mới mở miệng nói "Nương nương không cần khó xử, hoặc là lo lắng cái gì, thư này..."

"Nếu như không phải ta hôm nay phát hiện, ngươi dự định lúc nào mới nói cho ta?" Dung Âm không đợi Ngụy Anh Lạc nói xong, đã liền cắt đứt nàng, tầng giấy mỏng kia lây lất trong tay nàng.

"Không bao giờ." Sạch sẽ gọn gàng, tuyệt không dông dài, đây là Ngụy Anh Lạc nàng vẫn luôn nhận thức.

"Vì sao?"

"Phần tâm ý này, nương nương biết cũng được, không biết cũng được, Anh Lạc đều sẽ tiếp tục ở bên cạnh người, cho dù người muốn đuổi ta, cũng đuổi không nổi, cho nên người có biết hay không đều không quan trọng."

Sau khi Ngụy Anh Lạc đến hoàng lăng, đây là lần đầu tiên Dung Âm thấy nàng có dáng vẻ đứng đắn như vậy. Nàng đối Ngụy Anh Lạc xưa nay đều là khích lệ, ủng hộ nhiều hơn phân phó. Ngụy Anh Lạc muốn làm chuyện gì, ở trong phạm vi nàng có thể che chở thì nàng đều sẽ để cho Ngụy Anh Lạc đi làm. Nhưng chuyện hôm nay dính dáng tới bản thân nàng, trong lúc nhất thời, nàng quả thật rất khó làm ra phản ứng. Vả lại nàng thật sự đã bị lời nói lúc trước của Ngụy Anh Lạc nháo cho nhiễu loạn suy nghĩ.

"Bổn cung mệt rồi, áo bào kia ngươi tự mình giặt đi."

Đợi bóng dáng Dung Âm biến mất khỏi tiền điện, Ngụy Anh Lạc mới hoàn hồn lại. Nàng đi tới chỗ chiếc áo, khẽ run tay vuốt lên nếp nhăn phía trên.

"Cái này không giống tơ vàng, cũng không giống tơ bạc, đây là cái gì?"

"Bẩm nương nương, đây là tơ đuôi hươu."

Thanh âm vang lên trong đầu, làm Ngụy Anh Lạc một lần nữa đỏ hốc mắt. Hoàng hậu nương nương không nhớ chiếc phượng bào này, nàng nhớ, bởi vì đó là mở đầu cho hết thảy mọi việc. Vật chôn theo nàng, trừ chuỗi tràng mười tám hạt kia ra, chỉ có xiêm áo này là quan trọng nhất.

Ngụy Anh Lạc đem phượng bào kia xếp cẩn thận từng li từng tí, ôm vào trong ngực, lại đưa tay vỗ vỗ mặt mình, hít sâu một hơi, hướng phương hướng Dung Âm rời đi, đuổi theo. Tới phía trước mộ thất của hai người, nàng dừng bước, nhìn phía trên phiến đá điêu khắc ba chữ Trường Xuân Cung, ánh mắt lạnh lùng dần dần dâng lên ý cười "Hoàng hậu nương nương, Anh Lạc trở lại rồi "

"Xiêm áo của ngươi......" Dung Âm nhìn thấy y phục trong tay Ngụy Anh Lạc, hoàn toàn không giống như đã được giặt, gác lại bút lông trong tay, không hiểu nhìn nàng.

"Dù sao áo còn nhiều, cái này ta không mặc nữa là được." Ngụy Anh Lạc đi tới phía trước tủ quần áo, đem phượng bào bỏ vào, lại cầm lên kiện mới tinh khác khoác lên người! Chỉnh lý bản thân gọn gàng xong, xoay người lại liền thấy Hoàng hậu nương nương nhà nàng, đang ngồi trước bàn cầm một trăm dòng "lễ nghĩa liêm sỉ" kia của nàng lần lượt sửa chữa.

"Anh Lạc, chữ lễ không phải là..." Thanh âm đột nhiên ngừng lại.

Sau lưng không phải thạch thất trống rỗng, mà là một cái ôm mềm mại. Dung Âm nâng bút, đặt xuống cũng không được, thả xuống cũng không được, cứng đờ giữa không trung.

"Anh Lạc... Bổn cung... Không quen như vậy..." Nàng do dự mở miệng, cẩn thận lựa lời, dùng câu nói Ngụy Anh Lạc có thể nghe hiểu, lại không muốn thương tổn đến nàng.

"Nương nương, Anh Lạc chỉ là nhớ lại lúc nương nương dạy Anh Lạc viết chữ, Anh Lạc không thông minh như nương nương nói, bao giờ cũng viết không tốt, nhưng nương nương trước nay đều không tức giận, chỉ biết nắm tay ta, lần lượt dạy. Cõi đời này, trừ tỷ tỷ ra, chỉ có nương nương đối Anh Lạc tốt nhất."

"Cho nên, ngươi từng nói, bổn cung giống như tỷ tỷ ngươi, đúng không?"

Dung Âm đột nhiên hỏi.

Ngụy Anh Lạc không kịp phản ứng, liền theo bản năng gật đầu một cái.

Nàng gật đầu lần này, Dung Âm lại ngẩn ra. Ngụy Anh Lạc đối với nàng như vậy, bởi vì nàng giống như tỷ tỷ Anh Lạc, vậy nàng có phải không cần tốn thời gian đi làm rõ chuyện giữa các nàng để cho Ngụy Anh Lạc một đáp án hay không. Vốn nên cảm thấy vui mừng được giải thoát, nhưng thật sự phát sinh, lại cảm thấy trong lòng mâu thuẫn cực kỳ. Thật không ngờ, đá rơi vào ao nước, kích thích rung động thì dễ dàng, bình phục trở về thì lại khó.

"Anh Lạc, ngươi không nên cứ mãi ở cùng ta một nơi, ngươi là hậu phi, đáng ra..."

"Đáng ra cái gì? Đi phục vụ hoàng thượng sao? Nương nương lại muốn đuổi ta đi?"

"..."

Phú Sát Dung Âm trầm mặc ở trong mắt Ngụy Anh Lạc xem ra, chính là khẳng định. Hoàng hậu nương nương không thích nàng, không sao, nàng trông nom nương nương là được. Dung Âm chết, nàng nháo cho Tử cấm thành long trời lở đất, bất quá là để thay nàng ấy báo thù mà thôi. Nguyện vọng của nàng ấy, nàng làm được rồi, nàng theo bồi hoàng đế đã một đời, hôm nay có thể để cho nàng làm chính mình một chút hay không. Nhưng hôm nay, nàng lại nhắc nhở bản thân thân phận hậu phi, biết rõ bản thân cùng lão hoàng đế kia đã sớm không còn phân nửa tình cảm, còn muốn mình đi theo bên cạnh hắn.

"Nương nương, có phải cảm thấy Anh Lạc phiền. Bức thư kia ta vốn không muốn cho nương nương nhìn, là nương nương tự mình phát hiện, sao có thể trách Anh Lạc được."

Tài ăn nói của Ngụy Anh Lạc, Dung Âm sớm đã lãnh giáo, nàng chẳng qua là muốn nói, Ngụy Anh Lạc cũng là Hoàng hậu, đáng ra nên có mộ thất của riêng mình, trụ ở chỗ nàng, đã là ủy khuất rồi. Sao mà giờ lại kéo ra một đống ngổn ngang như vậy.

...

"Vậy ý của nương nương là, không phải muốn đuổi Anh Lạc?"

"Đang êm đẹp, bổn cung đuổi ngươi làm cái gì! Suốt ngày nghĩ ngợi lung tung."

"Trên người nương nương bao giờ cũng thơm, Anh Lạc thích đi theo nương nương! Nương nương không đuổi Anh Lạc là được!"

Dung Âm trợn mắt nhìn Ngụy Anh Lạc hồi lâu, người nào đó lại không biết liêm sỉ nữa rồi, cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra một câu "Hồ ngôn loạn ngữ", liền thôi không nói nữa.

Ngụy Anh Lạc cùng Dung Âm trải qua đoạn nhạc đệm nhỏ này về sau, mỗi ngày đều mặt mày vui vẻ đón người, đem Trường Xuân Cung từ trên xuống dưới xử lý sạch sẽ. Hôm nay là ngày giỗ của Ngụy Anh Lạc, nàng đã sớm đổi lại triều phục trang trọng, cũng hiếm có thu hồi lại khuôn mặt nhăn nhở.

"Nương nương, Anh Lạc đi tiền điện một chuyến."

"Đi đi."

Dung Âm trả lời một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, Ngụy Anh Lạc đã biến mất khỏi mộ thất. Ngày giỗ của Ngụy Anh Lạc, người con trai hoàng đế kia của nàng nhất định sẽ tới cúng tế. Dù sao bên trong hoàng lăng này, cũng chỉ một mình Ngụy Anh Lạc không sợ trời không sợ đất, nàng đến tiền điện, cũng không có gì phải lo lắng. Nghĩ đến đây, Dung Âm lại tiếp tục nhìn sách.

Chỉ là Phú Sát Dung Âm không nghĩ tới, Ngụy Anh Lạc nàng không phải trở lại một mình, bên cạnh còn có một nữ nhân vóc dáng cao cao mặc cẩm y hoa phục đi theo.

"Vãn Vãn, đây là Hoàng hậu nương nương "

Ngụy Anh Lạc kêu nàng Vãn Vãn, thân mật như vậy.

"Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, từ biệt nhiều năm, nương nương vẫn phong hoa như trước."

Nữ nhân trước mắt, tướng mạo khí chất đều tốt, nói đến bộ dáng, cũng để cho Dung Âm cảm thấy quen mắt. Lại thấy Ngụy Anh Lạc và nàng có vẻ quen thuộc, có lẽ là phi tần năm đó. Chỉ là thoáng một cái nhiều năm trôi qua như vậy, những người trước kia, nàng quả thật đã nhớ không rõ nữa.

"Nương nương, nàng là Lục Vãn Vãn a! Người không nhớ sao? Chính là cái người luôn đi chung với Nạp Lan thị đó! Sau đó Hoàng thượng phong nàng làm Khánh quý phi!" Ngụy Anh Lạc chạy đến bên cạnh Dung Âm, kéo tay áo nàng.

"Anh Lạc, ta hồi đó không thích nói chuyện, nương nương không nhớ được ta cũng phải."

Ngụy Anh Lạc cùng Dung Âm làm càn quen, chuyện kéo tay áo là thường có. Dung Âm không cùng nàng so đo nhiều, mở một mắt nhắm một mắt cũng mặc kệ nàng. Nhưng hai người này mở miệng một cái Vãn Vãn, một cái Anh Lạc, ở trước mặt nàng xưng hô nhau như vậy, hôm nay nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Ngụy Anh Lạc là con hổ răng nhọn móng dài, trừ bản thân ra chưa từng thấy nàng ở trước mặt ai đổi về lại thành mèo. Lục Vãn Vãn này, là người đầu tiên.

"Khánh quý phi đường xa tới, Anh Lạc, ngươi mang Khánh quý phi về Phi viên nghỉ ngơi đi." Dung Âm không dấu vết từ trong tay Ngụy Anh Lạc rút về tay áo mình. Cầm sách lên, đứng dậy khỏi bàn, hướng về Lục Vãn Vãn gật đầu một cái, trực tiếp đi ra ngoài. Ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng để lại cho Ngụy Anh Lạc.

Lục Vãn Vãn thấy Ngụy Anh Lạc bộ dáng sững sờ, lại cười một tiếng, tiến lên một bước, lấy tay đâm đâm bả vai nàng "Anh Lạc, Hoàng hậu nương nương nhà các ngươi hình như tức giận rồi, ngươi không đi dỗ nàng sao?"

"Nương nương gần đây luôn tức giận ta, aiz, Vãn Vãn ngươi nói xem ta đã làm sai điều gì sao?"

"Có lẽ là... mà thôi, nhìn thấu không nên vạch trần, tự cầu nhiều phúc đi!"

Lục Vãn Vãn nói nhìn thấu không nên vạch trần, vậy nàng nhất định biết nguyên nhân Hoàng hậu nương nương tức giận. Nhưng vô luận năn nỉ thế nào, Lục Vãn Vãn đều không chịu nói. Nàng chỉ đành phải hậm hực trở về mộ thất của nàng và Hoàng hậu nương nương. Thấy Dung Âm đưa lưng về phía nàng đứng ở trước bàn đá, đành tự mình mở lời.

"Nương nương, Vãn Vãn nàng mới tới, hôm nay ta khả năng không về."

"Ừ "

"Nương nương, ta có thể lấy một ít trái cây qua cho nàng không?"

"Ừ "

"Nương nương..."

"Ngụy Anh Lạc, ngươi muốn đi thì đi đi, bổn cung sẽ không giữ ngươi!"

Nghe được câu này, Ngụy Anh Lạc liền vội vàng tiến lên nắm cánh tay Dung Âm, kéo nàng xoay người lại. Dung Âm vừa quay người, Ngụy Anh Lạc liền sợ run tại chỗ. Thời điểm nàng vẫn còn ở Trường Xuân Cung, đã từng thấy Hoàng hậu nương nương rơi lệ, nhưng nàng đã rất nhiều năm chưa từng thấy Hoàng hậu nương nương như vậy. Cho dù nàng tỉnh lại sau khi chết, cùng nương nương cửu biệt trùng phùng, nàng gào khóc, người cũng chỉ cười khẽ. Hôm nay, lại là vì sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...