[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Thẻ tre thời gian][4]



——CHƯƠNG 4——


Phó Dung Âm cảm thấy mình cứ như một kẻ cặn bã bỏ rơi vợ con vậy, nàng thấy Ngụy Anh Lạc đỏ cả khóe mắt nhưng vẫn còn gắng làm bộ như ung dung tự nhiên: "Chị có phải gần đây không có thời gian không? Vậy khi nào chị rãnh rỗi em lại tới tìm chị chơi nhé?"

Thật chẳng khác gì diễn viên chuyên nghiệp.

Nhưng Phó Dung Âm thì lại hết lần này tới lần khác mềm lòng, vì vậy nàng đem toàn bộ những lời cực kỳ quy củ như khuyên Ngụy Anh Lạc về sau chú ý học tập chú ý nghỉ ngơi cùng với ý tưởng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm giữa Ngụy Anh Lạc và Phó Hằng đều nuốt hết xuống bụng.

Nàng cân nhắc một chút, sau đó lắc đầu: "Không sao, không xảy ra chuyện gì cả, em vẫn có thể đến tìm chị chơi."

Nói xong lại phát hiện không đúng, Phó Dung Âm hơi nhíu mày: "Chị không phải là đang dạy bổ túc cho em sao? Ai chơi với em?"

Ngụy Anh Lạc cảm thấy nguy cơ, không tiếp tục giả bộ đáng thương nữa, nàng đoán chừng chắc là có ai nói gì với Phó Dung Âm làm nàng hiểu lầm mình thích Phó Hằng, sau khi phỉ nhổ bản thân nửa tháng trước làm chuyện ngu xuẩn, Ngụy Anh Lạc cảm thấy không thể tiếp tục dè đặt chờ Phó Dung Âm tự mình lãnh hội dụng tâm đón nhận nữa.

Nàng đầu tiên là chầm chậm thở dài, nói: "Gần đây em và... bạn nhỏ Phó Hằng nói chuyện không ít."

"..."

Phó Dung Âm kỳ thực muốn phản bác xưng hô của Ngụy Anh Lạc với em trai, nhưng nghĩ lại thì thấy em trai nàng đúng là ngây ngô ngốc nghếch, không tìm được lý do phản bác.

"Hắn luôn tố cáo em ấp ủ ý xấu, nói em cố ý lấy lý do dạy kèm để tiếp cận chị."

Tốc độ nói chuyện của Ngụy Anh Lạc thường ngày không thể nói là không nhanh, nhưng hôm nay lại cố ý thả chậm, còn mang theo mấy phần mị lực có thể đầu độc lòng người, nàng không chờ Phó Dung Âm trả lời, liền cười khẽ một cái: "Lần này hắn ngược lại nhìn đúng rồi."

"Em quả thật lòng có mưu đồ, xác thực là vắt óc suy tính cố ý tiếp cận."

Lời tiếp theo muốn nói tựa hồ đã rất rõ ràng rồi, Phó Dung Âm hiển nhiên biết nàng muốn nói cái gì, dù chưa đề cập phân nửa tới yêu thích, những cũng chẳng khác bày tỏ là mấy.

Đối với Phó Dung Âm mà nói, nàng không bài xích, nhưng cũng khó mà lập tức tiếp nhận hoàn toàn, trước đây lúc nàng chưa hiểu lầm Phó Hằng và Ngụy Anh Lạc, chỉ cho rằng ý tưởng của Ngụy Anh Lạc đối với nàng là nhất thời nóng máu mà thôi, nhưng giờ phút này nàng lại ý thức được, có lẽ Ngụy Anh Lạc mới là người vẫn luôn vô cùng thanh tỉnh, biết rõ bản thân muốn cái gì.

Hồ đồ vô tri chính là nàng.

Thấy Phó Dung Âm không trả lời, Ngụy Anh Lạc lại như không thèm để ý chút nào, vẫn tự nhiên nói: "Nếu dựa vào tính tình dễ nổi nóng của em trước kia, ngay lúc Phó Hằng nói ra câu trách cứ đầu tiên em có thể đã đánh hắn một trận rồi, nhưng mà quan tâm sẽ bị loạn, em quan tâm chị, chị quan tâm hắn, cho nên vì chị, em mới muốn lấy tình cảm đánh động hắn, không ngờ lại làm chị hiểu lầm như vậy."

"Anh Lạc..."

Phó Dung Âm cắt đứt cũng phí công, Ngụy Anh Lạc đã nói đến mức này thì nhất định phải nói ra: "Huống hồ Phó Hằng nói cũng không sai, em quả thật ôm ý nghĩ không an phận với chị."

"Em thích chị."

Nàng nói xong ba chữ này, liền cảm thấy khẩn trương, vội vàng cúi mặt, trong lúc nhất thời ngay cả dũng khí nhìn thẳng đối phương cũng không có.

Ngụy Anh Lạc ít có thời điểm nhát gan như vậy, nhưng giờ phút này không thể không kinh sợ, nhất là lúc Phó Dung Âm đưa tay, nàng thậm chí cảm thấy có lẽ mình quá mức cấp bách đến mức làm Phó học tỷ tính tình hiền lành này nảy sinh ý niệm đánh người.

Dĩ nhiên, Phó Dung Âm không có động thủ đánh nàng, Ngụy Anh Lạc lén ngước mắt, chỉ thấy Phó Dung Âm xoa xoa huyệt thái dương, thấy nàng nhìn mình, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ nồng nặc, nhưng cuối cùng vẫn không trách cứ cũng không cự tuyệt, chỉ từ từ dọn dẹp sách vở: "Cho chị ít thời gian, để chị suy nghĩ một chút đã."


"Ngụy Anh Lạc, cậu vừa đi đâu? Sao lỗ tai đỏ thành như vậy?"

Ngụy Anh Lạc vừa vào cửa nhà trọ, liền nghe tiếng Minh Ngọc, nàng vội vàng che hai lỗ tai, quả nhiên đã nóng đến hơi phỏng người rồi.

Từ Phó gia trở về đây bằng xe buýt trường học mất mười lăm phút, nàng suốt dọc đường mang hai lỗ tai đỏ bừng.

Thật mất mặt.

Nàng nghĩ một chút, dời cái ghế tới bên cạnh Minh Ngọc, Minh Ngọc cau mày bảo nàng đừng chen tới nữa, lại đẩy không ra, đành phải chủ động bấm tạm ngừng bộ phim đang xem trên máy tính xách tay.

"Minh Ngọc, cậu và Hải Lan Sát làm sao nhận biết nhau, làm sao cùng một chỗ, nói một chút nghe xem?"

"Cậu chắc không phải muốn thu thập kinh nghiệm từ chỗ tôi đấy chứ?" Minh Ngọc thoáng kinh ngạc, thấy Ngụy Anh Lạc treo vẻ mặt "Đúng là như vậy", nàng nói, "Nhưng tôi và Hải Lan Sát là lưỡng tình tương duyệt, cậu là yêu đơn phương a!"

Ngụy Anh Lạc nghe nàng nói ba chữ yêu đơn phương, không nhịn được dịch con chuột bấm thoát trang xem phim, làm xong còn chưa hết hận, muốn tiện thế đóng luôn máy vi tính.

Nhưng mà bị ngăn cản.

Minh Ngọc đè lại cái tay đang rục rịch, hỏi: "Cậu bị Dung Âm học tỷ cự tuyệt rồi hả?"

Lại cảm thấy không đúng, nếu thật bị cự tuyệt, Ngụy Anh Lạc hẳn sẽ không bình tĩnh như vậy, ít nhất cũng phải khóc rối tinh rối mù trở lại.

Nhưng vấn đề Ngụy Anh Lạc hỏi lại không giống như được chấp nhận.

Không đợi Minh Ngọc vận dụng đầu óc nghĩ cho ra, Ngụy Anh Lạc đã trả lời nàng: "Tôi thổ lộ, Dung Âm nói để nàng suy nghĩ một chút."

"Cậu nói xem nàng đồng ý hay là không đồng ý a?"

"Tôi có phải là quá trực tiếp hay không?"

"Tôi bây giờ có thể làm gì để đền bù một chút không?"

"Hay là..."

Minh Ngọc đưa tay cắt đứt chuỗi nghi vấn của Ngụy Anh Lạc, sờ sờ trán mình, bình tĩnh phân tích, nói: "Theo kinh nghiệm của tôi, ý tứ của để suy nghĩ một chút có lẽ là —— "

"Đang uyển chuyển cự tuyệt sao cho tận lực không làm tổn thương đến cậu."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...