[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN | Tuyển tập Lạc Hậu - Nhiều tác giả

[Thẻ tre thời gian][3]



——CHƯƠNG 3——



Phó Dung Âm không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nhìn thấu lòng lang dạ sói trắng trợn lộ liễu không chút che giấu của Ngụy Anh Lạc.

Chẳng qua đối với nàng mà nói, thích của Ngụy Anh Lạc khả năng chỉ là rung động thời kỳ thanh xuân, chỉ là ngưỡng mộ hướng về tiền bối ưu tú hơn mà thôi.

Nhất là trong lời nói của Ngụy Anh Lạc còn để lộ ra sự ỷ lại lệ thuộc đối với chị gái, khiến cho Phó Dung Âm cảm thấy Ngụy Anh Lạc đoán chừng là xem nàng như tỷ tỷ, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ nên mới lẫn lộn qua loại tình cảm này.

Nàng ngày thường cũng không phải chưa từng gặp tình huống như vậy.

Chỉ khác ở chỗ nàng thật sự thích Ngụy Anh Lạc, loại thích này cũng không liên quan tới tình yêu, mà là thích sự thẳng thắng và tùy hứng trên người Ngụy Anh Lạc, cùng với dũng khí một khi nhìn đúng mục tiêu liền dám cố gắng thực hiện đó.

Mà loại quyết tâm và dũng khí này, vừa vặn là thứ mà một cô gái ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn như nàng thiếu hụt.

Về phần Phó Hằng tiểu tử kia không ngừng ở bên tai nàng nói "Tỷ tỷ, chị đừng để bị Ngụy Anh Lạc lừa, nhỏ đó không phải người tốt" vân vân, nàng đều chỉ cười một tiếng rồi mặc kệ, chưa từng để ý.

Phó Dung Âm nàng trước nay chưa từng nghĩ mình là tiểu bạch thỏ mặc người bắt nạt.

Ngay vào lúc Ngụy Anh Lạc bắt đầu mở lời "Dung Âm, kỳ thực em..." lần thứ vô số, song lại bị Phó Dung Âm cắt đứt, Ngụy tỷ cuối cùng không nhịn được nữa.

Nàng đứng phắt dậy, hai tay chống bàn đọc sách, nhíu mày, đôi mắt to trong veo viết đầy bình tĩnh cùng kiên định.

"Dung Âm, chị nghe em nói."

Phó Dung Âm nghe vậy ngẩng đầu, thấy nàng như vậy, nghiêng đầu cười một cái: "Em muốn nói gì?"

Ngụy Anh Lạc phô trương thanh thế trong nháy mắt nhụt chí, nàng không được tự nhiên nghiêng đầu qua, ngữ khí cũng không còn trấn định: "Em chỉ là muốn khen chị viết chữ thật đẹp."

Nàng cúi đầu liếc nhìn chữ viết ẩu tả tiêu chuẩn khối khoa học tự nhiên của mình, lại nhìn nét chữ vừa tú lệ lại cũng rất có khí phách ở đối diện, nhìn cứ như là mới tìm ra được điểm đột phá phong cách vậy, nàng chưa kịp nói ra suy nghĩ, thì thấy Phó Dung Âm lại cười một chút.

"Chị có thể dạy em."

Mãi đến khi Ngụy Anh Lạc vui vẻ đi ra khỏi cửa lớn Phó gia, mới đột nhiên nhớ tới mình lúc đầu đang định nói cái gì.

Đạo lý mỹ sắc hại người thật đúng là mãi mãi không thay đổi.


Cả cái trường Diên Hy số 1 đều biết Ngụy Anh Lạc không sợ trời không sợ đất kia đang hẹn hò.

Đối tượng nghi vấn cao nhất là Phó Hằng khối mười lớp số 1.

Theo nhân sĩ biết chuyện nào đó báo cáo, Ngụy Anh Lạc vì để đến gần Phó Hằng, thậm chí đã tiếp cận cả chị hắn, hiện tại suốt ngày giống như tiểu lâu la đi theo sau lưng tỷ tỷ của Phó Hằng.

"Tỷ tỷ của Phó Hằng là ai a?"

"Chính là đại lão Phó Dung Âm lớp mười hai khoa văn, đoạn thời gian trước không phải các trường tổ chức tuyển sinh riêng sao, sau khi công bố thành tích đoán chừng sẽ trực tiếp vào đại học Đế Đô."

"Đúng, đặc biệt là dáng dấp còn vô cùng xinh đẹp, tính cách cũng tốt."

Bên cạnh vài tên tham gia náo nhiệt nghe vậy, không nhịn được lắm mồm: "Phó Dung Âm tốt như vậy, tại sao Ngụy Anh Lạc lại còn thích em của nàng?"

Bỗng chốc trầm mặc.

"Có thể là..." Nhân sĩ biết chuyện sờ sờ trán, nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do nào.


Phó Hằng cảm thấy tất cả mọi người bên cạnh mình đều phản bội hắn.

Tỷ tỷ không nghe mình chân thành khuyến cáo, vẫn như cũ cùng Ngụy Anh Lạc dính chung một chỗ thì thôi đi, ngay cả Hải Lan Sát cũng không kịp chờ đợi vội muốn giao hảo với Ngụy Anh Lạc.

Đáng hận nhất chính là còn suốt ngày khoe khoang trước mặt hắn, khoe đến da đầu hắn tê dại.

Nếu nói Phó Hằng rất thích Ngụy Anh Lạc hay sao đó thì cũng không hẳn, ban đầu chẳng qua mới đến giai đoạn có hảo cảm, đã lập tức bị cử động trời đánh của Ngụy Anh Lạc bóp chết từ trong nôi, sở dĩ nhớ mãi không quên như vậy, vẫn là bởi vì bị mất thể diện nên trong lòng không phục mà thôi.

Cái này đại khái là lòng tự ái của con trai quấy phá.

Càng huống chi Phó Hằng bây giờ vừa nhìn thấy Ngụy Anh Lạc liền phiền, một chút cũng không muốn nàng làm tỷ phu của mình.

À không đúng, là tẩu tử.

Phó Hằng nghiêm túc hồi tưởng lại hình ảnh thường ngày của tỷ tỷ nhà mình, đem so sánh một chút với Ngụy Anh Lạc, tâm tình càng thêm bi thống.

Tuyệt đối không thể tiện nghi tên lừa gạt Ngụy Anh Lạc!


Phó Dung Âm cảm thấy Ngụy Anh Lạc dạo này trở nên rất kỳ quái.

Sói con thường ngày hận không thể 25/24 kề cận bản thân, gần đây dường như lúc nào cũng kiếm đủ cớ để xin nghỉ.

Nhất là mấy cái cớ kia còn vô cùng nhảm nhí.

Người khỏe như vâm mà nói bị bệnh thì thôi cũng được đi, Phó Dung Âm sống lâu như vậy chưa bao giờ gặp nữ hài tử nào lại có thể có kỳ kinh nguyệt đến hai tuần.

Điều này làm cho Phó Dung Âm hoài nghi bản thân sâu sắc, không biết có phải nàng làm thầy không đủ tốt hay không.

Cho đến khi bạn học cùng lớp lon ton tới hỏi nàng có biết chuyện gần đây Ngụy Anh Lạc và Phó Hằng hẹn hò hay không, Phó Dung Âm mới bừng tỉnh hiểu ra.

Xem ra đúng là nàng hiểu lầm. Cũng phải, cái tính của Phó Hằng cùng với Anh Lạc ngược lại cũng coi như xứng đôi.

Trong lòng Phó Dung Âm có chút vui vẻ đồng thời lại khó tránh khỏi có điểm tâm tắc.


Đã qua rất nhiều ngày kể từ lúc Ngụy Anh Lạc chặn miệng được Phó Hằng.

Nói chính xác là sau khi Ngụy Anh Lạc phát hiện Phó Hằng có tâm tư muốn gây chuyện, liền lấy ra khí thế tiểu bá vương, trước uy hiếp sau dụ dỗ, từ từ mưu đồ hơn nửa tháng, cuối cùng để cho Phó Hằng tin tưởng Ngụy Anh Lạc đối chị hắn một tấm chân tình.

Sau chuyện này Ngụy Anh Lạc vô cùng hối hận cái não cá vàng của mình, đối tượng nàng muốn công lược chính là Phó Dung Âm chứ không phải là Phó Hằng, tại sao phải để hắn tin tưởng nàng thật lòng làm cái rắm gì.

Đem loại tiểu tử thúi thích tìm đường chết này đánh cho một trận không phải liền ngoan ngoãn biết điều sao?

Nhất là đến thời điểm nàng muốn làm lại từ đầu hóa thân thành cún con cùng Phó Dung Âm khanh khanh ta ta mà không có Phó Hằng quấy nhiễu, lại phát hiện đối phương thái độ cổ quái, đáy lòng chợt rét.

"Anh Lạc, tuy nói yêu sớm không tốt, nhưng chị cũng không phải phụ huynh hà khắc, em và Phó Hằng chỉ cần chú ý chừng mực, không ảnh hưởng thành tích học tập, chị có thể mở một mắt nhắm một mắt."

Phó Dung Âm nói xong, lại chậm rãi quét mắt bảng chữ mẫu có vẻ viết khá nghiêm túc của Ngụy Anh Lạc: "Nhưng mà chữ thì phải tiếp tục luyện."

Ngụy Anh Lạc cảm thấy có gì sai sai, nàng không kịp suy nghĩ sâu xa, liền nhanh chóng bày ra một gương mặt nhìn muốn đáng thương bao nhiêu liền đáng thương bấy nhiêu: "Dung Âm, chị không cần em nữa sao?"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...