[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca

Chương 8: Sư muội của sư phụ



Thời gian ngược dòng đến bảy ngày trước.

Thục Thận rời nhà cùng Trân Nhi dừng chân tại nhà trọ thành Vĩnh Hưng, ở trong phòng nghỉ ngơi tới chiều mới xuống lầu dùng cơm trưa. Chọn một góc dựa ngồi xuống, vốn dĩ hết thảy yên ổn vô sự, nhưng ngay khi các nàng dùng cơm xong chuẩn bị trở về phòng, một nam tử chắn ở phía trước mặt. Thục Thận cau mày, Trân Nhi thấy rõ người tới thì hơi cảm thấy kinh ngạc, người này chính là nam tử buổi trưa gặp mặt trên hành lang.

"Thật là trùng hợp, lại gặp mặt rồi"

Nam tử kia chào hỏi Trân Nhi, Trân Nhi bởi vì đại tiểu thư ở bên cạnh không dám đáp lời.

"Quen nhau sao?" Thục Thận hỏi.

Nam tử kia thoáng đánh giá một phen, liền quay mặt sang hướng Thục Thận, hơi hành lễ: "Tại hạ cũng chỉ mới nhận biết vị cô nương này, bởi vì tại hạ không cẩn thận rơi túi, là vị cô nương này nhặt được."

Thục Thận nghe căn nguyên, không cảm thấy có vấn đề gì, liền gật đầu một cái chuẩn bị về phòng.

"Đợi đã."

Thục Thận dừng bước, nghi hoặc nhìn nam nhân này, không biết hắn còn muốn làm gì.

"Còn có việc?"

"Tại hạ Viên Xuân Vọng, để tỏ lòng biết ơn, bữa cơm này của hai vị cô nương hãy để cho ta phụ trách đi, coi như tạ lễ." Viên Xuân Vọng thành khẩn nói.

Nếu đặt ở dĩ vãng, đừng nói một bữa cơm, cho dù mua cả nhà trọ nàng cũng sẽ không nhíu chân mày dù chỉ một cái, nhưng bây giờ hai người các nàng đang thiếu hụt tiền tài, có thể tiết kiệm chừng nào hay chừng nấy.

"Vậy thì cám ơn."

Thục Thận vừa nói vừa dự định rời khỏi, Viên Xuân Vọng lại mở miệng.

"Không biết tại hạ có thể cùng vị cô nương này trò chuyện đôi câu hay không?" Viên Xuân Vọng chỉ Trân Nhi nói.

Đột nhiên bị điểm tên Trân Nhi có chút sợ hãi nhìn Thục Thận, quả nhiên người nọ đã nhíu mi, tỏ rõ nàng không vui.

"Không biết các hạ tìm nha hoàn nhà ta có chuyện gì?"

Thục Thận khẽ nhếch mi, quan sát người tên Viên Xuân Vọng.

Viên Xuân Vọng kia bị hỏi có chút ngại ngùng cúi đầu xuống, cái này bảo hắn nói như thế nào, chẳng lẽ muốn hắn nói thẳng ta coi trọng nha hoàn nhà ngươi muốn cùng nàng trò chuyện mấy câu?

Thục Thận nhìn biểu cảm của hắn thấy có chút buồn cười, nhưng mà thôi, chỉ cần không phải âm mưu gì, nàng sẽ không có ý ngăn trở, hơn nữa Trân Nhi nhà nàng cũng đến tuổi gả chồng rồi.

"Được rồi." Thục Thận gật đầu đáp ứng, Viên Xuân Vọng kia đang định cao hứng lại nghe Thục Thận nói: "Có điều không thể ra khỏi nhà trọ, dẫu sao cũng không quen."

Thục Thận nói xong, thấy Viên Xuân Vọng gật đầu một cái, mới thoáng yên tâm, dặn dò Trân Nhi đôi câu liền một mình trở về phòng.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, Viên Xuân Vọng mời Trân Nhi đến ngồi xuống chỗ ngồi ban nãy.

Còn lại hai người đơn độc ở chung, nhưng nhất thời lại không nói gì. Viên Xuân Vọng vì để hóa giải không khí ngột ngạt, hỏi nguyên do Trân Nhi tới đây. Có thể là đầu óc mê muội, Trân Nhi lại không chút nào giữ lại đem thân phận các nàng nói cho người trước mắt, hơn nữa ngay cả mục đích cũng nói ra.

Thời điểm Viên Xuân Vọng kia nghe được Thục Thận đang tìm Hoằng Lịch, cố ý lộ ra biểu tình kinh ngạc, chọc Trân Nhi nghi hoặc không thôi.

"Viên đại ca, làm sao vậy?"

"Không giấu Trân Nhi cô nương, tại hạ vừa vặn hai ngày trước từng gặp qua hắn."

Trân Nhi nghe xong trong lòng cũng hưng phấn không thôi, nếu nói tin tức này cho đại tiểu thư, vậy còn không phải đại hỷ sao?

"Viên đại ca có biết hắn bây giờ ở đâu không?"

Viên Xuân Vọng giả vờ khổ sở nói, "Ta và hắn cũng chỉ gặp qua một lần, lúc ấy Triêu Lâm tửu lầu hình như đang làm hoạt động đoán câu đố gì đó, nói là đoán trúng miễn phí vào ở một đêm, ta cũng đi góp náo nhiệt, chính là vào lúc đó gặp vị công tử nhà ngươi, bởi vì hắn hiển lộ tài văn chương xuất chúng, trở thành khách trọ may mắn ngày đó, cho nên ta có mấy phần ấn tượng với hắn, muốn có ý kết giao nên đã cùng hắn trò chuyện đôi câu." Viên Xuân Vọng dừng lại, nhấp một hớp trà nóng mới tiếp tục nói: "Ta và hắn mới gặp mà như đã quen từ lâu, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, một mực hàn huyên tới đêm khuya mới cáo từ."

"Vậy sau đó huynh có từng gặp lại hắn hay không?"

Viên Xuân Vọng lắc lắc đầu nói: "Trước khi rời đi, hắn có nói với ta ngày hôm sau sẽ rời khỏi Vĩnh Hưng, hình như nói là muốn đi đến nơi nào đó, đúng, Xuân Thành! Hắn nói với ta muốn đi Xuân Thành."

Trân Nhi nghe được, cao hứng đứng lên: "Viên đại ca, vậy để ta đi nói cho đại tiểu thư." Trân Nhi nói xong liền xoay người dự định lên lầu, chợt nghĩ đến cái gì, có chút xấu hổ nhìn Viên Xuân Vọng nói: "Trân Nhi có một yêu cầu quá đáng."

"Cô nương cứ nói." Viên Xuân Vọng ngược lại không ngại.

"Có thể làm phiền huynh dẫn chúng ta đi Xuân Thành hay không?"

Viên Xuân Vọng giả vờ khó xử suy tính một lát sau, có chút miễn cưỡng gật đầu."Được rồi, vậy tại hạ sẽ theo hai người đi vậy."

Trân Nhi cảm thấy hôm nay thật quá may mắn, không kịp chờ đợi chạy lên lầu, đem đại khái sự việc nói cho Thục Thận. Thục Thận vốn dĩ còn hoài nghi, bất quá nghe Viên Xuân Vọng kia nói không chút sơ hở nào liền cũng tháo xuống phòng bị, cứ như vậy, ba người vào sáng sớm hôm sau lên đường đến Xuân Thành, cho đến khi tới ở nhà trọ này rồi bị bắt trói, mới ý thức được mắc bẫy. Cũng trùng hợp là nhà trọ mà đoàn người Dung Âm đến.

Thời gian trở lại hiện tại, Lương Hoa cùng Thục Thận mang hai huynh đệ Chiêu Nhiên lên đường chạy đến Mạch Vân Cung. Không có gì trở ngại, gặp được Minh Ngọc. Minh Ngọc không bao giờ làm ăn lỗ vốn, quan sát Lương Hoa một phen, cũng mở miệng báo cho hắn tiền xem bệnh. Lương Hoa có chút khó xử nhìn Minh Ngọc, bản thân lần này ra cửa, tiền tài mang theo cơ hồ đều dùng vào chuyện tìm tỷ tỷ, giờ phút này trừ chút ngân lượng chi tiêu thường ngày, thật đúng là nhất thời không cầm ra được tiền xem bệnh.

"Có thể cứu chữa hai vị thủ hạ của ta trước hay không? Chuyện đột nhiên xảy ra, nhất thời không mang nhiều ngân lượng như vậy." Lương Hoa có chút khó xử mở miệng.

"Vậy sao được, ngươi nghĩ Mạch Vân Cung chúng ta là địa phương hành thiện tích đức sao?" San Kỳ ở một bên lập tức cự tuyệt, lần này Minh Ngọc ngược lại không ngăn cản nàng.

"Chỉ là mấy trăm lượng bạc, ngươi còn sợ chúng ta quỵt nợ sao?" Thục Thận có chút tức giận, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

"Ồ, tiền muôn bạc biển như vậy, đến mấy trăm lượng bạc đều cầm không ra, còn không biết ngượng ở đây oai phong?" San Kỳ không ăn bài này, khinh bỉ trở lại.

Lương Hoa bất đắc dĩ kéo Thục Thận ra sau, xin lỗi nói: "Xin lỗi, gia tỷ thất lễ. Mong các vị cứu chữa hai thủ hạ của ta trước, cho ta bốn ngày, ta nhất định lấy ngân lượng tới trả hết tiền xem bệnh."

Minh Ngọc kỳ thực cũng chỉ là nhắc nhở Lương Hoa, cho dù là Trân Châu để hắn tới, bạc này nên thu vẫn phải thu. Không phải là muốn khó dễ hắn, gật đầu một cái, để cho Mai Lan đã sớm đợi ngoài nhà đi tìm Hải Lam đến mang bọn họ đi.


Đoàn người Dung Âm mua sắm những thứ cần thiết xong, một lần nữa tìm nhà trọ ngủ lại, không có chuyện trọng yếu, nên cũng không sốt ruột chạy về Mạch Vân Cung.

Đêm đến, trong phòng Dung Âm, Tiểu Ngôn đang chú tâm nghe sư phụ nói với mình vài điều dược lý đơn giản, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Vốn cho rằng là Trân Châu hoặc Tái Du, Tiểu Ngôn nhìn sư phụ, thấy nàng gật đầu liền đứng dậy đi mở cửa, chỉ là ngoài nhà lại đứng một nữ nhân xa lạ, nữ nhân này rất đẹp, nhưng lại khác với sư phụ, người này giống như không lúc nào không tản ra mị lực, để cho người cảm thấy nguy hiểm lại mê luyến!

Dung Âm thấy Tiểu Ngôn chậm chạp không có động tác, liền mở miệng gọi nàng.

"Ngôn Nhi?"

Nghe tiếng của sư phụ, Tiểu Ngôn mới hoàn hồn lại. Từ cửa phòng lui ra, để cho sư phụ có thể nhìn thấy nữ nhân bên ngoài.

"Cao Ninh Hinh!?"

Người tới chính là Cao Ninh Hinh, chỉ thấy nàng cười gian xảo đi đến trước mặt Dung Âm, tiến tới bên tai Dung Âm dùng âm lượng vừa vặn ba người đều có thể nghe được nói: "Sư tỷ, có còn nhớ Hinh Nhi?"

Thấy rõ người tới, Dung Âm có chút bất ngờ lại có chút kinh ngạc, bất quá tật xấu thích giở trò của Cao Ninh Hinh thật đúng là không thay đổi chút nào.

"Hóa ra là sư muội của sư phụ a?" Tiểu Ngôn có chút nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ.

Dung Âm lại đẩy thân thể đang xích đến gần của Cao Ninh Hinh một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Không quy củ."

"Sư tỷ vẫn hệt như trước đây, chẳng thú vị gì cả." Cao Ninh Hinh không có vấn đề gì buông tay một cái, ngồi ở bên cạnh Dung Âm, tự mình rót ly trà.

"Ngươi tới làm gì?!" Dung Âm lúc này mới nhớ ra, tại sao Cao Ninh Hinh đột nhiên xuất hiện?

"Sư tỷ thật là lạnh nhạt, tốt xấu gì Hinh Nhi cũng cứu đệ tử kia của ngươi một mạng!"

Nghe nàng nhắc tới như vậy, Dung Âm mới hơi bừng tỉnh hiểu ra, cởi bỏ nghi hoặc trong lòng.

"Cảm ơn."

Dung Âm từ trong thâm tâm cảm ơn, bất quá cảm ơn thì cảm ơn, nàng rốt cuộc vẫn không muốn cùng Cao Ninh Hinh có qua lại gì.

Khóe miệng Cao Ninh Hinh cong lên một chút tiếu ý, mượn động tác uống trà nhìn về phía Tiểu Ngôn còn ở cửa, cười gian nói: "Đã lâu không gặp, sư tỷ từ lúc nào có thêm một thiếp thân... Ừ... thiếp thân nha hoàn?"

Quả nhiên, Dung Âm vừa nghe, liền nhíu lại lông mày đẹp, lạnh lùng mở miệng nói: "Chớ nói nhảm, Tiểu Ngôn là đồ đệ ta!"

"Ra là đồ đệ a..."

"Cao Ninh Hinh, nếu không có chuyện gì ngươi có thể đi!" Lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.

Cao Ninh Hinh không thành vấn đề đứng dậy, dù sao những người này vẫn luôn không muốn gặp bản thân, bản thân cũng đã quen. Đi tới bên cạnh Tiểu Ngôn, lại nổi lên ý trêu ghẹo, cúi người tiến lên ở bên tai Tiểu Ngôn nói mấy câu, sau đó tâm tình tốt ra khỏi phòng, Tiểu Ngôn thì lại mặt xấu hổ đưa mắt nhìn Cao Ninh Hinh rời khỏi.

Dung Âm lo lắng nhìn Tiểu Ngôn, không biết Cao Ninh Hinh cùng Tiểu Ngôn nói gì.

Càng làm nàng lo lắng hơn là, Tiểu Ngôn đúng lúc đó xoay người nhìn về phía nàng, nhưng bởi vì tầm mắt gặp nhau, Tiểu Ngôn mắc cỡ đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn sư phụ.

Dung Âm không biết Cao Ninh Hinh nói gì, nhưng mà biểu tình của Tiểu Ngôn làm cho nàng không thể không đoán, sư muội này trước nay đều không đứng đắn, Tiểu Ngôn hiện tại chẳng qua mới mười lăm tuổi, nào chịu nổi Cao Ninh Hinh trêu đùa?

"Ngôn Nhi, tới đây."

Vốn dĩ quan tâm, mở miệng lại bỗng dưng mang theo tức giận bên trong, nhìn Tiểu Ngôn vẻ mặt sợ hãi lại chần chờ đến gần mình, để cho Dung Âm hối hận không thôi. Có chút ảo não lại có chút tự trách.

"Không cần để ý lời cô ta nói." Mặc dù không biết nói gì, bất quá Dung Âm vẫn quan tâm mở miệng nhắc nhở.

Thấy Tiểu Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, Dung Âm mới thoáng yên tâm.

"Trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ trở về."

Tiểu Ngôn nghe Dung Âm nói xong lại không có động tác, Dung Âm nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Ngôn lại lắc đầu một cái, kéo tay áo nàng không muốn buông ra.

"Hm?" Tiểu Ngôn kỳ quái khiến cho Dung Âm nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn nàng.

Tiểu Ngôn lắc đầu, chỉ giường sau lưng Dung Âm, đôi mắt mong đợi nhìn sư phụ nhà nàng.

Dung Âm cuối cùng hiểu ra, lại có chút khó xử, đoán chừng Ngôn Nhi là bởi vì chuyện ban ngày nên có chút sợ hãi, muốn mình ở cùng nàng. Sau khi suy tư một hồi, thỏa hiệp lại hết cách hướng về phía đồ đệ bảo bối gật đầu một cái coi như đáp ứng.

Tiểu Ngôn không thể nghi ngờ là rất vui vẻ, hai tay ôm chặt khuỷu tay sư phụ, ở trong đêm đông nâng lên một nụ cười làm cho Dung Âm ấm áp trong lòng.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: Tối +1ch

Chương trước Chương tiếp
Loading...