[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca

Chương 7: Nghi hoặc



Ba ngày trước trời đổ một trận tuyết, Mạch Vân Cung trở thành một đạo phong cảnh tịnh lệ, chỉ là sự vật tốt đẹp bao giờ cũng tới vội vàng đi cũng vội vàng, ban đêm ngày thứ ba, một trận mưa lớn rửa trôi đi toàn bộ tuyết cảnh vốn đã dư lại không nhiều, chỉ còn lại giá rét thấu xương.

Tiểu Ngôn đi tới Mạch Vân Cung đã hơn nửa tháng, quần áo ít đến đáng thương, thân là sư phụ Dung Âm cuối cùng nhớ ra nên mua thêm cho nàng vài cái áo dày, đêm hôm qua quyết định ngày mai mang tiểu đồ đệ xuống núi một hôm, không ngờ, tin tức này làm Tiểu Ngôn vui đến hỏng, cả đêm hưng phấn đổi lấy ngày tiếp theo đội hai vành mắt đen theo bên cạnh sư phụ.

Ở ngoài sơn môn Dung Âm đứng chờ Trân Châu cùng Tái Du, nhìn Tiểu Ngôn mặt đầy ngái ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, gỡ xuống khăn cổ của mình đeo lên cho Tiểu Ngôn, mới thoáng an tâm.

Tiểu Ngôn đưa mắt nhìn, trong mắt hiển lộ cảm động, khăn trên cổ còn dư lại hơi ấm của sư phụ cùng mùi hương chỉ thuộc về nàng, Tiểu Ngôn có chút mê muội.

"Cung chủ."

Thầy trò hai người theo tiếng nhìn lại, là Tái Du dắt xe ngựa đi ra, phía sau là Trân Châu.

Trân Châu vừa đi vào, theo thói quen trừng mắt Tiểu Ngôn một cái, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cẩn thận nhìn một chút, khăn trên cổ Tiểu Ngôn không phải là của cung chủ sao?! Tức giận thì tức giận, Trân Châu không do dự cởi xuống khăn cổ của mình đưa cho Dung Âm nói: "Cung chủ, trời lạnh, ngươi dùng của đệ tử đi."

Dung Âm lại cười lắc đầu một cái, "Không cần, đi thôi." Nói xong dắt Tiểu Ngôn lên xe ngựa. Tiểu Ngôn cảm thấy sau lưng chợt lạnh, len lén liếc mắt Trân Châu, quả nhiên, Trân Châu đang biểu tình muốn giết người nhìn mình lom lom, vội vàng quay đầu lại, chui vào buồng xe, Trân Châu sau đó cũng theo vào.

"Trân Châu, lấy chăn đưa cho ta."

Trân Châu mới vừa đi vào, Dung Âm đã phân phó nói. Từ trong bao quần áo lấy chăn mỏng ra đưa cho cung chủ, chỉ nghĩ cung chủ sợ lạnh cần sưởi ấm.

"Ngôn Nhi, qua ngồi."

Tiểu Ngôn biết Trân Châu bất mãn với mình, cho nên vào buồng xe liền ngồi ở bên phải Dung Âm. Giờ phút này nghe sư phụ gọi, vừa nhìn sắc mặt Trân Châu ngồi đối diện, vừa dè dặt cẩn thận dịch qua bên cạnh sư phụ.

Dung Âm đem người còn chưa ngồi ổn ôm vào lòng, ngay sau đó đắp mền lên người nàng, ôn nhu nói: "Đi Xuân Thành còn cần vài giờ, Ngôn Nhi cứ ngủ thêm một hồi."

Tiểu Ngôn không cần nhìn cũng biết giờ phút này có một đôi mắt phun lửa đang lừ mình, dứt khoát nghe sư phụ, ngoan ngoãn trốn vào trong ngực nàng nhắm hai mắt. Ấm áp trên người sư phụ cùng với mùi hương dịu nhẹ như có như không vây quanh, làm cho nàng cảm thấy rất u uất trong lòng, có chút sợ sệt đưa hai tay ôm lấy eo thon của sư phụ, để cho bản thân ngủ thoải mái chút. Động tác của Tiểu Ngôn làm Dung Âm sửng sốt trong chốc lát, nhưng cũng chỉ chốc lát... Vòng tay đang ôm lấy Tiểu Ngôn thoáng siết chặt hơn, mới nhẹ nhàng nhắm hai mắt giả vờ ngủ.

Trân Châu nhìn kiểu gì cũng cảm giác bản thân là dư thừa, tính toán một chút, cung chủ thích đồ đệ bảo bối này của nàng vô cùng, chỉ cần Tiểu Ngôn này quy củ, mình cũng không cần phải luôn luôn gây khó dễ nàng, nghĩ tới đây, cũng thu hồi bực bội, dứt khoát ra ngoài buồng xe ngồi với Tái Du.

Xuân Thành hôm nay tuy vừa đúng dịp họp chợ, nhưng người trên đường lại ít đến đáng thương, mưa đã ngừng, song đường phố lại tích tụ rất nhiều vũng nước lớn lớn nhỏ nhỏ, trời lạnh, người đi chợ mua bán cũng là ít lại càng ít, chỉ còn vài hàng quán tửu lâu còn mở cửa buôn bán, nhưng vẫn hơi có vẻ tiêu điều.

Xe ngựa chở Dung Âm vào thành lúc gần trưa, dừng chân trước cửa một nhà trọ.

Trong nhà trọ chỉ có vài người khách ngồi lẻ tẻ, bảo Trân Châu đi gọi chút đồ ăn, Dung Âm mới tìm chỗ trống ngồi xuống.

Ở chỗ quầy, chưởng quỹ ngừng động tác đánh bàn tính, chào hỏi Trân Châu. Từ trong tay chưởng quỹ nhận lấy thực đơn, chọn vài món cung chủ thích, đang định trở lại bên cạnh các nàng, ngoài cửa đột nhiên có thêm một người tiến vào. Trân Châu liếc mắt nhìn lại, từ cách ăn mặc, không khó nhìn ra là người nhà quan.

"Gặp qua người này chưa?!"

Người nọ đi hai ba bước tới trước quầy, đứng ở bên cạnh Trân Châu, đối mặt chưởng quỹ, mở ra giấy Tuyên Thành trong tay, phía trên bất ngờ vẽ một bức chân dung nữ tử.

"Bẩm, bẩm quan gia, tiểu nhân chưa từng thấy qua."

"Rầm!"

Chưởng quỹ vừa nói xong, quân lính kia liền một quyền đấm trên quầy.

"Còn dám tranh cãi!"

Chưởng quỹ kia đã bao giờ thấy qua cảnh này, đùi mềm nhũn, hoảng sợ quỳ dưới đất.

"Quan gia, oan uổng a, tiểu nhân thật chưa từng thấy qua."

"Hừ, ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Dẫn người tới."

Dứt lời, lại thêm một nam tử đi vào, chưởng quỹ giương mắt nhìn lên, người nọ đang áp giải tiểu nhị trong tiệm đến chỗ mình, trong mắt lóe lên vẻ bối rối.

"Nói! Giấu người ở nơi nào?"

"Ta không biết các ngươi đang nói gì!"

"Xoẹt!"

Nam tử kia dưới cơn nóng giận rút ra bội kiếm bên hông, chỉ vào trán chưởng quỹ.

"Hỏi ngươi một lần cuối cùng, người bị giấu ở nơi nào!"

Chưởng quỹ kia cắn răng không mở miệng, ngay lúc cục diện giằng co không ngã ngủ, từ màn cửa hậu viện có một nữ tử đi ra, lại là Thục Thận!

"Chiêu Nhiên!"

Nam tử mới vừa rồi còn mặt đầy phẫn nộ, nghe Thục Thận kêu hắn, kích động đến gần nàng.

"Đại tiểu thư! Có bị thương không?"

"Vô ngại, may mà có vị đại ca này xuất thủ cứu giúp." Nữ tử kia giới thiệu Tái Du từ phía sau bước ra.

Tái Du thấy nhắc đến mình, chỉ khẽ gật đầu sau đó trở lại ngồi xuống bên người cung chủ, Trân Châu luôn không có động tác cũng từ chỗ quầy quay trở lại.

"Đại tiểu thư chờ một chút, ta đi thông báo thành chủ." Chiêu Nhiên đối nữ tử kia hành lễ nói.

"Chiêu Nhiên, Trân Nhi bị bọn họ mang đi rồi!" Giọng nói Thục Thận có chút nghẹn ngào, là bản thân lỗ mãng hại Trân Nhi!

Chiêu Nhiên cau mày, hơi sắp xếp lại suy nghĩ. Như vậy xem ra, đám người này còn có đồng bọn!

Đang định xoay người lại thẩm vấn chưởng quỹ kia, Chiêu Nhiên bỗng nhiên cảm giác sau lưng ép tới một trận sát khí ác liệt, chỉ nghe Chiêu Nặc hô to "Cẩn thận!", quán tính chỉ giúp hắn tránh được yếu hại, đầu vai bị một thanh đao chém thương! Lắc mình qua một bên, cẩn thận nhìn chưởng quỹ mới vừa rồi còn giả vờ mềm yếu, giờ phút này đang tà khí cười nhìn bản thân! "Khinh địch rồi." Chiêu Nhiên thầm nghĩ. Chiêu Nặc đang muốn tới trợ giúp, đột nhiên cảm giác trên tay truyền tới một trận đau đớn, hai tay vốn đang áp giải tiểu nhị chợt thả lỏng ra. Chỗ cổ tay bị một con rắn thật nhỏ cắn, Chiêu Nặc nhịn đau đem con rắn kia quẳng ra, trong nháy mắt nhất thời cảm thấy thân thể tê dại! "Có độc!" Chiêu Nặc có chút thống khổ nhíu mày. Bên này Chiêu Nhiên cũng không chịu nổi, rất rõ ràng đao của chưởng quỹ cũng bôi độc, ý thức đã bắt đầu không nghe sai khiến, một tay chống cạnh bàn, miễn cưỡng ổn định thân thể.

Biến cố đột phát khiến cho số khách nhân vốn cũng không nhiều trong nhà trọ chạy hết ra ngoài, rất sợ rước họa vào thân. Cho nên giờ phút này bên trong chỉ còn lại đoàn người Dung Âm cộng thêm bốn người đang đối chọi cùng Thục Thận vẻ mặt kinh hoảng.

"Đại tiểu thư, đi mau!"

Một câu nói, đã xài hết chút ý thức còn dư lại của Chiêu Nhiên. Thục Thận tỉnh hồn, đang muốn xoay người chạy ra cửa sau, chỉ là chưởng quỹ cùng tiểu nhị làm sao tùy tiện bỏ qua nàng? Chưởng qũy cách nàng gần nhất hai ba bước bộ liền vọt tới bên cạnh bắt lại.

"Tái Du."

Dung Âm đột nhiên mở miệng, Tái Du không do dự phi thân tiến lên, chỉ một chiêu liền đánh ngã chưởng quỹ xuống đất. Chưởng quỹ khạc ra một búng máu, căm hận nhìn Tái Du. "Tiểu tử, ta khuyên ngươi không cần xen vào việc người khác!"

Tái Du lạnh lùng nhìn hắn: "Chủ tử có lệnh, ta chỉ là nghe lệnh mà thôi."

Trong lúc đối thoại, một con rắn như ám khí bay về phía Tái Du, chỉ là lúc còn cách Tái Du khoảng cách một bước, bị thứ gì đó đánh trúng, rơi trên mặt đất.

Tiểu nhị bên cạnh Chiêu Nặc thấy đánh lén không thành, phẫn nộ chuyển hướng ba người Dung Âm, hắn xác định ám khí kia chính là từ chỗ các nàng bay tới. Một kích không thành, hắn lấy ra chủy thủ giấu trong ống giày đâm về phía Dung Âm! Biến cố bất thình lình này làm Trân Châu có chút ứng phó không kịp, chỉ có thể liều mạng bảo hộ trước người cung chủ, Tiểu Ngôn ngồi bên cạnh Dung Âm càng thất kinh hơn ôm chặt cánh tay Dung Âm.

Tái Du há sẽ để cho hắn được như ý, lắc mình chặn lại động tác của tiểu nhị! Tiểu nhị kia còn chưa nhìn rõ động tác rút kiếm của Tái Du, trên cổ đã bị lưỡi kiếm quét qua! Trợn to đôi mắt không thể tin, thẳng tắp ngã về phía sau! Lãnh ý trong mắt Tái Du như tuyết mùa đông, không chút lưu tình, lắc người một cái đi tới trước chưởng quỹ, một kiếm xuyên tim!

"Xin cung chủ trách phạt!"

Xử lý xong hai người, Tái Du quỳ trước mặt Dung Âm. Là bản thân không cẩn thận, thiếu chút nữa hại cung chủ.

Trân Châu thấy nguy hiểm tiêu tan, mới thả lỏng.

"Ngôn Nhi? Không sao."

Dung Âm thì lại vẻ mặt lo lắng nhìn đồ đệ bị sợ ngây người, ôn nhu an ủi nàng.

Tiểu Ngôn hướng về phía sư phụ gật đầu một cái, chỉ là động tác ôm chặt cánh tay sư phụ như cũ không buông.

"Chiêu Nhiên! Chiêu Nặc!" Thục Thận kinh hô dẫn đám người Dung Âm chú ý, hai người đều nhìn về phía cung chủ, thấy nàng đứng dậy, Tái Du cùng Trân Châu bảo hộ ở hai bên đi về phía Thục Thận đang quỳ dưới đất.

"Van cầu ngươi, mau cứu bọn họ!" Thục Thận không biết bọn họ là ai, chỉ biết nam nhân này công phu rất cao, Thục Thận luống cuống tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

"Cô nương chớ vội, để cho ta xem trước một chút."

Dung Âm an ủi mở miệng, hai người này rõ ràng đều trúng độc, chỉ là nàng tạm thời không thể phán đoán là chủng loại gì.

Thục Thận nhìn nữ nhân che mặt, nước mắt lưng tròng từ bên cạnh Chiêu Nhiên lui ra một chút.

Chiêu Nặc trúng độc không khó đoán, chỉ cần chiết ra nước miếng từ con rắn trên đất, là có thể biết. Chỉ là Chiêu Nhiên này thì có chút phiền toái, nhưng cũng không phải không có cách. Bảo Trân Châu từ trong bao quần áo lấy ra hai viên Hộ Tâm Hoàn cho bọn họ ăn vào, trước khống chế không cho độc lưu thông trong máu.

"Tỷ!"

Trân Châu vừa đút bọn họ ăn, trước cửa liền truyền tới thanh âm của một nam nhân.

Thục Thận nước mắt lã chã kinh hỉ ngẩng đầu: "Tiểu Lương!"

Là Lương Hoa vẫn luôn không lộ mặt.

Lương Hoa quét mắt tình trạng nhà trọ, nhìn thấy hai huynh đệ Chiêu Nhiên cùng Chiêu Nặc đều hôn mê bất tỉnh, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, nơi này xảy ra chuyện gì?!

Thục Thận thanh âm nghẹn ngào, đem chuyện xảy ra nơi này nói đại khái một lần, sau khi Lương Hoa nghe xong chân mày nhíu chặt nhìn về phía Dung Âm. "Mong cao nhân cứu hai thuộc hạ của ta." Lương Hoa đối Dung Âm ôm quyền hành lễ nói.

Dung Âm lại lắc đầu một cái, bản thân không phải cao nhân gì cả. "Cứu bọn họ cũng không phải việc khó, ngươi đưa bọn họ đến Mạch Vân Cung đi, nếu có người hỏi tới, cứ nói là... là Trân Châu bảo các ngươi tới."

"Mạch Vân Cung?" Lương Hoa từng nghe nói, người ở Mạch Vân Cung đều y thuật tinh xảo, cung chủ ở đó nghe y thuật đồn càng xuất thần hơn, mà người trước mặt cùng Mạch Vân Cung có quan hệ gì?

"Ừ, ngươi ra khỏi cửa thành đi thẳng về phía nam là được."

Lương Hoa không do dự nữa, cảm kích thi lễ người nọ, gọi Thục Thận, liền lần lượt đem hai người cõng lên xe ngựa đến Mạch Vân Cung.

"Cung chủ, chúng ta cũng mau rời khỏi nơi này đi, tránh chọc tới phiền toái không cần thiết."

Bên trong nhà trọ đột nhiên bày hai cỗ thi thể, nếu như bị lính tuần tra phát hiện, khó tránh phải lên quan phủ lượn một vòng.

Dung Âm đồng ý gật đầu, bốn người mới đi về phía hậu viện.

Trong xe ngựa, Dung Âm vẫn luôn không lên tiếng, Tiểu Ngôn cũng không có động tác. Dung Âm còn đang nghi hoặc, rốt cuộc là ai cứu Tái Du! Lúc ấy chỉ có Tiểu Ngôn cùng Trân Châu ở bên, khách nhân đã sớm chạy ra ngoài... Nghĩ tới đây, Dung Âm tỉ mỉ nhìn viên đá trong lòng bàn tay, chính là viên đá nhỏ này đánh trúng con rắn kia, miễn cho Tái Du bị đánh lén.

Cánh tay đột nhiên ấm áp, để cho Dung Âm ghé mắt nhìn. Tiểu Ngôn mặt đầy lo lắng nhìn nàng.

"Sư phụ không sao, chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông." Ôn nhu nói.

Tiểu Ngôn cái hiểu cái không gật đầu một cái, từ trong tay sư phụ lấy đi cục đá kia, ném ra khỏi cửa xe.

Bị động tác của Tiểu Ngôn làm kinh ngạc một hồi, Dung Âm ngay sau đó cưng chiều cười nói: "Được, sư phụ không nghĩ nữa. Sư phụ mang Ngôn Nhi đi mua đồ được không?"

Cuối cùng, Tiểu Ngôn bày ra một nụ cười vui vẻ, hướng về phía sư phụ gật đầu một cái, diễn tả vui mừng.

Dung Âm cưng chiều sờ đầu nàng, nhưng trong lòng nghĩ lại là, mặc dù không biết ai cứu Tái Du, bất quá nếu người này đã xuất thủ cứu giúp, vậy tạm thời không phải địch nhân, cho nên bản thân cũng không cần phải nghĩ nhiều. Suy nghĩ minh bạch, liền không lại xoắn xuýt chuyện này nữa.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: Thêm 1 chương vì VN vô địch !!!!!!!!

  °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° 

Chương trước Chương tiếp
Loading...