[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca
Chương 9: Vô tình gặp lại
Sáng sớm, Lương Hoa dặn dò Thục Thận xong liền đứng dậy chuẩn bị đi lấy ngân lượng, ít nhiều vẫn có chút không yên lòng gia tỷ, nơi này không thể muốn làm gì thì làm như ở nhà, tính tình gia tỷ hắn hiểu, cho nên khi Thục Thận tới cửa cung tiễn hắn, hắn kiên nhẫn không phiền dặn dò gia tỷ một lần rồi mới rời đi.
Thục Thận dọc theo đường cũ trở về chiếu cố huynh đệ Chiêu Nhiên, trên đường đi qua Thừa Văn Hiên, chợt nghe bên trong truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh, thu hút nàng dừng chân ngắm nhìn."Không ngờ bên trong Mạch Vân Cung này còn có thể gặp được lớp tư thục như vậy." Thục Thận nghĩ thầm."Tiên sinh, chào buổi sáng!"Tiếng đọc sách dần dần dừng lại, học sinh quy củ đứng lên, hành lễ với tiên sinh, Thục Thận cũng quay sang, nhìn về phía tiên sinh trong miệng đám học sinh... Đợi thấy rõ mặt mũi, trong mắt Thục Thận thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ lại ở nơi này gặp được người bản thân ngày đêm tưởng nhớ---- Hoằng LịchKhông do dự, vọt đến gần: "Hoằng Lịch!", thanh âm mang chút kiềm chế cùng khẩn trương và vui sướng, không biết là sợ bản thân đem hắn dọa chạy, hay là sợ đây chỉ là một tràng mộng đẹp.Trong lòng Hoằng Lịch lộp bộp một chút, vì sao Thục Thận lại xuất hiện ở nơi này? Không thể tin nhìn người càng lúc càng gần, mày rậm nhíu chặt, nhìn thấy trên mặt Thục Thận tràn đầy nước mắt, trong lòng một trận quặn đau, vẫn như cũ mặt không biểu tình lạnh lùng mở miệng: "Cô tới đây làm gì?"Ảo tưởng ấm áp lâu ngày gặp lại, lại không đỡ nổi chất vấn lãnh đạm của Hoằng Lịch, mơ mộng tốt đẹp cũng theo đó bể tan tành."Ta..." Lúc không gặp được trong lòng có rất nhiều lời muốn cùng hắn nói, nhưng mà, hiện tại một câu cũng không cách nào thốt ra khỏi miệng, hai bên nhìn nhau, nhất thời yên lặng.Các đệ tử trong sảnh giờ phút này có hơi ồn ào, mở đôi mắt tò mò nhìn hai người, mỗi người đều có suy đoán riêng."Tiên sinh?" Một người đệ tử ngồi ở hàng trước nghi hoặc gọi hắn, để cho Hoằng Lịch hoàn hồn, trấn an học sinh đang rộn ràng, dắt Thục Thận ra một góc hẻo lánh."Tôi không biết tại sao cô lại tới nơi này, nhưng tôi hy vọng cô coi như chưa từng gặp tôi, làm xong chuyện mình liền rời đi." Vô tình hệt như lúc hắn rời đi, lại một lần nữa đem Thục Thận cự tuyệt ngoài cửa lòng.Thục Thận thu lại nước mắt, tự giễu lại không cam tâm cười lạnh nói: "Hoằng Lịch, lòng ngươi rốt cuộc làm bằng cái gì?"Thục Thận như vậy, làm cho Hoằng Lịch không cách nào đáp lời, chỉ là tôn nghiêm cuối cùng của bản thân không cho phép hắn nảy sinh thương xót với nàng, xoay người, không nhìn ánh mắt nàng tràn đầy vết thương."Chẳng lẽ trong lòng ngươi thật sự không quan tâm ta dù chỉ một chút sao? Cho dù hôm nay ta chết ở chỗ này ngươi cũng không nguyện ý nhìn ta một lần phải không?!" Thục Thận chịu đủ rồi, nàng biết, thân phận của mình làm trong lòng Hoằng Lịch có ngăn cách, nhưng mà vậy thì thế nào, bản thân thật lòng yêu hắn còn chưa đủ sao? Một mực theo đuổi những thứ hư ảo có ích lợi gì, nàng không hiểu!Lại một hồi trầm mặc, Thục Thận hòa hoãn lại tâm tình đã sắp đến bờ vực tan vỡ, hít thở sâu, một lần nữa lạnh lùng mở miệng: "Ta bất kể ngươi hiện tại nghĩ như thế nào, nhưng mà Hoằng Lịch ta nói cho ngươi, trừ phi ta chết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chạy trốn khỏi ta!" Dứt lời, gương mặt kia không còn tìm ra một tia nhu nhược nào nữa, chỉ có kiên định sau khi quyết định."Thục Thận! Cô có thể thông minh một chút hay không? Tôi chỉ là một thư sinh nghèo, tôi chỉ muốn an phận ở chỗ này dạy học, thu hồi tình cảm tự cho là đúng kia của cô có được hay không?" Rốt cục vẫn không thể nhịn được, Hoằng Lịch tức giận hung hăng xoay người lại."Ngươi muốn dạy học, ngươi muốn an phận làm một tiên sinh ta cũng không có ý kiến, cho dù ngươi nói ngươi muốn làm ruộng đốn củi trôi qua cuộc sống đơn giản ta cũng không có ý kiến, nhưng mà ngươi tại sao cứ nhất định muốn đẩy ta ra?"Nghe Thục Thận nói, trong tim Hoằng Lịch như có dòng nước ấm đảo qua, lại vẫn lãnh đạm nói: "Tôi không muốn nói nhiều, nếu tôi đã lựa chọn ở lại thì sẽ luôn luôn ở lại chỗ này, học sinh còn đang chờ tôi, cô tự nhiên đi!" Nói xong, không quay đầu lại đi tới Thừa Văn Hiên."Chỉ cần ngươi còn ở nơi này, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi!" Nhìn bóng lưng tuyệt tình của Hoằng Lịch, Thục Thận có chút cuồng loạn hướng về phía người nọ hét.....
Tiếng vó ngựa lộc cộc cùng thanh âm bánh xe lăn lốc cốc chậm chạp chạy trong đường mòn của khu rừng, nữ tử bên cạnh người lái xe mặt cười tươi như hoa, ở trong sáng sớm trời đông giá rét, để cho trong lòng nam tử nhộn nhạo một luồng hơi ấm."Tái Du." Nữ tử kia gọi nhỏ."Ừm.""Toàn Tái Du.""Ừm?""Hay là kêu ngươi Tiểu Toàn Tử đi?"Nam tử kia liếc mắt nữ tử bên cạnh một cái, biểu hiện bất mãn."Trân Châu.""Sao?""Không có gì..."Nữ tử kia nghẹo đầu, trong mắt tràn ra ý cười."Ngươi nói xem chúng ta kiếp trước có phải có thù không?" Trân Châu chống đầu, mắt nhìn phía trước, qua loa hỏi."Là ý gì?" Tái Du vừa chú tâm đánh xe ngựa, vừa đáp lại vấn đề kỳ quái của Trân Châu."Nếu không chúng ta tại sao lúc nào cũng chưa nói được mấy câu đã cãi vã?"Tái Du lại phát ra một tiếng cười, từ chối cho ý kiến với vấn đề của Trân Châu.Trong buồng xe, Tiểu Ngôn sáng sớm lộ vẻ hưng phấn quá mức, lại làm khó Dung Âm có chút buồn ngủ."Ngôn Nhi!" Thoáng nghiêm túc mở miệng, ngăn lại người đồ đệ tinh lực thịnh vượng này, rõ ràng chỉ là một buồng xe nhỏ hẹp, Tiểu Ngôn cũng có thể chơi đùa đủ kiểu, từ bên trái ngồi đến bên phải, lại từ bên phải ngồi đến bên trái, thi thoảng lại mở cửa sổ nhìn một chút phong cảnh bên ngoài...Tiểu Ngôn nghe tiếng lập tức đổi ngoan ngoãn, đêm qua là đêm ngủ an ổn thoải mái nhất từ lúc sinh ra tới nay."Qua ngồi." Nhìn đồ đệ tươi cười đầy mặt, Dung Âm hơi bĩu môi mở miệng.Tiểu Ngôn nghi hoặc ngồi đến bên cạnh, không biết sư phụ làm sao vậy."Để cho sư phụ dựa một hồi." Nói xong, Dung Âm đã đem đầu khẽ tựa vào trên vai Tiểu Ngôn, động tác đột nhiên của Dung Âm, để cho Tiểu Ngôn căng thẳng cứng người, không dám lộn xộn. Cứ như vậy luôn luôn kiềm giữ đến cửa Mạch Vân Cung mới cẩn thận lắc tỉnh sư phụ. Vừa xoa tay trái đã tê dại, vừa ngắm biểu tình tỉnh táo trên mặt sư phụ, không biết nên làm thế nào cho phải.Vốn cho rằng sau khi sư phụ tỉnh lại sẽ quan tâm mình đôi câu, nhưng sư phụ trừ ý cười khó hiểu bên khóe miệng, liền không còn phản ứng gì khác, trong lòng nhất thời cảm thấy ủy khuất. Song cũng chỉ có thể đi theo sau lưng sư phụ xuống xe ngựa."Cung chủ, đệ tử đi xuống trước."Tái Du nói xong, thấy Dung Âm gật đầu, liền tự dắt xe ngựa rời khỏi."Cung chủ, đệ tử đi cùng Tái Du." Trân Châu nhìn Tái Du rời khỏi có chút nóng nảy mở miệng, không chờ Dung Âm gật đầu đã tự đi theo.Còn lại hai thầy trò, cùng nhau đi tới Trường Xuân Các.Tiểu Ngôn có thể cảm giác được sư phụ hôm nay rất kỳ quái, ừ, cũng chỉ là kỳ quái. Chủ động cầm bàn tay có chút lạnh băng của sư phụ, an tĩnh đi theo bên cạnh nàng, một đường không nói gì."Cung chủ."Trên đường đi qua Thừa Văn Hiên, hai người đúng dịp gặp được Hoằng Lịch mới vừa hết tiết học, Dung Âm hướng về phía Hoằng Lịch gật đầu một cái, không tính dừng lại lâu.Hoằng Lịch giương mắt nhìn hướng bóng lưng rời khỏi, tình cảm trong lòng tràn ra khóe mắt. Hoằng Lịch không phân rõ được, ngày hôm đó nảy sinh rung động trong lòng rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ chỉ vì Dung Âm nàng sao? Trong lòng tự hỏi, có chút tự giễu, bản thân luôn luôn tự xưng thanh cao, hóa ra lại là người nông cạn như vậy?Không chú ý tới Thục Thận sau lưng đứng không biết đã bao lâu, chỉ là lúc hắn xoay người, trong lòng có chút hỗn loạn cùng chột dạ, cau mày, nghĩ muốn đuổi đi tâm tình kỳ quái.Thục Thận nếu còn không hiểu, vậy thì thật uổng công làm người.A, tôn nghiêm cái gì, nói năng thì hùng hồn lý lẽ, hóa ra là do trong lòng hắn đã có người khác, khó trách vô luận thế nào cũng muốn ở lại chỗ này, Hoằng Lịch, ngươi là một tên lường gạt!Đối mặt Thục Thận không nói một lời, Hoằng Lịch lần đầu tiên không đoán ra tâm tư nàng.Ngươi muốn ở lại chỗ này đúng không? Ta nhất định không cho ngươi như nguyện!Nàng muốn nói cái gì? Hoằng Lịch mắt lạnh chờ đợi, chỉ là Hoằng Lịch vẫn đã coi thường Thục Thận nữ nhân này! Có lẽ phải nói là Hoằng Lịch chưa bao giờ chân chính hiểu được Thục Thận người này!"Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, cùng ta rời khỏi đây, ta phụng bồi ngươi làm chuyện ngươi muốn làm; thứ hai, cùng ta trở về Lỗ Dương."Hoằng Lịch cau mày, tính tình tùy hứng giờ khắc này ở trên người Thục Thận hiện ra rõ rệt."Nếu tôi không chọn?""Có thể, chờ ta trở về nhất định đem Mạch Vân Cung này san thành bình địa!" Thục Thận cười nhạt."Cô dám!""A, ngươi có thể lừa ta, tại sao ta phải nhân từ?""Chuyện giữa hai ta tại sao phải liên luỵ Mạch Vân Cung?!""Hoằng Lịch, trong lòng ngươi rõ ràng nhất! Ta nói cho ngươi biết, lúc huynh đệ Chiêu Nhiên bình phục, chính là ngày ngươi đưa ra lựa chọn!" Thục Thận biết, tình cảm hèn mọn ở trước mặt Hoằng Lịch căn bản là lời nói vô căn cứ, muốn lưu lại người, có nhiều phương pháp, cần gì phải làm bản thân bị thương còn không đạt được mục đích? Giương lên một tia cười lạnh, xoay người rời đi.Lưu lại Hoằng Lịch ở trong gió lạnh, không biết phải làm sao!
Bên trong thiên phòng Trường Xuân Các, Tiểu Ngôn mặc vào y phục mới mua, vui vẻ đẩy cửa ra ngoài, có chút hưng phấn đi tới cửa phòng sư phụ, quên cả gõ cửa liền thẳng tắp xông vào, một lòng muốn sư phụ khen tặng Tiểu Ngôn không ngờ sư phụ giờ phút này chính đang tắm, chờ nàng hào hứng xông vào nội thất, quang cảnh trước mắt làm cho nàng thoắt cái đỏ bừng mặt!Dung Âm nghe tiếng động cũng bị kinh hãi, hai tay che đi xuân quang mỹ hảo trước ngực lập tức trầm vào trong nước, đợi xoay người lại phát hiện là Tiểu Ngôn, mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân thật là sơ sót quên khóa cửa."Ngôn Nhi, ngươi chờ bên ngoài đi."Nhìn ra nha đầu này đã hồng thấu mặt, trong lòng có chút buồn cười, mở miệng hóa giải lúng túng.Tiểu Ngôn cuối cùng hoàn hồn, vội vàng che gương mặt đỏ bừng trốn ra khỏi nội thất, nhưng không cách nào bình phục trái tim nhỏ bé đang bịch bịch nhảy loạn, luôn cảm thấy phòng lớn như vậy lại không có chỗ cho mình đặt chân, nàng đành phải tìm chút chuyện gì đó để làm nhằm giải trừ xấu hổ trong lòng! Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát đi tới cửa cài chốt lại. Tay vịn vào khung cửa như bị dính chặt, Tiểu Ngôn ngẩn người, trong đầu quanh quẩn cảnh tượng vừa nhìn thấy, vốn dĩ trái tim thật vất vả hòa hoãn lại mất quy luật nhảy lên.------- không cho phép suy nghĩ nữa.-------- nhưng mà sư phụ da dẻ thật tốt-------- đã nói là không cho phép suy nghĩ nữa mà.-------- nhưng mà bộ dáng sư phụ nhìn mình thật là đẹp-------- Oái! Ngươi đang suy nghĩ gì!-------- A!!! Ta không biết!Ngay lúc "hai tên" Tiểu Ngôn đang ở trong lòng tranh đấu, Dung Âm đã ăn mặc tử tế từ nội thất đi ra."Ngôn Nhi?" Vừa ra liền thấy Tiểu Ngôn đối mặt cánh cửa ngẩn người, đứa nhỏ này thật là đơn thuần hết sức.Tiểu Ngôn nghe tiếng, theo bản năng xoay người lại, hỗn loạn trong mắt còn chưa kịp xử lý.Dung Âm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nếu bản thân không nói gì, đồ đệ này sợ là sẽ mãi đờ người ra."Ừm, y phục rất vừa người."Dung Âm nói như vậy, mới để cho Tiểu Ngôn hơi quên mất lúng túng ban nãy, mục đích tới nơi này cũng một lần nữa quay lại trong trí nhớ, nghe sư phụ khen tặng, Tiểu Ngôn nhìn nàng ngọt ngào cười một tiếng."Tới đây."Dung Âm ngồi xuống, tự rót cho bản thân ly trà nóng, ấm áp thân thể.Tiểu Ngôn lại không có động tác gì, tầm mắt quét quanh phòng một lần, đi tới trước tủ sách lấy ra giấy bút rồi mới bước đến chỗ Dung Âm."Sư phụ, Ngôn Nhi không phải cố ý, xin lỗi."Dung Âm nhìn chữ viết trên giấy, sáng tỏ."Không sao, là sư phụ sơ sót quên khóa cửa." Dung Âm cười nhạt nói.Nghe sư phụ nói như vậy, Tiểu Ngôn lại nhíu mày. Tiếp tục động bút viết trên giấy: "Sư phụ về sau không thể sơ sót như vậy!"Không biết vì sao, rõ ràng chỉ viết một câu nói, Dung Âm lại bỗng dưng từ trong đó đọc ra được tức giận nhàn nhạt, có chút không hiểu nhìn nàng."Nếu hôm nay là người khác xông vào vậy phải làm sao cho phải?!" Tiểu Ngôn tiếp tục viết.Dung Âm nhìn Tiểu Ngôn nghiêm túc dặn dò mình, phụt cười ra tiếng.Thấy sư phụ dáng vẻ không thèm để ý chút nào, trong lòng càng thêm giận mà không dám nói! Trong tiềm thức nàng không hy vọng chuyện như vậy phát sinh."Được, sư phụ lần sau nhất định chú ý." Dung Âm dỗ dành tiểu đồ đệ hiếm khi tức giận này, bản thân chẳng qua là hôm nay sơ sót, càng huống chi hiện tại đang ở Mạch Vân Cung, trừ đồ đệ bảo bối này, còn ai dám xông loạn vào khuê phòng mình?Nghe sư phụ bảo đảm, Tiểu Ngôn mới yên tâm hơn chút."Nhưng mà, Ngôn Nhi hôm nay ngược lại làm cho ta nhớ ra một chuyện."Tiểu Ngôn không hiểu nhìn sư phụ, không biết nàng muốn nói gì.Dung Âm cầm lên giấy Tuyên Thành nàng mới vừa dùng nói: "Chữ này của ngươi xem ra phải luyện tập tử tế mới được." Ý trong lời không cần nói cũng biết, chữ quá xấu.Tiểu Ngôn chợt hiểu ra, ngại ngùng cúi thấp đầu rồi mới ngoan ngoãn hướng về phía sư phụ gật đầu một cái...
Thục Thận dọc theo đường cũ trở về chiếu cố huynh đệ Chiêu Nhiên, trên đường đi qua Thừa Văn Hiên, chợt nghe bên trong truyền tới tiếng đọc sách lanh lảnh, thu hút nàng dừng chân ngắm nhìn."Không ngờ bên trong Mạch Vân Cung này còn có thể gặp được lớp tư thục như vậy." Thục Thận nghĩ thầm."Tiên sinh, chào buổi sáng!"Tiếng đọc sách dần dần dừng lại, học sinh quy củ đứng lên, hành lễ với tiên sinh, Thục Thận cũng quay sang, nhìn về phía tiên sinh trong miệng đám học sinh... Đợi thấy rõ mặt mũi, trong mắt Thục Thận thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ lại ở nơi này gặp được người bản thân ngày đêm tưởng nhớ---- Hoằng LịchKhông do dự, vọt đến gần: "Hoằng Lịch!", thanh âm mang chút kiềm chế cùng khẩn trương và vui sướng, không biết là sợ bản thân đem hắn dọa chạy, hay là sợ đây chỉ là một tràng mộng đẹp.Trong lòng Hoằng Lịch lộp bộp một chút, vì sao Thục Thận lại xuất hiện ở nơi này? Không thể tin nhìn người càng lúc càng gần, mày rậm nhíu chặt, nhìn thấy trên mặt Thục Thận tràn đầy nước mắt, trong lòng một trận quặn đau, vẫn như cũ mặt không biểu tình lạnh lùng mở miệng: "Cô tới đây làm gì?"Ảo tưởng ấm áp lâu ngày gặp lại, lại không đỡ nổi chất vấn lãnh đạm của Hoằng Lịch, mơ mộng tốt đẹp cũng theo đó bể tan tành."Ta..." Lúc không gặp được trong lòng có rất nhiều lời muốn cùng hắn nói, nhưng mà, hiện tại một câu cũng không cách nào thốt ra khỏi miệng, hai bên nhìn nhau, nhất thời yên lặng.Các đệ tử trong sảnh giờ phút này có hơi ồn ào, mở đôi mắt tò mò nhìn hai người, mỗi người đều có suy đoán riêng."Tiên sinh?" Một người đệ tử ngồi ở hàng trước nghi hoặc gọi hắn, để cho Hoằng Lịch hoàn hồn, trấn an học sinh đang rộn ràng, dắt Thục Thận ra một góc hẻo lánh."Tôi không biết tại sao cô lại tới nơi này, nhưng tôi hy vọng cô coi như chưa từng gặp tôi, làm xong chuyện mình liền rời đi." Vô tình hệt như lúc hắn rời đi, lại một lần nữa đem Thục Thận cự tuyệt ngoài cửa lòng.Thục Thận thu lại nước mắt, tự giễu lại không cam tâm cười lạnh nói: "Hoằng Lịch, lòng ngươi rốt cuộc làm bằng cái gì?"Thục Thận như vậy, làm cho Hoằng Lịch không cách nào đáp lời, chỉ là tôn nghiêm cuối cùng của bản thân không cho phép hắn nảy sinh thương xót với nàng, xoay người, không nhìn ánh mắt nàng tràn đầy vết thương."Chẳng lẽ trong lòng ngươi thật sự không quan tâm ta dù chỉ một chút sao? Cho dù hôm nay ta chết ở chỗ này ngươi cũng không nguyện ý nhìn ta một lần phải không?!" Thục Thận chịu đủ rồi, nàng biết, thân phận của mình làm trong lòng Hoằng Lịch có ngăn cách, nhưng mà vậy thì thế nào, bản thân thật lòng yêu hắn còn chưa đủ sao? Một mực theo đuổi những thứ hư ảo có ích lợi gì, nàng không hiểu!Lại một hồi trầm mặc, Thục Thận hòa hoãn lại tâm tình đã sắp đến bờ vực tan vỡ, hít thở sâu, một lần nữa lạnh lùng mở miệng: "Ta bất kể ngươi hiện tại nghĩ như thế nào, nhưng mà Hoằng Lịch ta nói cho ngươi, trừ phi ta chết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chạy trốn khỏi ta!" Dứt lời, gương mặt kia không còn tìm ra một tia nhu nhược nào nữa, chỉ có kiên định sau khi quyết định."Thục Thận! Cô có thể thông minh một chút hay không? Tôi chỉ là một thư sinh nghèo, tôi chỉ muốn an phận ở chỗ này dạy học, thu hồi tình cảm tự cho là đúng kia của cô có được hay không?" Rốt cục vẫn không thể nhịn được, Hoằng Lịch tức giận hung hăng xoay người lại."Ngươi muốn dạy học, ngươi muốn an phận làm một tiên sinh ta cũng không có ý kiến, cho dù ngươi nói ngươi muốn làm ruộng đốn củi trôi qua cuộc sống đơn giản ta cũng không có ý kiến, nhưng mà ngươi tại sao cứ nhất định muốn đẩy ta ra?"Nghe Thục Thận nói, trong tim Hoằng Lịch như có dòng nước ấm đảo qua, lại vẫn lãnh đạm nói: "Tôi không muốn nói nhiều, nếu tôi đã lựa chọn ở lại thì sẽ luôn luôn ở lại chỗ này, học sinh còn đang chờ tôi, cô tự nhiên đi!" Nói xong, không quay đầu lại đi tới Thừa Văn Hiên."Chỉ cần ngươi còn ở nơi này, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi!" Nhìn bóng lưng tuyệt tình của Hoằng Lịch, Thục Thận có chút cuồng loạn hướng về phía người nọ hét.....
Tiếng vó ngựa lộc cộc cùng thanh âm bánh xe lăn lốc cốc chậm chạp chạy trong đường mòn của khu rừng, nữ tử bên cạnh người lái xe mặt cười tươi như hoa, ở trong sáng sớm trời đông giá rét, để cho trong lòng nam tử nhộn nhạo một luồng hơi ấm."Tái Du." Nữ tử kia gọi nhỏ."Ừm.""Toàn Tái Du.""Ừm?""Hay là kêu ngươi Tiểu Toàn Tử đi?"Nam tử kia liếc mắt nữ tử bên cạnh một cái, biểu hiện bất mãn."Trân Châu.""Sao?""Không có gì..."Nữ tử kia nghẹo đầu, trong mắt tràn ra ý cười."Ngươi nói xem chúng ta kiếp trước có phải có thù không?" Trân Châu chống đầu, mắt nhìn phía trước, qua loa hỏi."Là ý gì?" Tái Du vừa chú tâm đánh xe ngựa, vừa đáp lại vấn đề kỳ quái của Trân Châu."Nếu không chúng ta tại sao lúc nào cũng chưa nói được mấy câu đã cãi vã?"Tái Du lại phát ra một tiếng cười, từ chối cho ý kiến với vấn đề của Trân Châu.Trong buồng xe, Tiểu Ngôn sáng sớm lộ vẻ hưng phấn quá mức, lại làm khó Dung Âm có chút buồn ngủ."Ngôn Nhi!" Thoáng nghiêm túc mở miệng, ngăn lại người đồ đệ tinh lực thịnh vượng này, rõ ràng chỉ là một buồng xe nhỏ hẹp, Tiểu Ngôn cũng có thể chơi đùa đủ kiểu, từ bên trái ngồi đến bên phải, lại từ bên phải ngồi đến bên trái, thi thoảng lại mở cửa sổ nhìn một chút phong cảnh bên ngoài...Tiểu Ngôn nghe tiếng lập tức đổi ngoan ngoãn, đêm qua là đêm ngủ an ổn thoải mái nhất từ lúc sinh ra tới nay."Qua ngồi." Nhìn đồ đệ tươi cười đầy mặt, Dung Âm hơi bĩu môi mở miệng.Tiểu Ngôn nghi hoặc ngồi đến bên cạnh, không biết sư phụ làm sao vậy."Để cho sư phụ dựa một hồi." Nói xong, Dung Âm đã đem đầu khẽ tựa vào trên vai Tiểu Ngôn, động tác đột nhiên của Dung Âm, để cho Tiểu Ngôn căng thẳng cứng người, không dám lộn xộn. Cứ như vậy luôn luôn kiềm giữ đến cửa Mạch Vân Cung mới cẩn thận lắc tỉnh sư phụ. Vừa xoa tay trái đã tê dại, vừa ngắm biểu tình tỉnh táo trên mặt sư phụ, không biết nên làm thế nào cho phải.Vốn cho rằng sau khi sư phụ tỉnh lại sẽ quan tâm mình đôi câu, nhưng sư phụ trừ ý cười khó hiểu bên khóe miệng, liền không còn phản ứng gì khác, trong lòng nhất thời cảm thấy ủy khuất. Song cũng chỉ có thể đi theo sau lưng sư phụ xuống xe ngựa."Cung chủ, đệ tử đi xuống trước."Tái Du nói xong, thấy Dung Âm gật đầu, liền tự dắt xe ngựa rời khỏi."Cung chủ, đệ tử đi cùng Tái Du." Trân Châu nhìn Tái Du rời khỏi có chút nóng nảy mở miệng, không chờ Dung Âm gật đầu đã tự đi theo.Còn lại hai thầy trò, cùng nhau đi tới Trường Xuân Các.Tiểu Ngôn có thể cảm giác được sư phụ hôm nay rất kỳ quái, ừ, cũng chỉ là kỳ quái. Chủ động cầm bàn tay có chút lạnh băng của sư phụ, an tĩnh đi theo bên cạnh nàng, một đường không nói gì."Cung chủ."Trên đường đi qua Thừa Văn Hiên, hai người đúng dịp gặp được Hoằng Lịch mới vừa hết tiết học, Dung Âm hướng về phía Hoằng Lịch gật đầu một cái, không tính dừng lại lâu.Hoằng Lịch giương mắt nhìn hướng bóng lưng rời khỏi, tình cảm trong lòng tràn ra khóe mắt. Hoằng Lịch không phân rõ được, ngày hôm đó nảy sinh rung động trong lòng rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ chỉ vì Dung Âm nàng sao? Trong lòng tự hỏi, có chút tự giễu, bản thân luôn luôn tự xưng thanh cao, hóa ra lại là người nông cạn như vậy?Không chú ý tới Thục Thận sau lưng đứng không biết đã bao lâu, chỉ là lúc hắn xoay người, trong lòng có chút hỗn loạn cùng chột dạ, cau mày, nghĩ muốn đuổi đi tâm tình kỳ quái.Thục Thận nếu còn không hiểu, vậy thì thật uổng công làm người.A, tôn nghiêm cái gì, nói năng thì hùng hồn lý lẽ, hóa ra là do trong lòng hắn đã có người khác, khó trách vô luận thế nào cũng muốn ở lại chỗ này, Hoằng Lịch, ngươi là một tên lường gạt!Đối mặt Thục Thận không nói một lời, Hoằng Lịch lần đầu tiên không đoán ra tâm tư nàng.Ngươi muốn ở lại chỗ này đúng không? Ta nhất định không cho ngươi như nguyện!Nàng muốn nói cái gì? Hoằng Lịch mắt lạnh chờ đợi, chỉ là Hoằng Lịch vẫn đã coi thường Thục Thận nữ nhân này! Có lẽ phải nói là Hoằng Lịch chưa bao giờ chân chính hiểu được Thục Thận người này!"Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, cùng ta rời khỏi đây, ta phụng bồi ngươi làm chuyện ngươi muốn làm; thứ hai, cùng ta trở về Lỗ Dương."Hoằng Lịch cau mày, tính tình tùy hứng giờ khắc này ở trên người Thục Thận hiện ra rõ rệt."Nếu tôi không chọn?""Có thể, chờ ta trở về nhất định đem Mạch Vân Cung này san thành bình địa!" Thục Thận cười nhạt."Cô dám!""A, ngươi có thể lừa ta, tại sao ta phải nhân từ?""Chuyện giữa hai ta tại sao phải liên luỵ Mạch Vân Cung?!""Hoằng Lịch, trong lòng ngươi rõ ràng nhất! Ta nói cho ngươi biết, lúc huynh đệ Chiêu Nhiên bình phục, chính là ngày ngươi đưa ra lựa chọn!" Thục Thận biết, tình cảm hèn mọn ở trước mặt Hoằng Lịch căn bản là lời nói vô căn cứ, muốn lưu lại người, có nhiều phương pháp, cần gì phải làm bản thân bị thương còn không đạt được mục đích? Giương lên một tia cười lạnh, xoay người rời đi.Lưu lại Hoằng Lịch ở trong gió lạnh, không biết phải làm sao!
Bên trong thiên phòng Trường Xuân Các, Tiểu Ngôn mặc vào y phục mới mua, vui vẻ đẩy cửa ra ngoài, có chút hưng phấn đi tới cửa phòng sư phụ, quên cả gõ cửa liền thẳng tắp xông vào, một lòng muốn sư phụ khen tặng Tiểu Ngôn không ngờ sư phụ giờ phút này chính đang tắm, chờ nàng hào hứng xông vào nội thất, quang cảnh trước mắt làm cho nàng thoắt cái đỏ bừng mặt!Dung Âm nghe tiếng động cũng bị kinh hãi, hai tay che đi xuân quang mỹ hảo trước ngực lập tức trầm vào trong nước, đợi xoay người lại phát hiện là Tiểu Ngôn, mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân thật là sơ sót quên khóa cửa."Ngôn Nhi, ngươi chờ bên ngoài đi."Nhìn ra nha đầu này đã hồng thấu mặt, trong lòng có chút buồn cười, mở miệng hóa giải lúng túng.Tiểu Ngôn cuối cùng hoàn hồn, vội vàng che gương mặt đỏ bừng trốn ra khỏi nội thất, nhưng không cách nào bình phục trái tim nhỏ bé đang bịch bịch nhảy loạn, luôn cảm thấy phòng lớn như vậy lại không có chỗ cho mình đặt chân, nàng đành phải tìm chút chuyện gì đó để làm nhằm giải trừ xấu hổ trong lòng! Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát đi tới cửa cài chốt lại. Tay vịn vào khung cửa như bị dính chặt, Tiểu Ngôn ngẩn người, trong đầu quanh quẩn cảnh tượng vừa nhìn thấy, vốn dĩ trái tim thật vất vả hòa hoãn lại mất quy luật nhảy lên.------- không cho phép suy nghĩ nữa.-------- nhưng mà sư phụ da dẻ thật tốt-------- đã nói là không cho phép suy nghĩ nữa mà.-------- nhưng mà bộ dáng sư phụ nhìn mình thật là đẹp-------- Oái! Ngươi đang suy nghĩ gì!-------- A!!! Ta không biết!Ngay lúc "hai tên" Tiểu Ngôn đang ở trong lòng tranh đấu, Dung Âm đã ăn mặc tử tế từ nội thất đi ra."Ngôn Nhi?" Vừa ra liền thấy Tiểu Ngôn đối mặt cánh cửa ngẩn người, đứa nhỏ này thật là đơn thuần hết sức.Tiểu Ngôn nghe tiếng, theo bản năng xoay người lại, hỗn loạn trong mắt còn chưa kịp xử lý.Dung Âm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nếu bản thân không nói gì, đồ đệ này sợ là sẽ mãi đờ người ra."Ừm, y phục rất vừa người."Dung Âm nói như vậy, mới để cho Tiểu Ngôn hơi quên mất lúng túng ban nãy, mục đích tới nơi này cũng một lần nữa quay lại trong trí nhớ, nghe sư phụ khen tặng, Tiểu Ngôn nhìn nàng ngọt ngào cười một tiếng."Tới đây."Dung Âm ngồi xuống, tự rót cho bản thân ly trà nóng, ấm áp thân thể.Tiểu Ngôn lại không có động tác gì, tầm mắt quét quanh phòng một lần, đi tới trước tủ sách lấy ra giấy bút rồi mới bước đến chỗ Dung Âm."Sư phụ, Ngôn Nhi không phải cố ý, xin lỗi."Dung Âm nhìn chữ viết trên giấy, sáng tỏ."Không sao, là sư phụ sơ sót quên khóa cửa." Dung Âm cười nhạt nói.Nghe sư phụ nói như vậy, Tiểu Ngôn lại nhíu mày. Tiếp tục động bút viết trên giấy: "Sư phụ về sau không thể sơ sót như vậy!"Không biết vì sao, rõ ràng chỉ viết một câu nói, Dung Âm lại bỗng dưng từ trong đó đọc ra được tức giận nhàn nhạt, có chút không hiểu nhìn nàng."Nếu hôm nay là người khác xông vào vậy phải làm sao cho phải?!" Tiểu Ngôn tiếp tục viết.Dung Âm nhìn Tiểu Ngôn nghiêm túc dặn dò mình, phụt cười ra tiếng.Thấy sư phụ dáng vẻ không thèm để ý chút nào, trong lòng càng thêm giận mà không dám nói! Trong tiềm thức nàng không hy vọng chuyện như vậy phát sinh."Được, sư phụ lần sau nhất định chú ý." Dung Âm dỗ dành tiểu đồ đệ hiếm khi tức giận này, bản thân chẳng qua là hôm nay sơ sót, càng huống chi hiện tại đang ở Mạch Vân Cung, trừ đồ đệ bảo bối này, còn ai dám xông loạn vào khuê phòng mình?Nghe sư phụ bảo đảm, Tiểu Ngôn mới yên tâm hơn chút."Nhưng mà, Ngôn Nhi hôm nay ngược lại làm cho ta nhớ ra một chuyện."Tiểu Ngôn không hiểu nhìn sư phụ, không biết nàng muốn nói gì.Dung Âm cầm lên giấy Tuyên Thành nàng mới vừa dùng nói: "Chữ này của ngươi xem ra phải luyện tập tử tế mới được." Ý trong lời không cần nói cũng biết, chữ quá xấu.Tiểu Ngôn chợt hiểu ra, ngại ngùng cúi thấp đầu rồi mới ngoan ngoãn hướng về phía sư phụ gật đầu một cái...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴