[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca

Chương 6: Huyền Vũ Lâu



Đêm đen rét lạnh, một đạo thân ảnh nhanh chóng vọt qua Mạch Vân Cung, nhịp bước nhẹ nhàng có lực, một lát sau liền hạ xuống một gian nhà, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, khẽ đẩy cửa phòng, lắc mình lẻn vào bên trong. Động tác nhẹ vô cùng, người bên trong nhà hoàn toàn ngủ say không phát hiện nguy hiểm lặng lẽ tới.

Đêm tối giờ phút này trở thành màu sắc tự vệ của hắn, không thấy rõ hắn từ nơi nào rút ra chủy thủ nắm trong tay, lại lắc người một cái đi tới phía trước sạp giường, người trên giường kia chính là Minh Ngọc. Chủy thủ cứ như vậy đặt trên cần cổ yếu ớt, cảm giác lạnh như băng cùng với khí tức xa lạ cuối cùng để cho nàng thức tỉnh, ý thức được bản thân đang trong trạng huống gì, theo bản năng muốn hô lên! Người áo đen che mặt kia như đoán được bưng kín miệng nàng, cố ý thấp giọng uy hiếp nói: "Muốn sống thì đừng lên tiếng."

Minh Ngọc cũng chỉ là kinh hoảng trong chớp mắt, nghe người kia nói cũng dần dần tỉnh táo, nếu người này muốn giết bản thân, cần gì phải đánh thức, nghĩ tới đây, buông lỏng thân thể căng thẳng, hướng về người áo đen chớp mắt mấy cái, ý tứ mình sẽ không lên tiếng.

Người áo đen ngược lại không hoài nghi, trực tiếp buông lỏng tay che miệng nàng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Minh Ngọc cố gắng để cho thanh âm bình ổn một chút, không muốn tiết lộ sợ hãi trong lòng.

"Nói cho ta biết "Thánh linh" giấu ở nơi nào!"

Minh Ngọc trong lòng thất kinh, tên này vì sao biết trấn cung chi bảo của Mạch Vân Cung?

"Ta không biết." Nghĩ cũng không nghĩ, liền cự tuyệt.

Người áo đen đột nhiên hiển lộ sát khí, chủy thủ vốn đã dời đi lại một lần nữa rơi vào cổ Minh Ngọc."Muốn chết phải không?"

Minh Ngọc lại cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ sợ chết sao? Dù sao ta sớm muộn cũng chết, dựa vào cái gì ta phải thành toàn ngươi?"

Người áo đen kia nghe Minh Ngọc nói liền phát ra một tiếng hừ lạnh, "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi nghĩ gì, ngươi cho rằng có bệnh trong người sớm muộn sẽ chết, ta sẽ không có cách làm gì ngươi sao?" Nói xong, người áo đen kia bóp chặt má Minh Ngọc, để cho nàng há miệng sau đó từ trong ngực móc ra một viên thuốc cưỡng ép ăn xuống mới buông ra.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?!" Minh Ngọc căm tức nhìn người áo đen kia.

"Ngươi không sợ chết, ta để cho ngươi nếm thử một chút cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong!"

Người áo đen kia đắc ý cười nhạt.

"Khốn kiếp! Ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi!" Minh Ngọc gầm thét!

Người áo đen lại thu hồi chủy thủ, đưa lưng về phía Minh Ngọc nói: "Tối nay tháng sau, chúng ta sẽ biết." Nói xong, giống như lúc tới lẩn vào trong đêm tối.

Sau khi người áo đen rời đi, tâm tình khẩn trương của Minh Ngọc mới được hòa hoãn, không nhịn được lại liên tục ho khan không dứt. Vốn cho rằng chỉ một hồi là khôi phục, lại không ngờ theo cùng trận ho khan chính là trước ngực đau đớn khó nhịn, giống như một đoàn lửa cháy trong tim, "Đau quá!" Ngay cả hô hấp cũng nóng bỏng làm người sợ hãi, cuối cùng không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.

Sáng sớm, Dung Âm từ trong giấc mộng chầm chậm tỉnh lại, lười biếng mở rộng cánh tay một chút, mới rời khỏi tấm chăn ấm áp. Đơn giản rửa mặt chải đầu xong, đẩy cửa phòng ra, tuyết cảnh đập vào mắt làm nàng có chút kinh hỉ. Thầm nghĩ "Đêm qua không ngờ lại tuyết rơi." Quay lại nghĩ đến Tiểu Ngôn của phòng bên, dâng cao hứng thú đến phòng nàng. Cửa không khóa, ôn nhu đẩy ra bước vào, quả nhiên tiểu đồ đệ vẫn còn ngủ khò khò. Rón rén đến gần giường, ngồi bên mép, vốn dĩ muốn nhìn một chút gương mặt nàng lúc ngủ, ai biết Tiểu Ngôn lại bịt kín đầu, chỉ để lại một ít sợi tóc lộn xộn bên ngoài.

"Ngôn Nhi, tỉnh lại đi."

Ôn nhu mở miệng, đưa tay nghĩ muốn kéo chăn ra một chút.

Tiểu Ngôn ngủ say bị quấy nhiễu, ở trong mộng có chút tức giận né người sau đó lại chôn mình rụt vào trong chăn. Dung Âm nhìn động tác nhỏ của nàng, khẽ cười ra tiếng, thật là đáng yêu hết sức.

"Ngoan, rời giường."

Lần nữa ôn nhu mở miệng, Tiểu Ngôn cuối cùng bất đắc dĩ mở hai mắt ra, một lát sau mới hoàn hồn, là sư phụ gọi mình?! Vốn cho rằng đang nằm mơ, lại phát hiện hình như có chỗ nào không đúng, mãnh liệt từ trong chăn chui ra, gương mặt trước mắt để cho nàng kinh sợ không khép miệng được.

"Nha đầu ngốc, ngớ ra làm gì, còn chưa chịu rời giường?"

Kiên nhẫn chờ kẻ mơ màng này hoàn hồn, nhưng đồ đệ này của nàng hết lần này tới lần khác mỗi khi đờ đẫn ra liền hệt như khúc gỗ.

Tiểu Ngôn vội gật đầu một cái, từ bên trong chăn bò ra ngoài hai ba động tác ăn mặc đầy đủ, lại lấy nước tới đơn giản rửa mặt một phen sau đó đứng bên cạnh Dung Âm.

Dung Âm nhìn nàng tự mình thu thập ngổn ngang, vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều xích đến gần, giúp nàng sửa sang lại nút áo còn chưa cài kín trước ngực, cùng với sợi tóc hơi có vẻ lộn xộn, một phen động tác này, không ngoài ý muốn, đồ đệ của nàng lại đỏ mặt.

"Ngôn Nhi, theo ta."

Tiểu Ngôn ngoan ngoãn đi sau lưng Dung Âm, sư phụ buổi sáng tâm tình tốt làm nàng không hiểu nguyên nhân. Thấy sư phụ chậm chạp không mở cửa ra ngoài, nghi hoặc nhìn nàng.

Dung Âm quay đầu lại nhìn Tiểu Ngôn nói: "Ngôn Nhi, sư phụ chuẩn bị cho ngươi một món quà." Thấy Tiểu Ngôn ngẹo đầu không hiểu, Dung Âm cười khẽ, "Tới, tự mở cửa ra." Tiểu Ngôn nghe lời đến gần, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Ngoài nhà là một mảnh trắng xóa, tuyết rơi một đêm, giờ phút này trước sân chất đống một lớp tuyết thật dầy, vẻ đẹp của đại tự nhiên, để cho Tiểu Ngôn chớp mắt hoảng hốt. Nở nụ cười sáng sớm, xoay người, hướng về phía sư phụ truyền đạt yêu thích cùng cảm ơn.

"Vi sư biết Ngôn Nhi sẽ thích."

Dung Âm ôn nhu nhìn Tiểu Ngôn, đi về phía trước hai bước, dắt tay nàng.

"Chúng ta đến Tàng Thư Các."

Trong lòng còn băn khoăn chuyện Minh Ngọc, một câu nói gọi trở về suy nghĩ của Tiểu Ngôn không biết đang bay đến nơi nào.

Hai thầy trò lúc này mới đến Tàng Thư Các.

San Kỳ từ sớm đã đến chờ bên ngoài Ức Tích Các, chỉ là hôm nay đã qua giờ Thìn, người trong phòng vẫn chưa tỉnh lại, nàng vừa lo lắng lại cuống cuồng. Ngày lúc nàng chuẩn bị gõ cửa, cửa cuối cùng mở, Minh Ngọc từ trong nhà đi ra.

"Đại sư tỷ!"

San Kỳ vội vàng vọt tới.

"Thế nào rồi? Hôm nay có cảm thấy tốt hơn không?"

Minh Ngọc nhíu mày một cái, có phải là phạt nàng quá nhẹ, sao mới được mấy ngày đã lại dính lên!

"Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được giống như đứa con nít động chút là tới ôm ta."

San Kỳ lặng lẽ le lưỡi một cái, vội buông nàng ra.

"Vâng."

Minh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chuyện đêm qua lại hiện lên trong đầu. Không để ý tới San Kỳ nữa, thần sắc gấp gáp chạy đến Trường Xuân Các, San Kỳ phát huy bản chất vô lại, cũng đuổi theo sát.

Chẳng qua là khi hai người tới Trường Xuân Các, cung chủ đã không ở nơi này, cuối cùng ở trong miệng đệ tử khác biết được cung chủ đi Tàng Thư Các, lại vội vàng chạy đến Tàng Thư Các.

Dung Âm vẫn như hôm qua lật hết sách này đến sách khác, Minh Ngọc đột nhiên tìm tới làm nàng có chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Để quyển sách trên tay xuống, hỏi người mới đến.

Minh Ngọc lại quét mắt nhìn Ngôn Nhi ngồi một bên cùng San Kỳ sau lưng, Dung Âm đại khái hiểu được ý nàng, trước một bước ra khỏi Tàng Thư Các, Minh Ngọc sau đó đuổi theo, lưu lại hai người ở trong Tàng Thư Các mắt to trừng mắt nhỏ.

Trừ chuyện mình bị ép ăn xuống viên thuốc bất minh, Minh Ngọc đem chuyện tối hôm qua đại khái nói một lần, để cho Dung Âm nhíu chặt mày, người nào có thể ở trong Mạch Vân Cung tới vô ảnh đi vô tung? Hắn lại là từ nơi nào biết được "Thánh linh"?

"Cung chủ, có cần đem "Thánh linh" dời đi hay không?" Minh Ngọc hỏi.

Dung Âm lại lắc đầu một cái, trải qua chuyện tối hôm qua, Dung Âm cũng đại khái hiểu được người áo đen kia hiện tại còn chưa biết vị trí "Thánh linh", nếu bản thân không lý trí dời đi "Thánh linh", có thể ngược lại sẽ trúng kế hắn. Sau khi suy nghĩ rõ ràng mới nhìn Minh Ngọc nói: "Người áo đen không làm ngươi bị thương chứ?" Bị hỏi như vậy, trong mắt Minh Ngọc thoáng qua vẻ bối rối, lập tức cúi đầu xuống nói: "Không có."

Dung Âm đem biểu tình của nàng đều thu vào đáy mắt, nếu Minh Ngọc đã không muốn nói, nàng cũng không có ý định đập nồi hỏi tới cùng."Ừ, vô sự là được, thân thể hôm nay cảm giác thế nào?"

"Tạ cung chủ quan tâm, đệ tử hôm nay đã tốt hơn nhiều."

"Hai ngày nay ta ở Tàng Thư Các đem sách thuốc lật một lần, vẫn không tìm được có gì liên quan chứng bệnh của ngươi." Có chút áy náy nói.

"Đệ tử để cho cung chủ mệt mỏi rồi."

Dung Âm lại phất tay, bản thân cũng không phải có ý như Minh Ngọc nói.

"Chuyện này trước hết cứ như vậy, không cần đề cập với những người khác."

"Vâng."

Hai người nói xong mới cùng nhau trở lại Tàng Thư Các, nhưng mà cảnh tượng bên trong nhà để cho Dung Âm dở khóc dở cười.

Hai tiểu thí hài này không biết đang chơi trò gì, trên mặt hai người dán đầy giấy. Thấy cung chủ dừng bước lại, Minh Ngọc xích ra nhìn vào trong, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tức giận.

"San Kỳ!"

Bị thanh âm của Minh Ngọc dọa thất kinh, San Kỳ vội vàng dừng lại động tác dán giấy lên mặt Tiểu Ngôn.

"Đại, Đại sư tỷ." Trong lòng gào khóc, lại muốn tức giận rồi.

Tiểu Ngôn nghe tiếng ngẩng đầu lên mặt vô tội nhìn về phía Dung Âm, trong lòng nghĩ lại là, chuyện không liên quan mình a, là San Kỳ ép mình cùng nàng chơi.

"Theo ta đi ra." Minh Ngọc ở trước mặt Dung Âm vẫn không lộ ra tức giận rõ ràng, trong lòng nghĩ chính là trở về thu thập kẻ bất hảo này! San Kỳ nhận mệnh đứng lên, cùng Minh Ngọc ra khỏi Tàng Thư Các.

Còn lại hai thầy trò, Tiểu Ngôn ngồi thẳng người, chờ đợi sư phụ khiển trách.

Không chờ được người nọ dạy dỗ, đối phương lại ôn nhu gỡ xuống từng tờ giấy một trên mặt mình.

"Sư phụ..." Tiểu Ngôn gọi trong lòng, sư phụ vì sao đối với mình dịu dàng như vậy?

Dung Âm lại cười nói: "Ngôn Nhi cùng San Kỳ chơi vui không?"

Tiểu Ngôn thành thực gật đầu, tuy rằng ban đầu bị San Kỳ buộc chơi, bất quá chơi mấy lần ngược lại cảm thấy rất thú vị.

"Vậy Ngôn Nhi thích San Kỳ nhiều một chút, hay là thích sư phụ nhiều một chút?"

Đáp án tuy rằng không khó lựa chọn, bất quá Tiểu Ngôn lại nghi hoặc tại sao sư phụ phải hỏi vấn đề như vậy. Cho nên không có nói ra lời Dung Âm nghĩ trong lòng.

Gỡ giấy xuống xong, Dung Âm từ tay áo lấy ra khăn tay giúp nàng lau đi nước dính trên mặt (kỳ thực là nước miếng của Tiểu Ngôn - -,): "Gần trưa rồi, trở về ăn cơm thôi." Dung Âm thản nhiên nói, đứng lên, tự mình ra ngoài. Tiểu Ngôn hậu tri hậu giác đứng lên đi theo bên cạnh, dọc đường bất kể bản thân ngoẹo đầu nhìn sư phụ như thế nào, cũng không được nàng đáp lại.

Sư phụ tại sao không để ý tới mình? Sư phụ tại sao không dắt mình đi? Tay lạnh quá... Quả nhiên sư phụ vẫn còn tức giận? Bởi vì mình bướng bỉnh! Tiểu Ngôn hậu tri hậu giác nhìn người trước mặt đã đi xa, trong lòng thấp thỏm không dứt. Không được không được, nhất định phải đàng hoàng bồi tội, nghĩ tới đây, Tiểu Ngôn vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Dung Âm, lần đầu tiên chủ động cầm tay sư phụ nhà nàng.

Dung Âm bởi vì động tác của Tiểu Ngôn, khóe miệng trộm nhếch lên một nụ cười.

Thấy sư phụ mặc dù không ngăn cản động tác của mình vẫn như cũ không để ý tới bản thân, trong lòng buồn bã không thôi. Có chút ủy khuất nhẹ nhàng lay tay nàng, muốn để cho nàng biết mình tồn tại.

Ý cười bên khóe miệng Dung Âm càng đậm hơn, cuối cùng nghiêng người cố ý không hiểu nhìn Tiểu Ngôn, kết quả nhìn thấy Tiểu Ngôn mặt ủy khuất đáng thương, cảm giác lòng cũng sắp bị hòa tan.

"Ngôn Nhi, sư phụ không tức giận."

Một câu nói, cuối cùng để cho Tiểu Ngôn khôi phục chút ý cười.


Thục Thận rời nhà đã nhiều ngày, Huy Phát Na Lạp Lương Hoa hậu tri hậu giác phát hiện bản thân mắc lừa cuối cùng mang hai cận vệ lên đường rời khỏi thành Lỗ Dương, dọc đường đi suy đoán rất nhiều, lại không cách nào xác định tỷ tỷ sẽ đi đâu.

Không có chút đầu mối Lương Hoa bất đắc dĩ siết trụ ngựa, hắn không thể tự loạn trận cước, thoáng suy tính một chút, quyết định đến Huyễn Vũ Lâu nhờ giúp đỡ.

Huyễn Vũ Lâu, là một tổ chức thần bí dựa vào hoạt động buôn bán tin tức mà sống, căn cứ cụ thể không ai biết, nhưng mà phân nhánh của bọn họ trải dài khắp các địa phương, từ một tòa thành lớn, cho đến nhỏ như một cái trấn đều có phân lầu của bọn họ; chỉ cần ngươi có cầu, chỉ cần ngươi ra đủ kim tiền, không có tin tức bọn họ hỏi thăm không tới. Chỉ là không ai biết, những thứ này đều chỉ là ngoài mặt, Huyễn Vũ Lâu thực chất lại là một tổ chức ám sát.

Lương Hoa mừng vì may mắn lần này ra cửa mang đủ ngân lượng, ước chừng đi ngựa hai giờ, tới gần buổi chiều đi đến một tòa trấn, ngắm nhìn bốn phía sau đó đứng yên trước cửa một nhà tửu lầu lạnh tanh.

"Lấy bảng hiệu buôn bán tửu lầu che lấp, vẫn có thể xem là phương pháp tốt." Lương Hoa thầm nghĩ trong lòng, không do dự đi vào tửu lầu.

Đập vào mắt là một người bộ dáng tiểu nhị nằm bò trên bàn lim dim, Lương Hoa tự mình quan sát lầu các không tính là lớn này.

Tầng trên của tửu lầu cũng không có phòng khách, bên trong lại truyền tới tiếng trách cứ của một nữ tử tựa như hờn dỗi lại tựa như bực bội.

"Cao Ninh Hinh!"

Nữ tử kia mặt đỏ bừng căm tức nhìn người đang mặt đầy thưởng thức, người này thật không biết thẹn thùng!!!

"Hả?" Người bị gọi là Cao Ninh Hinh ngồi trên cao, tay phải chống đầu, bộ dáng lười biếng nhìn tiểu đáng thương trước mặt bị mình làm hoảng sợ này.

"Còn như vậy nữa, ngươi, ngươi liền đi ngủ phòng khách cho ta!" Không nghĩ ra cái gì ác độc hơn, làm cho nữ tử kia nghẹn hồng mặt.

"Phòng loại nào?"

"Ngươi! Ngươi biết còn hỏi!"

Thở phì phò chỉ người mặt giả ngu, thật là không biết thẹn thùng không biết xấu hổ! Chi Lan còn ở đây, nàng không thể dè đặt một chút sao?!

Cao Ninh Hinh lại giống như không nghe ra nàng tức giận, từ trên ghế đứng lên, từng bước một đi về phía nữ tử kia. Trước khi nữ tử kia kinh hô thành tiếng, đem người kéo vào lòng, lại một cái hôn triền miên trúc trắc.

"Anh Ninh chỉ như vậy thôi sao?"

Ngón tay thon dài đặt trên cánh môi hồng, trên mặt lại là nụ cười gian đắc ý. Nữ tử được gọi là Anh Ninh cuối cùng tỉnh táo lại từ nụ hôn sâu suýt làm mình bất tỉnh, phẫn nộ đẩy ra Cao Ninh Hinh.

"Cao Ninh Hinh đồ lưu manh này! Đừng có đi theo ta, ta hiện tại không muốn gặp ngươi!" Anh Ninh biết, mình vô luận thế nào cũng nói không lại nàng, không chọc nổi, nàng tránh còn không được sao? Hung hăng bỏ lại một câu, dưới biểu tình gian xảo của Cao Ninh Hinh, trốn vào phòng.

Có chút dư vị đặt ngón tay trên môi mình, Anh Ninh của nàng vẫn hương vị ngọt ngào như vậy.

"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên để cho Cao Ninh Hinh hoàn hồn, một phen sửa sang lại xiêm áo có chút lộn xộn, mới ném cho Chi Lan một ánh mắt, để nàng đi mở cửa.

Người tới chính là tiểu nhị mới vừa rồi gật gà gật gù trong đại sảnh.

"Đương gia, có khách."

"Để hắn tiến vào."

Dứt lời, Lương Hoa luôn chờ ở ngoài nhà mới tiến vào.

"Chớ dài dòng, nói thẳng."

Cao Ninh Hinh chỉ miễn cưỡng giương mắt quét người tới một cái, cũng đại khái có thể biết người này là quan gia, vì không muốn nghe đến mớ lời nói sáo rỗng của nhà quan, cho nên mở miệng trước.

Lương Hoa cũng không ngại, đem chuyện muốn tìm gia tỷ đại khái nói một lần.

"Tìm người a? Một ngàn lượng bạc."

Lương Hoa cảm thấy thật hợp lý, đối với hắn mà nói một hai ngàn chẳng qua là nhỏ nhặt không đáng kể, an toàn của gia tỷ mới là dốc hết gia sản cũng không cách nào so sánh. Sảng khoái gọi Chiêu Nhiên lấy tới ngân phiếu.

"Chậm nhất là ba ngày." Nhận lấy ngân phiếu trong tay hắn, tự tin nói.

Ba ngày sao? Chỉ mong trong ba ngày này không xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Trong lòng Lương Hoa vẫn còn đang trầm tư, bên này Cao Ninh Hinh đã không nhịn được. Tại sao còn chưa đi? Nếu vị bên trong phòng tức giận thật, nàng đi tìm ai khóc đây?

"Ngươi có thể đi rồi."

Lương Hoa không ngờ đối phương ngược lại không khách khí chút nào, gật đầu với nàng một cái, gọi Chiêu Nhiên cùng nhau rời khỏi tửu lầu.

Người cuối cùng cũng đi, Cao Ninh Hinh mới tháo xuống bộ dáng lạnh lùng ban nãy, mớ chuyện vô tích sự này thật là mệt người, trong lòng ai oán, người lại đanh đá chạy vào phòng...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...