[BH|Edit] Diên Hy Công Lược ĐN |Kim Triêu - Y Sanh Đích Ca

Chương 5: Khoe một hồi sư đồ tình thâm



Dưới sự chú tâm chiếu cố của Dung Âm, thương tổn của Tiểu Ngôn đã tốt hơn bảy tám phần. Mỗi sáng sớm, Dung Âm đều sẽ mang Tiểu Ngôn dạo quanh Mạch Vân Cung, chủ yếu là vì nghĩ cho thân thể Tiểu Ngôn, thuận tiện giúp nàng sớm quen thuộc Mạch Vân Cung.

Sau khi dùng qua bữa trưa, Dung Âm mang nàng đi tới dược phòng. Bên trong dược phòng, Dung Âm ngồi sau lưng Tiểu Ngôn, tay lật sách thuốc, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về người đang chuyên chú làm quen dược liệu kia, nội tâm mềm mại, khóe miệng vô ý thức treo nụ cười nhàn nhạt.

Vốn đang chuyên chú Tiểu Ngôn như có cảm ứng xoay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, hướng về phía người nọ khẽ mỉm cười.

"Ngôn Nhi, nếu mệt mỏi thì nghỉ một hồi." Dung Âm ôn nhu nói.

Tiểu Ngôn lắc đầu một cái, tiếp tục cầm dược thảo trong tay so sánh với hình trong sách, tên thuốc cùng công dụng đều ghi lại rõ ràng.

Lần đầu tiên có cảm giác không cách nào tập trung tinh lực làm một chuyện nào đó, Dung Âm dứt khoát đóng sách lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngôn.

Tiểu Ngôn ghé mắt, nghi hoặc nhìn về phía Dung Âm.

"Có chỗ nào không hiểu sao?" Dung Âm nói.

Tiểu Ngôn theo bản năng lắc đầu một cái sau lại vội vàng gật đầu một cái, trong lòng vốn nghĩ trong sách đều đã viết rất rõ ràng, muốn nói không có, sau lại cảm thấy không ổn, lại vội gật đầu một cái.

Dung Âm không suy nghĩ sâu xa, tâm tình tốt nhận lấy dược thảo Tiểu Ngôn đang nắm nói: "Đây là Ô Điểm Quy, rất thường gặp, hiệu quả giải độc tiêu sưng rất tốt." Kiên nhẫn giảng giải, thấy Tiểu Ngôn cái hiểu cái không gật đầu một cái, lại từ trong gầu nhặt ra một vị thuốc, "Đây là Hoàng Hoa Nhẫm, một loại lá táo, cũng tương đối thường gặp, công dụng cơ bản giống với Ô Điểm Quy." Nói xong, ghé mắt nhìn về phía Tiểu Ngôn, muốn hỏi hiểu rõ chưa, người nọ lại ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.

"Ngôn Nhi?"

Tiểu Ngôn sững sờ chợt hoàn hồn, theo bản năng cúi đầu xuống, lấp liếm tâm tình.

"Làm sao vậy?" Buông xuống dược thảo trong tay, đặt tay lên đầu vai nàng, mặt lo âu hỏi.

Tiểu Ngôn lại vội vàng lắc đầu một cái.

"Hôm nay chỉ tới đây thôi." Dung Âm ôn nhu nói, lo lắng Tiểu Ngôn thân thể khó chịu.

Tiểu Ngôn cuối cùng ngẩng đầu lên, hướng về phía Dung Âm gật đầu một cái.

"Trần bá, thu dọn nơi này đi."

"Vâng, cung chủ."

Phân phó xong, dắt Tiểu Ngôn rời khỏi dược phòng, hai người cũng không biết từ lúc nào, đã thành thói quen thân thiết như vậy.

Trên đường trở về Trường Xuân Các, gặp hai ba tốp đệ tử hành lễ, Dung Âm ngược lại đã thành quen, chỉ là khổ người bên cạnh. Mỗi lần gặp, nếu có đệ tử hỏi tới Tiểu Ngôn, Dung Âm đều sẽ đem nàng kéo đến trước mặt giới thiệu một phen, người nọ tựa như hận không thể chiêu cáo thiên hạ, Tiểu Ngôn là đồ đệ của Dung Âm nàng.

Cuối cùng lúc sắp đến Trường Xuân Các, Tiểu Ngôn mới trộm thở phào nhẹ nhõm. Tính tình Tiểu Ngôn nói nghe hay một chút thì là tương đối nội liễm, nói khó nghe chút thì là thuộc về cái loại tương đối cao lạnh trong mắt các đệ tử, là người không giỏi giao thiệp. Nhưng mà Dung Âm không cảm thấy thế, ở trong lòng nàng Tiểu Ngôn luôn là một người ngoan ngoãn. Dĩ nhiên, bởi vì Tiểu Ngôn mới tới Mạch Vân Cung, khả năng chỉ là mọi người còn chưa hiểu rõ nàng, lại bởi vì Tiểu Ngôn không thể nói chuyện, cho nên mới hiểu lầm.

"Cung chủ, người cuối cùng chịu trở lại rồi."

Mới vừa bước vào sân, Trân Châu liền ra đón. Thấy nàng mặt cuống cuồng, Dung Âm dừng chân nghi hoặc nhìn nàng đến gần.

Trân Châu lại trước hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Ngôn bên cạnh nàng một cái mới nói: "Bệnh của Minh Ngọc hình như lại nghiêm trọng rồi, hôm nay đệ tử qua tìm nàng, trong lúc tán gẫu, không biết sao lại ho khan, đệ tử cho rằng giống như ngày thường một hồi là ổn, nhưng mà không ngờ lần này lại ho ra máu."

Nghe Trân Châu nói, Dung Âm cũng nhíu mày, lão cung chủ trước khi về cõi tiên từng cùng mình nói rất nhiều lần về chuyện của Minh Ngọc, cho nên những năm gần đây bản thân luôn nghĩ biện pháp chữa bệnh cho Minh Ngọc, cơ hồ sắp đi khắp mỗi một đô thành của Vĩnh An, tuy có bệnh trạng tương tự, lại đều bất đồng. Cho nên, chuyện Minh Ngọc vẫn luôn kéo dài như vậy.

"Đi thôi, đi xem một chút."

Trân Châu gật gật đầu, đi phía trước dẫn đường. Dung Âm đang định theo sau lại nhớ tới Tiểu Ngôn còn đứng một bên, không yên tâm để nàng một mình, dứt khoát đem người kéo đến bên cạnh, lúc này mới cùng nhau đến Ức Tích Các.

Đẩy cửa vào liền thấy San Kỳ mặt đầy nước mắt quỳ xuống trước sạp giường, trong đám đệ tử, San Kỳ cùng Minh Ngọc quan hệ tốt nhất, đây là mọi người đều biết. Trân Châu tiến lên đỡ dậy San Kỳ khóc nước mắt đầy người, tỏ ý cung chủ tới rồi.

San Kỳ vừa thấy Dung Âm lập tức liền nhào tới, khóc nức nở nói: "Cung chủ, mau cứu Đại sư tỷ đi." Dung Âm an ủi vỗ vai nàng, để cho nàng đừng gấp. "Ba người đi ra ngoài trước!" Đến gần mép giường, nhìn Minh Ngọc mặt mày tái nhợt, nhàn nhạt phân phó ba người sau lưng.

San Kỳ không yên tâm muốn ở lại, bị Trân Châu dùng một ánh mắt ngăn cản, vừa bước vừa quay đầu đi theo sau lưng Trân Châu ra sân.

Tiểu Ngôn có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên ở chung với người khác kể từ lúc bản thân tỉnh táo, dưới tình huống không có Dung Âm ở cạnh, có chút không biết phải làm sao đứng một bên nhìn Trân Châu an ủi San Kỳ, nàng vẫn luôn biết Trân Châu không muốn gặp mình, cho nên tận lực không để cho mình nổi bật lên.

"Trân Châu tỷ tỷ, Đại sư tỷ sẽ không sao đúng không?" San Kỳ cuối cùng ngưng khóc, cung chủ đến để cho nàng lấy được một tia an ủi, có chút mong đợi hỏi Trân Châu.

Bệnh của Minh Ngọc Trân Châu hiểu rõ yếu hại bên trong, cung chủ nhiều năm qua luôn cố gắng như vậy, mà đến nay vẫn không có kết quả, cho nên nàng cũng không cách nào bảo đảm với San Kỳ cái gì, chỉ đành phải nhỏ giọng an ủi: "Ừ, phải tin tưởng Minh Ngọc, càng phải tin tưởng cung chủ." San Kỳ gật đầu một cái, không nói nữa.

Từ đối thoại của các nàng, Tiểu Ngôn có thể biết người bên trong mắc một loại nghi nan tạp chứng. Mặc dù sẽ không lập tức đòi mạng, lại không cách nào trị tận gốc, Minh Ngọc có ân cứu mạng với mình, khiến Tiểu Ngôn cũng có chút buồn bã. Bước chậm đi tới bên cạnh San Kỳ, dưới sự nghi hoặc của San Kỳ, kéo tay nàng nhìn chăm chú, ở trong lòng bàn tay hạ xuống một chữ "An", nàng muốn an ủi San Kỳ, nói với nàng rằng Minh Ngọc nhất định có thể bình an vô sự. San Kỳ đại khái có thể đoán được ý tứ của Tiểu Ngôn, gật đầu một cái bày tỏ cảm ơn.

Trân Châu nhìn hai người hỗ động, không biết các nàng từ lúc nào quan hệ tốt như vậy, Trân Châu vốn vẫn chưa yên tâm Tiểu Ngôn lập tức cảnh giác, đem San Kỳ kéo qua một bên, giả vờ tàn bạo nhỏ giọng nói: "Đừng để cho ta phát hiện ngươi có tâm tư xấu gì, nếu không Trân Châu ta là người đầu tiên không buông tha ngươi!" Uy hiếp, để cho trong lòng Tiểu Ngôn trầm xuống, xem ra Trân Châu đối bản thân thành kiến rất sâu, về sau vẫn là tránh nàng một ít thì tốt hơn. Ngoan ngoãn gật đầu một cái, xê dịch qua bên cạnh mấy bước.

San Kỳ cũng không nghe Trân Châu nói gì, nếu là đặt vào ngày thường nàng nhất định sẽ truy cứu đến cùng, chỉ là giờ phút này toàn tâm đều ở trên người Minh Ngọc, cho nên sẽ không có ý tưởng gì khác.

Ba người không biết ở bên ngoài đợi bao lâu, Dung Âm cuối cùng từ trong nhà mở cửa ra.

"Cung chủ, sư tỷ nàng thế nào rồi?" San Kỳ là người đầu tiên vọt tới, hy vọng từ trong miệng Dung Âm nghe được tin tức tốt.

Dung Âm lại vẻ mặt buồn thiu, kết quả chẩn đoán được vẫn giống như trước, từ hiện tượng bề ngoài mà xem có vẻ là ho lao, người bình thường ho lao liền sẽ thường xuyên ho khan giống như Minh Ngọc, suy yếu vô lực, đến cuối cùng nghiêm trọng liền sẽ khụ đến hộc máu, nếu thật chỉ là ho lao, mình đã có phương pháp trị liệu, nhưng mà hết lần này tới lần khác Minh Ngọc lại không phải bệnh này, mà bản thân nhiều năm như vậy vẫn không tìm được bệnh căn. Có chút áy náy nhìn San Kỳ, chỉ lắc đầu một cái, không muốn nói nhiều.

"Vẫn giống như trước, các ngươi phải chú ý nhiều hơn đến tình trạng thân thể của Minh Ngọc, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trị tận gốc!" Dung Âm kiên định nói xong, không dừng lại nữa, đi về phía Tiểu Ngôn đứng trong góc, kéo tay nàng, đi ra khỏi Ức Tích Các.

Vốn chuẩn bị trở về Trường Xuân Các trong lòng Dung Âm rất bất an, bệnh tình hiện tại của Minh Ngọc khiến cho nàng cảm thấy nguy cơ, trên đường trở về nàng chuyển hướng đi Tàng Thư Các.

Dung Âm một đường im lặng, làm Tiểu Ngôn bên cạnh cũng lo lắng theo, nàng có thể cảm giác được sư phụ cuống cuồng, cũng có thể cảm nhận được tâm tình sư phụ giờ khắc này, nhưng mà bản thân chỉ có thể đứng nhìn.

Vào Tàng Thư Các, Dung Âm liền bắt đầu xem sách, Tiểu Ngôn ngồi trên băng ghế nhìn sách thuốc trên bàn chất đống càng ngày càng cao, trong lòng trầm tư. Mắt thấy ngoài cửa sổ trời đã đen kịt một mảnh, mà sư phụ lại không có chút dấu hiệu muốn dừng lại, không khỏi bắt đầu bận tâm. Cầm lên bút trên bàn viết xuống một hàng chữ đi tới bên cạnh Dung Âm.

"Sư phụ, Tiểu Ngôn biết người lo lắng Minh Ngọc, nhưng cũng phải chú ý thân thể, hôm nay nhìn ngang đây thôi, đi về nghỉ trước, ngày mai Ngôn Nhi lại bồi người tới."

Bệnh của Minh Ngọc làm Dung Âm luống cuống mất phân tấc, nhìn dòng chữ nghiêng ngả trước mắt tất cả đều là quan tâm, Dung Âm cuối cùng tỉnh táo lại.

Khôi phục bộ dáng ôn nhu ngày hôm qua, ngón tay nhỏ nhắn có chút nghịch ngợm phết qua sống mũi Tiểu Ngôn, mới nói: "Được, nghe Ngôn Nhi."

Tiểu Ngôn nhìn Dung Âm khôi phục ý cười, không khỏi thở phào một cái, nhưng bởi vì sư phụ trêu chọc mà có chút xấu hổ cúi thấp đầu.

Dung Âm nhìn người mất tự nhiên kia, trong lòng cười trộm, nàng từng nghe các đệ tử đồn đãi, đều nói đồ đệ nàng là người cao lãnh, bất quá, bản thân nhìn bao nhiêu cũng không thấy đồ đệ cao lãnh chỗ nào.

"Đi thôi."

Không trêu chọc nữa, theo thói quen dắt tay nàng, rời khỏi Tàng Thư Các.

Đêm, thật lạnh, lòng, lại thật ấm.


Nước Vĩnh An nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu muốn không chút đầu mối đi tìm tung tích một người, lại là khó khăn như mò kim đáy biển.

Thục Thận đem chuyện tìm người nghĩ quá mức đơn giản, trong hai ngày vụng trộm rời nhà lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khổ nhân gian. Chuẩn bị không đầy đủ, chỉ có Trân Nhi mang theo chút ngân lượng trên người, chỉ mới qua hai ngày túi liền lép xẹp. Thục Thận đã quen cẩm y ngọc thực cuối cùng bất đắc dĩ đi vào hiệu cầm đồ thành Vĩnh Hưng, đem một ít tùy thân trang sức đi cầm, rốt cục cũng bớt được khổ sở ăn gió nằm sương.

"Đại tiểu thư, biển người mờ mịt chúng ta đi đâu tìm cô gia a?" Trân Nhi lo lắng nhìn Thục Thận, vốn cho rằng chờ người này nếm được chút khổ, sẽ tự động trở về, lại không ngờ đại tiểu thư nhà nàng lần này như hạ quyết tâm.

"Hừ! Bổn tiểu thư dù có một đường ăn xin cũng muốn tìm hắn về!"

Ngồi trong phòng trọ, Thục Thận vốn định uống ngụm trà ấm áp thân thể, không ngờ trà kia lại khó uống muốn chết, tức giận phun ra nước trà trong miệng. Trân Nhi bất đắc dĩ than thở trong lòng, mà thôi, đại tiểu thư một ngày nào đó sẽ nghĩ thông.

Mở cửa, tự mình xuống lầu tìm trà tốt pha cho nàng.

"Chưởng quỹ, có còn phòng trống hay không?"

Pha xong trà ngon, Trân Nhi đang định lên lầu nghe được thanh âm xoay người nhìn lại.

"Vừa vặn còn một gian phòng, khách quan có muốn đi xem phòng trước không?"

Chưởng quỹ kia nói.

"Không cần, có thể ở là được." Nam tử kia nói xong, chưởng quỹ liền gọi tiểu nhị tới mang hắn lên lầu, cùng Trân Nhi đứng ở thang gác vừa vặn sát vai mà qua.

"Vị công tử này, túi tiền của ngài bị rớt."

Lúc bước chéo qua, túi của nam tử kia trùng hợp rơi ở bên chân Trân Nhi, Trân Nhi thấy vậy nhặt lên gọi nam tử cách mấy bước xa.

Nam tử kia nghe tiếng xoay người lại, thấy là ví mình, cảm kích từ trong tay Trân Nhi nhận lấy.

"Cảm ơn." Nói xong cũng theo tiểu nhị đến phòng.

Trân Nhi có chút không hoàn hồn được, chỉ gặp một lần mà thôi, lại đã đối nam tử kia ấn tượng cực sâu. Có chút thất thần trở về phòng.

"Đại tiểu thư, trà đến rồi." Vẫn còn thất thần.

Bộ dáng của Trân Nhi làm Thục Thận nhìn nhiều mấy lần, chẳng qua là đi pha trà mà thôi, tại sao trở về lại biến ngốc như vậy. Tuy rằng nghi ngờ lại không hỏi ra miệng.

Mắt thấy Trân Nhi quên luôn việc châm trà, Thục Thận lại bất ngờ không nổi giận, tự mình động thủ tự rót trà, nhấp một miệng nhỏ, nhưng trong lòng nghĩ lại là trước tiên ở lại thành Vĩnh Hưng mấy ngày tìm hắn.


Dưới màn đêm, thành Vĩnh Hưng khôi phục yên lặng, trong hoàng cung, Xuân Hòa còn ở bên trong thư phòng cùng Tô lão đối cờ, bởi vì chuyện hai ngày trước, hắn vẫn luôn chưa gặp mặt Tĩnh Hảo, hôm nay ban đêm Tô lão đột nhiên đến tìm mình đánh cờ, sợ là có chuyện nói.

"Vương thượng, ngài cảm thấy nước Vĩnh An hiện nay có xem như thái bình thịnh thế?"

"Tô bá bá vì sao nói ra lời này?"

"Xuân Thành, Tân Đô, Xương Bình tạm thời không nói đến, lão phu chỉ muốn hỏi một chút về thành Lỗ Dương..."

"Thành Lỗ Dương luôn do con trai thứ của Tả tướng Nội Nhĩ Bố quản lý, theo ta biết hắn rất được bách tính thành Lỗ Dương kính yêu."

"Lão phu cũng biết, chỉ là Nội Nhĩ Bố hiện nay quyền thế càng ngày càng lớn, đại thần thuộc tả phái trong triều chiếm hơn nửa, tuy rằng Nội Nhĩ Bố trung thành cẩn cẩn, nhưng mà lão phu vẫn không yên lòng."

Lời của Tô lão để cho Xuân Hòa suy nghĩ sâu xa, tiên vương coi trọng Tả tướng cũng bởi vì Tả tướng trung tâm. Hôm nay Tô lão nói hắn lo âu, tuy rằng không có chút căn cứ nào, song bản thân cũng không khỏi phải thận trọng cân nhắc, nếu có một ngày Nội Nhĩ Bố sinh ra hai lòng, vậy mình có còn lực lượng chống lại không?

"Tô lão, Xuân Hòa sẽ thận trọng cân nhắc."

Tô lão thấy Xuân Hòa hiểu ý mình, cũng không nhắc lại chuyện này, bởi vì hiện tại bản thân chỉ là suy đoán.

"Vậy ngày mai lão phu sẽ mang Tĩnh Hảo lên đường trở về Tân Đô."

"Tô bá bá không lưu lại thêm mấy ngày sao?"

Tô lão lại cười nói: "Muốn tới chính là khuê nữ ta, đòi đi cũng là nó, aiz, già rồi, cũng không biết người tuổi trẻ các ngươi nghĩ thế nào." Nói xong, liền rời khỏi thư phòng.

Lời của Tô lão để cho Xuân Hòa ý thức được, trong tiềm thức của bản thân kỳ thực căn bản không tin tưởng Tĩnh Hảo, hôm đó Vương phi ngã xuống, xem ra là mình oan uổng Tĩnh Hảo. Nghĩ tới đây, có chút áy náy, quyết định cùng Tĩnh Hảo nói rõ ràng.

Vũ Hiên Điện luôn không có người ở, về phần tại sao xây cung điện này, Xuân Hòa cũng không rõ lắm, bất quá cũng tiện cho Tĩnh Hảo thường xuyên đến kinh đô chơi. Có chút do dự gõ cửa phòng, bên trong truyền tới thanh âm nhàn nhạt của Tô Tĩnh Hảo, Xuân Hòa mới khó khăn bước vào.

"Tĩnh Hảo tỷ tỷ."

Có chút đuối lý gọi người đưa lưng về phía mình.

Trong lòng Tô Tĩnh Hảo vốn ủy khuất, nghe tiếng người tới, càng không muốn xoay người.

"Tĩnh Hảo tỷ tỷ đang tức giận sao?"

"Vương thượng chẳng lẽ muốn tìm ta tính sổ?"

Rất rõ ràng, vẫn còn tức giận vì bị Xuân Hòa oan uổng. Xuân Hòa áy náy đi tới bên cạnh nàng, tổ chức tốt ngôn ngữ mới nói: "Vương phi vẫn còn đang ở cữ, hôm đó nàng ngã xuống làm ta có chút nóng nảy, cho nên trách lầm tỷ tỷ."

Được, còn chưa dứt lời, mới nói một chút đã thừa nhận rồi.

Tô Tĩnh Hảo càng tức giận hơn, lần này lại là bởi vì Vương phi ở trong lòng Xuân Hòa so với bản thân trọng yếu hơn.

"Phó Hằng hình như rất thích Vương phi."

Có chút ghen tị lại có chút nhận mệnh nói, giọng nói loáng thoáng, để cho Xuân Hòa nghe không ra tâm tình của nàng giờ phút này.

"Mệnh của cha mẹ lời của mai mối, nếu Nhĩ Tình đã trở thành phi tử của ta, vậy thì ta có trách nhiệm bảo hộ nàng an toàn."

Xuân Hòa nói một tràng ngôn ngữ đứng đắn làm Tô Tĩnh Hảo có chút bất đắc dĩ. Hắn lúc nào mới có thể hiểu tâm ý của mình?

"Ngươi trở về đi, ngày mai còn phải đi đường, ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Đột nhiên đuổi người, làm Xuân Hòa có chút ứng phó không kịp, không biết mình nói sai cái gì. Có chút mờ mịt rời khỏi điện, cài cửa lại, đi về tẩm cung của mình.

Không nhìn thấy sau khi hắn rời đi, Tô Tĩnh Hảo bên trong phòng vẻ mặt đau thương lại không thôi...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp
Loading...