[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 90
Bọn ta bị dẫn đến một thôn trang hoang tàn tĩnh mịch, rồi bị đẩy vào một căn nhà gỗ. Không biết vận mệnh tiếp theo sẽ ra sao, ta nắm chặt sợi dây trong tay, nhỡ có kẻ nào có ý đồ bất lương, thứ này cũng có thể dùng để phòng thân, chỉ là sức lực nhỏ bé của ta liệu có thể phản kích thành công hay không.Cô gái kia lúc rời đi còn quay đầu nhìn bọn ta một cái, nhờ ánh đèn lờ mờ trong nhà, ta nhìn rõ dung mạo của nhỏ. Hốc mắt sâu của nhỏ mang phong cách dị vực, chắc là con lai, ánh mắt sắc bén và tính tình trầm lặng ấy càng nhìn càng thấy giống Mã tiểu thư.Nhưng nghe Mã tiểu thư nói, chị gái nàng mất tích khi mới mười mấy tuổi, đứa trẻ này tính thế nào cũng không thể là con của chị nàng được, nhưng đám thổ phỉ giết người như ngóe này thì chuyện gì cũng có thể làm ra ấy chứ...Ta quay đầu nhìn Mã tiểu thư, nàng đã cởi được dây trói trên cổ tay, mò đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua khe hở của cánh cửa.Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng có biểu cảm ngưng trọng đến vậy, môi mím chặt, đôi mắt dường như đang nung nấu ngọn lửa, ta hạ giọng nói nhỏ, "Môi trường còn chưa quen thuộc, ra ngoài như vậy rất nguy hiểm. Hay là... Chúng ta đợi cô gái kia?"Mã tiểu thư nghe vậy, bàn tay đang áp vào cánh cửa siết chặt thành nắm đấm. Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, ta và Mã tiểu thư mỗi người đứng một bên cửa, lưng áp sát vào tường, chỉ cần có người vào liền chuẩn bị ra tay, ta hoảng loạn nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng được."Cô cứu hai người này, ta đi tìm người kia, nếu có biến cố, đừng quản ta mà hãy đi trước." Bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói nhỏ không kém.Hóa ra Hoa Lạc và Hà Hữu Hoan không hề rời đi, mà là đi theo đến tận đây. Ta cược ván này không uổng công rồi, đúng là lương tâm của giới giang hồ mà!Trong lúc ta còn đang phun tào cái kiểu nói chuyện văn vẻ của nàng thì cửa nhẹ nhàng mở ra, là Hà Hữu Hoan.Hoa Lạc đã sớm biến mất tăm hơi, còn bên ngoài căn nhà thì hai gã đàn ông nằm xiêu vẹo. Vãi chưởng, ra tay từ lúc nào vậy? Gần thế này mà không nghe thấy tiếng động gì cả! Lẽ nào hai người họ thật sự là cao thủ võ lâm xuyên không đến?!"Các cô?" Hà Hữu Hoan bước vào cửa, thấy bọn ta không bị trói, có chút bất ngờ."Cô gái kia là người một nhà, vừa rồi đã giúp bọn tôi." Ta giải thích đơn giản.Mã tiểu thư thấy cửa mở liền bước ra ngoài, rồi đi sâu vào trong thôn. Hà Hữu Hoan tiến lên nắm chặt cánh tay nàng, "Các cô đi tìm chỗ nào đó trốn trước đi, tôi đi giúp Lạc Nhi rồi sẽ hội hợp. Cái này các cô giúp tôi giữ kỹ, ra ngoài rồi trả lại cho tôi." Vừa nói, Hà Hữu Hoan vừa đưa ra một hộp gấm, chính là cái đã mua ở viện bảo tàng.Mã tiểu thư không nhận, nhất quyết muốn vào thôn, "Trong đó có người tôi muốn tìm, tôi nhất định phải đi."Hà Hữu Hoan nhét hộp gấm vào tay ta, rồi ngẩng đầu nghiêm túc hỏi, "Người đó trông như thế nào, tôi đi tìm giúp cô, các cô cứ xông vào như vậy có thể chỉ uổng phí công sức của bọn tôi thôi.""Người chúng tôi muốn tìm là chị gái và cha mẹ cô ấy, chị gái cô ấy tên là Vân Mộng Hạ, dung mạo chắc là rất giống cô ấy, cũng là bị đám người này bắt cóc năm xưa." Ta cũng không muốn Mã tiểu thư vào đó mạo hiểm, tuy bình thường nàng rất mạnh mẽ bạo lực, nhưng lần này phải đối mặt không phải là mấy tên lưu manh bình thường, "Tôi thấy hai người họ nhất định võ công cao cường, ngay cả giải quyết hai tên canh gác cũng không một tiếng động, cho nên chắc chắn có thể giúp chị cứu người nhà chị ra." Ta kéo tay Mã tiểu thư, lo nàng thật sự bướng bỉnh bất chấp tất cả.Mã tiểu thư cắn môi, dường như đang do dự. Hà Hữu Hoan vẫn luôn quay đầu nhìn về hướng trong thôn, trong mắt đầy lo lắng, "Lạc Nhi thân thể không được tốt, tôi lo cho cô ấy..."Lời Hà Hữu Hoan còn chưa nói hết, Mã tiểu thư đột nhiên lên tiếng, "Vậy thì xin cô nhất định phải giúp tôi tìm được chị gái tôi, chị ấy nhất định còn sống, ở đuôi lông mày chị ấy có một nốt ruồi rất nhỏ... Cảm ơn cô."Hà Hữu Hoan cười, rồi nhìn mặt Mã tiểu thư, "Ừ, tôi nhớ rồi." Nói xong, cô ấy xoay người nhanh chóng biến mất trong màn đêm, không một tiếng động."Chúng ta đi tìm chỗ nào đó ở đầu thôn trốn trước đi?" Ta kéo kéo Mã tiểu thư vẫn còn đứng đó, tuy biết bây giờ nàng đang nóng lòng, nhưng với trình độ của chúng ta, đi qua đó không kéo chân sau đã khó rồi.May mà vào thời khắc quan trọng Mã tiểu thư lý trí hơn ta tưởng tượng nhiều, hai chúng ta mò mẫm đi về phía một tòa kiến trúc trông như nhà hoang ở đầu thôn cách khá xa thì mơ hồ nghe thấy tiếng ho.Hai chúng ta lập tức dừng bước, trốn sau một bức tường thấp, vểnh tai lắng nghe cẩn thận, dường như tiếng ho phát ra từ hướng nhà hoang, tiếng ho cố gắng kìm nén."Mẹ nó, chúng ta đi hướng khác." Đầu thôn đã có mai phục, vậy chỉ còn cách đi đường vòng thôi.Ngay lúc ta đang nói nhỏ, một bóng đen đột nhiên nhảy qua bức tường thấp, rơi xuống bên cạnh bọn ta, hai con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắp đâm thẳng vào người bọn ta, lại đột nhiên dừng lại, "Các cô làm sao ra được?" Tiếng phổ thông không chuẩn.Hóa ra là cô gái vừa cứu bọn ta, nhỏ cảnh giác nhìn về phía căn nhà bọn ta vừa bị giam giữ, khi thấy hai người đàn ông nằm gục, lông mày nhíu lại, "Còn có người khác?""Ừ, còn hai người nữa, đi cứu cô gái còn lại rồi." Nhớ lại cảnh tượng thảm thương của cô gái kia, ta không khỏi rùng mình, cứu được về cũng chẳng lành lặn được nữa."Cứu cái gì, chơi chết từ lâu rồi, chúng ta đi." Cô gái lạnh lùng nói xong, nhét hai con dao găm vào vỏ dao bên hông, rồi dẫn bọn ta đi về hướng nhà hoang."Chết rồi?..." Nỗi sợ hãi sâu sắc từ bốn phương tám hướng ập đến, ta không thể tưởng tượng được nơi này rốt cuộc là hang ổ ma quỷ như thế nào, "Vậy phải tìm cách báo cho Hoa Lạc bọn họ biết mới được, họ vừa mới vào, nhỡ...""Không kịp nữa rồi, chúng ta đi, ai biết lái xe?" Cô gái dẫn bọn ta đi đến cửa, nhà hoang đã tàn tạ không chịu nổi, ngay cả cửa cũng không có, ánh trăng chiếu vào qua khe hở giữa các viên gạch.Lại một tiếng ho kìm nén, lúc này ta mới thấy trong góc tối có một người đang cuộn tròn, đầu được khăn choàng bao kín, đang cố gắng bịt miệng, không để phát ra tiếng ho."Mộng Hạ?" Giọng Mã tiểu thư run rẩy đến mức sắp mất tiếng.Người trong góc ngẩng đầu, tuy chỉ lộ ra đôi mắt nhưng ta có thể thấy cô ấy cũng kích động không kém, "Tiểu Thu... khụ khụ khụ!" Một tràng ho dữ dội vang vọng trong căn nhà hoang trống trải, cô ấy vội vàng bịt miệng, lại một tràng ho nữa.Mã tiểu thư loạng choạng chạy tới, muốn đỡ cô ấy dậy, nhưng ta mơ hồ nhìn thấy... bên dưới chiếc váy dài đó... không có chân..."Chúng ta có lẽ bị phát hiện rồi, mau đi." Cô gái kia đi tới ngồi xổm xuống, chuẩn bị cõng Vân Mộng Hạ lên."Chân của chị..." Mã tiểu thư cuối cùng cũng phát hiện ra, quỳ một bên, nước mắt không ngừng rơi xuống, bịt miệng không phát ra tiếng."Ra ngoài rồi nói... khụ khụ... Chúng ta mau đi thôi... khụ khụ khụ..." Mỗi khi Vân Mộng Hạ nói một câu đều ho rất dữ dội, viền khăn trùm đầu dính đầy vết máu."Ai trong các cô biết lái xe?" Cô gái kia không còn hạ thấp giọng nói như vừa rồi nữa, vì trong thôn đã sáng đèn đuốc, dường như có mấy người đang chạy về phía chúng ta."Bọn tôi đều không có bằng lái... Mã cầu phân, chị có biết lái không? Thông minh như vậy chắc chắn được mà? Tôi chỉ lái xe số tự động của người yêu cũ không bằng lái thôi... Chiếc xe tồi tàn này rõ ràng là số sàn mà..." Nếu không ai biết lái xe, chẳng phải chúng ta sẽ phải chờ chết ở đây sao? Cho dù có Hoa Lạc bọn họ ở đây cũng chưa chắc đấu lại được đám thổ phỉ trang bị đầy đủ vũ khí."Tôi đến số tự động còn chưa từng chạm vào, A Tinh, tất cả nhờ vào em." Mã tiểu thư đẩy ta lên ghế lái."Không có chìa khóa, làm sao lái đây?" Ta còn chưa nói xong, cô gái kia đã ném tới một chùm chìa khóa, suýt nữa đập vào mặt ta, nhưng lúc này ta không so đo với nhỏ nữa."Không biết cái nào, cô thử đi." Cả ba người họ đều ngồi ở hàng ghế sau, căng thẳng nhìn về phía sau, đã thấy có người chạy đi lái những chiếc xe khác rồi.Lúc này chỉ có thể liều chết thôi, khó khăn lắm mới cài được số, đạp chân ga, xe lại chạy lùi lại, "Mẹ kiếp, sao lại là số lùi?!" Ầm một tiếng, vừa lúc đâm ngã một người đã đuổi tới, ta vội vàng luống cuống đổi số, nhưng đã có người đuổi kịp.Cô gái kia trực tiếp nhảy xuống xe, "Các cô đi trước!" Sau khi hét lên một câu liền đánh nhau với người đuổi tới, lúc này nhỏ không hề yếu ớt như ta tưởng tượng, thậm chí có thể đánh ngang tay với hai người đàn ông trưởng thành."Khụ khụ... Emma... khụ khụ khụ..." Vân Mộng Hạ đã trở nên yếu ớt hơn nhiều, ta cảm thấy cô ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào. Mã tiểu thư ôm cô ấy, khóc đến mức thành lệ nhân, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng khóc.Bây giờ không phải lúc để đau buồn, ta khởi động xe hai lần, mới lái xe ra được một cách khó khăn, nhưng chỉ cần thay đổi số là chết máy, ta lo lắng đến mức mồ hôi lạnh toát ra khắp người, thấy Emma dần dần rơi vào thế hạ phong vì thể lực yếu kém, nếu không chạy được nữa, tất cả mọi người đều phải chết, mà còn là chết rất thảm."Mau lên xe!" Khi cuối cùng ta cũng lái được xe, ta thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lớn về phía những người đã bị bỏ lại phía sau rất xa.Emma muốn thoát thân, nhưng hai người đang giao chiến không định buông tha cho nhỏ. Có một người dường như là người đàn ông đã xung đột với nhỏ vào buổi tối, ngay lúc ta giảm tốc độ xe, nhỏ đã bị người đàn ông đó đá bay ra ngoài.Thấy người đàn ông đó bước nhanh tới định kết liễu nhỏ, phía sau lại xuất hiện thêm hai bóng người, động tác gọn gàng dứt khoát giải quyết một người đàn ông trong số đó. Người đàn ông cầm đầu nghe thấy tiếng động phản ứng cực nhanh, xoay người lại bắn một phát súng, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn đối phương một bước, mọi người còn chưa nhìn rõ động tác, gã đã xiêu vẹo ngã xuống."Lạc Nhi, cô bị thương rồi!" Người đến chính là Hoa Lạc và Hà Hữu Hoan, vừa rồi tuy tránh được phát súng đó nhưng vai Hoa Lạc vẫn bị trúng đạn lạc, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng."Không sao." Hoa Lạc ôm vai bị thương, cùng Hà Hữu Hoan lên xe, chiếc xe miễn cưỡng nhét đủ sáu người.Đã nghe thấy tiếng ô tô tiến đến, ta chỉ có thể liều mạng lái xe. "Đoàng đoàng" kính chắn gió phía sau xe bị bắn thủng hai lỗ, bọn họ đang bắn về phía bọn ta, tất cả mọi người đều cúi người cố gắng trốn sau ghế ngồi."Đậu xanh..." Ta lái xe theo đường hình chữ S, đối với một người thậm chí không thể coi là biết lái xe thì điều này quá khó.
"A!!!" Xe bị va chạm mạnh từ phía sau, xe của bọn chúng đã đuổi kịp bọn ta, nhưng bọn chúng dường như không vội giết bọn ta, mà giống như mèo bắt được chuột, nổi hứng chơi đùa.Xe của bọn chúng không ngừng đâm mạnh vào xe của bọn ta, tất cả mọi người đều sắp bị xóc văng ra khỏi xe, thêm vào đó trên sa mạc Gobi thỉnh thoảng lại có những tảng đá lớn, ta cảm thấy xe sắp bị xóc nát vụn rồi.Trong chiếc xe địa hình phía sau, đám đàn ông gào thét ầm ĩ rồi cười rộ lên từng tràng, bọn ta giống như những con cừu non chờ làm thịt, bọn chúng chắc chắn là cố ý, đúng là lũ sát nhân biến thái."Ôi má ơi, mau giúp tôi xem số 5 ở chỗ nào với, tôi cài số không được nữa!" Ta vất vả lắm mới kéo giãn được một chút khoảng cách lại sắp bị xe phía sau đâm trúng."Phải góc trên bên phải không?" Emma dùng đèn pin soi soi, rồi nói tiếp, "Tôi tên là Emma.""Vốn dĩ tôi cũng không hỏi tên cô, ai da, bây giờ đừng lo mấy chuyện đó nữa, má nó, chiếc xe này tôi thật sự không xử lý được nữa rồi, phải làm sao đây! Sao không thể thoát khỏi bọn chúng!""Bọn chúng chỉ còn lại ba người, dừng xe đi, tôi ứng phó được." Tuy Hoa Lạc bị trúng đạn ở vai, nhưng dưới sự băng bó của Hà Hữu Hoan, máu đã nhanh chóng ngừng chảy."Không được, cô bị thương rồi, hơn nữa bọn chúng có súng." Dù sao người ta cũng xem như đã cứu chúng ta, đương nhiên không thể để người bị thương đi mạo hiểm nữa, "Tất cả mọi người bám chắc vào!"Ta đột ngột đánh lái, xe đâm gãy lan can, rồi xóc nảy dữ dội lao lên đường cao tốc, vừa lúc một chiếc xe tải lao tới từ phía đối diện, tiếng còi chói tai cộng với ánh đèn chói lóa khiến người ta chóng mặt từng cơn.Ta chỉ có thể đánh lái loạn xạ, xe do cua gấp quá nên lao xuống rãnh bên đường cao tốc, còn chiếc xe bám theo bọn ta phía sau vừa vặn bị chiếc xe tải cũng đang cua gấp đâm trúng trực diện, sau tiếng nổ long trời lở đất, một ngọn lửa bùng lên, soi sáng bầu trời đêm đen kịt.-----------------------Hoa Hoa có lời muốn nói: Từ một bộ đời thường biến thành truyện hành động, đúng là không có hai người kia vào cameo thì khó mà có cảnh "đắc giá" này được.Nói chung sắp xong rô
"A!!!" Xe bị va chạm mạnh từ phía sau, xe của bọn chúng đã đuổi kịp bọn ta, nhưng bọn chúng dường như không vội giết bọn ta, mà giống như mèo bắt được chuột, nổi hứng chơi đùa.Xe của bọn chúng không ngừng đâm mạnh vào xe của bọn ta, tất cả mọi người đều sắp bị xóc văng ra khỏi xe, thêm vào đó trên sa mạc Gobi thỉnh thoảng lại có những tảng đá lớn, ta cảm thấy xe sắp bị xóc nát vụn rồi.Trong chiếc xe địa hình phía sau, đám đàn ông gào thét ầm ĩ rồi cười rộ lên từng tràng, bọn ta giống như những con cừu non chờ làm thịt, bọn chúng chắc chắn là cố ý, đúng là lũ sát nhân biến thái."Ôi má ơi, mau giúp tôi xem số 5 ở chỗ nào với, tôi cài số không được nữa!" Ta vất vả lắm mới kéo giãn được một chút khoảng cách lại sắp bị xe phía sau đâm trúng."Phải góc trên bên phải không?" Emma dùng đèn pin soi soi, rồi nói tiếp, "Tôi tên là Emma.""Vốn dĩ tôi cũng không hỏi tên cô, ai da, bây giờ đừng lo mấy chuyện đó nữa, má nó, chiếc xe này tôi thật sự không xử lý được nữa rồi, phải làm sao đây! Sao không thể thoát khỏi bọn chúng!""Bọn chúng chỉ còn lại ba người, dừng xe đi, tôi ứng phó được." Tuy Hoa Lạc bị trúng đạn ở vai, nhưng dưới sự băng bó của Hà Hữu Hoan, máu đã nhanh chóng ngừng chảy."Không được, cô bị thương rồi, hơn nữa bọn chúng có súng." Dù sao người ta cũng xem như đã cứu chúng ta, đương nhiên không thể để người bị thương đi mạo hiểm nữa, "Tất cả mọi người bám chắc vào!"Ta đột ngột đánh lái, xe đâm gãy lan can, rồi xóc nảy dữ dội lao lên đường cao tốc, vừa lúc một chiếc xe tải lao tới từ phía đối diện, tiếng còi chói tai cộng với ánh đèn chói lóa khiến người ta chóng mặt từng cơn.Ta chỉ có thể đánh lái loạn xạ, xe do cua gấp quá nên lao xuống rãnh bên đường cao tốc, còn chiếc xe bám theo bọn ta phía sau vừa vặn bị chiếc xe tải cũng đang cua gấp đâm trúng trực diện, sau tiếng nổ long trời lở đất, một ngọn lửa bùng lên, soi sáng bầu trời đêm đen kịt.-----------------------Hoa Hoa có lời muốn nói: Từ một bộ đời thường biến thành truyện hành động, đúng là không có hai người kia vào cameo thì khó mà có cảnh "đắc giá" này được.Nói chung sắp xong rô