[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 91: Kết cục một (end)
"Khụ khụ... có thể gặp lại Tiểu Thu thật tốt quá, chị tưởng cả đời này không gặp lại em nữa... khụ khụ... Cha mẹ đều vì lần bỏ trốn kia của chị mà bị..." Khóe miệng Vân Mộng Hạ không ngừng ho ra bọt máu, nàng vô cùng tự trách, giọng nói đã rất yếu ớt."Đó không phải lỗi của chị." Mã tiểu thư ôm Vân Mộng Hạ vào lòng, nắm chặt tay nàng, có lẽ lần gặp lại này sẽ là vĩnh biệt.Hà Hữu Hoan ngồi bên cạnh nắm lấy cổ tay Vân Mộng Hạ, đầu ngón tay ấn vào mạch môn của nàng rồi nhíu mày, "Cô ấy mắc bệnh lao chú, lại thêm độc đã ngấm vào xương, e rằng...""Lao chú?... Đó là bệnh gì? Y học hiện đại phát triển như vậy, ung thư còn chữa được, chắc là không có vấn đề gì đâu." Nghe có vẻ bệnh tình rất nghiêm trọng, nói như thể sắp lìa đời đến nơi, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu. Chỉ là ta hoàn toàn không biết con đường này sẽ dẫn đến đâu, bao lâu nữa mới đến được thành phố tiếp theo."Chắc là lao phổi... khụ khụ, tốt nhất là... tránh xa chị một chút... khụ khụ khụ..." Tuy Vân Mộng Hạ luôn muốn đẩy Mã tiểu thư ra, nhưng nàng không thể dùng một chút sức lực nào, chỉ có thể để Mã tiểu thư ôm lấy vai nàng mới không ngã xuống."Không sao đâu, bệnh viện của cha vẫn còn, về rồi sẽ chữa khỏi hết, với lại chị không định về tranh cái cây rụng tiền đó với em sao? Một năm kiếm được rất nhiều tiền... chẳng phải chị luôn thích tranh đồ của em sao..." Giọng nói của Mã tiểu thư càng nghẹn ngào, mắt cũng khóc đến đỏ hoe.Lúc này ta chỉ có thể tập trung lái xe, không giúp được gì. Ta liếc nhìn Hà Hữu Hoan qua kính chiếu hậu, nàng có lẽ rất hiểu biết về y lý, nhưng chúng ta cũng chỉ là những người khách qua đường gặp gỡ tình cờ, lúc này nàng cũng ngẩng đầu nhìn ta, khẽ lắc đầu."Đúng vậy... khụ khụ... chị thích tranh đồ của em... Nhưng lúc em khóc thật sự... rất xấu... chị mới thấy trong lòng cân bằng hơn... khụ khụ khụ!""... " Thì ra Mã tiểu thư cũng có khắc tinh. Hai người nhẹ nhàng nói chuyện, rồi kể lại rất nhiều chuyện hồi nhỏ. Tiếng trò chuyện kèm theo tiếng thở dốc khó khăn và tiếng ho, rồi dần dần yếu đi.Mã tiểu thư đang cười, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy, ta nhìn mà đau lòng. Ta mừng vì lần này có thể thuận lợi thoát hiểm, sau khi trở về ta sẽ yêu thương nàng gấp bội, bù đắp những khổ sở mà nàng đã phải chịu trước khi gặp ta.Từ nay về sau nàng sẽ không còn phải nếm trải mùi vị cô đơn nữa, dù hiện tại ta còn rất yếu nhưng ta sẽ cố gắng, cố gắng hết sức để nàng hạnh phúc. Ta cũng tin rằng chỉ có ta mới có thể mang lại hạnh phúc mà nàng mong muốn, đối với chuyện này, ta đột nhiên có sự tự tin vô cùng.Tuy sau đó gặp được cảnh sát tuần tra đường cao tốc, lái xe đưa Vân Mộng Hạ đến bệnh viện gần nhất, nhưng vẫn không kịp. Suốt quá trình ta luôn ở bên cạnh Mã tiểu thư, lúc này có lẽ bất kỳ lời an ủi nào cũng trở nên vô nghĩa, một cái ôm ấm áp mới có thể cho nàng sức mạnh để tiếp tục.Đứng bên lò hỏa táng, Mã tiểu thư luôn nắm chặt lấy ống tay áo của Vân Mộng Hạ, nhân viên liên tục nhắc nhở, nàng cũng không buông tay. Ta nghĩ, cảm giác nhìn người thân ra đi như thế này có lẽ đau khổ gấp trăm lần so với việc đột ngột biến mất.Dù không nỡ, cuối cùng vẫn phải rời đi, người sống phải cố gắng sống thật tốt gấp bội, có lẽ đó cũng là điều Vân Mộng Hạ mong muốn."Tiểu Thu, vẫn còn có tôi ở đây mà. Đừng khóc nữa, để chị ấy yên lòng ra đi, chị như vậy chị ấy cũng sẽ lo lắng." Ta từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng nghe thấy ta gọi cái tên đã lâu không nghe thấy của nàng, người run lên.Một lúc lâu sau, Mã tiểu thư mới buông tay, nhân viên ấn công tắc, cả bệ được đẩy vào phòng hỏa táng, tiếng gầm rú của quạt gió kèm theo tia lửa bắn ra xung quanh.Cuộc đời của mỗi người đều không thể tránh khỏi chặng đường cuối cùng này, hóa thành bụi trần. Điều khác biệt duy nhất là, chúng ta có thể lựa chọn cách sống như thế nào, những vướng mắc và phiền não trước đây, giữa ranh giới sinh tử đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.Đến khi nhặt tro cốt, chúng ta mới phát hiện Emma không biết đã biến mất từ lúc nào, rõ ràng vừa nãy còn ở sau lưng chúng ta."Đừng lo, để tôi ra ngoài tìm nhỏ cho." Ta xoay người bước ra ngoài, đi qua hành lang dài hẹp âm u, cuối cùng cũng ra đến ngoài tòa nhà. Ánh nắng rực rỡ như trở lại nhân gian, bên cạnh bồn hoa ở sân trống có một người đang ngồi quay lưng về phía cổng, nhìn bóng lưng cũng biết là ai.Tuy nhỏ chỉ mới mười bốn tuổi nhưng tư duy của nhỏ trưởng thành hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, hoàn toàn không giống một đứa trẻ. Nhưng cũng khó trách nhỏ như vậy, lớn lên trong môi trường sống như thế chắc chắn rất gian khổ.Khi ta đi tới, làn khói nhạt nhòa bay lên, nhỏ đang hút thuốc, "Tuổi nhỏ như vậy đã bắt đầu hút thuốc không phải là thói quen tốt đâu." Ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh nhỏ, nhỏ không nhìn ta mà lại hít một hơi thật sâu, nhìn từ bên cạnh, hốc mắt nhỏ hơi đỏ hoe.Từ sau khi Vân Mộng Hạ qua đời, nhỏ không nói một lời nào, hoàn toàn kìm nén mọi tâm sự, ta và Mã tiểu thư đều rất lo lắng. Nhưng dù ta có bắt chuyện với nhỏ thế nào, nhỏ cùng lắm chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, rồi tránh mặt chúng ta đi nơi khác.Đứa cháu gái lớn này đúng là còn lạnh lùng hơn cả Mã tiểu thư, ta không tin hai người họ không phải là người một nhà. Vốn dĩ không giỏi giao tiếp với mấy đứa trẻ tuổi dậy thì này, thôi thì đừng can thiệp nữa, chỉ cần ở bên cạnh nhỏ không để nhỏ làm ra hành động gì quá khích là được.Ta lấy một điếu thuốc từ tay nhỏ, tự mình châm lửa, hai người cứ ngồi đó im lặng hút thuốc, không ai nói lời nào.Đột nhiên ánh nắng trên đầu bị che khuất, một bóng đen đổ xuống chân, điếu thuốc ta vừa hút được hai hơi bị giật lấy ném xuống đất, rồi một đầu lọc thuốc lá khác bị ném xuống chân ta, "Dẫm tắt chúng đi." Mã tiểu thư vẫn như lần đầu gặp mặt, lạnh lùng đơ mặt, thoạt trông mạnh mẽ và ngang ngược."Sao tôi phải dẫm, chân chị bị hỏng rồi à?" Đây là lời thoại của chúng ta lúc trước, ta cười nhìn nàng.Lần này, Mã tiểu thư tự mình dẫm tắt đầu lọc thuốc lá, "Chúng ta về nhà thôi." Nàng ôm chặt hộp tro cốt, vết nước mắt trên khóe mắt đã bị gió thổi khô từ lâu, nhưng vẫn nở nụ cười nhạt, cuộc sống của chúng ta vẫn còn tiếp diễn.Ta vừa đứng dậy định khoác tay Mã tiểu thư, ai ngờ đột nhiên có thêm một người ở giữa, chính là đứa cháu gái lớn kia. Ta xoay người vòng sang bên kia, kết quả ngỏ lập tức chen tới, "Nhóc làm gì vậy!?"
Nhỏ lạnh lùng liếc ta một cái, "Không cho cô bắt nạt dì ấy.""Này! Rốt cuộc là ai bắt nạt ai vậy! Hơn nữa cô ấy là người phụ nữ của tôi, nhóc đừng cản trở hạnh phúc gia đình chúng ta chứ!" Ta kéo nhỏ ra ôm lấy eo Mã tiểu thư."Người phụ nữ của cô?" Emma nghi hoặc nhìn qua nhìn lại giữa ta và Mã tiểu thư.
Mã tiểu thư không hài lòng gõ đầu ta, "Em ấy vẫn còn là trẻ con.""Trẻ con?! Sao tôi không thấy." Mới quen biết hai ngày đã sắp cưỡi lên đầu ta rồi, sao có thể nhìn ra nhỏ còn bé chứ!"Con đã cao bằng cô ấy rồi, không nhỏ." Emma hơi nhón chân lên, so sánh chiều cao giữa hai chúng ta."Đậu phộng... tôi có thể đá ẻm không?" Lại dám vô lễ với người lớn như vậy."Tôi sẽ đánh trả đấy." Nhỏ thản nhiên nói.Đệt, sao người nào người nấy đều như vậy, quả nhiên là do có quan hệ huyết thống sao... Xem ra sau này ta cũng phải luyện chút công phu mới được!Đi đến bãi đậu xe, bên cạnh xe của chúng ta có một người phụ nữ đeo kính râm đang đứng, ta chạy về phía nàng ấy, "Hoa Lạc tỷ tỷ~ Tôi muốn học công phu với chị!""Như vậy còn ra thể thống gì." Hoa Lạc nhíu mày một tay ấn lên vai ta từ chối cái ôm nhiệt tình của ta.Sau khi trở về, tuy bọn họ không thừa nhận là xuyên không, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn chưa thể thích ứng với môi trường ở đây.Nghe nói bọn họ còn vay tiền, định tự kiếm tiền trả... Hà Hữu Hoan còn đỡ, đã được Mã tiểu thư sắp xếp làm việc ở bệnh viện của nàng, chuyên mở một khoa đông y; còn Hoa Lạc tính cách cao ngạo cộng thêm ngoài thân thủ lợi hại, không có kỹ năng nào khác có thể dùng được, thật sự không biết có thể tìm công việc gì, dứt khoát được Mã tiểu thư mời đến làm vệ sĩ cho ta.Nói về việc tại sao không phải làm vệ sĩ cho chính nàng, đương nhiên là vì đứa cháu gái lớn "đáng yêu" kia rồi. Có một tiểu ma đầu như vậy ở bên cạnh, làm gì còn ai dám đến gần chứ...-------------------------Tác giả có lời muốn nói: Đầu tiên hãy để dì nôn ra ba ngụm máu, sau đó dì muốn từng người một dập đầu tạ ơn những vị vẫn luôn theo dõi đến tận bây giờ! Mấy chương gần đây, vì một vài lý do mà các bạn cũng hiểu, không thể không hoàn toàn tách rời khỏi cốt truyện ban đầu, mọi người đọc rất buồn bực, dì viết lại càng buồn bực hơn! Đã cố gắng viết một chút cảnh đánh nhau, nhưng hoàn toàn thất bại... Mẹ nó, kiểu này, bài cổ văn duy nhất của dì làm sao mà viết đây! Dì đã dự cảm được tương lai thảm đạm rồi, có lẽ dì cũng giống như Tiểu 33, chưa kịp nổi tiếng đã hết thời rồi...À, nói đến Tiểu 33, lần này ra ngoài chơi, tiện thể gặp mặt cô ấy, có chút căng thẳng, vậy mà lại được gặp nhân vật cấp đại thần (cô ấy lúc nào cũng khiêm tốn cảm thấy mình không có ai yêu thích).Tuy trước đây cũng đã từng gọi điện thoại, cũng đã từng xem ảnh, nhưng khi gặp người thật thì hoàn toàn khác nha! Cảm giác rất nghiêm túc, dì còn không dám bắt chuyện với cô ấy nữa. Nhịp điệu này không đúng nha, rõ ràng lúc bình thường trò chuyện rất luôn mồm mà... Cho nên nói, mọi người sau này ra ngoài gặp mặt đừng chỉ dựa vào cảm giác trên mạng, khác biệt với thực tế vẫn rất lớn... Giống như Tiểu 33 gặp dì câu đầu tiên chính là, "Trông chị đứng đắn phết nhỉ, không bỉ ổi như vậy" ngã lăn quay! Bà đây vốn dĩ rất đứng đắn được không! Câu đầu tiên của dì chính là, "Má ơi, quả đầu này của em cắt đúng là xấu thật." Sau đó cũng không xảy ra cảnh tượng đánh nhau thảm khốc, có lẽ là vì có Quang Thụ ở đó. Ba người bình tĩnh đi ăn cá nướng... Sau đó dì bị Tiểu 33 lòng dạ hiểm ác dụ dỗ ăn một miếng ớt hiểm, cay đến mức sống dở chết dở! Nước mắt giàn giụa! Ngay cả phục vụ cũng khó hiểu, cảm thấy con cá đó không cay mà, sao lại khóc thành ra thế này... Ánh mắt bọn họ nhìn dì đều không đúng rồi nha! Cuối cùng cay đến mức cá nướng cũng không ăn được mấy miếng, tiếc quá...Ngày hôm sau Tiểu 33 lại dẫn dì và Quang Thụ đi ăn lẩu, tuy nói lẩu Trùng Khánh mới chính tông, nhưng đối với người Đông Bắc như dì mà nói, bất kỳ quán lẩu Tứ Xuyên nào cũng nên chính tông hơn ở nhà chứ nhỉ. Ví dụ như khi nhìn thấy đĩa dầu dì đã kinh ngạc rồi, mẹ nó, sốt mè đâu rồi!? Sau đó Tiểu 33 bình tĩnh nói, người Đông Bắc các chị đến ăn lẩu sao lúc nào cũng cần sốt mè thế, bên em không ăn cái đó. Ơ, cái này hoàn toàn không phải là loại lẩu mà dì vẫn luôn ăn được không, lẩu Đông Bắc rõ ràng là nước dùng không đủ, má nó, tiền nước dùng cũng không rẻ hơn bên này đâu, ngược lại còn đắt hơn, dầu cũng không giống nhau, đồ ăn cũng không giống nhau... Lẩu chỗ dì giống như thịt nhúng Bắc Kinh, nhân vật chính là thịt! Thịt bò ba chỉ, thịt cừu ba chỉ, sườn bò, sườn cừu, thịt thăn, thịt nạc các loại thịt thịt thịt nha!!! Tất cả những thứ khác có hay không cũng không quan trọng...Lẩu Tứ Xuyên rất cay rất ngon nha!!! Một người không ăn cay được mấy như dì mà cũng rất thích ăn nha!!! Có điều Quang Thụ yếu gà không có phúc hưởng thụ, không ngừng kêu gào quá nặng vị quá dầu mỡ...À, bọn dì đi Cửu Trại Câu trước, sau đó mới về Thành Đô. Cửu Trại Câu thật sự rất đẹp, nếu là mùa nước dồi dào, lại không phải ngày lễ, người không quá đông thì quả thực chính là tiên cảnh hoàn mỹ nha! Đợi dì có thời gian sẽ đăng mấy tấm ảnh chụp bằng máy ảnh lên Weibo, mấy hôm trước là ảnh chụp bằng điện thoại.Khụ khụ, nói chuyện lan man quá rồi, bọn dì tiếp tục nói về bài viết này. Cái kết cục chết tiệt này cứ để nó kết thúc ở đây đi, trong bản in sẽ viết một kết cục vốn có khác, nhưng khi nào mới ra mắt thì thật sự là xa vời, công việc và cuộc sống đều rất bận rộn, viết chữ đều là tranh thủ chút thời gian... Ngoại truyện tiếp theo đều là CP phụ, tiết lộ trước một chút là ngoại truyện của CP phụ ngược lại phần lớn đều là hướng vui vẻ, CP chính xem mà trầm cảm, mời chuyển sang CP phụ, sẽ không làm các ngươi thất vọng đâu~ Những người trước đó không chú ý đến CP phụ cũng không sao, không ảnh hưởng nhiều đến việc đọc (chắc vậy)... Chương ngoại truyện, lát nữa dì sẽ đăng một chương lên.---------Hoa Hoa có lời muốn nói: Oa, mọi người đoán xem Tiểu 33 này là tác giả nào nè.
Cơ mà, đúng là kết cục này thật khó nói nên lời, ba chấm cũng không thể diễn tả được cảm xúc hạn hán lời của tôi.Đó chính là lý do vì sao tôi lại thích kết cục gốc hơn, mặc dù nó cũng ba chấm không kém. Nhưng tag đặc biệt kia cũng khiến người ta rất kích thích mà, đúng không?
Nhỏ lạnh lùng liếc ta một cái, "Không cho cô bắt nạt dì ấy.""Này! Rốt cuộc là ai bắt nạt ai vậy! Hơn nữa cô ấy là người phụ nữ của tôi, nhóc đừng cản trở hạnh phúc gia đình chúng ta chứ!" Ta kéo nhỏ ra ôm lấy eo Mã tiểu thư."Người phụ nữ của cô?" Emma nghi hoặc nhìn qua nhìn lại giữa ta và Mã tiểu thư.
Mã tiểu thư không hài lòng gõ đầu ta, "Em ấy vẫn còn là trẻ con.""Trẻ con?! Sao tôi không thấy." Mới quen biết hai ngày đã sắp cưỡi lên đầu ta rồi, sao có thể nhìn ra nhỏ còn bé chứ!"Con đã cao bằng cô ấy rồi, không nhỏ." Emma hơi nhón chân lên, so sánh chiều cao giữa hai chúng ta."Đậu phộng... tôi có thể đá ẻm không?" Lại dám vô lễ với người lớn như vậy."Tôi sẽ đánh trả đấy." Nhỏ thản nhiên nói.Đệt, sao người nào người nấy đều như vậy, quả nhiên là do có quan hệ huyết thống sao... Xem ra sau này ta cũng phải luyện chút công phu mới được!Đi đến bãi đậu xe, bên cạnh xe của chúng ta có một người phụ nữ đeo kính râm đang đứng, ta chạy về phía nàng ấy, "Hoa Lạc tỷ tỷ~ Tôi muốn học công phu với chị!""Như vậy còn ra thể thống gì." Hoa Lạc nhíu mày một tay ấn lên vai ta từ chối cái ôm nhiệt tình của ta.Sau khi trở về, tuy bọn họ không thừa nhận là xuyên không, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn chưa thể thích ứng với môi trường ở đây.Nghe nói bọn họ còn vay tiền, định tự kiếm tiền trả... Hà Hữu Hoan còn đỡ, đã được Mã tiểu thư sắp xếp làm việc ở bệnh viện của nàng, chuyên mở một khoa đông y; còn Hoa Lạc tính cách cao ngạo cộng thêm ngoài thân thủ lợi hại, không có kỹ năng nào khác có thể dùng được, thật sự không biết có thể tìm công việc gì, dứt khoát được Mã tiểu thư mời đến làm vệ sĩ cho ta.Nói về việc tại sao không phải làm vệ sĩ cho chính nàng, đương nhiên là vì đứa cháu gái lớn "đáng yêu" kia rồi. Có một tiểu ma đầu như vậy ở bên cạnh, làm gì còn ai dám đến gần chứ...-------------------------Tác giả có lời muốn nói: Đầu tiên hãy để dì nôn ra ba ngụm máu, sau đó dì muốn từng người một dập đầu tạ ơn những vị vẫn luôn theo dõi đến tận bây giờ! Mấy chương gần đây, vì một vài lý do mà các bạn cũng hiểu, không thể không hoàn toàn tách rời khỏi cốt truyện ban đầu, mọi người đọc rất buồn bực, dì viết lại càng buồn bực hơn! Đã cố gắng viết một chút cảnh đánh nhau, nhưng hoàn toàn thất bại... Mẹ nó, kiểu này, bài cổ văn duy nhất của dì làm sao mà viết đây! Dì đã dự cảm được tương lai thảm đạm rồi, có lẽ dì cũng giống như Tiểu 33, chưa kịp nổi tiếng đã hết thời rồi...À, nói đến Tiểu 33, lần này ra ngoài chơi, tiện thể gặp mặt cô ấy, có chút căng thẳng, vậy mà lại được gặp nhân vật cấp đại thần (cô ấy lúc nào cũng khiêm tốn cảm thấy mình không có ai yêu thích).Tuy trước đây cũng đã từng gọi điện thoại, cũng đã từng xem ảnh, nhưng khi gặp người thật thì hoàn toàn khác nha! Cảm giác rất nghiêm túc, dì còn không dám bắt chuyện với cô ấy nữa. Nhịp điệu này không đúng nha, rõ ràng lúc bình thường trò chuyện rất luôn mồm mà... Cho nên nói, mọi người sau này ra ngoài gặp mặt đừng chỉ dựa vào cảm giác trên mạng, khác biệt với thực tế vẫn rất lớn... Giống như Tiểu 33 gặp dì câu đầu tiên chính là, "Trông chị đứng đắn phết nhỉ, không bỉ ổi như vậy" ngã lăn quay! Bà đây vốn dĩ rất đứng đắn được không! Câu đầu tiên của dì chính là, "Má ơi, quả đầu này của em cắt đúng là xấu thật." Sau đó cũng không xảy ra cảnh tượng đánh nhau thảm khốc, có lẽ là vì có Quang Thụ ở đó. Ba người bình tĩnh đi ăn cá nướng... Sau đó dì bị Tiểu 33 lòng dạ hiểm ác dụ dỗ ăn một miếng ớt hiểm, cay đến mức sống dở chết dở! Nước mắt giàn giụa! Ngay cả phục vụ cũng khó hiểu, cảm thấy con cá đó không cay mà, sao lại khóc thành ra thế này... Ánh mắt bọn họ nhìn dì đều không đúng rồi nha! Cuối cùng cay đến mức cá nướng cũng không ăn được mấy miếng, tiếc quá...Ngày hôm sau Tiểu 33 lại dẫn dì và Quang Thụ đi ăn lẩu, tuy nói lẩu Trùng Khánh mới chính tông, nhưng đối với người Đông Bắc như dì mà nói, bất kỳ quán lẩu Tứ Xuyên nào cũng nên chính tông hơn ở nhà chứ nhỉ. Ví dụ như khi nhìn thấy đĩa dầu dì đã kinh ngạc rồi, mẹ nó, sốt mè đâu rồi!? Sau đó Tiểu 33 bình tĩnh nói, người Đông Bắc các chị đến ăn lẩu sao lúc nào cũng cần sốt mè thế, bên em không ăn cái đó. Ơ, cái này hoàn toàn không phải là loại lẩu mà dì vẫn luôn ăn được không, lẩu Đông Bắc rõ ràng là nước dùng không đủ, má nó, tiền nước dùng cũng không rẻ hơn bên này đâu, ngược lại còn đắt hơn, dầu cũng không giống nhau, đồ ăn cũng không giống nhau... Lẩu chỗ dì giống như thịt nhúng Bắc Kinh, nhân vật chính là thịt! Thịt bò ba chỉ, thịt cừu ba chỉ, sườn bò, sườn cừu, thịt thăn, thịt nạc các loại thịt thịt thịt nha!!! Tất cả những thứ khác có hay không cũng không quan trọng...Lẩu Tứ Xuyên rất cay rất ngon nha!!! Một người không ăn cay được mấy như dì mà cũng rất thích ăn nha!!! Có điều Quang Thụ yếu gà không có phúc hưởng thụ, không ngừng kêu gào quá nặng vị quá dầu mỡ...À, bọn dì đi Cửu Trại Câu trước, sau đó mới về Thành Đô. Cửu Trại Câu thật sự rất đẹp, nếu là mùa nước dồi dào, lại không phải ngày lễ, người không quá đông thì quả thực chính là tiên cảnh hoàn mỹ nha! Đợi dì có thời gian sẽ đăng mấy tấm ảnh chụp bằng máy ảnh lên Weibo, mấy hôm trước là ảnh chụp bằng điện thoại.Khụ khụ, nói chuyện lan man quá rồi, bọn dì tiếp tục nói về bài viết này. Cái kết cục chết tiệt này cứ để nó kết thúc ở đây đi, trong bản in sẽ viết một kết cục vốn có khác, nhưng khi nào mới ra mắt thì thật sự là xa vời, công việc và cuộc sống đều rất bận rộn, viết chữ đều là tranh thủ chút thời gian... Ngoại truyện tiếp theo đều là CP phụ, tiết lộ trước một chút là ngoại truyện của CP phụ ngược lại phần lớn đều là hướng vui vẻ, CP chính xem mà trầm cảm, mời chuyển sang CP phụ, sẽ không làm các ngươi thất vọng đâu~ Những người trước đó không chú ý đến CP phụ cũng không sao, không ảnh hưởng nhiều đến việc đọc (chắc vậy)... Chương ngoại truyện, lát nữa dì sẽ đăng một chương lên.---------Hoa Hoa có lời muốn nói: Oa, mọi người đoán xem Tiểu 33 này là tác giả nào nè.
Cơ mà, đúng là kết cục này thật khó nói nên lời, ba chấm cũng không thể diễn tả được cảm xúc hạn hán lời của tôi.Đó chính là lý do vì sao tôi lại thích kết cục gốc hơn, mặc dù nó cũng ba chấm không kém. Nhưng tag đặc biệt kia cũng khiến người ta rất kích thích mà, đúng không?