[BH][Done] Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 89



Ngay khi chúng ta ai nấy đều oán than, lê tấm thân mệt mỏi cuối cùng cũng tới được cái hố trời mang tên "Cổng Địa Ngục" kia, mọi lời oán thán đều im bặt. Từ xa, trong màn trời đã nhá nhem tối, ánh lửa lam tím từ dưới lòng đất hắt lên, chiếu rọi cả vùng xung quanh một màu băng giá.

"Màu này trông giống lửa bếp ga nhỉ, nướng đồ được không?" Ta vừa nói, vừa huơ huơ chiếc đèn pin siêu sáng trong tay về phía hố trời.

"Khụ khụ, đó là ngọn lửa do lưu huỳnh nóng chảy cháy tạo thành, quá trình cháy đó sẽ sinh ra khí độc, mong mọi người đeo khẩu trang cẩn thận, theo ta đi ngược chiều gió để quan sát, đừng nán lại quá lâu, sau đó chúng ta có thể cắm trại ở chỗ khác." Tiểu ca hướng dẫn viên ân cần phát khẩu trang cho từng người.

Chúng ta ai nấy cũng đã quen với cái đoàn du lịch "hố cha" này rồi, cùng lắm thì cắm trại ngắm sao thôi nhỉ. Mặc dù hai ta lần trước cũng đã thưởng thức trên đỉnh núi rồi, nhưng ở sa mạc Gobi này chắc hẳn sẽ có một hương vị khác biệt.

"Có đốt lửa trại không?" So với cái hố rách nát giống bếp ga kia, ta mong chờ lửa trại hơn.

"Có chứ, nhưng củi than các thứ phải đợi lát nữa lão Ngô mang tới." Người mà tiểu ca hướng dẫn viên nhắc tới chính là tài xế kiêm trợ thủ của chuyến đi này, dáng người vạm vỡ, thoạt nhìn suýt chút nữa ta tưởng là dân xã hội đen.

Chúng ta đang nói chuyện thì không ngờ nghe thấy tiếng động cơ xe hơi từ phía sau truyền đến, trên sa mạc Gobi trống trải này, dù cách xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Ánh đèn xe chói lóa chiếu tới, ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng. Ta và tiểu ca hướng dẫn viên cùng nhau giơ tay che trước mặt, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, trông có vẻ là xe của chúng ta, "Xì, không phải nói là chỗ này không cho xe vào sao, hại chúng ta đi bộ lâu như vậy!"

"Thằng Ngô béo này, lại lười biếng rồi, nếu bị Cục Quản lý bắt được thì lại bị phạt tiền." Tiểu ca hướng dẫn viên cũng hùa theo than phiền.

Xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới gần, một cú phanh gấp dừng lại cách đó không xa, tung lên một đám bụi mù, bay lượn trước ánh đèn xe tạo thành một màn khói.

Xe dừng lại mà không ai xuống, tiểu ca hướng dẫn viên tức giận dậm chân, "Thằng mập chết tiệt, đợi về tao xử mày!" Tiểu ca hướng dẫn viên xắn tay áo bước tới, còn ta thì quay lại tìm Mã tiểu thư. Nàng cứ nhìn về phía hố trời, chắc là muốn đi xem rồi, ta nắm lấy tay nàng, định nhanh chóng đi xem cái hố lửa đó.

Mã tiểu thư quay đầu nhìn ta một cái, rồi sự chú ý chuyển sang chiếc xe, nheo mắt nhìn ngược ánh sáng, "Sao phía sau còn có một chiếc xe nữa?"

"Hả? Lúc chúng ta đến chẳng phải chỉ có một chiếc thôi sao?" Lời Mã tiểu thư nói thật đáng sợ, nơi hoang vu hẻo lánh này sao có thể có thêm một chiếc xe theo sau được, chắc là đoàn khác thôi nhỉ?

Ngay lúc hai ta đang thì thầm, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, nghe giống như tiếng pháo nổ khiến ta giật mình. Rồi ta thấy tiểu ca hướng dẫn viên trước đầu xe ngã thẳng xuống, ngực bê bết máu, chân hắn chỉ giật giật hai cái rồi hoàn toàn bất động.

Trong khoảnh khắc, đầu óc ta chưa kịp phản ứng, Mã tiểu thư kéo ta chạy về phía chỗ không có ánh đèn xe chiếu tới, tim ta run rẩy, đầu óc trống rỗng, vừa rồi... có người bị giết sao...

Tuy ta đã sống hơn bốn mươi năm, nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện kinh khủng như vậy, lại còn xảy ra ngay trước mắt ta, xung quanh không có chỗ nào để trốn, cũng không có cảnh sát nào đến giải cứu chúng ta, trong nháy mắt, lưng ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"A!!! Giết người rồi!!! Chạy mau!!!" Người phụ nữ trong cặp tình nhân hét lên rồi cùng bạn trai chạy về hướng khác, còn người đàn ông đi du lịch một mình thì sợ hãi ngồi phịch xuống đất, Hoa Lạc và Hà Hữu Hoan thì không biết ở đâu.

Ta vừa thở hổn hển vừa quay đầu nhìn lại, từ trên xe bước xuống một người đàn ông vạm vỡ, không vội vã đuổi theo hai người đang chạy trốn. Khi đi ngang qua người đàn ông đang ngồi một mình, gã ta đâm một nhát dao, rút dao ra rồi thản nhiên tiếp tục đuổi theo cặp tình nhân.

Trong bóng tối lờ mờ, ta thấy một bóng đen chạy về phía chúng ta, Mã tiểu thư nắm chặt tay ta, kéo ta chạy thục mạng, ta cảm thấy như sắp bị nàng kéo bay lên.

Nhưng ở vùng cao nguyên thiếu oxy này, chạy thục mạng không phải là một lựa chọn tốt, đầu ta đau nhói như kim châm, chẳng mấy chốc, chân ta loạng choạng không nghe lời, cuối cùng ta ngã nhào vào Mã tiểu thư, kéo nàng ngã xuống đất cùng lăn một vòng.

"Chị... chị mau chạy đi... tôi... chạy không nổi nữa rồi..." Ta đẩy Mã tiểu thư, với thể chất của nàng chắc chắn sẽ chạy xa hơn ta.

"Tôi cùng em..." Mã tiểu thư nói chuyện cũng trở nên thở hổn hển.

Lúc này, đột nhiên một luồng sáng mạnh chiếu tới, người đến cầm một chiếc đèn pin, từng bước tiến lại gần, trong tay cầm đèn pin, gã ta còn nắm chặt một con dao găm dài nửa gang tay, phản chiếu ánh đèn pin siêu sáng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Cái đó... vị huynh đệ này, anh đừng động thủ... tiền tôi có... còn có thẻ... về thành phố tôi nói mật mã cho anh... tiền đều cho anh..." Hình như trong phim đều diễn như vậy, trước tiên cố gắng kéo dài thời gian, ta cúi đầu nhắm mắt cười nói, "Ha ha ha, quy tắc giang hồ tôi hiểu, tôi không nhìn mặt anh, anh tha cho chúng tôi một mạng, về rồi tôi chắc chắn không báo án."

Trời biết lúc này ta sợ đến mức sắp tè ra quần rồi, tay chống xuống đất run rẩy nhưng vẫn lén nắm một nắm đất và đá vụn trong tay.

Người kia không nói gì, dùng đèn pin chiếu vào mặt ta, rồi lại chiếu vào Mã tiểu thư, rồi cứ nhìn nàng, lúc này mũi dao trong tay cũng chỉ vào Mã tiểu thư.

Đậu má, chẳng lẽ không chỉ cướp của mà còn cướp sắc?! Ta vốc một nắm đất hất vào mặt gã ta, hét lớn với Mã tiểu thư, "Vân Mộng Thu, chị mau chạy! Chạy đi!" Trong lúc nguy cấp, ta đã gọi cả tên nàng.

Tên cướp dụi mắt, thừa lúc gã ta hạ dao xuống, ta liền xông tới, không ngờ gã ta rất gầy nhỏ, cao gần bằng ta, cảm giác như một đứa trẻ.

Gã ta lùi lại hai bước rồi đấm một cú vào ngực ta, ta cảm thấy xương sườn sắp gãy đến nơi, "Khụ khụ... ngươi... ngươi cũng... bắt nạt... ngực... tôi... nhỏ..."

Thấy ta bị thương, Mã tiểu thư lao tới như mũi tên, thấy sắp đánh nhau, Mã tiểu thư tay không tấc sắt làm sao có thể đánh lại hai con dao găm của đối phương.

Chiếc xe phía sau không xa đã khởi động, chuẩn bị lao tới, chỉ bằng việc chúng ta chạy bộ trốn thoát là điều không thể, chẳng lẽ cứ vậy mà bó tay chịu trói sao?

"Các cô không chạy thoát đâu, nghe tôi nói, đừng động đậy." Người cầm dao găm lên tiếng, tiếng phổ thông không chuẩn lắm, giọng nói rất nhẹ, lại là giọng của một cô gái.

Lúc này ta mới mượn ánh trăng mờ ảo nhìn kỹ, người kia khoảng mười mấy tuổi, tóc ngắn hơi xoăn, dáng người gầy gò, cổ áo khoác dựng đứng che nửa khuôn mặt, tay cầm dao găm đeo găng tay da, mặc quần dài màu xanh quân đội và đi bốt, nếu không nghe nhỏ nói, hoàn toàn không thể nhận ra nhỏ là con gái.

"Cô tên là Vân Mộng Thu?" Dao găm trong tay cô gái đã kề vào cổ Mã tiểu thư, con dao găm kia đã được cất vào vỏ dao bên hông, nhỏ khẽ hỏi.

"Cô thả cô ấy ra!" Lúc này ta cũng không dám manh động.

Những tên cướp ở xa xa kia lớn tiếng hô hoán gì đó, không biết là ngôn ngữ gì, hoàn toàn không nghe hiểu, nhỏ đáp lại một câu rồi cất dao đi, cúi người dùng tay quệt quệt xuống đất, "Cô có quen Vân Mộng Hạ không?"

"Cô ấy ở đâu?!" Mã tiểu thư nghe thấy cái tên đó liền kích động, túm lấy cánh tay cô gái hỏi.

Nghe cái tên này cũng biết, chắc là người chị em thất lạc nhiều năm của Mã tiểu thư, nhưng tại sao lại có quan hệ với đám cướp này? Chẳng lẽ đoàn phượt thủ năm xưa không phải mất tích, mà là bị bắt cóc? Nhưng tại sao đứa trẻ này lại biết những chuyện này?

"Đừng manh động, tôi cần sự giúp đỡ của các cô, nhưng đừng làm vướng chân tôi." Cô gái khạc một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa hai tay vào nhau, rồi xoa lên mặt Mã tiểu thư.

"Này, khụ khụ, cô làm gì vậy... ghê quá." Mặc dù cảm thấy cô gái này không phải người xấu, nhưng ở cùng đám cướp kia thì cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhỏ lạnh lùng liếc nhìn ta, ánh mắt ghét bỏ đó, trong một khoảnh khắc lại giống Mã tiểu thư đến thế, "Cô thì không cần xoa đâu."

"Đậu phộng..." Nhỏ chê ta xấu xí sao?! Trong lúc sinh tử quan trọng này ta cũng không nhịn được muốn than vãn, đây đúng là dùng tính mạng để than vãn mà.

Nhỏ lấy dây thừng ra, nắm lấy cổ tay Mã tiểu thư chuẩn bị trói ra sau lưng, "Cô là em gái của cô ấy hả?" Nhỏ vừa buộc dây vừa hỏi, vẫn giữ giọng nói nhỏ nhẹ.

Mã tiểu thư hoàn toàn không phản kháng, ta đoán lúc này nàng cũng đang kinh ngạc tột độ, không ngờ người thân mà nàng vẫn nghĩ đã mất tích mười mấy năm, đột nhiên lại xuất hiện trong cuộc đời. Nếu chị gái nàng còn sống, vậy người nhà nàng...

Thật không biết lần này chúng ta đến đây rốt cuộc là đúng hay sai, tuy tìm được người nhà nàng là chuyện tốt, nhưng không biết tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với những thử thách gì.

"Nắm chặt dây thừng, đừng để tuột ra." Cô gái quấn dây thừng quanh cổ tay ta không hề dùng sức, thực tế chỉ là buộc một nút thắt qua loa, rồi nhét đầu dây vào lòng bàn tay ta, chỉ cần ta dùng sức vặn vài cái là có thể thoát ra. Vậy nên, có thể khẳng định nhỏ không có ý định hãm hại chúng ta.

Thấy hai chiếc xe sắp lao tới, Mã tiểu thư mới run rẩy hỏi, "Chị ấy vẫn ổn chứ?"

Nhỏ vẫy tay về phía xe, nhẹ giọng nói, "Đến đó sẽ biết." Rồi tất cả âm thanh đều bị tiếng động cơ gầm rú nhấn chìm.

Xe dừng lại trước mặt chúng ta, một người đàn ông bước xuống, trông có vẻ là người nước ngoài, dáng vẻ rất hung hãn, gã liếc nhìn Mã tiểu thư ngay lập tức, cười rất đểu cáng, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, nói gì đó với đồng bọn, rồi cô gái kia đứng chắn giữa gã ta và Mã tiểu thư.

Hai người đối thoại đơn giản, từ trong xe truyền ra tiếng cười nhạo báng của đồng bọn, người đàn ông rút ra một khẩu súng tự chế, chĩa về phía nhỏ, hai người giằng co, người trong xe có vẻ lo lắng nói gì đó, còn ta thì hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn về phía Mã tiểu thư, lúc này nàng càng quan tâm đến cô gái kia hơn.

Một tiếng huýt sáo xé tan màn đêm, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông tay xách hai người bước về phía này, nhìn màu quần áo, chính là cặp tình nhân kia.

Người đàn ông đã chết rồi, chỉ nhìn cổ họng bị dao cứa và máu me đầy người đã không còn hy vọng gì, còn người phụ nữ thì bị kéo lê không động đậy rồi ném trước đầu xe, nửa thân dưới không mặc gì, nhìn ánh mắt xám xịt của cô ấy cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Thật là một lũ súc sinh! Ta nắm chặt nắm đấm, nhưng cũng không thể làm gì được, nếu không có cô gái không rõ danh tính kia, có lẽ kết cục của chúng ta cũng chẳng khác gì, sống không bằng chết mà thôi.

Hai người xuống xe, dọc đường dọn dẹp vết máu còn sót lại, hất đống cát dính máu cùng với những thứ lặt vặt vô giá trị xuống hố trời kia, dấu vết tội ác cứ thế bị chôn vùi.

Ta và Mã tiểu thư bị đẩy lên một chiếc xe khác, chiếc xe việt dã ban đầu chở xác chết, họ còn sống sờ sờ cách đây vài tiếng trước.

Người đàn ông ngồi hàng ghế trước quay đầu lại nói gì đó rất hung dữ, rồi cô gái kia phiên dịch, "Hắn hỏi tổng cộng có bao nhiêu người."

"Hai chúng tôi, hướng dẫn viên, tài xế, một cặp tình nhân... còn một người đàn ông... chỉ có thế thôi..." Từ đầu đến cuối ta không nhìn thấy Hoa Lạc và Hà Hữu Hoan, nếu họ có thể trốn thoát và báo cảnh sát, chúng ta còn một tia hy vọng nên chỉ có thể đánh cược một lần.

Rồi nòng súng lạnh lẽo chĩa vào trán ta, cô gái tiếp tục phiên dịch, "Chắc là còn người khác nữa chứ."

"Thật sự hết rồi... nếu tôi có thai thì coi như thêm một người." Ta sợ đến mức sắp khóc rồi, thật sự đã nói dối trắng trợn, lỡ bị vạch trần thì sẽ chết thảm hơn, hy vọng hai vị ngự tỷ kia phải cố gắng lên, mau chóng báo cho cảnh sát...

Người đàn ông bán tín bán nghi cất súng đi, xe từ từ lùi lại rời đi, vẫn là hai người kia dọn dẹp dấu vết bánh xe, đợi đến khi có người khác đến đây, căn bản không thể nhìn ra manh mối gì, tất cả đều bị gió cát ở đây vùi lấp.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Dì thật sự sắp viết không nổi nữa... không nghĩ ra được nữa rồi... Dì kể lại kết cục ban đầu đi, cũng coi như có chút cẩu huyết.

[Lượt bớt mấy trăm chữ vì spoil]

Viết xong cái này dì không định mở đặt làm riêng nữa đâu... Quả nhiên viết một kết cục đã mệt chết, viết hai cái thì đúng là muốn mạng...

----------------

Hoa Hoa có đôi lời muốn nói: Vì tôi có ý định edit cả hai cái kết nên sẽ bỏ đoạn spoil của dì M đi, mọi người thông cảm nhé.

Chương trước Chương tiếp
Loading...