[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 26
Tiêu Ỷ Thanh đến nhà, cùng lúc Tiêu ba - Tiêu mẹ cũng đi chơi về, dừng xe lại đã thấy bóng dáng một người rất giống Tịch Đàm bước lên một chiếc xe hơi sang trọng vừa rời khỏi."Rất giống anh rể" - Tiêu Ỷ Thanh tự hỏi."Vào nhà hỏi chị con thì biết" -Tiêu mẹ ra lệnh.Tiêu Ỷ Thanh vào nhà cũng không thấy ai, liền đi lên lầu tìm phòng của Tiêu Kỳ Nhiên xem. Chỉ thấy Tiêu Kỳ Nhiên thẩn thờ ngồi nhìn điện thoại, tò mò Tiêu Ỷ Thanh bước đến phía sau, vừa nhìn thấy đã muốn la lớn. Chính là hình Tiêu Kỳ Nhiên và Tịch Đàm mặc đồ cặp, Tịch Đàm lại còn cõng Tiêu Kỳ Nhiên cười hạnh phúc."Đã mặc đồ cặp rồi mà chị còn chối là không quen"Tiêu Kỳ Nhiên giật mình: "em vào lúc nào sao không gõ cửa?""Em có gõ cửa, tại chị chú tâm quá nên không nghe thấy thôi""Uh. Chị đã nói rồi, chị và Tịch Đàm không có quen nhau. Chị chỉ nhờ Tịch Đàm đóng giả người yêu đưa về ra mắt để ba mẹ không lo lắng nữa""Hả? Anh rể cũng đồng ý sao?""Um. Ban đầu rất bình thường, vừa nãy tự nhiên Tịch Đàm lại tỏ tình với chị"Tiêu Ỷ Thanh nổi lên tính nhiều chuyện, ngồi xuống ôm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên lắc lắc: "anh rể tỏ tình như thế nào?""Chỉ nói một câu: "Này chị! Hay là mình kết đôi?""Haha. Ơi trời, thật không lãng mạn gì hết. Mà chị trả lời sao?""Chị nói - chị không thích con gái''"Cái gì? Chị không thích mà đồng ý mặc áo cặp ra đường, nhắn tin với người ta thì cười tươi. Còn ngồi xem hình một mình như vậy. Trên mặt chị viết ra hai chữ 'ưu sầu' kìa"Tiêu Ỷ Thanh từ nhỏ sống bên Mỹ nên tính tình phóng khoáng, nghĩ gì nói đó. Tiêu Kỳ Nhiên biết vậy nên cũng rất thật tình: "Chị không trả lời như vậy thì trả lời thế nào? Chị nhận ra Tịch Đàm có tình cảm với chị, chị thì không chắc chắn cũng không thể thiệt thòi cho Tịch Đàm""Chị không chắc chắn chứ không phải là không thể, chị nói vậy làm anh rể của em bị tổn thương rồi"Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Tiêu Ỷ Thanh nhoi nhoi bên cạnh, lòng rối bời chợt phì cười: "Em một tiếng anh rể, hai tiếng anh rể. Thật ra Vân Tịch Đàm cho em lợi ích gì hả?""Làm gì có, em không biết đâu. Chuyện của chị em không thể ép, nhưng em thật sự hy vọng chị có thể hạnh phúc""Được rồi, về phòng ngủ đi""Em muốn ngủ với chị"Tiêu Kỳ Nhiên hết cách với Tiêu Ỷ Thanh. Cũng đành chịu thôi, ai bảo Tiêu Ỷ Thanh là em gái duy nhất của mình. Sau khi Tiêu Ỷ Thanh tắm xong, nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú xem bệnh án cũng chỉ biết thở dài. "Chị nên lo cho chị nhiều hơn đi"Tiêu Kỳ Nhiên không thèm ngẩng đầu: "em ngủ ngon"Tiêu Ỷ Thanh thè lưỡi làm mặt xấu rồi phóng lên giường, cô nhớ ra nếu là bạn bè của bạn bè trên zalo sẽ có chế độ "bạn có thể quen". Cuối cùng đắc ý khi tìm được nick zalo của Tịch Đàm "Mây"."Hello anh rể"Tịch Đàm tắm xong, vừa ôm cây đàn guitar định đánh một chút, nghe điện thoại có tin nhắn, thật ra rất mong Tiêu Kỳ Nhiên sẽ nhắn cho mình, nhưng là lời mời kết bạn. Gọi mình là "anh rể" trên đời này chắc có mình Tiêu Ỷ Thanh thôi."Ỷ Thanh đã trễ còn chưa ngủ?""Anh rể cũng vậy thôi""Đừng gọi anh rễ, nghe ngại lắm""Em biết chuyện hai người rồi. Anh rể cho chị một chút thời gian đi""Cảm ơn em""Anh rể đang làm gì""muốn đánh vài bài nhạc""Đánh cho em nghe với""Được, vậy gọi nhé""Ok"Thế là Tiêu Ỷ Thanh mở loa lớn, Tịch Đàm bên kia vô tư đàn cũng không hề hay biết. Mà Tiêu Kỳ Nhiên bị một trận ồn ào này cũng phải im lặng lắng nghe. Trong lòng Tiêu Ỷ Thanh mừng lớn "không tin chị hai có trái tim sắc đá"Xong rồi Tịch Đàm nhắn cho Tiêu Ỷ Thanh một câu chúc ngủ ngon. Treo đàn guitar trên tường, một mình bước lên sân thượng muốn hóng gió một chút. Cảnh đêm ở Việt Nam hay ở Trung Quốc cũng đều như nhau, đối với bản thân chỉ là tịch mịch, cô liêu, trống trãi. 'Tịch Đàm buồn gì sao?" Lục Nhi mang theo ly sữa còn ấm nóng đưa cho Tịch Đàm, Tịch Đàm nhận lấy uống cạn. Dù sao cũng không thể phụ lòng Lục Nhi đã thức khuya pha ly sữa này."Nghĩ một số chuyện. Cảm ơn ly sữa nha""Sau này ngày nào cũng uống nhé?" - Lục Nhi cười, cô rất ít khi cười, đèn đường chiếu lên ánh mắt, đôi môi của Lục Nhi. Có thể nói ánh lên bao nhiêu vẻ dịu dàng, mỏng manh mà thường ngày bị sự lạnh lùng của cô che mất."Em cười lên trông rất đẹp""Lúc nhỏ, bạn bè trong lớp cười nhạo em không có cha. Cười nhạo mẹ em làm thuê cho nhà Tịch Đàm. Họ còn đánh em. Lúc đó em chỉ biết khóc. Chỉ có anh hai bênh vực em. Lần đó anh hai về muộn, Tịch Đàm lại xuất hiện đúng lúc. Có biết Tịch Đàm đã nói gì với họ không?" - Lục Nhi lần nữa cười tươi hơn."Thật sự không nhớ a""Tịch Đàm tuy nhỏ, nhưng lại ra dáng đại ca. Đứng chắn trước mặt em, chỉ thẳng mặt bọn họ nói [nếu để Vân Tịch Đàm này thấy hay nghe được các người dám bắt nạt Lục Nhi, thì tương lại cha mẹ các người sẽ phải làm thuê cho nhà họ Vân chúng ta. Các ngươi hiểu rồi chứ?]"Woa. Bá đạo thật""Um. Kể từ đó về sau, không ai dám bắt nạt em nữa"Nói chuyện được một lúc. Mỗi người lại một phòng về nghỉ ngơi. Tịch Đàm thật ra suy nghĩ về câu nói của Tiêu Kỳ Nhiên. Chị không thích con gái. Rất đúng. Một người có tài sắc như chị, nếu chẳng may vướn vào cuộc tình này, sự nghiệp của chị đi về đâu? Dư luận sẽ lại dấy lên, chị làm sao chịu nổi? Cũng không thể trách chị. Đó dù sao cũng là lựa chọn và quyết định của chị. Yêu - phải xuất phát từ cả hai.Cầm lấy điện thoại, lục tìm trong danh bạ. Quyết định đổi tên "Chị Kỳ Nhiên" thành "Bảo bối". Sau đó hài lòng đi ngủ. ----
Sáng hôm sau vẫn là nhờ Lục Nhi đánh thức, Tịch Đàm như cũ mặc quân Tây cùng với áo sơ mi trắng đen. Mang giầy lười công sở, nhìn gọn gàng, sạch sẽ.Đồ mặc hôm nay vẫn là Lục Nhi chuẩn bị, Tịch Đàm cũng không biết nên mặc gì. Ăn sáng không ngon, trên xe một đường trầm mặt. Vì vậy, khi đến Thái Bạch, nghĩ đến Lý Niên Hữu tinh thần lại phấn chấn hẳn ra.Phòng họp"Thư Ký Lục, thông báo họp mấy giờ?" - Nhìn phòng họp chỉ có le que mấy người, Tịch Đàm nghiêm mặt hỏi.Lục Nhi ngồi bên tay phải, kế tiếp là Lục Thanh. Hôm nay Tịch Đàm chủ trì cuộc họp. Tình thế bây giờ người nhà họ Vân phải đấu với bọn sói già Thái Bạch."Dạ thưa chủ tịch, cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ""Thái tổng. Ông nghe chưa? Bây giờ đúng 9 giờ mà không có mặt đủ. Tôi cho ông 15 phút. Nếu không có mặt đủ. Ông tự hiểu""Các người còn không mau liên hệ với các bộ phận. Đứng đó làm gì?" - Thái Bạch quát.'Dạ...dạ" - Thư ký của Thái tổng vâng dạ liên tục bấm điện thoại không ngừng. Xem ra bọn họ cũng không dám đi trễ hơn 15 phút. Đến 9h15 mọi người đã có mặt đầy đủ."Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp"'Đợi đã"Mọi người hướng ngoài cửa. Chính là Thái Ngọc nện giày cao gót đi vào. Tịch Đàm nháy mắt với Lục Nhi, cô hiểu ý gật đầu. Đợi Thái tiểu thư ổn định chỗ ngồi xong, Tịch Đàm dựa ghế lớn thoải mái nói."Các người có biết tại sao Nhật bản phát triển hơn Việt Nam không? Bởi vì họ tôn trọng nhau, họ tôn trọng giờ giấc, họ không vì bản thân trễ nãy mà làm ảnh hưởng đến thời gian quý báo của đối phương. 9 giờ đủ để các vị ở đây ăn sáng, đưa con đến trường, tránh kẹt xe. Vì vậy đừng lấy những lý do đó đưa ra để nói với tôi" - Tịch Đàm ném hồ sơ lên bàn. Đứng dậy, nhìn sơ một lượt lại nói tiếp."Tôi đã nhờ Thư ký Lục ghi lại danh sách những người đi trễ, năm nay sẽ không có tiền thưởng. Vân thị không thể ném tiền qua cửa sổ để trả lương cho các người khi các người bỏ phí thời gian thế này. Sao? Có ai có ý kiến?"Tịch Đàm nhìn quét qua mọi người cuối gầm mặt, Thái tổng không ngừng dùng khăn lau mồ hôi trên trán. "Nếu không có ý kiến, xem như tán thành quyết định này. Chuyện này đến đây chấm dứt. Kể từ ngày mai, tôi sẽ dựa vào độ đúng giờ khi đi làm, tan ca của mọi người mà ký quyết định khen thưởng"Lúc này nói xong Tịch Đàm mới ngồi xuống, Lục Nhi cẩn thận rót tách trà nóng để trên bàn cho Tịch Đàm. Nhấp một ngụm trà mới nói tiếp."Trên bàn là báo cáo tài chính ba năm trở lại đây. Lợi nhuận có tăng. Nhưng tại sao phần chi phí thì nhiều vô kể? Tôi không hiểu báo cáo viết như thế nào? Năm 2017, ai là người phụ trách ký kết mua vật liệu cho công trình khu vui chơi Liên hợp? Để bây giờ tường, bê tông nứt vỡ. Người ta lại gửi đơn khiếu nại. Chuyện này các người có điều tra? Có đưa lên cấp trên?"Lý Niên Hữu đứng lên rất tự tin phát biểu: "Xin hỏi ngày đây là đại diện của Vân thị đến ghi nhận báo cáo hay để điều hành Thái Bạch? Tôi nghĩ rằng ngày đây hiểu lầm hai chức vụ này rồi""Niên Hữu. Ngươi đừng nói lung tung" - Thái tổng không ngăn nổi lời nói phát ra từ trong miệng của Lý Niên Hữu.Tịch Đàm cười nhẹ, đối với Lý Niên Hữu lắc đầu: "Cảm ơn Phó Giám Đốc Lý nhắc nhở. Tôi cũng xin tự giới thiệu. Tôi là Vân Tịch Đàm. Là người thừa kế Vân Thị. Anh có biết ai đổ vốn vào Thái Bạch? Ai trả lương cho anh hàng tháng?" Lúc này mặt Lý Niên Hữu nhăn lại khó coi. Tịch Đàm tiếp tục tấn công."Với 60% cổ phần của tôi, đủ để cắt chức anh rồi đó. Nhưng tôi sẽ không làm vậy. Bởi vì tôi phát hiện ra, anh chính là người thu mua vật liệu năm đó dẫn đến chất lượng công trình bị hư hỏng. Tôi đã cho người dò thị trường, cùng lúc đó, giá vật liệu đắc nhất cũng rẻ hơn 5% so với giá anh thu vào. Anh cấu kết với ngoài, làm ra chuyện thế này. Tôi đã báo cho cơ quan hình sự, anh và những người có liên quan chờ ngày hầu tòa đi""Thái tổng, tôi không còn gì để nói. Ông có gì muốn nói không?""Chủ tịch, chuyện của Niên Hữu?""Sao? Cầu tình cho hắn? Không thể nào"------
Tịch Đàm đang ở một khóc hành lang tiếp điện thoại của Thư Nặc: "tiểu tổ tông làm gì nóng giận a? Lấy chuyện tư trả thù chuyện công hả?"Tịch Đàm nhìn trước sau, thật sự nghi ngờ Thư Nặc đang ở đây theo dõi mình. Cuối cùng không phát hiện ra mới bình tĩnh nói: "Chị làm sao biết được?""Tôi theo dõi toàn bộ cuộc họp qua video mà""Tôi quên mất. Được rồi. Sáng mai tôi về. Đặt vé đi""Ok. Tạm biệt"Vừa xoay người, một cú thoi vào mặt đánh tới. Rất mai Tịch Đàm nghiêng người tránh kịp. "Lý Niên Hữu anh muốn làm gì?""Vân Tịch Đàm bỉ ổi. Nam không ra Nam, nữ không ra nữ. Có phải hay không bị Tiêu Kỳ Nhiên từ chối rồi lại gây chuyện với ông hả?""Anh làm sai còn không chịu nhận""Tao liều chết với mày""Được. Đánh đi"Tịch Đàm đứng yên, vì vậy bị Lý Niên Hữu thoi hai đấm, một đấm trúng má, một đấm trúng mép miệng. Thịt va vào răng, bị nứt ra chảy máu. Lục Nhi vừa lúc đi ngang hốt hoảng cầm khăn giấy lau máu trên khóe miệng Tịch Đàm, đối với Lý Niên Hữu hét lớn."Anh điên sao? Anh có biết đánh người là phạm pháp""Ai làm chứng? Cô muốn thưa tôi sao? Không dễ đâu"Tịch Đàm đứng im, nhẹ nhàng nói với Lục Nhi: "Lục Nhi, gọi cảnh sát, lấy đoạn ghi hình trên camera chỗ kia. Khởi tố đi""Chúng ta đi" - Lý Niên Hữu làm ở chi nhánh nhỏ, rất ít khi đến đây làm sao biết được camera chỗ khuất này cũng có. Tịch Đàm đã để ý từ trước rồi, đối với hạng người như Lý Niên Hữu, không cho hắn bài học, hắn sẽ không biết sợ là gì.Trong phòng làm việc, Lục Nhi vừa lăn trứng gà cho Tịch Đàm vừa cằn nhằn :" Sao đứng im cho người ta đánh""Haha. Cho biết cảm giác bị đánh là thế nào?""Ngày mai về Hạ Y Cơ không nhìn ra" - Lục Thanh ngồi ăn ở một bên chọt miệng vào."Anh đừng có châm chọc nữa"
------------
Sáng hôm sau vẫn là nhờ Lục Nhi đánh thức, Tịch Đàm như cũ mặc quân Tây cùng với áo sơ mi trắng đen. Mang giầy lười công sở, nhìn gọn gàng, sạch sẽ.Đồ mặc hôm nay vẫn là Lục Nhi chuẩn bị, Tịch Đàm cũng không biết nên mặc gì. Ăn sáng không ngon, trên xe một đường trầm mặt. Vì vậy, khi đến Thái Bạch, nghĩ đến Lý Niên Hữu tinh thần lại phấn chấn hẳn ra.Phòng họp"Thư Ký Lục, thông báo họp mấy giờ?" - Nhìn phòng họp chỉ có le que mấy người, Tịch Đàm nghiêm mặt hỏi.Lục Nhi ngồi bên tay phải, kế tiếp là Lục Thanh. Hôm nay Tịch Đàm chủ trì cuộc họp. Tình thế bây giờ người nhà họ Vân phải đấu với bọn sói già Thái Bạch."Dạ thưa chủ tịch, cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ""Thái tổng. Ông nghe chưa? Bây giờ đúng 9 giờ mà không có mặt đủ. Tôi cho ông 15 phút. Nếu không có mặt đủ. Ông tự hiểu""Các người còn không mau liên hệ với các bộ phận. Đứng đó làm gì?" - Thái Bạch quát.'Dạ...dạ" - Thư ký của Thái tổng vâng dạ liên tục bấm điện thoại không ngừng. Xem ra bọn họ cũng không dám đi trễ hơn 15 phút. Đến 9h15 mọi người đã có mặt đầy đủ."Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp"'Đợi đã"Mọi người hướng ngoài cửa. Chính là Thái Ngọc nện giày cao gót đi vào. Tịch Đàm nháy mắt với Lục Nhi, cô hiểu ý gật đầu. Đợi Thái tiểu thư ổn định chỗ ngồi xong, Tịch Đàm dựa ghế lớn thoải mái nói."Các người có biết tại sao Nhật bản phát triển hơn Việt Nam không? Bởi vì họ tôn trọng nhau, họ tôn trọng giờ giấc, họ không vì bản thân trễ nãy mà làm ảnh hưởng đến thời gian quý báo của đối phương. 9 giờ đủ để các vị ở đây ăn sáng, đưa con đến trường, tránh kẹt xe. Vì vậy đừng lấy những lý do đó đưa ra để nói với tôi" - Tịch Đàm ném hồ sơ lên bàn. Đứng dậy, nhìn sơ một lượt lại nói tiếp."Tôi đã nhờ Thư ký Lục ghi lại danh sách những người đi trễ, năm nay sẽ không có tiền thưởng. Vân thị không thể ném tiền qua cửa sổ để trả lương cho các người khi các người bỏ phí thời gian thế này. Sao? Có ai có ý kiến?"Tịch Đàm nhìn quét qua mọi người cuối gầm mặt, Thái tổng không ngừng dùng khăn lau mồ hôi trên trán. "Nếu không có ý kiến, xem như tán thành quyết định này. Chuyện này đến đây chấm dứt. Kể từ ngày mai, tôi sẽ dựa vào độ đúng giờ khi đi làm, tan ca của mọi người mà ký quyết định khen thưởng"Lúc này nói xong Tịch Đàm mới ngồi xuống, Lục Nhi cẩn thận rót tách trà nóng để trên bàn cho Tịch Đàm. Nhấp một ngụm trà mới nói tiếp."Trên bàn là báo cáo tài chính ba năm trở lại đây. Lợi nhuận có tăng. Nhưng tại sao phần chi phí thì nhiều vô kể? Tôi không hiểu báo cáo viết như thế nào? Năm 2017, ai là người phụ trách ký kết mua vật liệu cho công trình khu vui chơi Liên hợp? Để bây giờ tường, bê tông nứt vỡ. Người ta lại gửi đơn khiếu nại. Chuyện này các người có điều tra? Có đưa lên cấp trên?"Lý Niên Hữu đứng lên rất tự tin phát biểu: "Xin hỏi ngày đây là đại diện của Vân thị đến ghi nhận báo cáo hay để điều hành Thái Bạch? Tôi nghĩ rằng ngày đây hiểu lầm hai chức vụ này rồi""Niên Hữu. Ngươi đừng nói lung tung" - Thái tổng không ngăn nổi lời nói phát ra từ trong miệng của Lý Niên Hữu.Tịch Đàm cười nhẹ, đối với Lý Niên Hữu lắc đầu: "Cảm ơn Phó Giám Đốc Lý nhắc nhở. Tôi cũng xin tự giới thiệu. Tôi là Vân Tịch Đàm. Là người thừa kế Vân Thị. Anh có biết ai đổ vốn vào Thái Bạch? Ai trả lương cho anh hàng tháng?" Lúc này mặt Lý Niên Hữu nhăn lại khó coi. Tịch Đàm tiếp tục tấn công."Với 60% cổ phần của tôi, đủ để cắt chức anh rồi đó. Nhưng tôi sẽ không làm vậy. Bởi vì tôi phát hiện ra, anh chính là người thu mua vật liệu năm đó dẫn đến chất lượng công trình bị hư hỏng. Tôi đã cho người dò thị trường, cùng lúc đó, giá vật liệu đắc nhất cũng rẻ hơn 5% so với giá anh thu vào. Anh cấu kết với ngoài, làm ra chuyện thế này. Tôi đã báo cho cơ quan hình sự, anh và những người có liên quan chờ ngày hầu tòa đi""Thái tổng, tôi không còn gì để nói. Ông có gì muốn nói không?""Chủ tịch, chuyện của Niên Hữu?""Sao? Cầu tình cho hắn? Không thể nào"------
Tịch Đàm đang ở một khóc hành lang tiếp điện thoại của Thư Nặc: "tiểu tổ tông làm gì nóng giận a? Lấy chuyện tư trả thù chuyện công hả?"Tịch Đàm nhìn trước sau, thật sự nghi ngờ Thư Nặc đang ở đây theo dõi mình. Cuối cùng không phát hiện ra mới bình tĩnh nói: "Chị làm sao biết được?""Tôi theo dõi toàn bộ cuộc họp qua video mà""Tôi quên mất. Được rồi. Sáng mai tôi về. Đặt vé đi""Ok. Tạm biệt"Vừa xoay người, một cú thoi vào mặt đánh tới. Rất mai Tịch Đàm nghiêng người tránh kịp. "Lý Niên Hữu anh muốn làm gì?""Vân Tịch Đàm bỉ ổi. Nam không ra Nam, nữ không ra nữ. Có phải hay không bị Tiêu Kỳ Nhiên từ chối rồi lại gây chuyện với ông hả?""Anh làm sai còn không chịu nhận""Tao liều chết với mày""Được. Đánh đi"Tịch Đàm đứng yên, vì vậy bị Lý Niên Hữu thoi hai đấm, một đấm trúng má, một đấm trúng mép miệng. Thịt va vào răng, bị nứt ra chảy máu. Lục Nhi vừa lúc đi ngang hốt hoảng cầm khăn giấy lau máu trên khóe miệng Tịch Đàm, đối với Lý Niên Hữu hét lớn."Anh điên sao? Anh có biết đánh người là phạm pháp""Ai làm chứng? Cô muốn thưa tôi sao? Không dễ đâu"Tịch Đàm đứng im, nhẹ nhàng nói với Lục Nhi: "Lục Nhi, gọi cảnh sát, lấy đoạn ghi hình trên camera chỗ kia. Khởi tố đi""Chúng ta đi" - Lý Niên Hữu làm ở chi nhánh nhỏ, rất ít khi đến đây làm sao biết được camera chỗ khuất này cũng có. Tịch Đàm đã để ý từ trước rồi, đối với hạng người như Lý Niên Hữu, không cho hắn bài học, hắn sẽ không biết sợ là gì.Trong phòng làm việc, Lục Nhi vừa lăn trứng gà cho Tịch Đàm vừa cằn nhằn :" Sao đứng im cho người ta đánh""Haha. Cho biết cảm giác bị đánh là thế nào?""Ngày mai về Hạ Y Cơ không nhìn ra" - Lục Thanh ngồi ăn ở một bên chọt miệng vào."Anh đừng có châm chọc nữa"
------------