[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 27



Tịch Đàm nhìn trong gương, bản mặt của mình một bên sưng ngay má, một bên mép miệng sưng phù trông thật khó coi. 

"Dì Lục, chuẩn bị cho con một phần thức ăn để sẵn trong ấm. Con sẽ về lấy liền"

"Được. Con đi cẩn thận"

Tịch Đàm trong lúc chờ đợi Lục Thanh ăn trưa, đã gọi cho Dì Lục nhờ chuẩn bị thức ăn. Lục Nhi có chút thất vọng.

"Tịch Đàm không ở lại dùng cơm trưa, muốn đi đâu sao?"

"Em ăn trước đi. Tôi ra ngoài một chút sẽ về"

---

"Tịch Đàm! Chúng ta đi đâu?" - Trên xe Lục Thanh nhìn Tịch Đàm qua kính chiếu hậu, gương mặt che đi một nữa bởi vì Tịch Đàm mang khẩu trang y tế.

"Về nhà, sau đó đến bệnh viện CR"

Lục Thanh cho xe chạy theo yêu cầu của Tịch Đàm. Sau khi lấy đồ ăn được dì Lục chuẩn bị sẵn thì đến thẳng bệnh viện, không ở lại ăn trưa.

"Chị đi ăn chưa?" - Tịch Đàm nhắn tin cho Tiêu Kỳ Nhiên.

"Chuẩn bị ăn nè, còn em?" - Tiêu Kỳ Nhiên vừa móc áo khoác lên giá, chuẩn bị xuống căn-tin bệnh viện ăn cơm thì Tịch Đàm đã hỏi.

"Em đang trên đường đến chỗ chị. Chị đợi em ở căn-tin nhé. À, em có mang cơm cho chị"

"Um nè" - Tiêu Kỳ Nhiên không hiểu tại sao Tịch Đàm lại đến tìm mình mà không ở lại công ty nghỉ trưa. 

---

Từ xa, Tịch Đàm đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên ngồi thẩn thờ nhìn bên ngoài, nhìn dòng người tới lui vội vã. Chắc lại đang thả hồ đi đâu.

"Chị, đợi em lâu chưa?"

Hơi giật mình thu hồi tâm tư, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ôn nhu như trước: "Không lâu, chị mới xuống thôi"

Tịch Đàm tự động kéo ghế ngồi đối diện Tiêu Kỳ Nhiên, bắt đầu dọn cơm ra. Một ít cơm trắng, Thịt bò xào bông thiên lý, cá ngừ sốt cà, Canh dư cải hầm khoanh heo. Thật sự ngưỡng mộ dì Lục, mới sang đây không lâu mà nấu ăn cũng hoành tráng như nội trợ Việt nha.

Lôi ra trong giỏ một phích nước chừng một gang tay, bên trong là nước nha đam nấu đường phèn để lạnh.

"Sao hôm nay lại mang khẩu trang?"

"Em bị nổi mụn. Hehe. Chị ăn đi, sắp nguội rồi"

"Hôm qua em làm gì có nổi mụn, làm gì trong một đêm mà mụn nổi đầy mặt hả? Còn nữa, thức ăn nhiều vậy em định vỗ béo chị sao?"

"Không phải vỗ béo mà là bồi bổ cho chị"

Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tịch Đàm hôm nay lạ, em không nói thật chị sẽ không ăn bữa cơm này"

Tịch Đàm cũng không muốn giấu Tiêu Kỳ Nhiên, gỡ khẩu trang ra. Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời ngồi thẳng người, chăm chú nhìn kỹ vết thương. Là hai cú đấm dùng hết sức lực.

Tịch Đàm hơi cuối đầu: "Em giao Lý Niên Hữu cho cục cảnh sát rồi. Sau khi họp xong em bị Lý Niên Hữu đón đường ở góc hành lang. Hắn nói em bị Chị từ chối nên bỉ ổi muốn trút giận lên hắn. Hắn muốn đánh em"

"Hắn đánh em thì em đứng yên cho hắn đánh hả?"

"Đúng là em có đứng yên. Hắn đánh em hai cái nhưng sau đó hắn phải hầu tòa rồi. Xem như hắn xui xẻo đi"

"CHị không hiểu em nghĩ gì. Em để bản thân bị đánh ra nông nổi này"

"Vài ngày tự hết. Em nói xong rồi, chị ăn được chưa?"

"Được. Em ăn với chị đi"

Tịch Đàm lắc đầu, "em bị đau, không muốn ăn".

Vì vậy một người  ngồi xem một người ăn. Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên than thở ăn không nổi nữa, Tịch Đàm mới mở nắp phích nha đam cho Tiêu Kỳ Nhiên uống.

"Không phải chỉ rảnh rỗi mang cơm đến cho chị, có phải có chuyện gì không?'

"Mai em về Trung Quốc"

"Um. Cũng tốt. Khi nào có thời gian thì sang đây chơi"

---

Đau lòng, vỡ tan. Tịch Đàm rất muốn Tiêu Kỳ Nhiên hỏi mình bao lâu sẽ trở lại? cũng không hỏi. Haiz. Không có kết quả. 

Vì vậy thôi không cần phải nói thêm. Không có chút sức lực chen chút ra khỏi sân bay.

"Chào chủ tịch"

"Ân. Trở về nhà trước"

"Dạ vâng. Hạ Tổng đang ở nhà chờ chủ tịch"

Tịch Đàm có chút ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu cười. Nhưng khẩu trang vẫn còn trên mặt cho nên thôi đi, cười cũng như không.

Đến nhà, vừa xuống xe đã thấy Hạ Y Cơ quần short ngắn, áo phông rộng tựa vào cửa mỉm cười: "Vào tắm trước đi".

"Hôm nay không đi làm sao?"

'Ở nhà đợi Tiểu chủ tịch về" - Hạ Y Cơ nháy mắt mỉm cười, tay đoạt lấy ba lô trên vai của Tịch Đàm, rất trẻ con lôi kéo Tịch Đàm lên phòng.

"Hạ Tổng hôm nay không trở lạnh nữ tổng tài lạnh lùng sao?"

"Ở nhà, không cần vậy nha" 

Tịch Đàm vén màn cửa trong phòng, hiện tại là buổi trưa. Nắng thật gắt, máy lạnh trong phòng hoạt động hết toàn bộ công suất cũng chỉ tàm tạm đáp ứng đủ độ mát thôi. Ngồi xuống ghế dựa, hai chân bắt chéo, mở khẩu trang ra. Hạ Y Cơ ngồi trên giường nhìn đến cũng một trận đau xót.

"Tịch Đàm đánh nhau với ai sao?" - Hạ Y Cơ giơ tay chuẩn bị sờ vào mặt liền bị tay Tịch Đàm nắm lại. Tịch Đàm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hạ Y Cơ.

"Hạ tổng muốn làm gì?"

"Xoa một chút không được sao? Tịch Đàm đừng có suốt ngày một tiếng Hạ tổng, hai tiếng cũng Hạ tổng"

"Vậy phải xưng hô làm sao?" - Tịch Đàm nâng cằm của Hạ Y Cơ lên, kề sát mặt của Hạ Y Cơ mà hỏi.

"Tôi muốn gả cho Tịch Đàm?"  - Hạ Y Cơ không hề trốn tránh Tịch Đàm.

"Đã làm gì mà phải cưới?"  -Tịch Đàm bại trận. Bắt đầu hoang mang. Nữ nhân này thiệt là thẳng thắn.

Hạ Y Cơ nhón chân, hôn lên môi Tịch Đàm, lướt qua rồi buông ra: "Bởi vì Tiểu Chủ Tịch đã hôn tôi. Nụ hôn đầu đời của tôi". Hạ Y Cơ xoay người rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại trên miệng vẫn còn ý cười: "Quần áo đã chuẩn bị xong, tắm rồi ăn trưa".

Đợi cửa đóng rồi, Tịch Đàm ngã ngồi lại ghế. Cái gì a? Đây dù sao cũng không phải nụ hôn đầu của mình. Haiz. Tiêu Kỳ Nhiên - Hạ Y Cơ. Nếu Tiêu Kỳ Nhiên đã thẳng thắng từ chối mình, có nghĩa chị sẽ không bao giờ bước chân vào thế giới này. Có phải hay không Tiêu Kỳ Nhiên không phải là định mệnh của mình?

Tắm xong Tịch Đàm thong thả bước xuống phòng ăn, Hạ Y Cơ đang cùng người giúp việc dọn thức ăn ra bàn.

"A. Tịch a, thức ăn hôm nay đều do Hạ Tổng vì con chuẩn bị, con phải ăn nhiều vào nha" - Dì Thẩm một bên vui vẻ nói.

Dì Thẩm lúc trước cùng với Dì Lục giúp việc ở đây, sau đó Tịch Đàm muốn về Việt Nam. Dì Lục liền theo về, cho nên bây giờ một mình Dì Thẩm công việc cũng hơi cực nhọc.

"Mệt nhọc hai người. Dì ngồi xuống cùng ăn với tụi con đi"

"Dì chưa đói, còn đợi Lão Phúc về ăn chung"

Lão Phúc mà dì Thẩm nói chính là Phúc Bá lần trước sẽ về Việt Nam chăm sóc vườn tược nhưng xem ra hiện giờ vẫn chưa sắp xếp xong công việc.

Tịch Đàm gật đầu, "Đợi Phúc Bá tìm được người, qua Tết về Việt Nam luôn thể"

"Haiz. Cũng đã lâu không thấy dì Lục cùng anh Em Lục Thanh - Lục Nhi, dì cũng nhớ bọn họ"

"Tết họ sẽ về đây, sẽ nhanh mà"

"Ân. Hy vọng được gặp họ sớm"

Trong lúc Tịch Đàm trò chuyện với dì Thẩm, Hạ Y Cơ ở bên cạnh dùng vải trắng mỏng, bọc lại trứng gà đã bóc vỏ, lăn tới lăn lui trên mặt Tịch Đàm.

"Ăn xong rồi uống thuốc mới bớt sưng"

"Cảm ơn"

----

Hình như thuốc này gây buồn ngủ, bởi vậy rất nhanh Tịch Đàm chìm vào giấc ngủ say. Đến khi mơ hồ tỉnh dậy, có cảm giác cánh tay nặng trĩu, một nữa bên người có cảm giác tê dại. Có thể do nằm một tư thế lâu không thay đổi dẫn đến máu không thể lưu thông.

Cảm giác này do Hạ Y Cơ ban cho. Tịch Đàm nhìn Hạ Y Cơ gối đầu trên cánh tay mình, tay còn lại của cô ấy đang vòng qua ôm lấy eo mình. Ôi! Không phải khi thức dậy lại bắt mình cưới nữa chứ. Nhìn Hạ Y Cơ chưa có dấu hiệu tỉnh dậy,  Tịch Đàm nhích nhẹ người chuẩn bị xuống giường.

Hạ Y Cơ đột nhiên mở mắt, càng ôm chặt hơn.

"Ngủ ngon không?"

"Nhờ thuốc nên ngủ rất ngon"

Hạ Y Cơ không biết nghĩ gì lại hôn lên má Tịch Đàm một cái. Tịch Đàm ngã ngửa. Bất lực nằm trên giường. Hạ Y Cơ cười to.

"Anh nhát gan"

"Cô thì gan lắm"

Hạ Y Cơ đặt ngón tay trỏ lên miệng Tịch Đàm thỏ thẻ:

"Phải gọi là em hoặc vợ"

Tịch Đàm trừng mắt. Chợt nhớ ra điều gì mới hỏi.

"Sao cô..."

Hạ Y Cơ cắn môi nhíu mài...

Tịch Đàm hắn giọng sửa lại cách xưng hô:

"Sao em lại ngủ trên giường tôi?"

"Thích thì ngủ thôi. Nè, em không phải người dễ dãi"

Hạ Y Cơ rời đi khi Tịch Đàm vẫn còn ngây ngốc suy nghĩ trước khi ngủ vẫn không thấy Hạ Y Cơ. Sau đó thì sau hoàn toàn không còn ký ức.

Tự nhiên buồn cười, duyên đến duyên đi, thôi tùy duyên vậy. Tiêu Kỳ Nhiên! Chị quả là có mị lực. Từ ngày mai, bản thân cũng không muốn nhớ tới nữa. Tập trung giải quyết công việc mới được a.

-------

Chương trước Chương tiếp
Loading...