[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 19
Một buổi chiều rất nhanh trôi qua. Thu thập hôm nay thật không ít. Tổng bộ Thái Bạch Tịch Đàm có thể nắm sơ, chỉ cần thêm một tuần chăm chỉ, cộng với báo cáo từ Lục Nhi và Lục Thanh xem ra có thể bắt kịp mọi thứ.Trên đường từ Thái Bạch trở về, Tịch Đàm liền hỏi: "Lục Thanh tìm chỗ nào mua một ít trái cây tươi đi"Lục Thanh gật đầu, ghé ngang một sạp trái cây. Tịch Đàm đi xuống, đứng nhìn, cũng không biết nên mua cái gì?"Cái này, cái kia, mỗi thứ một ít cho vào giỏ"Hử, Lục nhi từ khi nào nói tiếng việt rành vậy nha. Mai mắn trước nay không có nói xấu, nếu không thì khó nhìn mặt nhau rồi.Về nhà, tắm xong Tịch Đàm nói sẽ không dùng cơm, còn dặn Dì Lục không cần chừa đồ ăn. Lại đến tủ rượu, tìm tìm. Quơ lấy một chai Pazzia Primitivo Di Manduria mang đi."Tịch Đàm lại bỏ nhà nữa sao?" - Vừa bước đến xe, sau lưng là tiếng nói của Đại thư ký. "Tôi đến nhà bạn dùng cơm""Là Tiêu Kỳ Nhiên sao?""Ân"Sau đó tự mình lái xe đi. Tịch Đàm biết Mẫu hậu chính là không quản được mình, muốn mượn tay của Thư Nặc để quản. Nhưng như vậy có phải là quá chặc hay không?Điện thoại reo, là Mẫu hậu: "Mẹ""Con có biết bao lâu không gọi cho mẹ chưa?""Con nghĩ mẹ bận""Con đừng có lý do. Ngày mai lập tức trở về, mẹ có việc cần thông báo""Mẹ, có việc gì không nói qua điện thoại được sao?""Gặp mặt rồi nói. Mẹ tắt đây"Haiz.....Phía sau kèn xe inh ỏi, thì ra nãy giờ dừng đèn đỏ nói chuyện mà quên mất. Thư Nặc gửi tin nhắn cho hay đã đặt vé máy bay. 9h sáng hôm sau bay sớm.Tịch Đàm bật định vị tìm đường, qua một đoạn thời gian cũng đã đỗ xe trước cổng Tiêu gia. Hai tay ôm rượu và trái cây, hơi ngạc nhiên vì nhìn thấy cả bốn người nhà họ Tiêu đứng trước cổng. Không phải mình được chào đón đến vậy đi?"Tịch Đàm phải không, vào nhà nhanh a" - Đoán ra ai không, chính là Tiêu mẹ. Người hiếu khách bậc nhất tính đến thời điểm hiện tại. Tiêu Mẹ lôi kéo Tịch Đàm, Tiêu Ỷ Thanh thì xung phong ôm chai rượu trên tay 'Anh rể" mình. Tịch Đàm chỉ có thể qua loa cuối đầu chào "Hai bác con mới đến" thì xem như xong lễ."Đến chơi là hai bác mừng, Quà cáp làm chi'"Dạ, không có bao nhiêu, mong hai bác nhận cho con vui"Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Cha, Mẹ và em gái mình như vậy thì không khỏi thở dài. Cô vẫn chưa có thời gian nói với Tịch Đàm chuyện hôm nay, không biết một lát Tịch Đàm có ứng phó nổi không.Tiêu mẹ, Tiêu Ỷ Thanh và Tiêu Kỳ Nhiên bận rộn trong bếp nấu nướng. Tịch Đàm có ý muốn giúp nhưng không liền bị đuổi đi. Không còn cách nào khác là ngồi xem tivi với Tiêu ba."Trước đây con có quen ai không?"Tiêu ba hỏi vậy, Tịch Đàm mới vỡ lẽ. Cũng thành thật trả lời: "Dạ có. Nhưng chia tay đã 4 năm rồi""Chuyện qua rồi thì thôi. Giờ nên sống cho hiện tại""Con cảm ơn bác"Tiếp đó lại bàn luận về một chút tin tức thời sự.... Tịch Đàm vẫn là ngồi nghe nhiều hơn.Bàn cơm đa sắc màu được dọn lên. Tiêu Kỳ Nhiên có thể nói là chuẩn thiên kim đại tiểu thư. Gia đình thuộc loại giàu có bậc nhất. Nhưng được cái không có chút nào ra vẻ cả. Tiêu Mẹ giới thiệu các món ăn là do Tiêu Kỳ Nhiên nấu, Tiêu mẹ chỉ phụ thôi. "Tịch Đàm con ăn nhiều vào"Tiêu mẹ gắp thức ăn vào chén Tịch Đàm, Tiêu Kỳ Nhiên biết chắc chắn mẹ đang tính toán gì đây. Không ngờ:"Hiện tại cha, mẹ Tịch Đàm đang ở đâu a?"Tịch Đàm cười: "Dạ cha, mẹ con đang ở Trung Quốc. Nhưng cũng không cố định. Cứ bay tới bay lui. Con cũng rất ít được nói chuyện""Ba - Mẹ con làm công việc gì mà không dành thời gian cho con nhiều?""Dạ, Không giấu gì hai bác. Tập đoàn Vân thị là tập đoàn của gia đình. Con bất tài không phụ giúp được nhiều nên đến tuổi này cha, mẹ vẫn còn vất vả"Tiêu mẹ bị Con gái đá chân, nhưng mặt vẫn tươi cười như hoa: "Kỳ Nhiên nhà Bác cũng vậy, không có thích kinh doanh, nên chẳng về phụ gia đình. Hai đứa lớn rồi cũng nên tập trung vào sự nghiệp của gia đình thôi"Tịch Đàm hình như không hiểu ý, nhưng vẫn gật đầu cười dạ vâng. Lúc này Tiêu ba mới trịnh trọng hỏi một câu đập trúng vấn đề làm Tịch Đàm vỡ lẽ:"Khi nào Tịch Đàm mời anh/chị nhà sang để đôi bên gặp mặt bàn chuyện tiếp theo đây?""Dạ??????"Tiêu Kỳ Nhiên đá chân Tịch Đàm, do hai người ngồi gần nhau. Thấy Tịch Đàm dường như không hiểu, tay lại ngắt bên hông làm Tịch Đàm đau nhảy dựng."Dạ, Chuyện này con sẽ thưa lại cùng cha/mẹ. Sẽ sắp xếp sớm nhất"Sau bữa cơm và trò chuyện, mơ hồ gia đình nhà họ Tiêu, trừ Tiêu Kỳ Nhiên ra. Ba người còn lại đã điều tra kỹ thân thế của Tịch Đàm. Họ còn muốn giữ chân Tịch Đàm nhưng mà Tiêu Kỳ Nhiên mặt dần lạnh đi, cuối cùng chính Tiêu Kỳ Nhiên đã thắng, đưa Tịch Đàm ra xe."Chị xin lỗi, vì không hỏi qua ý kiến của em trước. Lần gặp trước đây, Ỷ Thanh nói với ba mẹ là Chị với em quen nhau. Đòi phải đưa em về xem mặt. Giúp chị được không?""Không thành vấn đề. Nhưng khi nào cần phải cho em biết trước, nếu không em trả lời không khớp với chị thì thôi luôn nha""Um nè. Em về tới nhắn tin cho chị biết""Em đã biết"---Đợi Tịch Đàm lái xe rời khỏi, Tiêu Kỳ Nhiên mới thông thả vào nhà. Nhìn Tiêu Ỷ Thanh với cha, mẹ ngồi nói cười vui vẻ. Tiêu Kỳ Nhiên đến ngồi cạnh Tiêu Ỷ Thanh, cũng không có nói gì."Kỳ Nhiên nè, gia cảnh Tịch Đàm thật tốt. Mẹ đồng ý rồi nha""Cha/mẹ hỏi thẳng như vậy làm Tịch Đàm ngại thì sao, có gì thì hỏi con. Con nói cho mà biết""Vậy con nói về Tịch Đàm một chút đi. Lúc này không dám hỏi do vấn đề này rất nhạy cảm""Đúng đó, em cũng rất muốn biết"Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt: "Nhưng mà hiện giờ chị có việc rồi, khi nào có thời gian chị lại nói. Ba/mẹ con về phòng trước"------Tịch Đàm về rồi. Nhắn vài tin với Tiêu Kỳ Nhiên xong chuẩn bị lấy vali xếp đồ. Không nghỉ vali lại đặt ngay ngắn cạnh tủ kèm một tờ giấy:"Em biết ngày mai Tịch Đàm trở về nhà nên tự ý soạn đồ. Ngủ ngon"Ngoài Lục Nhi chu đáo ra chắc không có người thứ hai a. Haha. Tịch Đàm vui vẻ đi ngủ. ----1 giờ chiều Sân bay Quốc Tế Hồng Kiều Thượng Hải (giờ Trung Quốc)Tịch Đàm và Thư Nặc vừa xuống sân bay, một chiếc xe hơi đen bóng dừng sẵn, tài xế cung kính mở cửa cuối người."Mời chủ tịch và Đại thư ký"Vân ba chính là Chủ Tịch hội đồng quản trị, mà Vân mẹ chính là Phó chủ tịch hội đồng quản trị. Còn Vân Tịch Đàm đảm nhận chức Chủ Tịch tại Vân thị, nghĩa là hiện tại phần trăm cổ phần rất ít, chưa có quyền biểu quyết trong Ban Quản trị công ty.Tại sao? Chính là Vân Tịch Đàm không muốn liên quan quá nhiều. Nhiều chi nhánh công ty con như vậy, nếu mà lao vào bây giờ chính là người cầm lái cả con thuyền Vân thị, trách nhiệm rất nặng nề nha.Chuẩn bị lên xe thì một trận gió lướt qua, tên nam nhân đó chạy bắt taxi thôi mà cứ như giành giựt tiền bạc vậy. Làm một cô gái bị ngã trật xuống đất, chân mang giày cao gót, vì vậy có thể đứng không nổi rồi."Này cô có đi được không?"Cô gái này chấp hai tay theo kiểu chào của người Thái, gương mặt hòa ái nhưng hình như đang vì đau chân mà khó cười được. Cô ta dùng tiếng hoa đáp lời:"Cảm ơn anh, có thể tôi bị trật chân rồi"Tịch Đàm sờ chỗ cổ chân, chỉ là bông gân, không sao. Ngoáy đầu nói với anh tài xế mang vali của cô gái lên xe."Tạm thời tôi đưa cô về, ở đây nắng quá ngồi lâu sẽ bệnh mất"Thư Nặc không nói, liền lên ghế trước ngồi. Xe này rất rộng, ghế ngồi thoải mái, trên xe đầy đủ tiện nghi. Đặt cô gái ngồi xuống ghế. Tịch Đàm mở ngăn lạnh lấy khăn ướt chườm lên chỗ sưng phù. Cũng không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của cô gái."Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về""Hiện tại tôi muốn đến Biệt thự Vân gia nằm ở đường XXXXX"Tịch Đàm liền cho xe chạy đi. Không biết cô gái này đến nhà mình làm chi. Chườm khăn lạnh xong lại lịch sự mở nắp chai nước mời người ta uống."Dạ con đã xuống máy bay, đang trên đường đến ạ" - Cô gái trả lời điện thoại rất nhẹ nhàng."Con đang trên đường về, mẹ nhớ con đến vậy hả?' - Tịch Đàm cũng nhận được một cuộc điện thoại từ mẫu hậu.----Vân gia"Vân Ngôn, ông nói xem Tịch Đàm sẽ phản ứng ra sao?""Bà đã quyết định trước đó rồi còn hỏi sao? Tới đó thì tính đi"-------------