[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 18
Đến nhà, Tịch Đàm đưa Đại thư ký về phòng, lại tựa trước cửa chưa đi. Nhìn Đại Thư ký ném túi xách xuống giường lảo đảo, cái người này là làm sao?"Uy, Đại Thư Ký đợi một lát, em đi pha nước chanh cho uống"Không chờ Thư Nặc trả lời, Tịch Đàm biến mất. Thời gian trôi khoảng 15 phút sau, Tịch Đàm bưng ly nước cam trở lại, lúc này Thư Nặc đã thay xong váy ngủ, đang ngồi trước bàn trang điểm ngẩng người."Đại Thư Ký uống vào, ngày mai không chóng mặt nữa""Cảm ơn. Em để đó đi""Vậy Đại Thư Ký ngủ ngon đó" - Tịch Đàm xoay người đi, chưa bước tới cửa thì Thư Nặc gọi lại."Tịch Đàm thích Tiêu Kỳ Nhiên sao?"Đột ngột bị hỏi, Tịch Đàm hơi bất ngờ nhưng rất nhanh cời cợt. Thư Nặc là vậy, luôn trêu ghẹo mình mà. Vì vậy, chống hai tay lên bàn, trên cao nhìn xuống Thư Nặc, mắt đối mắt, hơi thở của Thư Nặc cùng mùi rượu lan tỏa."Sao đột nhiên Đại Thư ký hỏi chuyện này? Em và Tiêu Kỳ Nhiên chỉ là bạn bè. Tiêu Kỳ Nhiên không thích con gái nha. Chị đừng nghĩ lung tung"Thư Nặc hừ nhẹ, mắt mở to trừng Tịch Đàm: "Em thấy tôi và Tiêu Kỳ Nhiên ai đẹp hơn?""Đại Thư Ký say rồi, có cần em ru ngủ không?" -Tịch Đàm lờ đi câu hỏi của Thư Nặc. Khó chết người, toàn hỏi những câu đáp án mở thôi.Thư Nặc vươn tay câu cổ Tịch Đàm, môi dừng lại bên tai người ta nói khẽ: "Đưa tôi về giường đi".Nữ nhân say rượu luôn thích làm nũng hả? Tự nhiên trong đầu chợt lóe lên câu hỏi: 'Bộ dạng say rượu của Tiêu Kỳ Nhiên sẽ thế nào?". Thư Nặc khá gầy, nên Tịch Đàm dễ dàng bế cô đặt xuống giường.Ép Thư Nặc uống xong ly nước cam, đắp chăn cho Đại thư ký rồi mới khóa cửa trở về. Cửa vừa đóng, Thư Nặc mở mắt, trên miệng nở nụ cười yêu nghiệt.***Tịch Đàm tắm xong chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhớ đến nên nhắn cho Tiêu Kỳ Nhiên một tin."Em về tới chưa?" - Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên đã sớm hỏi han rồi. "Dạ về tới rồi chị. Chị ngủ ngoan!"Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn xem bệnh án, cô cố tình mở wifi để đợi Tịch Đàm trả lời. Cho nên rất nhanh nhắn tin đến:"Um ne. Thư Nặc không sao chứ?""Dạ không. Nhức đầu một chút thôi. Em có làm một ly chanh nóng. Đại thư ký uống xong đã ngủ rồi chị""Sao chị chưa ngủ?""Chị còn bệnh án phải xem""Ngủ trễ mắt sẽ thăm quần""Chị quen rồi. Có lúc bệnh viện đông phải thức liền mấy đêm, mắt chị thành gấu trúc luôn""Haha. Có chị thức chắc làm động lực cho mọi người ha?""Là sao?""Là có hotgirl thức cùng, mọi người sẽ có tinh thần hơn""Chị không phải hotgirl nha. Đừng có phong hàm vậy""Là hotgirl của em""Um ne"------------"Con nói là thật sao?""Chính mắt con thấy mà?"Tiêu Kỳ Nhiên sáng thức dậy đi xuống nhà, đã thấy Tiêu ba Tiêu Mẹ và Ỷ Thanh ngồi trên bàn ăn nói chuyện. Không biết chuyện gì mà Tiêu mẹ lại ngạc nhiên nữa:"Ỷ Thanh là thấy chuyện gì?"Ba cặp mắt hướng về phía cầu thang, nơi chị đại Kỳ Nhiên đang đi xuống. Nhìn đến Tiêu Kỳ Nhiên khó chịu.Tiêu mẹ giải thích: "Mẹ hỏi Ỷ Thanh là con có mời Tịch Đàm đến nhà dùng cơm chưa? Ỷ Thanh nói đêm qua thấy con nhắn tin rồi. Chắc đã hẹn"Tiêu Kỳ Nhiên kéo ghế ngồi xuống, mắng yêu Tiêu Ỷ Thanh: "Em hay nha. Ngủ mà biết chị nhắn tin với ai nữa?""Hehe. Em chị mà. Chị biết được mấy người bạn đâu, cũng không có ai khiến chị hai vừa nhắn tin vừa cười nha""Mẹ ơi, Tịch Đàm người ta bận lắm. Khi khác con sẽ hẹn cho mẹ được chưa?""Đưa mẹ con số điện thoại đi, mẹ con nói chuyện cho" -Tiêu Ba vừa ăn vừa nói. Ý kiến không tồi nha. Tiêu Kỳ Nhiên ăn chậm nhai kỹ, thật sự đẹp người đẹp nết. Mi khêu khẽ động, nhìn ba người trước mặt một lượt, mỉm cười:"Có phải mọi người sợ con ế không?"Tiêu ba, Tiêu Mẹ cả Tiêu Ỷ Thanh nữa, đồng thời gật đầu. Tiêu Kỳ Nhiên một trận buồn tủi. Ăn không vô nữa:"Được rồi, con sẽ dẫn Tịch Đàm về cho mẹ xem mặt"Ba người lại gật đầu rất vui vẻ. Thật sự Tiêu Kỳ Nhiên rất buồn cười, ngày trước cô buồn tình, Tiêu Ỷ Thanh không nói hai lời liền bay về bên cạnh cô. Ba mẹ thì lo lắng ngày nào cũng gọi điện hỏi han. Tiêu Kỳ Nhiên chính là mạnh mẽ, rất nhanh lấy lại phong thái của mình, sẽ không làm người thân lo lắng.Nếu lần này có thể làm mọi người vui vẻ, vậy tại sao không thử ? ******Lục Thanh vẫn là Tài xế kiêm tay trái đắc lực của Tịch Đàm. Hai người được bố trí hai bàn làm việc hai bên. Bàn làm việc của Tịch Đàm ở giữa. Xem ra Tổng tài của Thái Bạch thật sự không tệ, bài trí căn phòng tương đối hợp sở thích của Tịch Đàm, đơn giản không cầu kỳ. Bên trong cánh cửa khác còn có một phòng nghỉ ngơi riêng. Hôm nay là ngày đầu làm việc của ba người, Lục Nhi chắc chắn theo bên người Tịch Đàm. Mà Lục Thanh chính là thám tử tài ba, chuyên điều tra thông tin người khác.Vì ở Trung Quốc, trong nhà vẫn thường trao đổi tiếng Việt, lại chơi với nhau từ bé. Dù không rành như người bản xứ nhưng Lục Thanh cùng Lục Nhi có thể nghe hiểu được. Chỉ là ít dùng Tiếng Việt thôi."A. Tịch, đây là sơ đồ nhân sự của Thái Bạch""Cảm ơn Lục Nhi"Tịch Đàm nhìn sơ qua. Tổng tài Thái Bạch, Phó tổng tài.....Giám đốc nhân sự - Thái Ngọc...Giám đốc chi nhánh...Phó Giám Đốc chi nhánh - Lý Niên Hữu."Lý Niên Hữu?" Cái tên này rất quen, tạm thời không nhớ ra ai. "Lý Niên Hữu chính là người yêu của Thái Ngọc" - Lục Thanh khẳng định.Nếu vậy chẳng phải là người yêu cũ đã từng phản bội Tiêu Kỳ Nhiên sao? Dựa vào mối quan hệ để leo lên được chức Phó Giám đốc chi nhánh, lại cưa cẫm được Thái Ngọc. Tịch Đàm trầm tư một hồi mới ngẩng đầu nói với Lục Thanh."Lục Thanh! Anh chú ý tên Lý Thiên Hữu này một chút""Ân. Nghe nói hắn và Thái Ngọc chia tay rồi""Có biết lí do không?""Không rõ lắm, nếu A. Tịch muốn biết thì không khó""Toàn bộ hoạt động, thông tin của hắn điều tra hết. Nhất là năng lực làm việc của hắn""OK"----Cả buổi sáng Tịch Đàm dành thời gian xem qua tổng thể Thái Bạch. Còn Lục Nhi lại xem báo cáo doanh thu những năm gần đây, thế mạnh của Thái Ngọc chính là điểm này. "A. Tịch, đã đến giờ ăn trưa rồi""Ân. Vậy cùng đi ăn trưa"Tịch Đàm hôm nay không mặc đồ sềnh soàng nữa. Mà mặc quần Tây áo sơ mi sọc, vốn là sở thích của mình. Nhìn lại nghiêm túc không ít.
Cơm công ty chính là cơm phần, mỗi người mỗi phần. Thường ngày vẫn là Lục Nhi chăm sóc Tịch Đàm, hôm nay Tịch Đàm ngăn không cho Lục Nhi đi lấy cơm. Chính mình và Lục Thanh chia việc, người mua cơm, người mua nước.Không gian căn tin thật rộng rãi, toàn bộ là nhân viên văn phòng, rất có ý thức. Cho nên không ồn ào, không chen lấn, cũng rất vệ sinh và sạch sẽ. Căn tin nằm tại tầng dưới cùng, và tầng 2. sức chứa trên 500 người. Chọn một bàn cạnh cửa sổ để nhìn xe chạy, ăn cơm cũng thoải mái hơn."Tôi có thể ngồi cùng không?" Đang ăn thì có một giọng nữa vang lên. Ngẩng đầu nhìn, không ai khác chính là Thái Ngọc. Tóc xoăn buôn thả, trang phục công sở cách điệu, màu son gợi cảm, thân hình có thể gọi là đẹp.
Cơm công ty chính là cơm phần, mỗi người mỗi phần. Thường ngày vẫn là Lục Nhi chăm sóc Tịch Đàm, hôm nay Tịch Đàm ngăn không cho Lục Nhi đi lấy cơm. Chính mình và Lục Thanh chia việc, người mua cơm, người mua nước.Không gian căn tin thật rộng rãi, toàn bộ là nhân viên văn phòng, rất có ý thức. Cho nên không ồn ào, không chen lấn, cũng rất vệ sinh và sạch sẽ. Căn tin nằm tại tầng dưới cùng, và tầng 2. sức chứa trên 500 người. Chọn một bàn cạnh cửa sổ để nhìn xe chạy, ăn cơm cũng thoải mái hơn."Tôi có thể ngồi cùng không?" Đang ăn thì có một giọng nữa vang lên. Ngẩng đầu nhìn, không ai khác chính là Thái Ngọc. Tóc xoăn buôn thả, trang phục công sở cách điệu, màu son gợi cảm, thân hình có thể gọi là đẹp.
Thái Ngọc
"Có thể chứ"Tịch Đàm đứng dậy kéo ghế cho Thái Ngọc, lại giúp cô đặt khay cơm và nước uống xuống bàn. Xem ra chỉ có Thái Ngọc bỏ đi tên Lý Niên Hữu kia chứ khó có thể xảy ra điều ngược lại. Từ ngày gặp được Vân Tịch Đàm ở Khu mua sắm, Thái Ngọc đã mang chuyện này kể với cha mình. Gia thế của Vân gia bọn họ đều biết, lại còn biết được tin tức Chủ tịch cùng Phu nhân (Vân ba, Vân mẹ) đang ngầm tìm kiếm người yêu cho Tịch Đàm. Nhìn ra dáng vẻ này, Tịch Đàm chỉ thích nữ nhân thôi. Gia đình nhà họ Thái lại tính bước đường khác.Đối với Lý Niên Hữu, Thái Ngọc cũng không gọi là thiết tha. Hắn ta phản bội người yêu để đến với cô, nhìn ra cũng vì gia sản. Mà cô, được nuông chiều từ nhỏ, ai cũng phải hướng cô cầu xin. Làm gì có chuyện cô phải vương vấn tình cảm với ai? Lần này nghe cha nói vậy, cô cũng muốn tìm hiểu thử xem, quen nữ nhân là cảm giác gì? Cô không tin Vân Tịch Đàm có thể thoát khỏi bàn tay của Thái Ngọc cô đây.Thái Ngọc chào hai anh em nhà họ Lục, cũng không có đụng đến miếng cơm nào, nghiêng đầu nhìn Tịch Đàm:"Tịch Đàm dự định ở lại Việt Nam đón Tết luôn hay là trở về cùng gia đình?"Nghe Thái Ngọc hỏi Tịch Đàm mới nhớ ra, đúng là gần Tết rồi. Hiện tại đã là đầu tháng 12, sắp Tết dương lịch còn gì?"Tôi chưa có lịch, tới đó hẳn tính đi""Nếu như có ở lại đây thì đến nhà của em đón Tết nhé""Cảm ơn em, nhất định rồi. À, em không đi ăn cùng với anh người yêu sao?"Thái Ngọc uống một ngụm nước khoáng mới trả lời: "Bọn em chia tay rồi. Với lại anh ấy làm ở chi nhánh. Không có thời gian để gặp nhau nhiều"Anh em nhà họ Lục vừa ăn vừa xem Tịch Đàm diễn kịch, rõ ràng biết mà còn cố hỏi: "Tiếc vậy. Thôi đừng đau buồn. Có duyên nhất định sẽ đến bên nhau""Vậy còn Tịch Đàm, đã có quen ai chưa?""Vẫn còn một mình. Haha"Bla...bla....Chỉ là một bữa cơm trưa ngắn ngủi, không biết vô tình hay hữu ý mà cứ như kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Tịch Đàm phải mệt mỏi đối phó."Hai người không nói được lời nào giúp tôi sao? Thật mệt""Chúng tôi vốn dĩ không quen biết Thái Ngọc nha. Nhưng mà có cảm thấy kì lạ không?""Có chứ" Lục Thanh cùng Tịch Đàm có thể nghĩ cùng một vấn đề. Lục Nhi cơ bản không tham gia. Lục Thanh đã trở về phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Vì trong phòng làm việc chỉ có một phòng riêng dành cho Tịch Đàm.Nhìn Lục Nhi mới ăn cơm, chưa tiêu hóa xong lại xem hồ sơ. Tịch Đàm gõ gõ bàn: "Lục Nhi, đi ngủ trưa thôi""Em không buồn ngủ""Vào đây đi. Nếu không buồn ngủ thì vào đấm bóp cho tôi chút xíu. Haha"Tịch Đàm tìm một lí do để Lục Nhi không thể từ chối mình. Lục Nhi tất nhiên ngoan ngoãn mà theo vào. Bên trong tông màu trắng đen, giường lớn đủ hai người nằm. Tịch Đàm thật thà nằm úp sắp. Lục Nhi cởi giày cao gót, leo lên giường. Không biết phải bắt tay từ đâu?"Này, em có thể thay đồ ra để ngủ trưa cho khỏe, không cần đấm bóp gì hết. Tôi đùa thôi"Bởi vì Lục Nhi hôm nay mặc áo sơ mi cùng váy, Tịch Đàm e là khó chịu nên mới mở lời. Sợ rằng Lục Nhi không quen cùng người khác ngủ chung hay thân cận nên đành nói trước."Em không sao. Không khó chịu lắm"Tịch Đàm mỉm cười, mở điện thoại nhắn tin cho Tiêu Kỳ Nhiên:"Chị xinh đẹp. Đã ăn chưa vậy?"Bên đây Tiêu Kỳ Nhiên vừa xong ca phẩu thuật, mới ngồi xuống ăn cơm. Nhận được tin nhắn của Tịch Đàm bất giác mỉm cười."Chị đang ăn. Em đang làm gì đó?"Tiêu Kỳ Nhiên thích nhất là hỏi câu này, Tịch Đàm cảm giác rất thân thuộc. Tiêu Kỳ Nhiên không e ngại mà hỏi thẳng, không phải chứng tỏ Tiêu Kỳ Nhiên xem mình là người thân mới quan tâm mình làm gì ở đâu sao?"Em đang nghỉ trưa. Chị ăn nhiều nghe""Um nè. Em đi làm có gì vui không? kể chị nghe đi""Có một chuyện vui. HÔm nay đi ăn trưa ngồi chung với Thái Ngọc, cô gái hôm trước mình gặp ở Khu mua sắm. Không biết chị còn nhớ không?""Trí nhớ chị rất tốt nha""Cô ta chia tay Lý Niên Hữu rồi"Tịch Đàm nhắn đi câu này, thật ra trong tâm cũng lo lắng không biết có ảnh hưởng tới tâm lí của Tiêu Kỳ Nhiên không. Nhưng mà câu trả lời của Tiêu Kỳ Nhiên làm Tịch Đàm ngã ngữa."Có phải muốn hỏi chị, nếu anh ta quay về chị có cho anh ta cơ hội không hả?""Hehe....""Chị nói rồi. Không không không bao giờ ha. Tiêu Kỳ Nhiên đã vứt bỏ, chính là đồ bỏ. Không có nhặt lại""Em biết rồi""Em biết cái gì?""Em biết chị nói một là một""Um nè. Tối nay có rảnh không?""Rảnh mà""Tối qua nhà chị dùng cơm đi""HẢ""Hả cái gì? Có đọc tin nhắn không?""Dạ có""Vậy tối gặp. Chị ăn đây. Em nghỉ trưa đi""Dạ chị"_____Kết thúc cuộc nói chuyện, Tịch Đàm ôm điện thoại cười, nhắm mắt dưỡng thần cũng không hay bên cạnh Lục Nhi quan sát nãy giờ, không nhìn ra cảm xúc gì.Thật sự không biết Lục Nhi có phải trầm cảm hay không? Bản thân cô cũng không biết, đối diện đau, buồn , vui gì đó cô đều giấu trong lòng, không để ai biết. Trước đây một đoạn thời gian Tịch Đàm không cười vui vẻ. Hiện tại có phải hay không đã quên đi người cũ và tìm được người yêu mới nên mới vui vẻ như vậy?