[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?
Chương 20
Từ đầu đến giờ Tịch Đàm không hề để ý sắc mặt cô gái rất tốt. Tịch Đàm ngồi nhìn ngoài cửa xe, cảnh vật chậm rãi lùi lại phía sau. Xe cộ đông đúc, cuộc sống nhộn nhịp, hối hả."Tịch Đàm, đã lâu không gặp?"Tịch Đàm đang thả hồn bên ngoài, nghe tiếng người nói chuyện mới lịch sự nhìn cô gái. Có chút ngạc nhiên:"Nói vậy chúng ta từng quen nhau sao?""Ân. Có thể nói là vậy. Trước đây đã từng gặp mấy lần" - Nói xong lại mỉm cười.Tịch Đàm gật gù, lại nhìn đường phía trước. Cô gái vẫn rất kiên nhẫn. "Anh không có gì muốn hỏi sao?"Tịch Đàm nheo mắt: "Tôi là con gái mà, sao gọi tôi là anh?""Đúng thật là quên sạch hết luôn rồi. Tịch Đàm gọi tôi Y Cơ là được"Hạ Y Cơ không trả lời câu hỏi của Tịch Đàm mà lại giới thiệu tên. Tịch Đàm cũng không đối chất. Chuyện này trước sau gì mình cũng sẽ rõ.Xe đến nhà, vẫn là Phúc bá mở cổng. Tịch Đàm trước khi xuống xe còn hỏi Hạ Y Cơ một câu: "Cô có thể đi được không?"Hạ Y Cơ lắc đầu: "Đau"Lại cuối người xuống bế Hạ Y Cơ ra khỏi xe. Đi thẳng vào nhà. Lại dặn dò bác Phúc gọi bác sĩ Trần đến nhà. Vân ba và Vân mẹ đã đứng ở cửa từ lâu, thấy tình cảnh này mỗi người lại mỗi ý nghĩ."Y Cơ con bị làm sao a?" Lúc Tịch Đàm đặt Hạ Y Cơ ngồi xuống ghế, Vân mẹ đã đáp xuống bên cạnh nắm tay hỏi han, xem từ trên xuống dưới lo lắng."Thưa hai bác con vừa đến sân bay thì đụng phải một người lạ mặt nên sơ ý té trật chân. Gặp lúc Tịch Đàm đi ngang nên quá gian xe luôn""Đúng là có duyên" - Vân ba, Vân mẹ đồng thanh cảm thán.Người giúp việc mang nước uống cho 4 người. Uống vào một ngụm nước lạnh, xua tan đi cái nắng oi bức thật làm cho con người sản khoái. Bên ngoài xe vừa khuất sau cổng, là tài xế đưa đại thư ký trở về đi."Nhớ lúc nhỏ Tịch Đàm và con lần đầu gặp mặt, khóc lóc đòi sau này lớn lên phải cưới Y Cơ cho bằng được. Giờ hai đứa đã lớn thế này rồi"Tịch Đàm ho khan, nhìn Hạ Y Cơ xong lại nhìn trần nhà. Thật mất mặt mà, cả chuyện này cũng xảy ra sao? Hay là mẫu hậu bịa chuyện, chính bản thân mình chẳng có chút ấn tượng nào?"A. Tịch con ngượng ngùng cái gì? lời nói của mình lại không có trách nhiệm a?" - Vân ba ở một bên thêm mắm muối vào, cười ha hả."Có chuyện này sao?" - Vẻ mặt ngu ngơ. "Con hỏi Y Cơ xem?" - Vân mẹ chuyển hướng sang Hạ Y Cơ.Mặt Hạ Y Cơ chuyển sang một tầng đỏ nhạt, nhìn sơ có thể thấy cô đang ngại ngùng gật đầu."Haiz. Mẹ ơi, chuyện lúc nhỏ thì tính cái gì? Con là con gái đó. Ba mẹ từ từ nói chuyện với Y Cơ. Con về phòng trước""Tiểu gia hỏa con ngồi lại. Thật ra có chuyện này cần cho biết"Tịch Đàm ngồi xuống, bình tĩnh ngồi nghe mẫu hậu lại nói chuyện gì. Úp mở mấy hôm nay cũng không chịu tiết lộ một lời.Ngạc nhiên hơn, không phải Vân mẹ nói trước, mà chính là Vân ba: "A. Tịch à, con cũng biết Vân gia chỉ có ba là Trưởng tử, ba với mẹ lại có mình con. Hai người cô của con cũng có gia đình riêng, con cháu cũng không ai thiết tha quản lý Vân Thị. Cứ như vậy sau này cha mẹ già thì ai sẽ lo đây?"Vân mẫu hậu tiếp lời: "Hạ Y Cơ được mẹ bồi dưỡng từ nhỏ, đối với Vân thị nắm rõ. Sau này có thể phụ giúp con phát triển thêm""Con không nghe mẹ nói chuyện này?" - Tịch Đàm như có như không hỏi."Con không quan tâm chuyện Vân thị, không hỏi nên mẹ không nói. Bây giờ cũng đã đến lúc điều Y Cơ về giữ vị trí Tổng tài rồi""Do ba mẹ quyết định đi" - Tịch Đàm cười, đối với Hạ Y Cơ khách sáo một câu: "Cô ngồi ở đây chơi, tôi về phòng trước"Tịch Đàm đi rồi, Vân mẹ thở dài : "Y Cơ con đừng trách, là do hai bác từ đầu không nói trước với A. Tịch, nhất thời A. Tịch không tiếp nhận được""Dạ"Lúc này bác sĩ Trần cũng vừa đến, kiểm tra băng bó xong xui, kết luận chỉ là bông gân, thoa thuốc vài ngày sẽ đi lại bình thường được."Bác sai A Nữ đưa con về phòng tắm rửa nghỉ một chút. Chiều lại nói tiếp""Dạ con xin phép"
Hạ Y Cơ (Cao 1m63)
--------------Tiêu Kỳ Nhiên theo thói quen vừa ăn trưa vừa nhắn tin tán gẫu với Tịch Đàm. Hôm nay nhắn tin không thấy trả lời, đã off đâu hơn 10 tiếng trước. Có chút lo lắng, gọi điện thoại thì giọng nữ quen thuộc vang lên "Thuê bao quý khách...........".Tịch Đàm tắm xong muốn ngủ một giấc, nhưng có thói quen mở điện thoại. Phát hiện ra sim chưa roaming, liền vội vàng mở zalo. Gọi liền cho Tiêu Kỳ Nhiên, đối phương rất nhanh nghe máy."Chị nè""Chị đang ăn trưa hả?""Em đang ở đâu? Em ăn chưa?""Em đang ở nhà. Em vẫn chưa ăn""Um. Không thấy em online. Chị có chút lo lắng""Haha. Em đây lớn rồi nha. Không bị bắt cóc đâu""Em bắt cóc người ta chứ ai dám bắt cóc em. Chiều nay chị không trực, đi dạo không?""Em đang Thượng Hải, tối qua mẹ gọi về gấp không kịp nói với chị ""Vậy khi nào em về đây cũng được. Chị đi với Ỷ Thanh""Hehe. Chị ăn nhanh rồi đi ngủ một chút đi, tối có sức đi dạo nha""Chị đã biết. Em nhớ ăn trưa, đừng bỏ bữa""Tạm biệt"/ "Tạm biệt"Vừa tắt điện thoại, xoay lưng lại, chút thôi đã đâm và mẫu hậu đang đứng sau lưng."Con làm gì mờ ám sao hết hồn hả?""Mẹ đứng ở đây từ khi nào? Im lặng không có tiếng động, ai lại không sợ chứ" - Tịch Đàm tựa cửa sổ ai oán."Năng lực phát hiện ra có người của con không tệ, do con đang chú tâm nói chuyện với người nào đó thôi""Được, được. Là lỗi của nô tài a. Vậy cho hỏi mẫu hậu người đến là có chuyện gì phân phó?""Mẹ đang rất nghiêm túc. Không có đùa giỡn" - Vân mẹ kéo ghế ngồi đối diện Vân Tịch Đàm, mặt uy nghiêm như đang thẩm vấn tội phạm."Con xin nghe""Con đối với Y Cơ có hiềm khích gì sao? Lúc nãy làm mẹ thật mất mặt""No. No. Y Cơ là khách của mẹ, con làm gì dám có thái độ đó. Mẹ bảo con phải làm sao?""Y Cơ bề ngoài xinh đẹp, ngoan, hiền, lễ phép. Lại dốc lòng vì Vân Thị. Y Cơ nói nàng luôn nhớ lời nói lúc nhỏ của con"Tịch Đàm nghi ngờ câu nói này, là ý gì nhỉ??? "Mẹ nói rõ hơn đi. Mẹ khen con nhà người ta như vậy, định nhận con nuôi sao?""Y Cơ là con gái bạn thân của mẹ, lúc Y Cơ 10 tuổi ba mẹ nàng gặp tai nạn ra đi. Từ đó ba mẹ lo lắng, chăm sóc cho Y Cơ. Nàng thật ra rất ngoan ngoãn cố gắng. Không phụ lòng của Mẹ"Gật đầu cảm thông với câu chuyện của Vân Mẹ, nhưng thái độ này làm Vân mẹ không hài lòng: "Thật ra con có hiểu ý mẹ không hả?""Không hiểu lắm" - Tịch Đàm phì cười, làm Vân mẹ tức trợn mắt. Ngã ra lưng ghế thở mạnh."Không hiểu thì mẹ nói cho mà hiểu. Con không còn nhỏ nữa, Mẹ đưa Y Cơ về đây cũng để hai đứa có cơ làm quen""Hả? Làm quen cái gì?"Buổi trưa hôm đó Tịch Đàm bị Vân mẹ thôi miên, không đi ngủ được đã đành, còn bị hâm dọa thời gian này không cần trở lại Việt Nam. Ở đây bồi Hạ Y Cơ.Hạ Y Cơ lớn hơn Vân Tịch Đàm 1 tuổi. Là con gái của bạn thân Vân mẹ. Sau khi cha mẹ cô qua đời, Vân mẹ gửi Hạ Y Cơ đi học ở Anh Quốc. Tốt nghiệp lại chuyển qua Mỹ, lại đi lại giữa Mỹ và Trung Quốc, mỗi lần hội hợp tại Vân Thị, Hạ Y Cơ đều dự qua internet. Cho nên nói, từ lâu vị trí Tổng tài này Hạ Y Cơ đã nắm, chỉ là chưa có cơ hội lộ diện.Mỗi khi có diệp, Hạ Y Cơ đều về thăm Vân ba, Vân mẹ, đáng tiếc không gặp Tịch Đàm. Cho nên mới nói, Tịch Đàm không nhớ rõ Hạ Y Cơ là lẽ hiển nhiên.