[BH] - NÀY CHỊ! HAY LÀ MÌNH KẾT ĐÔI?

Chương 2



Tịch Đàm lúc này được đưa lên băng ca đẩy vào trong. Đội trưởng đội cảnh sát nhờ cậy cô gái chăm sóc cho Tịch Đàm, bọn họ sẽ còn quay trở lại lấy lời khai hai người. Nếu như Tịch Đàm lúc này mà biết bọn họ nói vậy, không chửi thề mới lạ.

'Lặp tức chuẩn bị, tôi sẽ trực tiếp phẫu thuật' - cô gái buông túi xách và ba lô trong tay, với lấy áo blouse trắng khoác nhanh, đồng thời nói với y tá và đồng nghiệp khác.

Đi vào vào phòng mổ, nữ y tá nói: 'Bác sĩ Nhiên, bệnh nhân là nữ'

Hơi bất ngờ một chút, nhưng rất nhanh cho qua. Tiêu Kỳ Nhiên bắt tay vào việc, vị trí viên đạn đi xuyên qua bụng phải, may mắn lệch đi túi mật và gan. Nếu không sẽ không thể lường được. Vất vả bốn tiếng đồng hồ, Tịch Đàm được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Chuyển sang phòng bệnh Vip, bộ phận thủ tục thông báo bên ngành công an đề nghị điều này và tất cả các chi phí điều trị sẽ do cục cảnh sát Mỹ chi trả.

Mệt mỏi, đuối sức. Tiêu Kỳ Nhiên ngồi phịch xuống ghế. Nhìn trên bàn là ba lô lúc sáng người kia đưa cho mình, ngây ngẩn. Ban đầu gọi người ta là 'anh'. Ôi! Mình vậy mà lại nhìn không ra người ta là nữ. Ai biểu người gì cao quá làm chi, cứ như mấy nam thần trên mạng.

'Bác sĩ Nhiên. Bệnh nhân vừa đưa vào không có thân nhân. Chúng ta không có cách nào liên lạc với người nhà của bệnh nhân để làm thủ tục nhập viện'

'Để chị xử lý' - Tiêu Kỳ Nhiên mệt mỏi trả lời.

Cẩn thận kéo dây kéo, mở ba lô ra. Bên trong là một máy tính bảng hiệu Sam Sung, bóp tiền và một số giấy tờ khác. Tìm trong ngăn nhỏ hơn, rốt cuộc tìm được thứ cần tìm: Passport.

'Vân Tịch Đàm.

Giới tính: Nữ

Tuổi: 28.

Quốc tịch: China'

Haiz. Mệt mỏi cầm hộ chiếu của Tịch Đàm đi làm thủ tục. Xong xuôi cũng là một tiếng đồng hồ sau. Trở lại bàn mới nhìn kỹ, điện thoại di động của người nọ. Cầm xem một chút, không biết đường mở. Nên đặt trở lại.

Tiêu Kỳ Nhiên, sinh ra và lớn lên tại Thành phố Hồ Chí Minh. Hiện tại là Bác sĩ đa khoa - chuyên ngành cấp cứu - Phó khoa lâm sàng của bệnh viện CR.

Tìm được hình ảnh tương đối giống với nhân vật thật. Ah, ta quên, chiều cao đúng của Tiêu Kỳ Nhiên là 1m65. Ở Chương một ta có sửa lại.

Tịch Đàm ngủ một giấc đến 5 giờ chiều, cơ thể dường như hết thuốc mê. Ê ẩm đau nhức đều có cả. Trần nhà trắng toát, bên ngoài không nghe ồn ào, cách âm rất tốt. Xem ra mấy cái người kia đãi ngộ mình thật không tệ.

'Em thấy trong người ra sao?'

Nghe giọng nói trong trẻo, có chút lạnh lùng, có chút ấm áp. Chống người muốn ngồi dậy nhưng mà đau quá đi, hít một hơi thật sâu, bả vai bị bàn tay trắng nõn chặn lại.

'Là cô?'

'Em bị 1 viên đạn xuyên qua bụng, rất may bị lệch đi vị trí nguy hiểm. 1 viên khác xuyên qua chân phải. Đạn đã được lấy ra ngoài. Tạm thời không nên cử động'

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tịch Đàm, cô gái nói ra những vấn đề mà cô tin rằng người trước mắt sẽ hỏi. Tịch Đàm trước lúc ngất nhìn thấy cô gái này mang khẩu trang, sau khi tỉnh lại vẫn che mặt. Trong lòng không khỏi nghi hoặc 'Là do cô ta quá xấu hay là quá đẹp mà phải mang khẩu trang suốt?'

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn người này không phản ứng lời nói của mình, mặt mày đang miên man suy nghĩ chuyện gì đó. Thật sự nàng rất muốn bỏ mặc, nhưng mà ai kêu người ta cứu nàng, ai kêu nàng là bác sĩ đây?

'Chị hỏi em thấy cơ thể còn chỗ nào khó chịu không?'

'Tạm thời thì không'

Tiêu Kỳ Nhiên là bác sĩ điều trị cho ca này, nàng buộc phải hỏi han tình hình, vì vậy kéo ghế đến, ngồi bên cạnh giường. Suy nghĩ một chút xem nên nói gì:

'Ở phòng này cũng xem như là Vip, không có ai khác, cô có thể hay không gỡ khẩu trang ra?'

Tịch Đàm chịu không nổi cô gái này, y như mấy cô công chúa, tiểu thư ngày xưa, cứ che mặt, ngộp chết ta mà. Tiêu Kỳ Nhiên nghe lời đề nghị này, ban đầu ánh mắt lạnh đi, nhưng suy đi nghĩ lại, đây cũng là người cứu mạng nàng, trước sau đều phải nói lời cảm ơn.

Khẩu trang trên mặt được tháo ra, Tịch Đàm được một phen thẫn thờ. Ở Việt Nam tìm bác sĩ hotgirl cũng đếm trên đầu ngón tay a. Cô gái này thật sự có thể đi làm người mẫu ảnh rồi. Sao phải cực khổ ở đây làm bác sĩ chứ?

'Sao? Chưa từng thấy con gái đẹp ?'

Ặc. Cô gái này hỏi mà sắc mặt không thay đổi, cứ y như rằng đó là điều hiển nhiên. Thẻ tên trên áo blouse của cô gái ghi rõ: Bác sĩ Đa khoa - phó khoa lâm sàng - Tiêu Kỳ Nhiên.

'Tiêu Kỳ Nhiên, tên thật đẹp nha'

'Cảm ơn quá khen. Em đã tỉnh rồi, nên liên lạc với người nhà đi'

Lúc này Tịch Đàm mới ngẩn ra, mình là đang trốn mẫu hậu chạy sang đây. Giờ gọi điện về không phải tự đầu thú sao? Lắc đầu. 'Không thể'

'Có gì khó sao?'

'Tôi ở đây một mình cũng không quen ai. Đợi một thời gian nữa ra viện là ổn. Cũng không cần phiền phức như vậy'

'Vết thương này cơ bản là trên 1 tháng mới hồi phục hoàn toàn'

'Tôi có thể tự lo liệu'

'Có thể hay không đừng xưng tôi? Em nhỏ hơn chị đó. Gọi chị cho thân thuộc' - lúc này miệng Tiêu Kỳ Nhiên mới cong lên một chút.

'Làm sao biết tôi nhỏ hơn?'

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới giơ lên ba lô cùng điện thoại trả lại cho Tịch Đàm, ánh mắt thản nhiên: 'Thông tin trên hộ chiếu'

'Không gọi chị, vậy gọi Nhiên Nhiên được không?'

'KHÔNG'

'Cô không nói tuổi ra làm sao chứng minh được cô lớn hơn tôi?'

'Lời tôi nói chính là minh chứng'

Im lặng một hồi. Tịch Đàm mới lên tiếng: 'Gọi thì gọi, gọi chị xem ai già thì biết'

'Haha. Ngoan' - Tịch Đàm bất ngờ khi Tiêu Kỳ Nhiên cười, nhoài người lên xoa đầu mình. Dù sao mình cũng 28 tuổi rồi, cái tuổi này cũng đã 1/3 cuộc đời, ở đó mà bảo mình ngoan nữa.

Bên ngoài một trận gõ cữa, nhìn qua tấm kính trong. Tịch Đàm nhăn mày, nói với Tiêu Kỳ Nhiên: 'Chị từ chối máy người đó giúp em'

Hiếm khi thấy Tiêu Kỳ Nhiên thật phối hợp gật đầu, mở cửa, ra ngoài, đóng cửa lại. Một loạt động tác lưu loát. Ở bên ngoài chừng 15 phút sau, Tiêu Kỳ Nhiên trở vào.

'Họ nói sẽ quay trở lại sau'

'Tốt nhất họ đừng trở lại'

Biết Tịch Đàm không vui nên Tiêu Kỳ Nhiên không hỏi thêm. Nói sang chuyện khác: 'Em đợi thêm 4 tiếng nữa mới được ăn cháo'

Thiên địa ơi, sáng giờ chưa ăn, mà phải đợi hơn 9h đêm mới được ăn 'Cháo' thôi đó? Sắc mặt thật u ám. Tiêu Kỳ Nhiên ở một bên trêu chọc.

'Nếu lúc sáng không nhảy ra thì đâu cần phải chịu khổ như bây giờ'

'Chị nghĩ em không nhảy ra thì bây giờ chị ra sao?'

'Ra sao cũng được, mỗi người đều có số mạng'. Dừng lại một chút Tiêu Kỳ Nhiên khó hiểu hỏi: 'Nghĩ không ra, chúng ta không quen nhau. Em cứu chị làm gì?'

*******

Chương trước Chương tiếp
Loading...