[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.
15/ Qua ải phụ huynh
Hà Linh đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, tháo tạp dề treo lên giá. Sau đó đi tới, khẽ quàng tay vào cổ Thanh... xoa xoa mái tóc rất mềm...
"Chị à, em cảm ơn!""Hmm? Vì điều gì?""Vì mọi thứ, mọi giây phút bên chị, em đều thấy thoải mái!"Thanh ôm eo nàng, hôn lên môi."Trước mắt vẫn còn nhiều việc, chị sẽ bên em, chúng ta cùng nhau giải quyết, em đừng lo nghĩ nhiều em nhé!""Mau rửa tay, ra bàn ăn cơm đi, buổi chiều em phải ra nhà hàng rồi. Em lấy hết thời gian của chị thế này...""Bậy! Chị sẽ ưu tiên những điều luôn luôn phải ưu tiên!"Hà Linh vui vẻ, gắp thêm thức ăn vào bát cho Thanh. "Hừm, vậy tôi lại được ăn cơm văn phòng ngon ngon rồi!"Hà Linh cười, khẽ chun chun mũi, dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Thanh."Em này, sang tuần chị đưa ba mẹ vào! Em có muốn đi đón cùng chị không?""Ba có gọi cho em, nói mẹ buồn nhiều lắm! Lúc đầu còn giận, không muốn gặp gỡ ba mẹ Thanh, mẹ mất ngủ nhiều lắm, em có gọi, nhưng mẹ giận... không nghe!""Em ổn không? Hay chị đưa em về nhà, ở với mẹ vài bữa! Em cùng mẹ nói chuyện?"Ba nói, hôm qua mẹ có chút nguôi ngoai, nói nhớ em, mẹ nói cũng sợ em khổ... càng sợ hai đứa không thể có hạnh phúc... mẹ nói sẽ gặp ba mẹ chị, vì dù sao cũng là ba mẹ của anh Thắng! Em cũng muốn về với mẹ, lần trước rối quá, em cũng chưa nói chuyện với mẹ nhiều...""Vậy em sắp xếp công việc, hay cuối tuần chị đưa em về với mẹ?..""Vâng! Để em suy nghĩ, tính của mẹ... phải để mẹ nguôi ngoai. Chuyện cho trứng Vicky, từ từ chúng ta sẽ nói với mẹ nhé! Em có nói với ba, nhưng mẹ... thì em nghĩ tạm thời vẫn nên giấu!""Xin lỗi em...để em phải khổ...""Ngốc! Em chọn chị, em chọn san sẻ! Em chấp nhận, em đồng tình, nên đừng nói như vậy! Em không thích!""Chị rất vui vì có em!"Cả hai cùng nhau dùng bữa, đổi chủ đề câu chuyện, trò chuyện vui vẻ hơn...
————-"Chị Linh về rồi nè, chị đừng buồn nữa nhé! Chuyện gì đi chăng nữa, bọn em cũng ủng hộ chị!"Hà Linh cười mỉm, nhìn nhân viên của mình an ủi, lòng cũng cảm thấy an yên hơn."Công việc vẫn ổn chứ, thời gian sắp tới, ít nhất là tới tháng sau, Linh có nhiều việc phải làm, đương nhiên là chuyện gia đình, Linh tới để nhờ các em, các anh chị giúp Linh quán xuyến mọi việc...Linh cũng cảm ơn mọi người nhiều lắm, mọi người ở cạnh, hết lòng vì công việc, lại luôn ủng hộ Linh trong mọi quyết định!""Em đừng lo, mọi người đều hiểu, và thông cảm! Bà chủ cứ vững lòng giải quyết nhé!"Một chút động viên, an ủi của mọi người cũng khiến Hà Linh xốc vác lại tinh thần. Hà Linh khẽ thở hắt, vui vẻ ngồi xem doanh thu. Xong việc cũng đã 6 giờ tối, Hà Linh tranh thủ mua nguyên liệu, về nấu bữa cơm tối. Nàng trở về nhà của Thanh, khẽ bấm số đi vào. Nhà cửa sạch sẽ thơm tho, lại nghe mùi nấu nướng."Thanh? Thanh về rồi sao? Sao nãy em gọi không được... mẹ...."Mẹ nàng từ bếp trở ra, khẽ tháo tạp dề. Nhìn con gái tay xách túi đồ bếp, lại đem theo bó hoa hồng về nhà, gương mặt vui vẻ khi nhắc về Thanh, khiến bà khẽ thở dài."Mẹ... sao mẹ ra không nói với con? Sao mẹ biết mà ghé đây ạ?""Thanh đón mẹ về đây!""Mẹ...con...""Rửa tay chân, thay đồ đi! Cơm mẹ nấu xong rồi! Đưa đồ ăn mẹ cất cho! Hôm nay chỉ có hai mẹ con thôi! Thanh có công việc đột xuất nên bay nước ngoài thì phải, vội đi ngay rồi!"Nàng vội vã trở vào nhà, mới phát hiện điện thoại sập nguồn từ lúc nào. Nhanh chóng cắm sạc, liền nhận tin nhắn của Thanh phải đi giải quyết công việc. Khẽ thở dài, nàng lấy một hơi dũng khí, đi ra ngồi ăn cơm cùng mẹ nàng."Ăn nhiều vào, con dạo này hốc hác quá rồi!""Mẹ... con xin lỗi!""Mẹ đã nói chuyện với Thanh, chuyện của hai đứa... tính thế nào?""Bọn con...""Con cũng không còn quá trẻ, mẹ cũng chỉ mong các con trưởng thành, hạnh phúc, sau này còn thằng Hoàng. Mẹ cũng chỉ có con là con gái, trách con mẹ không nỡ, xong mẹ chỉ sợ con sẽ khổ!""Mẹ... con tin vào quyết định của mình! Con với anh Thắng, chúng con có vẫn là không có số nên duyên vợ chồng, nhưng khi con gặp Thanh, chị ấy... cho con cảm xúc thực sự, con thực sự thấy bình yên...""Mẹ đã từng nghĩ, con cùng Vĩnh Thắng sẽ viễn mãn, trớ trêu thay, người con chọn lại là em gái nó! Những chuyện như này, chẳng bao giờ có thể ngờ! Mẹ không quá cổ hủ, mẹ càng không sợ điều tiếng, mẹ chỉ sợ con gái mẹ khổ, mẹ thương con nhiều lắm Hà Linh!""Mẹ ơi, mẹ thương con, mong mẹ thương cho hạnh phúc của bọn con... con hứa với ba mẹ, con sẽ sống thật tốt!"Nàng quì gối, ngả lên chân mẹ, tiếng khóc thút thít thành lời. "Hai đứa nhỏ dại khờ này... ngày hôm qua VĩnhThanh tới gặp mẹ, nó cũng nói như mày, nói không sai lấy một lời, nó cũng quỳ gối mà khóc với mẹ! Hai đứa mày, thật ngu dại con ơi!"Linh mẹ cũng khóc, vỗ về con... thương con mang nặng đẻ đau, nào đâu lỡ ghét bỏ..."Mẹ...mẹ chấp nhận Thanh, chấp nhận cho con và chị ấy bên nhau, mẹ nhé!""Nếu không chấp nhận, tôi còn lên đây làm gì?"Nàng vừa khóc lại cười, xong lại khóc to hơn vì mẹ chấp thuận..."Mau mau, ăn hết mâm đồ này, con gái lớn như vậy, không biết chăm sóc cho bản thân!""Mẹ... con lo nghĩ, không biết nên nói với mẹ ra sao... nên vậy!""Giỏi rồi! Ba cô thì cũng sợ thật, ủng hộ con cái, bất cứ điều gì cũng ủng hộ. Không đứa nào chịu nghe tôi lấy một lần!""Mẹ, mẹ ở đây với con nhé! Ba cũng sẽ vào chứ ạ?""Ba mày còn bận đi ao cá, tao bắt ở nhà qua ngó mấy cái nhà hàng! Nóng ruột không chịu được, ghé lên đây, tao cũng muốn xem cuộc sống của chúng mày như thế nào!""Mẹ, sang tuần ba mẹ chị ấy sẽ sang, con đón ba lên đây, ba mẹ ở đây tới hết tuần sau được không ạ?""Còn cách nào khác nữa! Hai người họ thi nhau nhắn tin, tha thiết vô cùng! Kể cũng lạ, thằng Minh yêu mày hơn 2 năm chỉ gặp gỡ 1 2 lần, mày gặp em gái nó vài tháng, lại đầy đủ thủ tục tới vậy!""Mẹ... anh Thắng... mẹ cũng gặp rồi ạ!""Gặp rồi! Tao đến bạc đầu, giảm tuổi thọ với chúng mày! Mệt mỏi, nhức óc, ruột gan như lửa! Cuối cùng mới mò lên đây với mày!""Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều!""Con gái ngốc này, thôi ăn đi! Tao còn nhiều thứ muốn hỏi lắm đấy!"Nàng thở hắt một tiếng, gạt giọt nước mắt, cùng mẹ dùng bữa ăn. Bữa ăn này đối với nàng, có lẽ là bữa cơm ngon nhất...*********Vừa tắm xong, lại thấy mẹ đang gọi điện cho ba, nàng nhìn hai người gọi điện thoại mà phì cười, chợt nhớ ra chưa gọi cho Thanh."Em à, chị nghe đây!""Chị thế nào rồi, mọi việc vẫn ổn chứ?""Ừm, mọi việc cũng hòm hòm rồi! Em với mẹ sao rồi?""Mẹ ổn, hai mẹ con nói chuyện rồi! Chị khéo bận đúng lúc thế!""Haha... vậy được rồi, em nói mẹ ở lại chưa? Ngày kia chị về, chị đón ba lên luôn?""Em nói mẹ ở rồi, còn ba thì chắc sát ngày mới lên, còn công việc ở nhà...""Cũng được, chị sẽ đi đón! Em này... sang tuần bố mẹ chị sang, hay mình dọn tới căn nhà mới?""Mấy nay bận mải, em còn chưa đi xem nhà! Ba mẹ chị sang, cũng có nhà ở bên TKD phải không?""Ừ, nhà có chú Thành lái xe chăm lo hộ. Nhà đấy là nhà đầu tiên, hồi ba mẹ về đây làm ăn. Em không cần làm gì đâu, em đồng ý, chị sẽ cho người sắp xếp. Đồ đoàn bên đấy cũng hòm hòm rồi!""Vậy đừng vội đồ đạc. Nhà mình bây giờ cũng đâu có nhỏ, chị không phải lo ba mẹ không thoải mái đâu! Nhà mới để sau đi Thanh, chị còn nhiều việc mà!""Ừ, vậy theo ý em! Chị nhớ em quá, hôm nay đi cả ngày, giờ chân tay rã rời!""Chịu khó một chút, về sớm với em! Em còn nhớ chị hơn!""Ừm, em với mẹ nghỉ sớm nhé, tiền mặt chị để ở ngăn kéo bàn uống nước, a ở trước mặt em đó!""Hâm này! Đã chuyển nhiều như thế, còn đưa tiền mặt, em có ăn bám đến thế đâu!""Chắc mẹ lên sẽ muốn đi chợ, em dùng tiền mặt cho tiện! Buồn khổ, khó khăn sau này, không muốn em phải khổ, nếu khổ, hai đứa mình cùng khổ!""Lại nói mấy lời đấy, sến súa lắm biết không? Nghỉ ngơi đi, giải quyết việc nhanh rồi về với em nhé, em nhớ chị!"Nàng cúp máy, miệng cười hạnh phúc. "Mẹ..."Mẹ nàng đang dựa đầu vào góc nhà, nghe say mê cuộc trò chuyện của hai đứa, miệng cũng phải nhoẻn. Hai mẹ con cùng nhau nằm một giường, nàng nép vào lòng mẹ, nàng ôm chặt mẹ, cảm nhận nhưng tình thương yêu."Mẹ, lâu rồi, con mới được gần mẹ như thế!"Mẹ Linh thở dài, nhìn nàng, lại khẽ vuốt tóc."Lên đây, nhìn đời sống nhà cửa tươm tất, mẹ cũng yên tâm. Rốt cuộc, hai đứa mày sống chung, lại cùng nhau như vậy lâu chưa?""Tới nay, chắc được ba tháng rồi ạ!""Chậc! Đứa nhỏ đó lời nói đang thép, phong thái thì trượng phu, thực tế thì tuổi tác chúng mày lại rất hợp nhau... chỉ có điều gia thế hơi dã man... ai đời suýt chị dâu em chồng, lại thành em dâu.... đến lạ! Nó đối xửa với con thế nào?""Mẹ ạ, ngày xưa yêu bố, mẹ có rung động như vậy không?""Khỉ gió, bố mày trồng cây si tao mệt nghỉ đó!""Lần đầu nhìn thấy Vĩnh Thanh, con đã có cảm xúc không phải rồi... mà con không có dám công nhận. Chị ấy tinh tế, và rất biết cách chăm sóc phụ nữ!""Nó giỏi có giỏi, nhưng tôi cũng đủ biết nó vốn tính lăng nhăng. Thế cô có chắc kìm được cương ngựa chưa?""Mẹ...ngày con thấy tồi tệ nhất, khi con buồn nhất, Thanh ở cạnh con! Chuyện của con với anh Thắng, cũng là Thanh ngược xuôi lo thu xếp... con tin vào tình cảm trao nhau!""Haizzz! Thôi được, nói một câu chị ấy, hai câu tin tưởng! Sớm sớm mọi việc, tôi còn đọc... phương pháp thụ thai. Làm người phụ nữ, vẫn phải làm tròn trọng trách của mình! Sau thời gian này, con cũng nên sớm nghiên cứu!""Con... chúng con còn trẻ mà mẹ!""Thì trẻ, thân làm vợ, vẫn phải tròn tiếng gia đình, có con, gia đình yên ấm, nhà mới vượng được!""Vâng, con nghe rồi ạ!""Thôi được rồi, đi ngủ đi, cả ngày mệt mỏi rồi! Mai đưa mẹ đi sắm mấy bộ đồ, gia đình bên đấy đến là không xuề xoà được đâu!"
———————
Bữa ăn có phần căng thẳng, xong thật lạ... phần căng thẳng lại ở bố mẹ Thanh..."Xin lỗi anh chị! Con dại cái mang... chúng tôi xin nhận trách nhiệm về mình! Con ơi, mẹ chắc chắn sẽ không để cho con thiệt thòi! Để con tủi khổ vì hai đứa con của mẹ!""Chị ạ! Thôi thì chuyện cũng tới nước này, tôi cũng thẳng thắn nói với anh chị về việc hôn nhân của hai đứa nó!""Ông ạ, chúng ta cũng có tuổi rồi! Tôi thì quan điểm rõ ràng lắm, hạnh phúc của con, do con tự quyết định, có sai, có đau, phải chịu, phải đối mặt! Tôi thực sự, rất cưng chiều cháu Thanh! Tôi cũng có lời rằng, chắc chắn Hà Linh làm phận dâu con, sẽ không phải chịu khổ! Còn về phần cháu Thắng, chúng tôi thực sự đã quá quan liêu!""Chậc! Cũng có mỗi một mụn con gái, gia đình hai bên là giống nhau! Thương con đã nóng ruột, có con gái như quả bom nổ chậm trong nhà, yêu thương từng chút! Tôi cũng giống anh, con phải chọn hạnh phúc của con! Hai đứa tới với nhau, ừ nó là cái duyên phận! Sống với nhau là phải trọn nghĩa tình! Yêu nhau vốn dễ, chung một mái nhà, rằng buộc thêm vô số trách nhiệm, hai đứa phải thực sự chuẩn bị tinh thần đấy! Còn chắc chắn đồng ý, muốn hai đứa bên nhau!""Anh nói phải quá rồi! Thôi thì việc còn lại để cho hai người to nhất nhà giải quyết, lần này tôi về, có mang chút qua, vừa gặp mặt, vừa ra mắt anh! Chúng ta ra bàn trà đàm đạo chứ! Cơm canh con dâu làm ấm bụng quá rồi hử?"Ba Thanh cười vui vẻ, rất nhanh làm thân với Linh ba, bỏ lại hai bà mẹ trên bàn đồ ăn."Thanh lại đây! Con bảo em lại đây, mẹ có chuyện muốn nói!"Thanh cười tủm nhìn Hà Linh giật mình, khẽ làm rơi chiếc bát xuống bồn, lại lẩm nhẩm nhìn Thanh, Thanh nhún vai lắc đầu, rồi kéo ghế cho Linh ngồi cạnh hai mẹ."Con à, sớm muộn các con cũng về chung nhà, mẹ muốn gọi trước một tiếng con, công việc của bố mẹ có chút bận mải, lại ở nước ngoài, nên vẫn mong chị thông gia cùng con thông cảm, nay có đủ con và chị ở đây, tôi cũng muốn nói như này! Thứ nhất, là tôi xin nhận sai về mình, đã không quan tâm đến đời sống con cái triệt để, thứ hai nhận sai khi để con trai tôi, sống vô tâm, hai đứa hai năm bên nhau lại không bằng con Bột nó gột thành hồ thế này! Mong chị nhận của tôi lời xin lỗi này!""Tôi cũng xin lỗi, con dại, lại hại cả đám... thôi thì gia đình ta cùng nhau vun vén!""Con à, trước là thân phận chị dâu chưa cưới, nay lại gọi Thanh một tiếng mình ơi, hai đứa bên nhau phải gắn bó, bù trừ cho nhau. Mẹ đã làm giấy tờ, sang tên cho con vài mảnh đất của gia đình. Mẹ biết trước giờ con vẫn làm về nhà hàng, đồ nội thất. Nay mẹ muốn con tiếp quản toàn bộ công tác kinh doanh về sắc đẹp. Mẹ cũng đã đặt nhà và xe cho các con, hai đứa cứ nói, mẹ muốn Thanh phải dẫn em đi chọn xe, và để mẹ thanh toán! Mẹ chị mong ở con 2 điều thôi, là yêu thương Thanh, và đẻ cho mẹ cháu bế! Con làm con dâu mẹ, sẽ không bao giờ chịu khổ! Con muốn đi đâu, hãy nói với chị, con đã tủi khổ quá rồi!"Chút căng thẳng ban nãy giờ bị lật thế cờ, chuyển qua cho mẹ Linh..."Chị này...""Hãy để cho chúng tôi làm mọi thứ, tôi chỉ yêu cầu anh chị luôn thương yêu Thanh như nó kể với tôi. Mọi thứ khác, sẽ không để anh chị phải lo đâu!""Không không, tuy không thể có điều kiện như anh chị, nhưng cái gì cần làm, cũng xin đáp ứng anh chị!""Được rồi! Hai chị em mình đi xem ngày cho con, cũng sớm nên ấn định!""Mẹ, bọn con còn trẻ, có thể thư thả được không?""Cái này còn tuỳ vào tuổi tác, bao lâu thì phù hợp, chuyện trọng đại, xuề xoà làm sao được! Mẹ ưng em rồi đấy, chi ly, cẩn thận, lại kéo nấu nướng, ăn nói! Tốt như thế phải trân trọng vào con ạ!""Hai đứa lo mà thu xếp nhà cửa đi, con ạ, cái gì đã cũ, mà nó gắn liền với thằng Hí, con đừng tiếc. Dù sao thì nó sẽ không tốt cho Thanh!""Dạ, con hiểu!""Ừ. Mẹ có mỗi một đứa con gái, nay có thêm con, nhà này mẹ cũng được an ủi, có thêm đồng đội! Nhà đất không thiếu, con cần gì phải nói với Bột con nhé! Mẹ ở xa, chỉ có thể đền bù qua lại vậy thôi! Tính Thanh nó thế, chắc chắn không đồng ý đưa con qua bên đấy đâu, nên thôi mẹ cũng không dám hi vọng!"Ngồi tâm sự với con dâu, cùng mẹ ruột nàng. Ánh mắt Thanh nhìn nàng cười lắc đầu, nhanh như vậy, nàng có thể khiến mẹ "chồng" quý, lại yêu thương mà chia khối nhỏ, khối lớn..."Okay, thôi nếu anh chị quyết thế, thì chúng tôi sẵn sàng thôi!"Nói là làm, hai nhà bốn người, kèm tài xế riêng của ba Thanh ở VN, đưa họ lên đường về quê vợ Linh , sau đó đi du lịch cùng nhau. Trước khi đi, không quên dặn dò kĩ lượng, chuyện hai người phải ổn định nhà cửa.
————————
Cả hai thở dài, ném người xuống ghế. Nàng leo lên người Thanh ngồi, nghịch ngợm béo má..."Chưa cưới mà đã mệt tới vậy sao?""Em suy nghĩ lại.... chắc vẫn kịp!""A... chị thách em à?"Thanh cười, kéo Hà Linh nằm cạnh nàng, hôn lên chóp mũi nàng..."Chị yêu em, Linh à!"Hà Linh cười vui, lòng như thêm một khúc thổn thức... khẽ nép vào lòng Thanh... "Ngày mai, chị sẽ đi xăm. Sẽ xăm hình em thật xinh lên đó!""Không sợ mai sau em xấu già sao? Với cả, nhớ chị bỏ em giữa đường!""Vớ vẩn! Chị phải xăm hình em, để luôn nhắc chị có một cô vợ tuyệt vời thế nào!""Vậy thì em cũng muốn, em muốn xăm tên Thanh và ngày sinh của Thanh!""Không cho đâu! Em phải non nã như thế!""Không được phân biệt như thế! Em cũng muốn được ghi dấu ấn mà!""Thế xăm nho nhỏ thì được!""Chưa lấy nhau về đã quản em rồi sao?""Không có! Em là nhất!"Hà Linh cười, hôn lên cánh tay đã lành các phần bỏng, tuy nó không lành lặn như trước, nhưng đối với Hà Linh, mọi thứ thuộc về Thanh thật đẹp. Nàng nhẹ nhàng cởi áo của Thanh, từ tốn hôn lên môi, rồi xuống cổ."Em yêu chị!""Bà hoàng muốn phục vụ chị sao?""Em... em muốn!"Thanh cười, nhìn gương mặt khẽ đỏ. Hà Linh xấu hổ tắt đèn, tự mình cởi bỏ xiêm y trên người... e ấp hôn lên ngực Thanh. Lại hôn dần xuống bụng...Thanh cười, nhéo má nàng....."Để chị phục vụ bà hoàng của chị!""Không! Em muốn, để em phục vụ chị!"Nàng leo lên người Thanh, lại tiếp tục hôn...
"Chị à, em cảm ơn!""Hmm? Vì điều gì?""Vì mọi thứ, mọi giây phút bên chị, em đều thấy thoải mái!"Thanh ôm eo nàng, hôn lên môi."Trước mắt vẫn còn nhiều việc, chị sẽ bên em, chúng ta cùng nhau giải quyết, em đừng lo nghĩ nhiều em nhé!""Mau rửa tay, ra bàn ăn cơm đi, buổi chiều em phải ra nhà hàng rồi. Em lấy hết thời gian của chị thế này...""Bậy! Chị sẽ ưu tiên những điều luôn luôn phải ưu tiên!"Hà Linh vui vẻ, gắp thêm thức ăn vào bát cho Thanh. "Hừm, vậy tôi lại được ăn cơm văn phòng ngon ngon rồi!"Hà Linh cười, khẽ chun chun mũi, dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Thanh."Em này, sang tuần chị đưa ba mẹ vào! Em có muốn đi đón cùng chị không?""Ba có gọi cho em, nói mẹ buồn nhiều lắm! Lúc đầu còn giận, không muốn gặp gỡ ba mẹ Thanh, mẹ mất ngủ nhiều lắm, em có gọi, nhưng mẹ giận... không nghe!""Em ổn không? Hay chị đưa em về nhà, ở với mẹ vài bữa! Em cùng mẹ nói chuyện?"Ba nói, hôm qua mẹ có chút nguôi ngoai, nói nhớ em, mẹ nói cũng sợ em khổ... càng sợ hai đứa không thể có hạnh phúc... mẹ nói sẽ gặp ba mẹ chị, vì dù sao cũng là ba mẹ của anh Thắng! Em cũng muốn về với mẹ, lần trước rối quá, em cũng chưa nói chuyện với mẹ nhiều...""Vậy em sắp xếp công việc, hay cuối tuần chị đưa em về với mẹ?..""Vâng! Để em suy nghĩ, tính của mẹ... phải để mẹ nguôi ngoai. Chuyện cho trứng Vicky, từ từ chúng ta sẽ nói với mẹ nhé! Em có nói với ba, nhưng mẹ... thì em nghĩ tạm thời vẫn nên giấu!""Xin lỗi em...để em phải khổ...""Ngốc! Em chọn chị, em chọn san sẻ! Em chấp nhận, em đồng tình, nên đừng nói như vậy! Em không thích!""Chị rất vui vì có em!"Cả hai cùng nhau dùng bữa, đổi chủ đề câu chuyện, trò chuyện vui vẻ hơn...
————-"Chị Linh về rồi nè, chị đừng buồn nữa nhé! Chuyện gì đi chăng nữa, bọn em cũng ủng hộ chị!"Hà Linh cười mỉm, nhìn nhân viên của mình an ủi, lòng cũng cảm thấy an yên hơn."Công việc vẫn ổn chứ, thời gian sắp tới, ít nhất là tới tháng sau, Linh có nhiều việc phải làm, đương nhiên là chuyện gia đình, Linh tới để nhờ các em, các anh chị giúp Linh quán xuyến mọi việc...Linh cũng cảm ơn mọi người nhiều lắm, mọi người ở cạnh, hết lòng vì công việc, lại luôn ủng hộ Linh trong mọi quyết định!""Em đừng lo, mọi người đều hiểu, và thông cảm! Bà chủ cứ vững lòng giải quyết nhé!"Một chút động viên, an ủi của mọi người cũng khiến Hà Linh xốc vác lại tinh thần. Hà Linh khẽ thở hắt, vui vẻ ngồi xem doanh thu. Xong việc cũng đã 6 giờ tối, Hà Linh tranh thủ mua nguyên liệu, về nấu bữa cơm tối. Nàng trở về nhà của Thanh, khẽ bấm số đi vào. Nhà cửa sạch sẽ thơm tho, lại nghe mùi nấu nướng."Thanh? Thanh về rồi sao? Sao nãy em gọi không được... mẹ...."Mẹ nàng từ bếp trở ra, khẽ tháo tạp dề. Nhìn con gái tay xách túi đồ bếp, lại đem theo bó hoa hồng về nhà, gương mặt vui vẻ khi nhắc về Thanh, khiến bà khẽ thở dài."Mẹ... sao mẹ ra không nói với con? Sao mẹ biết mà ghé đây ạ?""Thanh đón mẹ về đây!""Mẹ...con...""Rửa tay chân, thay đồ đi! Cơm mẹ nấu xong rồi! Đưa đồ ăn mẹ cất cho! Hôm nay chỉ có hai mẹ con thôi! Thanh có công việc đột xuất nên bay nước ngoài thì phải, vội đi ngay rồi!"Nàng vội vã trở vào nhà, mới phát hiện điện thoại sập nguồn từ lúc nào. Nhanh chóng cắm sạc, liền nhận tin nhắn của Thanh phải đi giải quyết công việc. Khẽ thở dài, nàng lấy một hơi dũng khí, đi ra ngồi ăn cơm cùng mẹ nàng."Ăn nhiều vào, con dạo này hốc hác quá rồi!""Mẹ... con xin lỗi!""Mẹ đã nói chuyện với Thanh, chuyện của hai đứa... tính thế nào?""Bọn con...""Con cũng không còn quá trẻ, mẹ cũng chỉ mong các con trưởng thành, hạnh phúc, sau này còn thằng Hoàng. Mẹ cũng chỉ có con là con gái, trách con mẹ không nỡ, xong mẹ chỉ sợ con sẽ khổ!""Mẹ... con tin vào quyết định của mình! Con với anh Thắng, chúng con có vẫn là không có số nên duyên vợ chồng, nhưng khi con gặp Thanh, chị ấy... cho con cảm xúc thực sự, con thực sự thấy bình yên...""Mẹ đã từng nghĩ, con cùng Vĩnh Thắng sẽ viễn mãn, trớ trêu thay, người con chọn lại là em gái nó! Những chuyện như này, chẳng bao giờ có thể ngờ! Mẹ không quá cổ hủ, mẹ càng không sợ điều tiếng, mẹ chỉ sợ con gái mẹ khổ, mẹ thương con nhiều lắm Hà Linh!""Mẹ ơi, mẹ thương con, mong mẹ thương cho hạnh phúc của bọn con... con hứa với ba mẹ, con sẽ sống thật tốt!"Nàng quì gối, ngả lên chân mẹ, tiếng khóc thút thít thành lời. "Hai đứa nhỏ dại khờ này... ngày hôm qua VĩnhThanh tới gặp mẹ, nó cũng nói như mày, nói không sai lấy một lời, nó cũng quỳ gối mà khóc với mẹ! Hai đứa mày, thật ngu dại con ơi!"Linh mẹ cũng khóc, vỗ về con... thương con mang nặng đẻ đau, nào đâu lỡ ghét bỏ..."Mẹ...mẹ chấp nhận Thanh, chấp nhận cho con và chị ấy bên nhau, mẹ nhé!""Nếu không chấp nhận, tôi còn lên đây làm gì?"Nàng vừa khóc lại cười, xong lại khóc to hơn vì mẹ chấp thuận..."Mau mau, ăn hết mâm đồ này, con gái lớn như vậy, không biết chăm sóc cho bản thân!""Mẹ... con lo nghĩ, không biết nên nói với mẹ ra sao... nên vậy!""Giỏi rồi! Ba cô thì cũng sợ thật, ủng hộ con cái, bất cứ điều gì cũng ủng hộ. Không đứa nào chịu nghe tôi lấy một lần!""Mẹ, mẹ ở đây với con nhé! Ba cũng sẽ vào chứ ạ?""Ba mày còn bận đi ao cá, tao bắt ở nhà qua ngó mấy cái nhà hàng! Nóng ruột không chịu được, ghé lên đây, tao cũng muốn xem cuộc sống của chúng mày như thế nào!""Mẹ, sang tuần ba mẹ chị ấy sẽ sang, con đón ba lên đây, ba mẹ ở đây tới hết tuần sau được không ạ?""Còn cách nào khác nữa! Hai người họ thi nhau nhắn tin, tha thiết vô cùng! Kể cũng lạ, thằng Minh yêu mày hơn 2 năm chỉ gặp gỡ 1 2 lần, mày gặp em gái nó vài tháng, lại đầy đủ thủ tục tới vậy!""Mẹ... anh Thắng... mẹ cũng gặp rồi ạ!""Gặp rồi! Tao đến bạc đầu, giảm tuổi thọ với chúng mày! Mệt mỏi, nhức óc, ruột gan như lửa! Cuối cùng mới mò lên đây với mày!""Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều!""Con gái ngốc này, thôi ăn đi! Tao còn nhiều thứ muốn hỏi lắm đấy!"Nàng thở hắt một tiếng, gạt giọt nước mắt, cùng mẹ dùng bữa ăn. Bữa ăn này đối với nàng, có lẽ là bữa cơm ngon nhất...*********Vừa tắm xong, lại thấy mẹ đang gọi điện cho ba, nàng nhìn hai người gọi điện thoại mà phì cười, chợt nhớ ra chưa gọi cho Thanh."Em à, chị nghe đây!""Chị thế nào rồi, mọi việc vẫn ổn chứ?""Ừm, mọi việc cũng hòm hòm rồi! Em với mẹ sao rồi?""Mẹ ổn, hai mẹ con nói chuyện rồi! Chị khéo bận đúng lúc thế!""Haha... vậy được rồi, em nói mẹ ở lại chưa? Ngày kia chị về, chị đón ba lên luôn?""Em nói mẹ ở rồi, còn ba thì chắc sát ngày mới lên, còn công việc ở nhà...""Cũng được, chị sẽ đi đón! Em này... sang tuần bố mẹ chị sang, hay mình dọn tới căn nhà mới?""Mấy nay bận mải, em còn chưa đi xem nhà! Ba mẹ chị sang, cũng có nhà ở bên TKD phải không?""Ừ, nhà có chú Thành lái xe chăm lo hộ. Nhà đấy là nhà đầu tiên, hồi ba mẹ về đây làm ăn. Em không cần làm gì đâu, em đồng ý, chị sẽ cho người sắp xếp. Đồ đoàn bên đấy cũng hòm hòm rồi!""Vậy đừng vội đồ đạc. Nhà mình bây giờ cũng đâu có nhỏ, chị không phải lo ba mẹ không thoải mái đâu! Nhà mới để sau đi Thanh, chị còn nhiều việc mà!""Ừ, vậy theo ý em! Chị nhớ em quá, hôm nay đi cả ngày, giờ chân tay rã rời!""Chịu khó một chút, về sớm với em! Em còn nhớ chị hơn!""Ừm, em với mẹ nghỉ sớm nhé, tiền mặt chị để ở ngăn kéo bàn uống nước, a ở trước mặt em đó!""Hâm này! Đã chuyển nhiều như thế, còn đưa tiền mặt, em có ăn bám đến thế đâu!""Chắc mẹ lên sẽ muốn đi chợ, em dùng tiền mặt cho tiện! Buồn khổ, khó khăn sau này, không muốn em phải khổ, nếu khổ, hai đứa mình cùng khổ!""Lại nói mấy lời đấy, sến súa lắm biết không? Nghỉ ngơi đi, giải quyết việc nhanh rồi về với em nhé, em nhớ chị!"Nàng cúp máy, miệng cười hạnh phúc. "Mẹ..."Mẹ nàng đang dựa đầu vào góc nhà, nghe say mê cuộc trò chuyện của hai đứa, miệng cũng phải nhoẻn. Hai mẹ con cùng nhau nằm một giường, nàng nép vào lòng mẹ, nàng ôm chặt mẹ, cảm nhận nhưng tình thương yêu."Mẹ, lâu rồi, con mới được gần mẹ như thế!"Mẹ Linh thở dài, nhìn nàng, lại khẽ vuốt tóc."Lên đây, nhìn đời sống nhà cửa tươm tất, mẹ cũng yên tâm. Rốt cuộc, hai đứa mày sống chung, lại cùng nhau như vậy lâu chưa?""Tới nay, chắc được ba tháng rồi ạ!""Chậc! Đứa nhỏ đó lời nói đang thép, phong thái thì trượng phu, thực tế thì tuổi tác chúng mày lại rất hợp nhau... chỉ có điều gia thế hơi dã man... ai đời suýt chị dâu em chồng, lại thành em dâu.... đến lạ! Nó đối xửa với con thế nào?""Mẹ ạ, ngày xưa yêu bố, mẹ có rung động như vậy không?""Khỉ gió, bố mày trồng cây si tao mệt nghỉ đó!""Lần đầu nhìn thấy Vĩnh Thanh, con đã có cảm xúc không phải rồi... mà con không có dám công nhận. Chị ấy tinh tế, và rất biết cách chăm sóc phụ nữ!""Nó giỏi có giỏi, nhưng tôi cũng đủ biết nó vốn tính lăng nhăng. Thế cô có chắc kìm được cương ngựa chưa?""Mẹ...ngày con thấy tồi tệ nhất, khi con buồn nhất, Thanh ở cạnh con! Chuyện của con với anh Thắng, cũng là Thanh ngược xuôi lo thu xếp... con tin vào tình cảm trao nhau!""Haizzz! Thôi được, nói một câu chị ấy, hai câu tin tưởng! Sớm sớm mọi việc, tôi còn đọc... phương pháp thụ thai. Làm người phụ nữ, vẫn phải làm tròn trọng trách của mình! Sau thời gian này, con cũng nên sớm nghiên cứu!""Con... chúng con còn trẻ mà mẹ!""Thì trẻ, thân làm vợ, vẫn phải tròn tiếng gia đình, có con, gia đình yên ấm, nhà mới vượng được!""Vâng, con nghe rồi ạ!""Thôi được rồi, đi ngủ đi, cả ngày mệt mỏi rồi! Mai đưa mẹ đi sắm mấy bộ đồ, gia đình bên đấy đến là không xuề xoà được đâu!"
———————
Bữa ăn có phần căng thẳng, xong thật lạ... phần căng thẳng lại ở bố mẹ Thanh..."Xin lỗi anh chị! Con dại cái mang... chúng tôi xin nhận trách nhiệm về mình! Con ơi, mẹ chắc chắn sẽ không để cho con thiệt thòi! Để con tủi khổ vì hai đứa con của mẹ!""Chị ạ! Thôi thì chuyện cũng tới nước này, tôi cũng thẳng thắn nói với anh chị về việc hôn nhân của hai đứa nó!""Ông ạ, chúng ta cũng có tuổi rồi! Tôi thì quan điểm rõ ràng lắm, hạnh phúc của con, do con tự quyết định, có sai, có đau, phải chịu, phải đối mặt! Tôi thực sự, rất cưng chiều cháu Thanh! Tôi cũng có lời rằng, chắc chắn Hà Linh làm phận dâu con, sẽ không phải chịu khổ! Còn về phần cháu Thắng, chúng tôi thực sự đã quá quan liêu!""Chậc! Cũng có mỗi một mụn con gái, gia đình hai bên là giống nhau! Thương con đã nóng ruột, có con gái như quả bom nổ chậm trong nhà, yêu thương từng chút! Tôi cũng giống anh, con phải chọn hạnh phúc của con! Hai đứa tới với nhau, ừ nó là cái duyên phận! Sống với nhau là phải trọn nghĩa tình! Yêu nhau vốn dễ, chung một mái nhà, rằng buộc thêm vô số trách nhiệm, hai đứa phải thực sự chuẩn bị tinh thần đấy! Còn chắc chắn đồng ý, muốn hai đứa bên nhau!""Anh nói phải quá rồi! Thôi thì việc còn lại để cho hai người to nhất nhà giải quyết, lần này tôi về, có mang chút qua, vừa gặp mặt, vừa ra mắt anh! Chúng ta ra bàn trà đàm đạo chứ! Cơm canh con dâu làm ấm bụng quá rồi hử?"Ba Thanh cười vui vẻ, rất nhanh làm thân với Linh ba, bỏ lại hai bà mẹ trên bàn đồ ăn."Thanh lại đây! Con bảo em lại đây, mẹ có chuyện muốn nói!"Thanh cười tủm nhìn Hà Linh giật mình, khẽ làm rơi chiếc bát xuống bồn, lại lẩm nhẩm nhìn Thanh, Thanh nhún vai lắc đầu, rồi kéo ghế cho Linh ngồi cạnh hai mẹ."Con à, sớm muộn các con cũng về chung nhà, mẹ muốn gọi trước một tiếng con, công việc của bố mẹ có chút bận mải, lại ở nước ngoài, nên vẫn mong chị thông gia cùng con thông cảm, nay có đủ con và chị ở đây, tôi cũng muốn nói như này! Thứ nhất, là tôi xin nhận sai về mình, đã không quan tâm đến đời sống con cái triệt để, thứ hai nhận sai khi để con trai tôi, sống vô tâm, hai đứa hai năm bên nhau lại không bằng con Bột nó gột thành hồ thế này! Mong chị nhận của tôi lời xin lỗi này!""Tôi cũng xin lỗi, con dại, lại hại cả đám... thôi thì gia đình ta cùng nhau vun vén!""Con à, trước là thân phận chị dâu chưa cưới, nay lại gọi Thanh một tiếng mình ơi, hai đứa bên nhau phải gắn bó, bù trừ cho nhau. Mẹ đã làm giấy tờ, sang tên cho con vài mảnh đất của gia đình. Mẹ biết trước giờ con vẫn làm về nhà hàng, đồ nội thất. Nay mẹ muốn con tiếp quản toàn bộ công tác kinh doanh về sắc đẹp. Mẹ cũng đã đặt nhà và xe cho các con, hai đứa cứ nói, mẹ muốn Thanh phải dẫn em đi chọn xe, và để mẹ thanh toán! Mẹ chị mong ở con 2 điều thôi, là yêu thương Thanh, và đẻ cho mẹ cháu bế! Con làm con dâu mẹ, sẽ không bao giờ chịu khổ! Con muốn đi đâu, hãy nói với chị, con đã tủi khổ quá rồi!"Chút căng thẳng ban nãy giờ bị lật thế cờ, chuyển qua cho mẹ Linh..."Chị này...""Hãy để cho chúng tôi làm mọi thứ, tôi chỉ yêu cầu anh chị luôn thương yêu Thanh như nó kể với tôi. Mọi thứ khác, sẽ không để anh chị phải lo đâu!""Không không, tuy không thể có điều kiện như anh chị, nhưng cái gì cần làm, cũng xin đáp ứng anh chị!""Được rồi! Hai chị em mình đi xem ngày cho con, cũng sớm nên ấn định!""Mẹ, bọn con còn trẻ, có thể thư thả được không?""Cái này còn tuỳ vào tuổi tác, bao lâu thì phù hợp, chuyện trọng đại, xuề xoà làm sao được! Mẹ ưng em rồi đấy, chi ly, cẩn thận, lại kéo nấu nướng, ăn nói! Tốt như thế phải trân trọng vào con ạ!""Hai đứa lo mà thu xếp nhà cửa đi, con ạ, cái gì đã cũ, mà nó gắn liền với thằng Hí, con đừng tiếc. Dù sao thì nó sẽ không tốt cho Thanh!""Dạ, con hiểu!""Ừ. Mẹ có mỗi một đứa con gái, nay có thêm con, nhà này mẹ cũng được an ủi, có thêm đồng đội! Nhà đất không thiếu, con cần gì phải nói với Bột con nhé! Mẹ ở xa, chỉ có thể đền bù qua lại vậy thôi! Tính Thanh nó thế, chắc chắn không đồng ý đưa con qua bên đấy đâu, nên thôi mẹ cũng không dám hi vọng!"Ngồi tâm sự với con dâu, cùng mẹ ruột nàng. Ánh mắt Thanh nhìn nàng cười lắc đầu, nhanh như vậy, nàng có thể khiến mẹ "chồng" quý, lại yêu thương mà chia khối nhỏ, khối lớn..."Okay, thôi nếu anh chị quyết thế, thì chúng tôi sẵn sàng thôi!"Nói là làm, hai nhà bốn người, kèm tài xế riêng của ba Thanh ở VN, đưa họ lên đường về quê vợ Linh , sau đó đi du lịch cùng nhau. Trước khi đi, không quên dặn dò kĩ lượng, chuyện hai người phải ổn định nhà cửa.
————————
Cả hai thở dài, ném người xuống ghế. Nàng leo lên người Thanh ngồi, nghịch ngợm béo má..."Chưa cưới mà đã mệt tới vậy sao?""Em suy nghĩ lại.... chắc vẫn kịp!""A... chị thách em à?"Thanh cười, kéo Hà Linh nằm cạnh nàng, hôn lên chóp mũi nàng..."Chị yêu em, Linh à!"Hà Linh cười vui, lòng như thêm một khúc thổn thức... khẽ nép vào lòng Thanh... "Ngày mai, chị sẽ đi xăm. Sẽ xăm hình em thật xinh lên đó!""Không sợ mai sau em xấu già sao? Với cả, nhớ chị bỏ em giữa đường!""Vớ vẩn! Chị phải xăm hình em, để luôn nhắc chị có một cô vợ tuyệt vời thế nào!""Vậy thì em cũng muốn, em muốn xăm tên Thanh và ngày sinh của Thanh!""Không cho đâu! Em phải non nã như thế!""Không được phân biệt như thế! Em cũng muốn được ghi dấu ấn mà!""Thế xăm nho nhỏ thì được!""Chưa lấy nhau về đã quản em rồi sao?""Không có! Em là nhất!"Hà Linh cười, hôn lên cánh tay đã lành các phần bỏng, tuy nó không lành lặn như trước, nhưng đối với Hà Linh, mọi thứ thuộc về Thanh thật đẹp. Nàng nhẹ nhàng cởi áo của Thanh, từ tốn hôn lên môi, rồi xuống cổ."Em yêu chị!""Bà hoàng muốn phục vụ chị sao?""Em... em muốn!"Thanh cười, nhìn gương mặt khẽ đỏ. Hà Linh xấu hổ tắt đèn, tự mình cởi bỏ xiêm y trên người... e ấp hôn lên ngực Thanh. Lại hôn dần xuống bụng...Thanh cười, nhéo má nàng....."Để chị phục vụ bà hoàng của chị!""Không! Em muốn, để em phục vụ chị!"Nàng leo lên người Thanh, lại tiếp tục hôn...