[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.
16/Ngỏ một lời chính thức
Nhân viên hí hửng, vui vẻ gật đầu. Hà Linh có chút thấy lạ, xong cũng tặc lưỡi không để ý nhiều.
Xong việc, Hà Linh đi xuống, đã thấy Thanh ngồi đọc tài liệu chờ nàng.
"Chị đợi em lâu chưa? Không phải tiếp khách sao?"
"Một lúc thôi! Em xong việc rồi hả? Có muốn ăn gì không?"
"Qua nhà Hoàng đi Thanh, mẹ gửi hải sản lên nên em muốn mang qua cho nó!"
"Okay. Thế để Thanh đi lấy cho!"
Nàng gật đầu, thở hắt nhẹ lòng, người gì đâu vừa ôn nhu, lại bản lĩnh không thua kém ai. Đủ ngọt ngào với nàng, lại còn rất mạnh mẽ.Vừa dịu dàng lại vừa nam tính. Đời nàng coi như đặt đúng chỗ. Giúp Linh thắt dây an toàn, Thanh cười mỉm, bắt đầu lái xe.
"Thanh ơi, bên em định cho cuối năm đi PQ nghỉ dưỡng, mấy anh chị ở nhà hàng muốn Thanh đi cùng luôn!"
"Em muốn đi PQ à? Đã đặt chỗ chưa? Em có muốn chị đi không?"
"Ơ... em hỏi ý kiến Thanh mà, em đang lên kế hoạch số lượng!"
"Nếu đi PQ, để bên chị lo, lấy hẳn một khu nghỉ ngơi luôn! Vậy để Thanh đi với em ha!"
"Không! Tất niên bên em, để bên em lo được rồi!"
"Chuyện này nhỏ mà, để chị giúp em sắp xếp!"
"Thôi! Đây là cả một đội hình lớn, em phải chi li đang hoàng chứ!"
"Được rồi mà! Chị nói là chị lo mà!"
Thanh cầm tay nàng đưa lên môi đánh chụt, vui vẻ ôm tay nàng suốt cả chặng đường....
—————-
"Em mệt không?"
Nàng lắc đầu, vui vẻ nhìn Thanh. Chuyến bay chỉ 2 tiếng, nên nàng cũng thấy bình thường. Nhìn Thanh xốc vác mọi việc, lại nhẹ nhàng và nhiệt tình với nhân viên, nàng hãnh diện vô cùng. Cả đoàn tới lúc đầu giờ chiều, nên mọi người về phòng nghỉ ngơi, tiệc tối đã được đặt. Đợi mọi người nghỉ ngơi vài tiếng hồi sức, rồi cùng nhau vào tiệc. Cả hai trở về phòng, soạn đồ một lát.... Nàng nhanh chóng lấy quần áo, cẩn thận là lượt lại cho cả hai. Thanh tắm xong bước ra, nhẹ nhàng ngồi lau đầu. Nàng bước tới, nâng mặt Thanh lên, hôn nhẹ lên môi, rồi dùng khăn lau lau mái tóc kia.
"Nhớ hồi trước, cũng là em dùng ánh mắt này nhìn chị, chị càng muốn có em..."
"Bậy lắm...lúc đó em còn đang có người yêu!"
Thanh cười kéo eo nàng vào... nhẹ nhàng hôn lên tay...
"Giọng em nghe giống hối hận rồi?"
"Không hối hận! Em rất vui vì Thanh của em rất giỏi, em còn sợ mất Thanh!"
"Chị còn sợ mất em hơn..."
Cả hai cười, khen qua lại vui vẻ. Tiếng gõ cửa làm cả hai phì cười. Thanh đi tới mở cửa...
"Em chào sếp, làm phiền sếp rồi ạ!"
"Có việc gì sao?"
"Dạ em ở bên quản lý cơ sở Mariot PQ..."
"À...bạn đợi tôi một lát, tôi sẽ theo sau!"
"Có chuyện gì sao Thanh?"
"Chị phải đi giải quyết một số giấy tờ! Sau đó sẽ về đón em! Em mặc sẵn đồ đi nhé!"
"Nếu là thanh toán chi phí, Thanh phải để em chi!"
"Được rồi mà, cuối chương trình mới thanh toán, em cứ lo lắng mãi!"
Hà Linh cười, hôn lên má Thanh, sau đó vào phòng tiếp tục trang điểm, lên đồ.
Thanh rời phòng, hoa và quà đã chuẩn bị. Hôm nay, có một việc chắc chắn Thanh phải làm....
"Mọi thứ ổn thoả rồi chứ?"
"Ok rồi sếp ạ! Em đã set máy quay đầy đủ!"
"Cảm ơn cậu, giấy tờ thì sao?"
"Dạ... đây ạ!"
Thanh cười khổ, công việc vẫn cứ phải giải quyết.
"Ok! Em chúc sếp có một buổi tối mĩ mãn!"
"Cảm ơn cậu! Làm việc cho tốt nhé!"
Thanh cười, chỉnh lại quần áo. Thời tiết hôm nay thực đẹp, thật chiều lòng người... Mọi người trong công ty cả của Thanh, cả của Linh đều có mặt đầy đủ, đều đã vào vị trí chuẩn bị cho bữa tiệc.
"Sếp à, sếp đã sẵn sàng chưa?"
Anh trợ lý thử loa, cười vui vẻ. Thanh gật đầu....
"Linh ơi! Linh!"
Hà Linh vừa ổn định tư trang, thì nghe có tiếng đập cửa mải miết. Nàng nhanh chóng mở cửa, là chị quản lý nhà hàng.
"Có chuyện gì vậy chị?"
"Bé Hoa bị làm sao, lại đang co giật nằm ngoài bãi, chị đã cho người sơ cứu, em chạy ra xem sao được không?"
Hà Linh hốt hoảng, vơ vội điện thoại, lao theo người chị... Cả hai một hai ra tới bãi, Hà Linh là tháo giày, chạy rất vội. Đương chạy lại không thấy người chị kia đâu. Nàng đã thấy thực lạ. Bãi biển trước mặt lác đác vài gia đình đi tản bộ, kì thực không thấy ai. Nàng đi chậm lại, nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Là Thanh đang đứng cầm hoa, quần áo tươm tất, chiều dần buông, mặt trời bắt đầu đỏ nhẹ...
Nàng có chút khó hiểu, thấy cánh tay Thanh dơ lên vẫy gọi, lòng nàng đã có cảm xúc dâng trào. Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, nhẹ nhàng theo từng đợt sóng vỗ...
Hà Linh đang đứng trước mặt Thanh, Thanh cười khì, vươn tay lau mồ hôi trên trán nàng....
Thanh đưa bó hoa cho nàng, bắt đầu bật mic...
"Anh Hùng cho nhỏ nhạc xuống hộ em với...!"
Nàng cười, nhìn xung quanh. Mọi người đều mặc đồ trắng đứng ở căn vila phía dưới, vẫy tay chào nàng... Nàng có chút ngạc nhiên, khuôn mặt một nét rung động...
"Hà Linh, tuy rằng chúng ta gặp nhau... không vào khoảng thời gian hợp lý của cả hai, chúng ta quen nhau, cạnh nhau thực sự không phải là quá dài. Nhưng chị đã nói, ánh mắt của em dành cho chị, ánh mắt khi em nhìn chị đã mách cho chị biết, chị thực sự cần che chở cho người phụ nữ này. Chị còn nhiều điều khiến em buồn, chị có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, nhưng thời gian qua có em, ở cạnh, hiểu, yêu, chấp nhận chị, chị biết mình phải bù đắp cho em nhiều hơn. Những giọt nước mắt em đã rơi vì chị, những lời nói quả quyết, những cảm xúc thực sự mà em dũng cảm khi chọn ở cạnh chị... là những điều vô giá chị muốn được bảo toàn. Chị hứa với em, khó khăn cùng em, tài sản có bao nhiêu, là của em hết. Đáng lẽ chị phải làm điều này sớm hơn, nhưng chị đã để em chờ lâu rồi. Chị xin lỗi, chị ở đây, và muốn đồng hành cùng em trên quãng đường còn lại của cuộc đời hai đứa mình. Hà Linh, em có đồng ý lấy chị không?"
Khoảnh khắc như lắng đọng. Nàng đã khóc lúc nào không hay. Mặt trời đã xuống đến lưng chừng. Khoảnh khắc Thanh quỳ gối, mở hộp nhẫn ra, khiến nàng oà khóc. Nàng còn điều gì để mà từ chối bây giờ, nàng gật đầu ngay lập tức, đưa bàn tay ra cho Thanh đeo nhẫn...
Nhạc nền được bật to hơn, cả một "tập đoàn phía sau" hú zê vang vọng cả bãi biển đang sóng đánh rì rào. Nàng đang khóc cũng phải bật cười, ngắm chiếc nhẫn vừa khít trên ngón áp út. Cuối cùng, cô gái tuổi 26 cũng đã tìm bến đỗ cho cuộc đời mình. Nàng nhún người muốn Thanh đứng dậy, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên môi, lên trán nàng.
"Cô ấy đồng ý rồi cả nhà ơi!"
Khoảnh khắc Thanh ôm nàng vào lòng, cầm mic thông báo, mọi người đồng loạt vỗ tay, lao tới chung vui cùng hai người...
"Tại sao mọi người ai cũng biết... thì ra chỉ mình em không biết thôi sao?"
Nàng cười, nhìn mọi người vui vẻ, bật sâm panh...
"Thanh lên kế hoạch từ tháng trước, cứ sợ mọi việc không hợp lý! Anh chụp được nhiều ảnh lắm. Tí gửi file ảnh cho nhé hai đứa!"
Mọi người đẩy loa về phía khu ngoài trời của khách sạn, cùng nhau dùng bữa tối, nâng ly cho hạnh phúc đôi trẻ, cơm no, rượu say tới đêm khuya.....
Cả hai ném phịch người lên giường, nàng ngà ngà say, vui vẻ tới tột cùng, ngắm nghĩa chiếc nhẫn trên tay...
"Em thích lắm sao?"
"Em rất thích, Thanh chọn khéo quá, em đeo vừa in luôn!"
Thanh cười, hôn lên má nàng.
"Vợ!"
"A....Chị gọi tiếng vợ nữa đi, em muốn nghe!"
"Vợ, chị yêu vợ, rất yêu!"
Hà Linh cười khì, ôm chặt lấy Thanh, hôn rối rít...
"Em rất vui! Em cảm ơn Thanh!""Chị say rồi... Muốn em..."Nàng cười, kéo Thanh vào lòng, khẽ dùng tay cởi nhẹ chiếc váy trắng.... Hai cơ thể rất nhanh hòa làm một.[END]