[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.
14/Dù sao cũng phải nói chuyện
"Chị làm việc cả ngày rồi, vẫn còn phải làm việc sao?!""Chị gửi nốt chiếc mail này thôi!"Thanh dừng gõ, lại thấy Linh đặt một cốc chanh đào lên bàn, ngồi xuống sofa."Công việc với Dương thì sao?"Linh khẽ lườm Thanh, vươn tay ra hiệu Thanh ngồi lui vào chỗ mình. Thanh cười sợ hãi, xong vẫn lui người tới, nhấc nàng đặt vào lòng. Linh quay người, quàng tay vào cổ."Chứ không phải việc gì của em, chị cũng xử lý hộ sao?""Ơ...không có, đâu có giỏi tới vậy, chị cũng đâu phải ba đầu sáu tay gì...?""Thôi, em biết hết rồi! Chị cứ tốt như vậy sao?""Không phải chị tốt, mà là em xứng đáng!""Không! Em chẳng xứng đâu!""Em xứng!"Thanh nhìn Linh, lại nhìn xuống khe ngực, hai dây áo trễ nải đã tuột khỏi vai nàng..."Này! Đang nói chuyện với em mà!"Hà Linh cười, nhìn Thanh đang lấm lét đảo mắt..."Em thực sự rất đẹp!""Thật sao?""Ừm!""Thanh này, em nghĩ là, em sẵn sàng gặp anh Thắng để nói chuyện!""Em thực sự ổn với điều đó chứ?"
"Ừ! Em cũng muốn gặp người phụ nữ kia!"Thanh cười, nhìn Hà Linh ngoáy ngoáy ly nước đưa cho mình. "Thứ tư này chị sẽ bay về Pháp giải quyết công việc, tiện thể giúp em sắp xếp, rồi sẽ đưa em qua!""Em cảm ơn Thanh!""Vì điều gì?""Vì mọi điều, vì em có chị, em không phải tự giải quyết mọi chuyện một mình!""Đừng cảm ơn, chị muốn em được vui, chuyện trong khả năng, nhất định chị sẽ cố hết sức!""Không, cùng nhau chứ!"Linh cười, xoa xoa đầu Thanh, lại hôn lên môi Thanh... khẽ dựa vào người, thoải mái vô cùng... Thanh dán chặt mắt vào bầu ngực Hà Linh, nàng thở dài, tự mình khẽ nhún vai cho dây áo tụt xuống, chỉ đợi có vậy, Thanh rất nhanh đã mân mê...——PARIS———"Thưa cô...""Tôi đang họp, anh không thấy sao?""Dạ thưa...là cô Alex ạ! Cô ấy đang đợi ở ngoài!""Alex?"Vicky đang bực bội vì bị làm phiền, xong nghe là Thanh, ngay lập tức rời bàn làm việc, đi rất nhanh ra khỏi phòng họp."Sao chị qua đây mà không báo trước với em?"Thanh hạ tài liệu, nhìn Vicky."Em không phải đang họp sao? Tôi đợi em được!""Không, chẳng có gì quan trọng hết ngoài chi!""Vậy được, chị đợi em ngoài xe. Về nhà rồi nói chuyện!"Cả chuyến xe Thanh khẽ nhắm mắt ngủ mệt, Vic rất thoải mái xem tài liệu, đối với nàng, chỉ cần gần Thanh, nàng cũng thấy vui."Chị muốn nói gì?"Thanh lên tiếng, nhận ly rượu vang từ phía Vicky."Muốn rõ ràng chuyện giữa tất cả chúng ta!""Chúng ta?""Vic? Tôi nghe Shen nói, em đồng ý kết hôn?""Đúng!""Vậy? Rốt cuộc em muốn gì?""Hợp thức hoá tập đoàn, tôi cũng đang tìm hiểu Shen!""Vic... tôi nên hiểu thế nào?""Chẳng thế nào, dù có hàng tỉ người yêu tôi, cũng không bằng một Alex đang ở đây đâu! Đối với tôi, chị là định mệnh. Dù thế nào, tôi cũng sẽ không quên!""Vic, em thực sự muốn như vậy?""Một lời đã quyết! Có điều chắc Shen cũng nói, tôi muốn mang thai trứng của Alex!"Vic tha thiết, cầm tay nàng, hôn khẽ lên mi mắt..."Nhưng Shen thì có liên quan gì đến chuyện giữa chúng ta?""Anh ta nguyện ý! Anh ta vốn dĩ, cũng không thiết tha gì phụ nữ!""Chuyện này....""Em chẳng muốn đòi hỏi gì cả, em chỉ muốn một ân huệ như thế. Em biết Alex sang không chỉ về công việc. Đây là tâm nguyện của em! Ít nhất có 1 đứa con với chị, không phải là ràng buộc gì cả, nhưng em muốn con em thông minh, biết chăm lo giống chị. Vic khóc, nước mắt lã chả rơi, nàng đang quỳ gối, hôn lên tay của Thanh...Thanh là ngạc nhiên vô cùng, ngạc nhiên vì một Vicky trước mặt cô đang thực sự đang khao khát...********
Khẽ đặt lọ hoa xuống, nàng bấm máy gọi cho Thanh."Thanh, sao trông chị mệt mỏi thế? Có chuyện gì sao?""Chị hơi thiếu ngủ, em đã dùng bữa trưa?""Em ăn cùng mấy bé nhân viên rồi... Chị, đừng có làm sao, em chịu không được nữa đâu. Nếu mỏi mệt, về với em đi! Em chỉ cần Thanh thôi!""Hey... Bình tĩnh nào, chị ổn mà! Chỉ là thiếu ngủ thôi!""Thanh....nếu như mọi việc quá mệt mỏi, bỏ đi! Chỉ cần Thanh về với em, điều gì em cũng đồng ý!""Em ngốc! Nghĩ nhiều rồi!""Thanh ko vui, có chuyện gì muốn nói với em à?""Hmm... chị... Có lẽ nói trực tiếp vẫn tốt hơn. Ngày kia chị sẽ về đón em!""Em tự qua được rồi, có phải trẻ con đâu!""Đợi chị về đón em!""Không cần, visa em cũng đã tự xử lý từ đầu tháng, chị đợi em, mai em sẽ qua!"Thanh cười, Thanh hiểu sao Hà Linh gấp gáp, Thanh biết Linh đang trong giai đoạn chìm đắm trong tình yêu cho Thanh, có ngăn cản cũng không được."Chị có cảm tưởng, Hà Linh năm xưa quay trở lại, làm gì cũng dữ dội vậy sao?""Em không biết, em bây giờ sợ mất Thanh hơn tất cả, em mệt việc phải che giấu, nín nhịn..."
"Em ngốc... ấm ức như vậy, vậy Thanh đi ngủ, không cần mang nhiều đồ đạc qua đâu, Thanh sẽ lo mọi thứ cho em bên này!""Vâng, em biết rồi, ngủ đi, chiều tối mai em sẽ có mặt bên đấy!"********Paris, Cafe De Muse Hai người phụ nữ sắc sảo cùng nhau thưởng trà, không hề có chút thù hằn nào càng khiến Thanh khó hiểu. Nhân tiện đi kiểm tra công việc, chưa kịp hẹn hai người đã cùng nhau thưởng trà. Khách hàng và nhân viên cũng vì sắc đẹp của các nàng mà mất tập trung..."Cảm ơn cô, cảm ơn đã không gây thêm áp lực cho Thanh!""Tôi biết chuyện giữa chúng ta thật trái ngang, xong tôi cũng rất thương cô. Tôi vẫn mong cả hai sống thật tốt, nếu như Thanh buồn, tôi thực sự sẽ dùng mọi cách để giành lại Thanh! Nhưng tôi không hứa sẽ không gặp Thanh, điều này là thông báo! Còn chuyện lần trước, tôi cũng không phải, muốn xin lỗi chị, mong chị không để bụng...""Chị yên tâm, tôi sẽ quan tâm Thanh thật tôt!""Được, cảm ơn Linh đã thấu hiểu! Còn chuyện sinh con, tôi nghĩ là Thanh cũng đã đề cập với Linh, chuyện này tôi cũng muốn nói với Linh...""Thanh đã kể cho tôi, dù sao đứa trẻ một khi đã trao cho nó một sinh mạng, chúng ta phải có trách nhiệm hơn nhiều! Nếu như chị đã có những tính toán riêng, thì tôi tin đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ không thiệt, nhưng dù sao tôi mong chị để Thanh và tôi, cùng chăm sóc đứa nhỏ khi sinh ra, một đứa trẻ càng có tình thương, càng quý!""Hà Linh thực sự khiến tôi ngạc nhiên, cô bình tĩnh hơn tôi tưởng đó!""Tôi có một linh cảm, giữa chị và tôi đều giống nhau, khi chúng ta yêu và tập hiểu một người như Thanh, điều đó càng khiến chúng ta thay đổi!"Vicky nhoẻn miệng cười, đương nhiên những gì Hà Linh nói rất vừa lòng cô... Ít nhiều thì trong mối quan hệ này, Vic đang cảm thấy được nhiều hơn mất!"Chuyện của Linh và anh Thắng, Linh tính sao?""Vốn dĩ cả hai đều có đối tượng khác, lỗi là do cả hai! Tôi và anh ấy đều nên giải thoát cho nhau. Có điều Vĩnh Thắng không chủ động, tôi sẽ chủ động tìm anh ấy!""Cũng phải! Hai người lâu như vậy.. không ở cạnh, Minh lại rất dễ sa đoạ. Anh ta rất hào hoa, xong vẫn thua em gái hai từ lí trí!""Thanh còn nói chị quyết định kết hôn?""Tôi cũng nên cho người yêu mình một cơ hội, cũng đặt vào đó một chút mưu cầu công việc, dù sao đôi bên cùng có lợi!""Chị làm gì tôi nghĩ cũng đều đã tính toán, dù sao tôi vẫn sẽ ủng hộ chị!""Cảm ơn Linh!"Cả hai vui vẻ thưởng trà, ăn bánh. Lại còn nói chuyện về cách sống và yêu, xem ra còn ăn ý hơn...———————
"Thanh à, anh nghe đây!""Anh Hí, em hiện tại đang ở Pháp, bên công ty nói anh đang công tác ở đây. Anh em mình gặp nhau chút không?""A... cô đang ở đây sao... anh...""Nếu không tiện thì thôi, hôm khác cũng được, em có một số chuyện cần nói với anh!""Không! Gặp nhau đi, anh cũng có chuyện phải nói!""Được, em ở quán Rose đường Bateina đợi anh!"Thanh thở dài, ánh mắt xa xăm, chút vang ngọt nàng đang uống, sao bỗng đắng ngắt đến lạ thường. Anh trai nàng đến rất vội, ước chừng nàng chỉ đợi độ 15 phút. Một thời gian dài không gặp, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy... người anh trai sớm gầy hẳn đi, mái tóc đã xuất hiện sợi bạc, râu ria lởm chởm, quần áo thì xộc xệch. "A Hí, bên này!"Cô vẫy tay, gọi thêm một phần đồ uống và bánh kếp cùng táo."Ha! Món bánh mà hai anh em chúng ta vẫn luôn giành nhau ngày bé sao?""Thắng, anh dạo này có phải gầy quá rồi không?""Hmm... có nhiều chuyện, khiến anh ăn không vào...""A Hí, chúng ta là anh em ruột...""Thanh, anh biết, để anh nói trước! Chuyện giữa chúng ta, anh cũng đã rõ, em cũng vậy, chắc cũng biết anh đã gây ra điều gì! Anh từng không có cơ hội gần gũi em, vốn lần này suy nghĩ, sẽ bù đắp cho em! Nhưng anh...đã làm điều không nên làm. Anh rất thương Linh, nhưng có lẽ tình cảm giữa anh và Linh vẫn chưa đủ, chưa đủ để vun vén và đến bến bờ của hôn nhân. Anh có rất nhiều điều suy nghĩ, anh gặp Helen vài lần tại các cuộc triển lãm, sau đó là công việc làm ăn chung. Anh thực sự đã rất rối, Helen chỉ có một mình, cô ấy lại mang thai con của anh. Anh không thể cứ bỏ mặc cô ấy!""A Hí, anh đủ lớn để cẩn trọng trong các mối quan hệ. Khi ở cạnh Helen, anh có nghĩ cho Hà Linh không? Em không hiểu gần 3 năm yêu nhau, hai người còn tính tới chuyện lâu dài, người mang trong mình con của anh, bây giờ lại là một người khác sao? Thế những tháng ngày Linh một mình đợi anh thì sao?""Thực sự công tác bận bịu, thời gian ở nhà còn đếm trên đầu ngón tay, anh vốn dĩ đã không bù đắp nhiều cho cô ấy!""Chuyện này thật trớ trêu, em cũng không có tư cách lên án anh, nhưng dù sao... em vẫn phải nói. Em sẽ chăm sóc, và yêu thương Hà Linh, em ấy...ở bên em sẽ tốt hơn. Em và Vicky sẽ có con chung. Còn anh thì cũng nên thẳng thắn với Hà Linh, và gia đình của Linh!""Thanh, cô thực sự không oán hận anh sao?""Tính của em vốn lăng nhăng, tư cách lên án anh, em không có! Có điều chúng ta khác nhau một chút, em không thể tự mình khiến người ta có thai. Lần này anh sai, em cũng sai. Coi như chúng ta tha thứ để bước tiếp! Em cũng đã nói chuyện với ba mẹ, ba mẹ sẽ sang nói chuyện cùng gia đình Hà Linh và cả Helen!""Thanh, trong cuộc sống, có nhiều điều anh vẫn thua em, thua về tính quyết liệt, thua về sự thấu đáo. Anh đã ngẫm rằng, anh đã sai khi không quan tâm tới Hà Linh thật nhiều, em có lẽ không có lỗi, là tự anh đẩy chuyện tình cảm này đi xa!""Hà Linh cũng ở đây, em nghĩ anh nên gặp em ấy, hai người giải quyết rõ ràng. Sau đó hay đưa bọn em tới gặp Helen. Anh có biết Helen là bạn thân của Vicky hay không? A Hí, em mong sau chuyện này, anh nên bớt vô tâm hơn với những mối quan hệ xung quanh. Anh là lãnh đạo giỏi, nhưng có lẽ nếu chỉ trong công việc thôi thì vẫn chưa đủ. Em nói vậy, mong anh suy nghĩ! Hà Linh đang ở nhà, anh nên qua gặp cô ấy đi! Em cùng Vicky sẽ gặp Helen để biết tình hình. Anh trai, đừng lo lắng, em vẫn sẽ đứng về phía anh! Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp!""Đợi đã! Có thể cùng anh về nhà không?""Được! Vậy chúng ta cùng về!"An bài công việc một hồi, Thanh cùng anh trai trở về nhà."Anh đợi một lát, em sẽ vào nói với Linh. Sau đó sẽ để không gian cho hai người!"Thanh bước vào, nhìn Hà Linh đang xem xét những món đồ hôm nay mua, Vicky đang giải quyết công việc, đứng ở ngoài ban công gọi điện."Chị, em nấu cho chị ăn gì nhé?"Hà Linh nhìn thấy Thanh, ngay lập tức chạy tới, mân mê gấu áo, nhẹ nhàng hôn lên má, ánh mắt yêu thương bộc lộ thấy rõ."Linh, chị đưa anh Hí tới, hai người sớm muộn cũng cần nói chuyện...""Em...!""Chị cùng anh Hí đã nói chuyện rồi, tư tưởng đều rất thoải mái, em nghĩ gì, muốn gì, hãy cứ nói với a Hí. Chị cùng Vicky sẽ tới gặp Helen. Mọi việc còn lại, chị sẽ giúp em giải quyết!"Hà Linh gật đầu, ôm Thanh cứng ngắc. "Chào em... chào Vicky!"Vicky khẽ gật đầu, vỗ vai Vĩnh Thắng"Anh cứng rắn lên, dù sao cũng phải đối mặt mà!"Thanh nhìn Hà Linh, ánh mắt yêu thương, khẽ gật đầu trấn an nàng, sau đó rất nhanh cùng Vicky trở ra xe."Em...""Trà đào cho anh, hôm nay mới qua, bọn em vẫn chưa mua được đào tươi. Anh dùng tạm!"Từ "bọn em" Hà Linh dùng nghe sao...thật hạnh phúc, Vĩnh Thắng thở dài, anh biết có lẽ anh thực sự đã bỏ lỡ một người phụ nữ tuyệt vời. Thắng nhìn xa xăm, bắt đầu nói."Anh thật tệ phải không, anh chưa từng bao giờ để ý những điều này. Nãy nhìn em ánh mắt vui vẻ, lại nhẹ nhàng hỏi han Thanh, anh biết anh đã bỏ lỡ một người tốt như em... Thời gian vừa rồi, một mình bên Pháp lâu như vậy, anh mới biết được em đợi cơm quý giá thế nào. Được em là lượt quần áo, lại được em cứ luôn nhu mì, chịu đựng...""Anh Thắng, anh đừng nói như vậy nữa, dù sao cũng do cả hai đứa, chuyện xảy ra không chỉ lỗi của riêng anh!""Không! Em để anh nói... ngày hôm nay anh sẽ nói hết... nói hết ruột gan anh! Anh thú thật, anh đã có quan hệ ngoài luồng với ... không chỉ một người. Thời gian ở gần em, anh không có nhiều, nhưng những lần đi công tác, anh đều...đi quá giới hạn... anh thực sự chẳng ra sao... để em cô đơn, để em một mình! Chuyện để tới thời điểm này, là anh đã gian dối em trước. Anh thực sự... không đáng được em yêu thương!""Em dù sao cũng không phải quá cô đơn, việc em tới với Thanh, phần lớn là do tình cảm của em... em thực sự đã rung động với Thanh. Em chỉ buồn một điều, chúng ta cũng bên nhau được gần 3 năm, nhưng chúng ta lại không hề hiểu nhau""Đúng! Anh đã quá thờ ơ mọi thứ, anh thực sự không hiểu nổi mình, để mọi chuyện đến ngày hôm nay, anh sai rồi! Anh hứa với em, anh sẽ gặp bố mẹ em, nói rõ ràng mọi chuyện! Em cùng Thanh là anh yên tâm rồi! Sau này, chúng ta ở cương vị khác, nhưng anh hứa sẽ không bao giờ thờ ơ với nhau... anh sẽ sống có trách nhiệm hơn!""Anh Thắng, em thực sự rất yêu thương anh, em mong anh, đối xửa tốt với Helen, và trân trọng cô ấy. Em cũng mong anh sẽ dành nhiều tình cảm cho cô ấy, cho cô ấy một gia đình êm ấm!""Anh biết! Anh chắc chắn sẽ làm vậy! Em còn trẻ, hai đứa còn rộng mở, anh sẽ hỗ trợ mọi thứ! Xin hãy để anh bù đắp những gì có thể cho cả hai!""Em chắc chắn... muốn cưới Thanh. Anh sẽ ổn với điều đó chứ?""Anh mặc kệ người ta nghĩ gì... anh cũng thực tệ, sống cùng nhau đủ lâu, mà anh cũng không cho em một danh phận đàng hoàng. Anh tin ở em gái của anh, anh chúc phúc cho hai người!""Mọi chuyện xảy ra thật sự rất vô lý, nhưng ngay lúc này lại đâu ra đấy một cách trớ trêu! Em thực sự đã thấy có lỗi, và thực sự hoang mang khi biết mình có cảm xúc với Thanh. Nhưng sau mọi chuyện, tuy không phải quá lâu, nhưng dồn dập và mệt, mỏi, giờ đây em có thể thở phào hơn một chút, em tin tưởng Thanh!""Em tha thứ cho anh chứ?""Nếu anh không làm tốt vai trò của mình với Helen, em vĩnh viễn sẽ oán hận anh, sẽ không tha thứ cho anh! Em nói điều này vì là người cùng anh chung chăn gối trước đây, còn em bây giờ cũng đang có lựa chọn của riêng em rồi!""Anh hứa chắc chắn mình sẽ không làm tổn thương cô ấy! Anh sẽ bù đắp cho Helen, anh cảm ơn em!"Hai người cùng nhau nói chuyện, thở hắt nhìn nhau, như trút bỏ đi một sự nặng nề. Cả hai chắc chưa ai từng nghĩ, sẽ cùng nhau nói chuyện điềm nhiên tới vậy... càng không nghĩ, sẽ thoải mái mà nói, không hổ thẹn. Cả hai đã chọn cách cho nhau lối đi riêng, một lối đi riêng trên cùng 1 con đường lớn.....
————————