[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.

12/ Những mối quan hệ lạ đến từ người quen




Sáng sớm nay, Linh lên để xem hoạt động công việc, tiện cũng là đi đặt một số đồ cho quán mới. Cũng có chút ngạc nhiên vì từ số lạ nàng bắt máy, lại nhận được một cuộc hẹn từ người quen. Không thể từ chối, nàng sắp xếp công việc rồi tới điểm hẹn.

"Hà Linh ổn chứ?"

"Tôi ổn, cảm ơn Vicky!"

"Mình nói vào vấn đề chính luôn nhé!"

"Hmm?"

"Tôi biết mối quan hệ của chị cùng Alex!"

"A...ý Vicky là gì?"

"Alex rất dữ dội, nhất là trong chuyện tình cảm, khi yêu đương thường dữ dội....và nồng cháy, không trách gần người thông minh, xinh đẹp như Linh mà động lòng.... Tôi biết Linh thắc mắc tại sao tôi lại biết, thời gian cạnh Alex, đủ để tôi hiểu. Tôi cũng biết Lex lần này là nghiêm túc, không phải đùa giỡn!"

"Sao Vic lại nói chuyện này với tôi?"

"Tôi chỉ là quan tâm Lex. Tôi biết Lex cũng suy nghĩ chuyện của hai người. Tôi cũng muốn Lex được thoái mái, an yên và điều đó chỉ được giải quyết khi người cạnh Lex cũng thế!"

"Vicky...chị rốt cuộc muốn gì? Tôi và Thanh, đúng là chúng tôi đúng là phát sinh quan hệ, nhưng hiện tại không có quan hệ gì cả. Nếu Vic nói, với mục đích..."

"Tôi nói điều này, chưa chắc HL nghe đã lọt. Nhưng dù sao sớm muộn cô cũng sẽ biết. Vĩnh Thắng... có con với người phụ nữ khác, tôi cảm thấy tôi hơi tọc mạnh, nhưng vì là người biết, tôi cảm thấy không thể im lặng!"

Nàng lặng người, nhìn Vicky, ánh mắt của Vicky cho nàng biết, chắc chắn Vicky không nói dối. Nàng còn nghĩ Vicky đang có ý định khó chịu, muốn nàng lùi bước, nhưng có lẽ câu chuyện đi xa hơn nàng tưởng.

"Chuyện này sao chị biết, điều đó là lâu chưa?"

"Em bé đã được ba tháng! Cô ấy là bạn tôi..."

HL cảm giác có luồng điện chạy qua người, cảm giác giống như bị ai đó đâm một nhát vào người, đau nhói.

"Linh, tôi nói điều này là muốn cô... cân nhắc một chút! Chọn người để bên cạnh. Tôi cảm thấy cô ở cạnh Alex thật tốt!"

"Chị tới để tác hợp cho tôi?"

"Tuỳ ở Linh, dù sao tôi cũng thấy áy náy, cách Alex nhìn Linh trong bữa ăn hôm ấy, cách Lex bất chấp thương tật, vui vẻ bỏ qua như vậy, tôi cảm thấy Linh nên xác nhận lại tình cảm thật rõ. Tôi không có ý so sánh tình cảm của Linh với anh Thắng, song chuyện lần này, có lẽ người sai hoàn toàn là Thắng, chuyện phát sinh tình cảm của Linh... cũng chỉ... "

"Dù sao cũng cảm ơn chị, nhưng những chuyện khác, để tôi tự giải quyết được rồi!"

Linh cắt lời, nàng cảm nhận có vẻ bản thân tiếp nhận thông tin này quá shock rồi.

"Cô rồi sẽ nhận ra, cô sẽ yêu Lex nhiều thế nào! Nếu người đó không phải bạn của tôi, tôi cũng sẽ không nhiều lời thế này!"

"Tôi hơi đau đầu, xin phép đi trước!"

"Đêm nay, tôi sẽ bay về Mĩ, tôi vẫn mong cô suy nghĩ kĩ một chút! Nếu như cần hỗ trợ, hãy liên lạc!"

Nàng ngồi vào xe, một buổi chiều... dường như có quá nhiều thông tin không nên nghe....

"Con về ăn cơm với mẹ được không?"

"A... được chứ! Mau đưa cả mấy đứa về đây!"

"Mẹ! Chỉ mỗi con thôi!"

"Dương đi công tác hả? Ok! Mẹ đi chợ đây! Về đi con!"

*********
Thanh mở mắt, đã thấy Vicky đang nhâm nhi ly rượu. Vic đi với hội bạn tới muộn, sau đó tìm tới ngủ lại nhà Thanh.

"Em uống cả đêm, sáng dậy lại muốn uống?"

"Mình nói chuyện chút đi!"

"Vicky? Có chuyện gì?"

Thanh nhìn nàng rất nghiêm túc, lại bận sẵn quần áo tươm tất. Vicky bước tới, hôn lên trán Thanh, lại ngồi cạnh nàng.

"Em sẽ về nước. Công việc giao lại cho Erik!"

"Công việc có trục trặc rồi sao?"

"Hà Linh rất tốt, dù sao cô ấy xứng đáng có một người tuyệt như Alex ở cạnh!"

"Không! Chuyện cũ rồi!"

"Quen biết và yêu Alex nhiều năm, em chưa bao giờ thấy Alex nghiêm túc như thế!"

"Em đang nói gì vậy?"

"Em chỉ muốn Alex hạnh phúc thôi! Chúng ta đi ăn nhé! Em muốn ăn một tô phở đặc biệt trước khi về lại kia!"

Vicky cười mỉm, để Thanh đứng bần thần suy nghĩ
———————

"Em nghe!"

"À Thanh.... Hà Linh có ở cạnh em không...?"

"Có chuyện gì sao?"

"À... có chút việc, anh chưa về được, gọi điện cho Linh không được. Bố cô ấy muốn cải tạo sân vườn, cũng chưa biết chuyện của cả hai, nên anh muốn nhờ em tới!"

"Nhà mẹ Hà Linh sao? Cần gấp?"

"Ừ! Sáng nay mới gọi, hiện tại anh đang ở Pháp, không thể về ngay...!"

"Em cảm giác có điều gì đó không đúng!"

"Chuyện này... sau về rồi nói được không? Anh vẫn thấy em chăm lo cho Hà Linh thật tốt? Em giúp anh lo chuyện sân vườn cho ba Hà Linh, chuyện này nếu không giải quyết, chắc chắn mọi chuyện sẽ vỡ lở!"

"Ha?"

"Anh phải đi rồi! Nói chuyện sau nhé!"

Thanh xoa đầu, chợt nhớ ra, gọi cho Vicky...là không gọi được... nghĩ về những điều Vicky nói...lại thấy anh trai ấp úng, Thanh khó chịu vô cùng.


—————————
Tuy chuyện của nàng và Minh cũng không ngọt lành gì, nhưng chuyện này giống như một nhát dao đâm thêm vậy. Nàng nghĩ còn chưa thông, sao lại thêm chuyện này. Dạo này cơ thể cảm thấy suy nhược, ngủ không ngon giấc. Mở mắt ra lại đã nghĩ tới mớ chuyện tình cảm này.
Tiếng xe cộ, vườn tược của ba làm nàng giật mình. Khẽ vươn vai, nàng gấp gọn chăn gối, tắm rửa thật nhanh, nàng búi qua loa, ra ban công hít thở không khí sau bữa chiều ngủ nướng... Dáng người cao, săn chắc kia...thật không lẫn đi đâu được... chỉ có điều nàng thực thắc mắc, sao Thanh lại ở đây...

Mẹ nàng từ vườn ngước lên, nhìn thấy nàng...bèn gọi với nàng, điệu bộ hốt hoảng.

Hà Linh thở dài, người không nên gặp...lại xuất hiện ở đây. Nàng nghĩ hoài không thông, sao Thanh lại xuất hiện đúng lúc... đúng lúc nàng thực cô đơn và suy nghĩ...

"Mẹ... sao Thanh lại ở đây?"

"Ba con muốn quy hoạch lại thế giới thực vật của ông ấy, thấy bảo Vĩnh Thanh, em gái thằng Thắng chuyên phụ trách, ai mà ngờ đích thân con bé xuống tận đây xử lý, quá nhiệt tình rồi. Mà trái đất thì đúng tròn đấy, sếp thằng Hoàng cũng là con bé luôn! Người gì đâu giỏi giang, thông minh, lại rất xinh đẹp...chính ra cũng không thua kém gì Vĩnh Thắng nhỉ, tay của Thanh cũng đỡ hết da rồi đó, đúng là tai hại thật. Mẹ mới bảo nó đi xăm đi, để như vậy cũng hơi mất thẩm mĩ!"

"Mẹ, chị ấy còn hơn tuổi con, mẹ cứ một hai con bé!"

Nàng nói, rồi bê hai ly nước xuống vườn.

"Ừ thì! Có sao đâu!"

Nhìn baba vui vẻ trò chuyện với Thanh, lại rất biết cách cư xử, mùi nóng nắng ngoài vườn chẳng làm giảm đi thứ cảm giác dễ chịu khi ở gần Thanh. Nhìn Thanh gầy đi, mái tóc xoăn lơi lơi được Thanh buộc gọn ra phía sau, nhìn nàng trong sân vườn với vẻ rắn chắc... thực sự Hà Linh tim đập rất nhanh.

"Thanh, con ở đây dùng bữa với các bác, mà cũng ngủ lại đi! Nghe đài nói đêm nay đổ cơn mưa lớn, đi đường có chút nguy hiểm!"

"Dạ bác, con xin phép, con có chút công việc phải xử lí ở gần đây!"

"Không được! Bác còn muốn hỏi con một chút về vườn tược, tuổi của con lại am hiểu nhiều như vậy, làm ta thật muốn được chỉ giáo! Mẹ Linh có món cá hấp trứ danh, đừng từ chối hai ông bà già này nhé!"

Thanh nhìn nàng có chút ái ngại, xong vẫn đành nhận lời. Đón lấy ly nước từ tay nàng, Thanh là có để ý, nàng tiều tuỵ đi thấy rõ. Nàng trong diện mão mới này thật lạ... mái tóc ngắn, đánh sóng, son môi đỏ đậm... thực sự nhìn rất cuốn hút....

"Ui cha! Mấy người vật lộn đủ rồi, đương sấm chớp rồi đó, mau vào nghỉ tay đi!"

Mẹ nàng tất bật lên món, cùng nàng sắp xếp mâm cơm.

"Hà Linh, ây cha dáng người Thanh nhà ta lại cao to tới vậy, con xem có đồ gì, lấy cho Thanh thay! Quần áo hôm nay vẫn nên giặt giúp Thanh!"

Hà Linh nhìn nhìn chiếc áo polo trắng đẫm mồ hôi, lại lẫn bùn đất... nhìn thấy thương, nghe lời mẹ dẫn cô lên phòng mình. Thanh khẽ đóng cửa, lại cẩn thận lau chân vào chiếc thảm trước cửa..

"Chị đứng đấy làm gì? Mau đi tắm, rồi dùng bữa!"

Nàng bước tới đặt vào tay Thanh một bộ thể thao adidas mới tinh. Lại kèm khăn tắm.

"Đồ cũ để vào sọt, tôi sẽ giặt sau. Đồ này mua cho Thắng, nhưng anh ấy chưa mặc lần nào, xem như vẫn chưa thuộc sở hữu. Mau thay rửa, rồi xuống dùng cơm!"

"Em có chuyện gì sao?"

"Tôi ổn!"

Nàng nhìn Thanh trả lời rất nhanh rồi rời khỏi phòng...

——
"Tính ra cũng áy náy quá, thằng Hoàng thế nào lại toàn được con cứu mấy phen, bác cũng tính ghé con, mà nó cứ kêu là không tiện lắm. Nay con ở đây, mới dám kể!"

"Dạ ổn thưa bác, mảng thiết kế sân vườn con cũng mới đưa vào hoạt động, bác nếu ưng mẫu nào, cứ gọi cho con, con sẽ cho người sắp xếp ổn thoả! Còn tay con ổn rồi, mọi người đừng lo lắng. Hoàng tư chất rất tốt, cách làm việc hợp tính con, sắp tới con tiến cử em làm thêm một số mảng, nhưng chắc phải đi tu nghiệp thêm ở nước ngoài!"

"Tốt quá thôi, nam nhi đi khắp nơi lập nghiệp, nó còn trẻ, lại tìm được chỗ tốt như con để gửi gắm, còn gì bằng! Đây, uống với bác một ly!"

Bố Hà Linh vui vẻ, tiếp rượu cùng Thanh.

Ừ. Con về rồi, quan tâm Hà Linh một chút, hai đứa này có vẻ cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, bác suy nghĩ rất thẳng thắn, nếu như không chung đường, cũng nên thưa chuyện cho đàng hòng, đằng này lại công tác liên miên. Con nhỏ còn tất bật mở chi nhánh ở đây, nếu thêm một người bầu bạn vẫn đỡ hơn. Đợt này nó về lâu như vậy, chắc chắn là cãi nhau... hỏi hoài là vẫn không nói!"

"Mẹ...!"

Nàng hắng giọng, thật bị bóc mẽ trước mặt Thanh, nàng thực không muốn.

"Cá ngon lắm, con ăn nhiều vào!"

"Dạ con cảm ơn!"

Nhìn nàng nhai trệu trạo, lại chỉ gắp đồ kèm để ăn, Thanh có chút để tâm, rất nhanh gỡ xương cá, đẩy qua cho nàng. Bố Linh dùng bữa rất nhanh, vội vã xem trận bóng đá... Mẹ nàng chạy qua bếp, lấy thêm chút đồ, bỏ lại hai người với mâm cơm.

"Dùng thêm đi, tôi đã gỡ rồi, phần này rất ngon!"

Nàng nhìn cá đã gỡ xương, lại nhìn Thanh múc cho nàng thêm một bát canh, quan tâm tuy nhỏ...nhưng nàng lại thật thoải mái...Nhìn Thanh nở nụ cười, lại cố gắng gắp thêm đồ cho nàng, vô hình chung, ép nàng ăn thêm được một lần xơi cơm nữa.

Trời tối rất nhanh, mưa bắt đầu rơi, dần nặng hạt...

"Thanh tối nay là ngủ cùng Hà Linh đi! Nhà có phong cho khách, xong đợt này công việc kinh doanh, chưa có dọn dẹp! Con tốt hơn nên ở cùng Linh, phòng cũng rộng!"

Mẹ nàng chuẩn bị mọi thứ, thử hỏi sao cãi được, Thanh chỉ ngậm ngùi gật đầu. Chạy tới phụ Hà Linh phơi đồ, Thanh thấy nàmg im lặng, liền chịu không nổi..

"Linh, rốt cuộc em và a Hí có chuyện gì?"

Nàng đẩy xào quần áo lui vào tránh mưa. Căn nhà rất lớn, nên di chuyển từ phòng ba mẹ qua bên phía nàng là cách một đoạn hành lang...

Hà Linh nép mình bên hành lang, ánh mắt xa xăm...

"Chị thực sự không biết? Hay chị cố tình không hiểu?"

"Tôi biết, liệu phải hỏi nhiều thế sao?"

Nàng thở dài, nhìn những giọt mưa vô tình rơi xuống...

"Tôi rốt cuộc phải làm sao?"

Thanh nhìn nàng, dựa đầu lắng nghe...

"Vicky đã nói mọi chuyện. Vĩnh Thắng, anh ấy có con với người đàn bà khác, còn tôi thì trong mối quan hệ với em gái của anh ta!"

"Em... em nói anh Hí có con sao?"

"Phải! Tôi vốn muốn dày vò, mà oán trách anh ta... sau thực nghĩ mình đâu có quyền gì!"

Hà Linh khẽ khóc. Nước mắt bắt đầu rơi nhiều hơn...

Mưa nặng hạt hơn, lại có sấm, làm cả hai giật mình, đưa nhau vào phòng, Hà Linh ngồi xuống giường, thở dài...

"Tôi nên làm thế nào? Thực ra chia tay cũng nói rồi, nhưng đối với chuyện này tôi cũng cảm thấy không phải. Là để anh ấy bỏ tôi? Hay tôi nên mặc kệ mọi thứ?"

Thanh đi tới, quỳ gối xuống sàn, dùng tay lau giọt nước mắt cho nàng...

"Thanh? Sao chị lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Vicky lại là người phát hiện Thắng ngoại tình, chị ấy còn nói tôi ở cạnh chị mới tốt! Tôi rốt cuộc nghĩ thấu bằng cách nào?"

"Chị xin lỗi... là lỗi của chị... chị không nên ép em!"

"Tôi đã chạy trốn khỏi hiện thực này, tôi chạy trốn chị hai tháng trời, tôi nhớ chị lắm, ngay cả thời điểm tôi biết anh Thắng ngoại tình, không hiểu sao tôi cũng nhớ tới chị!"

Hà Linh khóc lớn, nấc lên từng cơn, nhìn Thanh  đang hôn lên từng ngón tay nàng...

"Tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao khi tôi lại muốn ở cạnh chị? Chẳng có lỗi nào của chị cả, lỗi tôi yêu chị rồi đấy, chị hài lòng chưa?"

Nàng khóc, nàng đánh Thanh, nàng buồn bực, nàng bức bách suốt lâu nay...Hà Linh nép vào lòng Thanh, lại rờ lên đôi môi nàng, rất nhanh đặt lên một nụ hôn sâu....Thanh đỡ lấy nàng, hôn lên vùng cổ kiêu hãnh... trời đổ cơn mưa lớn... làm nhoà đi nơi cửa kính kia... Đêm nay các nàng nằm cạnh nhau, Thanh ân cần xoa lưng cho nàng, chốc chốc lại hôn lên trán, hồi lâu lại dụi vào ngực nàng...

"Hà Linh, tôi sẽ lo cho em, chuyện của Vĩnh Thắng, sớm muộn Vicky sẽ nói cho anh ấy thôi... chúng ta đối mặt... em ổn chứ?"

"Em..."

"Hà Linh, em muốn ở bên tôi chứ?"

"Muốn, em muốn.... Thanh có thể đừng rời xa em  không?"

"Vậy được... em sẽ làm được chứ?"

Nàng gật đầu, lại hôn lên trán Thanh.... đêm nay mưa lạnh, lại được cảm nhận sự ấm áp của Thanh, cùng cảm giác che chở, và hương thơm thoang thoảng... nàng ngủ thực ngon. Ngày mai vẫn chưa phải là ngày bình yên, nhưng ít nhất lúc này, nàng chỉ muốn được ở cạnh Thanh, sự ấm áp trong vòng tay ấy, cảm giác thật tốt.

—————
Mở mắt sau giấc ngủ dài, nàng quờ tay tìm kiếm, có chút hốt hoảng...Nụ hôn đặt lên trán rất nhẹ, lại khiến nàng rung lên vì hạnh phúc... từng ấy thời gian, nhưng chỉ cạnh Thanh là nàng thấy thật thoải mái.

"Sợ tôi đi mất sao?"

Nàng cười, dụi vào người Thanh....

"Mau xuống, mẹ để ý đấy!"

Linh ôm Thanh cứng ngắt, hít hà cảm giác ấm áp, đôi mắt có chút sưng vì thút thít.

"Đừng, nằm thêm một lát đi. Em chỉ muốn được nằm như thế này mãi!"

Khẽ vuốt tóc, nàng chủ động ngước ánh mắt lên, tìm môi Thanh mà mơn trớn.

Hà Linh vệ sinh cá nhân, là lượt quần áo cho Thanh, sau đó cùng nàng xuống nhà.

"Hà Linh, em có về cùng Thanh không?"

Nàng khẽ gật đầu, lại vào bếp nấu nướng lại đồ, tất bật nhìn như cô vợ nhỏ, thật đáng yêu.

Thanh bước tới, khẽ nhìn nàng trìu mến. Hà Linh cười mỉm, leo vào lòng Thanh, mơn trớn đôi môi....

"Mùi của Thanh thật dễ chịu!"

"Được rồi. Mẹ sẽ về đấy!"

Hà Linh cười, vuốt vuốt mái tóc của Thanh...

"Linh!!!!!"

Tiếng phụ huynh khiến các nàng giật mình.... Hà Linh rất nhanh leo xuống, đôi môi còn đỏ nóng có giấu cũng không nổi...

"Thế này là thế nào? Hai đứa con rốt cuộc đang làm cái trò gì?"

"Mẹ.... con...."

"Chúng mày lớn hết cả rồi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Th Thắng? Thanh, rốt cuộc tôi nên hiểu chuyện này thế nào?"

--------------------

Chương trước Chương tiếp
Loading...