[BH] [GL] [Truyện ngắn] Không nhưng, không nếu, chỉ hạnh phúc.

11/ Xa mặt nhưng không cách lòng



Ngồi ăn những món ngon mẹ nấu, nàng vui vẻ vô cùng. Nhìn mẹ vui vẻ gọt hoa quả, lại tất bật lau dọn. Linh cười, chỉ là cảm thấy khó mở lời.

"Con nói sao? Sao đợt này con về đây lâu vậy?"

"Con có dự án mở rộng chi nhánh của nhà hàng mà mẹ, cũng tới lúc sử dụng triệt để vang của ba, và chú Anthony làm ra chứ mẹ!"

"Ừ thì biết, xong con chạy qua chạy lại được mà!"

"Thì con ở đây cho tiện, đây là việc mở rộng đầu tiên, đâu thể xoàng được!"

"Chị nói xem, có phải chị và thằng Thắng giận nhau phải không?"

"Có chút xích mích nhỏ thôi mẹ, anh ấy bận dự án, con cũng thế!"

"Thôi. Tôi chẳng tham gia, chị cũng lớn rồi, cũng không còn trẻ gì đâu. Sớm muộn cũng nên suy nghĩ nghiêm túc về hôn nhân!"

"Được rồi mà mẹ, con chỉ về trình diện mẹ thôi. Con cũng chạy chạy lại. Ở cùng với Thuỳ Dương đó, mẹ có nhớ không?"

"Ừ nhớ! Lại là làm ăn, ngày trước thì không nói, nhưng bây giờ...."

"Rồi rồi, bây giờ thì suy nghĩ nghiêm túc về hôn nhân!"

Mẹ nàng thở dài, chỉ đành dùng bữa với Linh.
————-
"Em chào chị ạ? Chị là Thuỳ Dương phải không ạ?"

"Chào em, ừ, chị có hẹn tới lấy thiết kế!"

"Chị ngồi đi ạ! Chị dùng gì ạ?"

"Ừm, cho chị nước cam thôi!"

"Em mời chị! Chị ngồi đợi 5 phút nữa, sếp em sẽ xuống ngay ạ!"

"Hừm? Sếp sao?"

"Dạ! Sếp đây rồi ạ!"

Thanh bước tới, cầm theo bản thiết kế. Thanh chỉ mặc áo phông trơn kèm quần âu, tóc buộc nửa đầu, đeo kính đen thôi nhưng sao Dương có cảm giác cuốn hút... Mùi nước hoa thoang thoảng, dáng người cao ráo, nở nụ cười thân thiện ngồi xuống ghế đối diện.

"Chào em! Tôi là Thanh, người phụ trách thiết kế lần này!"

"Em biết Thanh, em biết Thanh là tổng giám đốc, em biết rồi! Không cần giới thiệu nữa!"

Dương nháy mắt, nhìn Thanh cười.

"Ha. Em biết tôi sao?"

"Chắc chắn Thanh cũng đã nhìn tên chủ thầu rồi mà!"

"Ừm. Vậy chúng ta bàn công việc trước nhé, sau đó xin phép hỏi em một vài chuyện! Lên phòng tôi nhé?"

Thanh cười gật gù. Dẫn Dương lên phòng.

"Em dùng vang chứ?"

"Thanh đang trong giờ làm việc mà, như vậy có được không?"

"Haha! Vang ngọt thôi, mời khách quý mà!"

"Okay, em sẵn sàng nghe nội dung rồi đây!"

Thanh gật đầu, bật màn hình máy chiếu, nhanh chóng giới thiệu về thiết kế.

"Okay! Em ưng mọi thứ! Giờ thì em nóng lòng muốn nghe tổng giám đốc hỏi đây!"

Thanh cười, thu dọn mọi thứ.

"Nếu Dương có chút thời gian, tôi mời Dương ăn trưa! Ăn cơm của công ty cũng rất ngon!"

"Buổi chiều có tiệc trà với hội chị em, nên cho em skip, bữa khác có được không, ở đây có trái cây, trà bánh, rượu vang, em cảm thấy được đổi xử vip rồi, nên sếp tổng cứ hỏi đi! Em đang muốn xem người mà cô bạn em cũng phải lao tâm suy nghĩ là người như thế nào?"

"Ừm, Linh kể về tôi cho em sao?"

"Thanh đoán xem, không những kể mà kể rất nhiều...hừm...em giống như đang bán đứng bạn thân vậy!"

"À..."

Thanh toan nói tiếp, lại thấy Dương khẽ mở máy điện thoại, cho Thanh xem ảnh của Linh.

"Em ngạc nhiên, vì sếp tổng như Thanh lại đích thân xử lý bản thiết kế nhỏ này, lại ngồi đây hỏi em về Linh, lời lẽ, giọng nói, điệu bộ, mọi thứ đủ em hiểu Linh đối với Thanh như thế nào! Thời điểm này Linh cũng ổn hơn, em cũng muốn Linh thực sự nghỉ ngơi. Thực ra, Linh và anh Thắng cũng ngọt nhạt từ nửa năm nay, thời gian vừa rồi em lại có công việc ở nước ngoài, mọi chuyện chỉ có thể nghe Linh kể qua ib, qua videocall. Đợt này mới về, lại nghe chuyện của Linh với Thanh. Những gì Linh kể, chỉ là em cảm thấy Thanh thực sự nghiêm túc với chuyện tình cảm này, và quan trọng bạn em vui khi ở cạnh Thanh. Hà Linh bạn em rất thẳng thắn và lí trí, nhưng có vẻ đối với Thanh, Linh đã trở nên yếu mềm, dựa vào Thanh thực sự rồi!"

"Tôi hiểu. Thực ra tôi chỉ muốn biết Linh thế nào, thú thực, tôi cũng rất buồn, nhưng tôi tôn trọng ý kiển của Linh, kể cả Thắng và Linh sẽ cơm lành canh ngọt... thì tôi chắc chắn sẽ không can dự vào!"

"Cao thượng vậy sao?"

"Em nghĩ thế sao? Tôi chỉ muốn Linh hạnh phúc!"

"Thế thì Thanh nên làm cho Linh hạnh phúc, phim thì làm dài tập, chứ chuyện tình cảm đừng cứ mãi dằn vặt nhau. Em cảm thấy cuộc đời này vô thường lắm, cứ mãi chờ đợi nhau, tưởng rằng là điều đúng đắn, sau đó thường lỡ cơ hội bên nhau! Em muốn nói cho Thanh hay, trước khi quen Thắng, Linh là một cô hotgirl nức tiếng HN này, giỏi kinh doanh, chưa một hợp đồng nào ở công ty cũ mà em ấy không xử lý được, nhưng cũng vì a Thắng, một chiếc mồm dẻo không kém, khiến cô bạn em cảm thấy, có một nơi vững chắc, thì cũng tốt. Thế nhưng bản tính của đàn ông, đôi khi chỉ nghĩ đến tình dục, đôi khi chỉ coi phụ nữ như món đồ chơi. Nhìn Thanh thì em biết Thanh cũng không phải dạng ngoan ngoãn gì, xin lỗi nếu nói quá trực diện, nhưng cách Linh kể về Thanh thì em thấy Thanh nghiêm túc!"

"Em khuyên tôi đi tìm Linh sao?"

"Giờ thì chưa thể, bạn của em mới ổn định lại, em nghĩ là để cho cô ấy suy nghĩ thêm đi. Em tin là, nếu hai người thực sự dành cho nhau, chẳng đợi em tác hợp, vũ trụ này tự khắc kéo hai người trở lại đấy, sớm thôi!"

"Thì ra Linh có một cô bạn hay ho như em!"

"Khen thừa rồi, gửi Thanh cardvisit của em!"

Dương cười, đẩy ra chiếc cardvisit bác sĩ tâm lý.

"Nghề cũ thôi, dù sao cũng đủ hiểu tâm lý của mọi người! Hào hoa phong nhã như Thanh, sẽ chịu gác kiếm chứ?"

"Tôi đang suy nghĩ nghiêm túc về hôn nhân, thực ra nếu có thể, tôi muốn có một người vợ như Linh!"

"Đừng có thể, nên là chắc chắn. Em nhìn thấy sự chân thành lúc này, nhưng mình em thấy thôi chưa đủ! Dù sao thì hôm nay cùng Thanh nói chuyện, kể các tác phong công việc và việc ngoài đời, đủ để em thẩm định Thanh!"

"Việc xây dựng, cần bất cứ hỗ trợ gì hãy nói nhé!"

"Cần em nói sao? Ngay cả chi phí thiết kế và thầu, không phải là Thanh đã xử lý hết rồi sao?"

"Được rồi bác sĩ tâm lý, cuộc chơi này em thắng hoàn toàn!"

"Okay. Em gửi cho Thanh vài bức ảnh Hà Linh đó, sếp tổng ngắm tạm cho đỡ buồn nhé!"

Tiễn bạn thân của Linh xuống tận xe, Thanh cảm thấy vui vẻ, chú tâm vào công việc.

———Hai tháng sau ———

"Ây cha, tính ra cũng đã hoàn thành khu vực sảnh chính, còn khai thác sân vườn, chỗ để xe, tầng trệt là đâu vào đấy nhỉ!""

"Sẵn sàng mà, tôi bây giờ tỉ phú thời gian!"

"Về đồ dùng quán là giao hết cho bà đó, tôi tin mắt thẩm mỹ của bà!"

"Ừ, nhất trí!"

Hà Linh ngồi ngắm nghía một số mẫu vải thì nhìn thấy tin nhắn tới, rất nhanh liền cầm điện thoại lên.

"Bác sĩ nói là 2 tuần nữa là da tay của chị Thanh sẽ hoàn toàn lành lại. Nhiều người kéo dài tới nửa năm, một năm mới có thể lành lặn, nhưng với chế độ ăn uống và tập luyện mà tay Thanh tiến triển rất tốt đó chị!"

Hà Linh nhìn thấy tin nhắn kèm hình ảnh của Hà, cảm thấy an lòng, khẽ nở nụ cười. Trước khi đi, Linh có tìm gặp Hà, căn dặn chuyện ăn uống, lại tự mình tìm hiểu về điều trị bỏng, còn chuyên tâm nghiên cứu vài món ăn giúp lành da, nàng còn nghĩ đợt này mình đi rất lâu, tuy sẽ không gặp Thanh, nhưng việc chuẩn bị cơm cho Thanh, vừa khiến nàng an tâm, vừa vơi cái sự áy náy mà em trai nàng gây ra cho Thanh.

"Chà chà? Bạn tôi vui vẻ quá vậy?"

"Gì đâu mà, xem linh tinh thôi!"

"Cuối tuần tôi đưa bà đi QN nghỉ ngơi một chút, cả tháng nay chúng ta tất bật quán xá rồi! Tháng sau xong xuôi, phải đi nước ngoài một chuyến đấy nhé!"

"Công nhận thợ đông, làm nhanh thật sự. Ngày mai bên xưởng cũng giao tạp dề, quần áo rồi!"

"Chẳng mấy mà xong bà nhỉ, chắc tới đầu tháng sau, mọi việc sẽ đâu ra đấy!"

"Ừ tôi với bà cũng đã ở đây cả tháng rồi! Mà Hà Linh này, trông bà hợp với giao diện này đấy chứ?"

Hà Linh nhìn mình trong gương, máy tóc dài xoăn đã được nàng cắt ngắn tới vai, nhìn thực sự slay, mặc chiếc váy đen bó, để lộ những đường cong cơ thể.

"Này, tôi tự dưng thèm cơm mẹ Phương nấu!"

"Ừ thế thì về nhà tôi thôi, nay cũng cuối tuần!"

"Ây cha, gọi zai đẹp về nữa chứ?"

"Hoàng sao? Ừ ha, bà với nó lâu rồi cũng không gặp! Vẫn còn tiếc em trai tôi sao?"

"Trước thì cũng muốn đợi nó lớn thật đấy, giờ thì tôi lại già quá rồi!"

"Chị gái nó không chê, bà là lo sao?"

"Thôi thôi, tôi biết thân phận mà! Để những mầm non mơn mởn cho em nó thì vẫn hơn!"

--------------

"Chà, một mâm cơm thịnh soạn đợi em về sao?"

Hoàng hí hửng, lao từ xe vào thẳng nhà. Trên bàn mâm cơm đầy đủ, khói nghi ngút.

"Thằng khỉ, đi rửa tay đi!"

Mẹ Hà Linh nhắn nhó, gào từ nhà bếp ra. Hà Linh từ cổng cũng bước vào, nhìn mẹ cười.

"Mẹ đã lên mâm rồi sao, con còn tính nấu vài món!"

"Lúc con alo là mẹ cũng đang đi chợ rồi, công việc bận bịu, nấu gì chứ. Tao làm loáng cái là xong!"

Nàng cười nhìn mẹ, lại cùng cô bạn đi rửa tay sạch sẽ, soạn bát đũa để lên bàn. Món canh chua cá của mẹ nàng không lẫn đi đâu được, trước giờ mỗi lần tụ tập, mẹ luôn nấu món canh này, nhất là bây giờ đang là mùa đông, xì xụp một bát nước canh chua thật ấm bụng lại vừa miệng. Cũng từ mẹ, nàng cũng hình thành thói quen nấu món này, chỉ có điều bây giờ... có chút nhớ đến Thanh, người mà thích thú với vị chua, thích thú với món cách của nàng...

"Đúng là canh chua của mẹ Phương, là phải có thêm rau sống của bố Lâm...sự kết hợp thịt rau không thể nào hoàn hảo hơn!"

"Thế thì ăn nhiều vào nhé, có hai cô con gái thôi, mà các cô cứ tối ngày sự nghiệp thế này, chúng tôi lo lắng lắm!"

"Hay mẹ gả con trai mẹ cho con đi, Hoàng nhở?"

Cô bạn cười, nhìn em trai Hà Linh nháy mắt, lại húp bát canh nóng.

"Ui tôi là tôi cho cả, các anh các chị ưng nhau, nói cái, tôi bán nhà đi cũng đành!"

"Con nói mà Dương không chịu đấy chứ, chả biết cậu em mình thế nào, chứ chị Dương lại chuẩn quá!"

"Ây...em rủ chị Dương đi cafe mãi đấy, mà chị ấy không chịu ấy chứ!"

Dương nhìn Hoàng có chút đơ, khẽ nhíu mày, lại nhìn lại Linh.

"Ơ...hai người này, nghe có gì không đúng!"

"Thôi để em tao ăn đi, canh của mẹ ngon thế này!"

"Vụ sếp con thế nào rồi Hoàng?"

Bố nàng cười, gắp thức ăn cho Hà Linh, rồi nhìn Hoàng rót rượu.

"Dạ...sếp còn ổn rồi bố, chắc chả tìm được người sếp thứ hai nào như chị ấy đâu bố, chị ấy chẳng truy cứu con tí nào ấy!"

"Thôi mày còn có phúc chán, người ta bỏng nguyên cả cánh tay. Nhưng đấy, bố mẹ định đi gặp, mà nó nhất quyết không chịu!"

"Thấy chị trợ lý của chị ấy nói, da lành rồi!"

"Mà da sao lành lại được như ban đầu?"

"Công nghệ tái tạo bây giờ cũng phát triển mẹ ạ! Mẹ cũng đừng lo lắng quá!"

Dương lườm Hoàng một cái, lại gắp thức ăn vào bát của mẹ Hà Linh.

"Cũng tại mày hết thôi con ạ! Đấy, cứ phải như thế, mày mới tu tỉnh mà làm việc! Bữa nào tao với bố mày vẫn nên đi gặp người ta!"

"Thôi, không cần đâu mẹ, người ta sếp lớn, bận trăm công nghìn việc... với cả con lớn rồi, con tự chịu trách nhiệm!"

"Thôi đi ông tướng! Không có chị ông, có mà chịu khối!"

Hà Linh có chút sặc, khẽ đạp vào chân cô bạn... ánh mắt cả nhà nhìn sang Hà Linh đầy nghi hoặc...

"Mẹ...chuyện xe cộ của con lần trước, cũng là sếp tổng lo. May có chị Linh quen biết!"

"Thật sao? Thế thì càng phải đi gặp người ta rồi đấy!"

Hà Linh bối rồi, hết nhìn cô bạn thân, lại nhìn cậu em trai.

"Thôi! Con có phải bé tấm đâu, làm thế khác nào phụ huynh đi gặp giáo viên! Mẹ! Cho con ăn ngon đi!"

"Thôi chịu cậu đấy, ăn đi! Tí bố mày đi hái ít rau sạch, tôi có ít nem hải sản gửi cho người ta vậy! Mày không đưa được thì mẹ đích thân lên đấy!"

"Ơ kìa...!"

"Kìa kì cái gì nữa! Chiều tối mang lên luôn đi!"

Hà Linh không nói gì, lẳng lặng ăn... khẽ thở xả hơi...

--------Tối hôm trước------------

"Vào đi!"

"Đây là cơm tối ạ! Sếp chưa về sao, hôm nay lại ăn ở đây?"

"Ngồi ăn chung đi, đang giải quyết nốt mấy đề xuất dự án!"

Cậu thư ký đóng cửa, ngồi xuống bàn cùng Thanh.

"Woa! Cơm của anh Lex ngon vậy sao?"

Thanh nhíu mày nhìn lên, lại nhìn vào khẩu phần ăn của cậu thư ký.

"Chứ không phải giống nhau sao? Đặt cơm cùng một chỗ mà!"

"Thảo nào lúc nào cũng thấy 1 ca lớn đi kèm đồ ăn, hóa ra là canh ngon như thế!"

"Chứ cơm bình thường không ngon sao?"

"Ngon chứ, đồ ăn quán Sen bạc, Sen vàng ngon nức tiếng rồi! Nhưng món canh này thì ngon quá!"

Thanh cười thầm, hóa ra lúc nào cũng có một bình canh riêng, tuy chẳng phải là nàng nấu, nhưng cũng là công sức bỏ ra. Xa nhau cũng phải gần hai tháng, nhưng có vẻ, mọi sinh hoạt hàng ngày, vẫn là Linh nắm trong lòng bàn tay.

"À! Sếp!"

"Nhai đi! Nhai hết đi rồi nói!"

Thanh nhăn nhó, uống một ngụm canh, rồi đưa tay ngăn lại.

"Ực! Thì vụ nhà hàng đó sếp, ngày mai bắt đầu sơn rồi, cây vườn cũng chuyển tới, em mới được tổ thiết kế gửi hóa đơn!"

"Ok! Soạn đơn đi, mai tôi kí duyệt chi! Đảm bảo tới đầu tháng sau phải xong đấy nhé!"

"Hơi ép, nhưng mà không sao, em lo được! Cho em xin bát canh đi!"

Thanh không đành lòng, nhưng vẫn san canh ra bát cho thư ký.....

---------------

"Đây đây! Nem này, rau này, chia hết ra rồi đấy! Phần lớn của anh, phần nhỏ là đi biếu sếp, nhưng nói trước là giao tận tay, chụp hình bảo đảm đấy!"

"Thôi mà mẹ! Chị ấy bận bịu, bình thường cũng toàn ăn cơm văn phòng, không ăn thì cũng đi ăn cơm đối tác... Nem thế này, lại còn rau nữa, tới nơi héo hết mất!'

"Được rồi! Qua nhà chị, chị lấy cho ít thực phẩm chức năng, em cũng thức suốt làm việc này nọ!"

"Qua nhà chị Dương phải không? Ok đi liền!"

Hà Linh đi xuống cầu thang, lại thấy Hoàng giằng co không lấy đồ, vội chạy tới giải vây....Nghe chị gái nói, Hoàng hí hửng mang đồ ra xe để.

"Này, thằng em của con với cái Dương có gì à?"

"Vụ này thì con không biết, chắc phải điều tra thêm!"

"Ừ, cũng hơn 2 tuổi, nhất gái hơn hai, cũng được!"

"Ơ kìa mẹ, đã biết thế nào đâu!"

"Thì cứ liệu thế!"

Nàng lắc đầu, nhận đồ mẹ cho, rồi cùng cô bạn trở về căn hộ của Dương.

---------------------

Chương trước Chương tiếp
Loading...