[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN
GIA SƯ
---
Kể từ cái lần làm anh hùng bất đắc dĩ kia, Tô Uyển Nhi đã dành một tuần để tham quan khắp tỉnh Vĩnh Long, ăn hết các món ăn đặc sản miền quê mà ở thời hiện đại cô chưa từng thấy, hoặc đúng hơn là chưa từng ăn. Cô đã đến các làng nghề truyền thống, ghé thăm những cánh đồng rộng mênh mông, cảm nhận được sự yên bình và giản dị của miền quê. Những món ăn dân dã như cá lóc nướng trui, bánh xèo, bánh tét, hay những loại trái cây như bưởi, dừa, xoài... tất cả đều khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú. Tuy nhiên, trải nghiệm này chẳng kéo dài được lâu khi cô phát hiện ra mình đã tiêu xài hết số tiền còn lại.
Rồi một ngày, cô cay đắng nhận ra rằng, thẻ ATM vô hạn mà gia đình cô cấp đã không còn, chỉ còn vài đồng bạc cô mượn trong túi. Để không phải quay lại thành phố với bàn tay trắng, cô buộc phải tìm cách kiếm sống.
Đi một vòng quanh chợ, cô vô tình nhìn thấy một cậu nhóc đang dán thông báo gì đó trên bảng thông tin của chợ. Tò mò, cô tiến lại gần, phát hiện đó là một tờ thông báo tìm gia sư cho con cái của quan tỉnh. Có vẻ đây là cơ hội tốt để cô kiếm chút tiền lương.
Cô tự hỏi: “Quan tỉnh thời này là người Pháp, vậy cần tìm gia sư dạy cái gì nhỉ? Dạy tiếng An Nam, hay sao?”
Dù sao, làm gia sư cũng là một cách kiếm sống. Không còn lựa chọn nào khác, cô quyết định tìm hiểu, và đi theo tờ thông báo đến nhà quan tỉnh.
Khi đến nơi, tên coi cửa nhìn cô với vẻ nghi hoặc. Cô gái này trông trẻ quá, ăn mặc cũng giống người Tây, mà quan tỉnh lại là người Pháp, hắn cũng không lạ gì những cô gái Tây mặc đồ đầm. Tuy nhiên, lạ là vợ quan chỉ toàn con gái An Nam, không có cô đầm nào. Hắn cảm thấy có chút không yên tâm, nhưng vẫn phải làm việc vì đây là công việc của hắn.
Hắn nhìn cô, hỏi: “Cô đến xin làm gia sư hả?”
Tô Uyển Nhi mỉm cười đáp: “Đúng vậy, nhờ anh thông báo giúp tui.”
Tên coi cửa vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn mời cô vào trong: “Vậy cô theo tui.”
“Cô ngồi đây chờ, tui vào thông báo cho quan.”
Tô Uyển Nhi cười nhẹ, ngồi xuống ghế. (Nhà ông quan này cũng khấm khá quá nhỉ, đồ đạc toàn hàng đắt tiền, ở cái xứ miệt vườn này làm quan có bao nhiêu tiền, chắc là do vơ vét của dân và mấy nhà hội đồng đây mà).
Cô quan sát quanh căn phòng, thấy mọi thứ đều được sắp xếp rất chỉn chu, từ những bức tranh treo tường, những chiếc ghế gỗ quý giá, đến những chiếc đèn chùm tinh xảo. Cô cũng nhận thấy đây là một ngôi nhà lớn, rộng rãi, có vẻ như gia đình quan tỉnh này sống rất xa hoa.
Một lát sau, quan tỉnh bước ra cùng với một cậu nhóc khoảng 17, 18 tuổi. Ông ta ngồi xuống, nhìn cô rồi hỏi: “Cô muốn làm gia sư à?” Giọng tiếng Việt của ông vẫn còn dở, hơi nặng.
Cô mỉm cười gật đầu, bình tĩnh đáp lại: “Vâng, tôi muốn làm gia sư.”
Ông ta cười gian, rồi chuyển sang nói tiếng Pháp. Ông nghĩ rằng nếu cô không biết tiếng Pháp, thì cũng không cần hỏi thêm nhiều, đỡ tốn thời gian.
Cô cũng cười, có chút khinh bỉ nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, đáp lại bằng tiếng Pháp. Ông quan tỉnh ngạc nhiên nhìn cô, rồi cười lớn, bảo cô là nhà ông hội đồng ở huyện Trà Ôn cần tìm gia sư dạy tiếng Pháp cho cô con gái thứ 3 của ông. Nếu cô đồng ý thì có thể nhận việc ngay hôm nay.
Tô Uyển Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cô cũng có chút lo lắng. Công việc gia sư này tuy có vẻ dễ dàng, nhưng sẽ không thiếu thử thách. Cô tự nhủ mình phải cẩn thận trong mọi hành động, không thể để lộ quá nhiều khả năng hay sự thông minh của mình. Dù sao, cô cũng không thể để mình bị nghi ngờ.
Quan tỉnh quay sang nhìn tên hầu, bảo hắn dẫn cô đi đến nhà ông hội đồng Niên. Tên hầu này là người nhà ông hội đồng, hôm nay lên nhờ quan tỉnh tìm gia sư. Nhà ông hội đồng và hắn là chỗ quen biết, hơn nữa hắn cũng nhận được không ít lợi lộc từ nhà ông.
Tô Uyển Nhi thong thả theo tên hầu đi về nhà làm gia sư. Trên đường đi, cô cảm thán trong lòng: [Đường thì xa mà còn phải đi bộ, hỡi thế gian tình là gì, ủa lộn]... Chắc cô bị nóng quá hóa điên rồi. Cô lại cười khổ trong lòng, tự nhắc mình rằng việc này chẳng qua chỉ là một cách kiếm sống tạm thời.
Để thời gian trôi qua nhanh, cô đành bắt chuyện với cậu nhóc.
Tô Uyển Nhi: “Này nhóc, em tên gì?”
Cậu nhóc: “Dạ, tên Bưởi.”
Nghe cái tên này, Tô Uyển Nhi liền nuốt nước miếng. [Ôi, thật thèm ăn em mà, à không... Thèm trái bưởi.] Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không muốn làm cho cậu bé này cảm thấy lạ lùng.
Tô Uyển Nhi: “Còn xa không em?”
Bưởi: “Dạ, tầm 3 cây số nữa cô.”
Tô Uyển Nhi thầm nghĩ, thật biết cách hành hạ người mà, lội bộ kiểu này chắc gãy cặp dò của cô mất. Nhưng rồi, cô vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, không để lộ ra vẻ mệt mỏi hay khó chịu.
Bưởi: “Cô gắng chút nữa nhen. Trời hơi nắng.”
Tô Uyển Nhi: “Hơi đâu em, nóng chảy mỡ cô rồi nè.”
Bưởi nghe vậy cười lớn: “Cô vui tính ghê. À mà cô tên gì vậy cô?”
Tô Uyển Nhi: “Cô tên Nhi!!!”
Cả hai tiếp tục đi trong cái nắng gắt của miền Tây, và câu chuyện cứ thế trôi qua, cô lại càng thêm tò mò về nơi sẽ đến, nơi mà cô sẽ bắt đầu công việc gia sư của mình.
Cô cảm thấy một phần mệt mỏi, một phần thú vị, khi nghĩ đến việc sẽ phải tiếp xúc với những con người ở đây. Một ngôi nhà lớn với những gia đình quan lại, chắc chắn sẽ là một thử thách không nhỏ đối với cô. Nhưng cô tự nhủ, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải làm được công việc này.
---