[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN

CÔ 3 LAM



~ Tại Nhà Ông Hội Đồng Niên ~

Mận nhìn Hải Lam với ánh mắt đầy lo lắng. "Cô 3, sao mấy bữa nay cô hay thất thần quá dị. Bộ có chuyện gì hả cô?" Cô hỏi, giọng đầy quan tâm.

Hải Lam im lặng, cầm cuốn sách sử đọc một cách lơ đãng. Dường như cô không hề nghe thấy câu hỏi, hoặc có thể cô chỉ muốn tránh né. Cả người cô toát lên một vẻ u sầu khiến Mận không khỏi lo lắng.

"Không có gì đâu em, cô chỉ hơi mệt thôi." Hải Lam trả lời, giọng nhẹ nhàng, không hề ngẩng đầu lên.

Mận nghe vậy càng thêm lo, cô hỏi lại với giọng hơi lo lắng, "Có phải do hôm bữa bị té xuống sông nên cô cứ khó chịu quài phải không cô?"

Những lời này khiến Hải Lam khẽ nhíu mày. Mận không biết, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện đó, trong lòng Hải Lam lại chợt trào dâng một cảm giác bối rối. Mới mấy ngày trước thôi, cô còn nhớ rõ cái cảm giác nước lạnh buốt lẫn với cơn choáng váng khi bị sóng cuốn, nhưng cũng trong cái khoảnh khắc mơ hồ ấy, cô đã được cứu bởi một người mà cô không hề biết, người đã ôm lấy cô, đem cô lên bờ. Không chỉ vậy, người đó còn làm cô vô cùng lúng túng với một hành động đầy bất ngờ—dùng tay ấn ngực cô để cứu sống.

Cái nụ hôn đầu đời của cô, dù không phải là tự nguyện, nhưng lại khiến cô không thể nào quên. Cô không biết nên cảm ơn hay giận người đó. Hơn nữa, cô có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa.

Cô thở dài, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. "Cô không sao, nghỉ ngơi vài bữa là khỏe lại thôi. Em đừng nói với ba mẹ mình nhé, cô sợ ông bà lo lắng."

Mận gật đầu, rồi đổi chủ đề. "Dạ, à mà cô 3, con nghe ông bà nói vài hôm nữa cậu 2 sẽ đi Bạc Liêu đó."

Hải Lam hơi ngạc nhiên, "Vậy hả, anh 2 đi chắc cũng khoảng một tháng mới về. Lát cô phải ra dặn anh mua cho cô vài cuốn sách mới, sách cô đọc gần hết rồi."

Mận ngẫm nghĩ, cô 3 của mình đúng là tài giỏi, lại xinh đẹp. Cô đã đọc biết bao nhiêu sách, chắc hẳn người nào cưới được cô làm vợ sẽ thật hạnh phúc.

Hải Lam đứng lên, đi lên nhà trên tìm anh trai. Ân, cậu 2 của cô, đang ngồi uống trà cùng ông hội đồng. Nhìn thấy em gái, Ân cười hiền hòa hỏi: "Hải Lam đó hả em, lên tìm ba hay tìm anh?"

Ân là người thân thiết với tất cả mọi người trong gia đình, đặc biệt là với Hải Lam. Anh luôn dành tình cảm đặc biệt cho em gái của mình.

Hải Lam mỉm cười, trả lời: "Dạ anh 2, em nghe nói mấy hôm nữa anh đi xuống Bạc Liêu bàn chuyện làm ăn, em định nhờ anh mua giúp vài cuốn sách tiếng Pháp với mấy quyển tiểu thuyết. Em đọc gần hết rồi."

Ân gật đầu. "Ừ, sau khi xong việc anh sẽ ghé tiệm sách mua cho em. Em còn cần gì nữa không?"

Hải Lam vui vẻ đáp, "Dạ không cần gì thêm. Anh 2 đi cẩn thận nhé, nhớ mua sách nhanh về cho em!"

Ân cười, "Anh biết rồi, việc dưới đó gấp, ngày mai anh đi luôn. Sẽ về sớm."

Ông hội đồng, người vốn rất yêu thương con gái mình, cười nhẹ nhàng nói: "Con gái ham đọc sách quá, năm nay cũng 18 rồi."

Hải Lam cười đáp lại: "Con ham học giống ba."

Ông hội đồng vui vẻ nhìn con gái, ông chỉ có hai con trai, và Hải Lam là đứa con gái duy nhất. Vì vậy, ông rất cưng chiều cô. Dù Hải Lam đã 18 tuổi, ông vẫn chưa vội tìm chồng cho cô, vì ông tin rằng cô sẽ tự quyết định cuộc sống của mình.

Ông hội đồng tiếp tục nói: "Ba thấy con rất thích tiếng Pháp. Em họ con cũng muốn học. Hay ba tìm gia sư về dạy hai đứa học thử?"

Hải Lam cảm thấy rất vui mừng. Cô không phải thực sự thích tiếng Pháp, chỉ là muốn hiểu được những gì những người Pháp hay nói khi đến nhà mình. Điều này sẽ giúp cô tránh được những tình huống khó xử.

Cô trả lời: "Dạ ba."

Ông hội đồng cười, rồi tính toán để người hầu đi tìm gia sư trên tỉnh.

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...