[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN

GẶP LẠI , LẠ MÀ QUEN !




---

Tô Uyển Nhi đi thêm một đoạn dài nữa, cảm nhận được không khí trong lành của miền quê tràn ngập, khi cô tiến vào khuôn viên rộng lớn của ngôi biệt phủ. Một nơi khác biệt hoàn toàn so với cuộc sống giản dị trước đây của cô. Mặc dù đã từng gặp ông hội đồng Niên trong một lần vô tình trước đó, nhưng hôm nay cô mới thực sự cảm nhận được mức độ xa hoa và giàu có của gia đình này. Ngôi biệt phủ tráng lệ, xung quanh là khu vườn rộng lớn với các loại cây kiểng quý hiếm, những bông hoa tươi sắc rực rỡ. Không chỉ có không gian xanh tươi mà mọi thứ, từ cổng vào cho đến những món đồ trang trí, đều toát lên vẻ sang trọng, đẳng cấp của gia đình này.

Đi thêm khoảng 10 phút, họ mới đến gian nhà chính, một căn biệt thự đồ sộ, bề thế. Cô bước vào, không khỏi ngạc nhiên bởi sự tỉ mỉ trong từng chi tiết của căn nhà. Mọi thứ đều được bố trí rất chỉn chu, từ bàn ghế cho đến các đồ vật trang trí. Giữa gian nhà, một người đàn ông mặc bộ bà ba trắng, bộ râu được cắt tỉa gọn gàng và đôi guốc mộc sang trọng, ngồi thư thái. Đó chính là ông hội đồng Niên, người mà Tô Uyển Nhi đã gặp qua trong một lần tình cờ. Lần này, cô nhìn ông ta với ánh mắt khác, không chỉ đơn thuần là người xa lạ mà giờ đây ông ta lại là chủ nhân của nơi cô sẽ làm việc.

Bước vào nhà, thằng Bưởi cúi chào rồi nói: "Dạ thưa ông, quan tỉnh đã tìm được người giúp rồi ạ."

Ông hội đồng nhìn nó rồi chuyển ánh mắt sang Tô Uyển Nhi, ánh mắt nghi hoặc nhưng không có gì tỏ ra bất ngờ. "Cô là gia sư mà ông quan Henry tìm giúp?"

Tô Uyển Nhi bình tĩnh ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi tắn, đáp: "Đúng vậy, thưa ông."

Ông hội đồng không hỏi thêm gì, chỉ đơn giản yêu cầu thằng Bưởi dẫn cô đến gian phòng nghỉ ngơi. Trên đường đi, thằng Bưởi giải thích sơ qua về việc cô sẽ dạy tiếng Pháp cho hai người trong nhà, đó là cô 3 và cô Hiên. Tô Uyển Nhi nghe vậy gật đầu, bước đi theo thằng Bưởi. Đi qua hoa viên giữa nhà, cô không khỏi chú ý đến một hồ sen rộng lớn, nơi người ta nuôi cá và trồng sen. Cảnh vật thật bình yên, tĩnh lặng, nhưng cũng đầy vẻ xa hoa. Thế nhưng điều làm cô ấn tượng nhất chính là đình viện nơi có bốn chiếc ghế sang trọng, bàn gỗ đặt giữa không gian thoáng mát, tràn ngập ánh nắng.

Khi bước vào trong, Tô Uyển Nhi thấy ba người đang ngồi ở đó. Hai người ngồi, một người đứng. Trong đó, có một cô gái mặc áo bà ba hồng nhạt, quần trắng, mái tóc dài đen mượt cột lỏng sau lưng. Cô ấy nhìn Tô Uyển Nhi một cách chăm chú. Một người khác đứng gần đó, cũng nhìn cô, nhưng vẻ mặt lại có chút xa lạ. Tô Uyển Nhi liền mỉm cười, bước lại gần và chào hỏi: "Chào mọi người, tui là Tô Uyển Nhi, sẽ làm gia sư cho cô 3 và cô Hiên sau này."

Cô gái áo hồng là Hải Lam, nhìn Tô Uyển Nhi với ánh mắt nghi hoặc nhưng cũng không giấu được sự quan tâm. Còn cô bé ngồi bên cạnh, có vẻ trẻ con và ngây thơ, chỉ mới 15 tuổi, nhưng lại nhanh chóng tươi cười và chào hỏi: "Chào cô giáo!"

Tô Uyển Nhi cảm thấy sự nhiệt tình của cô bé, nở một nụ cười hiền hậu đáp lại. Cô cũng để ý đến ánh mắt chăm chú của người con gái áo hồng, Hải Lam. Mới chỉ gặp nhau vài lần, nhưng rõ ràng có một sự kết nối vô hình giữa họ. Lúc này, cô cảm thấy mối quan hệ này có lẽ không chỉ đơn giản là gia sư và học trò mà sẽ còn có sự phát triển nào đó mà cô chưa nhận ra.

Bất ngờ, con Mận đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm, chợt nhớ ra điều gì đó và thốt lên: "A, cô... cô là cô ấy mà!"

Hải Lam liền nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Gì đó Mận?"

Mận đáp, tay chỉ vào Tô Uyển Nhi: "Dạ, cô 3, con nhớ cô này là cô gái mấy ngày trước đã cứu cô ở bến sông đó cô."

Hải Lam bàng hoàng, khuôn mặt đột ngột đỏ lên. Cô nhìn Tô Uyển Nhi một cái rồi quay sang Mận, giọng hơi lạc đi: "Em có nhớ lầm không?"

Mận hăng hái lắc đầu, giọng khẳng định: "Dạ không thể nào, cô ấy đẹp như vậy mà!"

Lúc này, Tô Uyển Nhi đã nhớ ra. Đúng rồi, đó là hai người mà cô đã cứu ở bến sông hôm trước. Quả thật, cuộc sống đầy những sự trùng hợp kỳ lạ.

Tô Uyển Nhi cười nhẹ, nói: "À, thì ra là hai người, thật trùng hợp quá nhỉ!"

Nhìn Hải Lam một lần nữa, cô không khỏi ngắm nghía vẻ đẹp thuần khiết của cô gái trước mặt. Áo bà ba màu hồng nhạt, quần trắng, mái tóc dài bóng mượt, làn da trắng hồng tự nhiên. Cô ấy như một bông hoa sen tươi mát giữa cái nóng oi ả của mùa hè.

[Ôi, mình quả thật có khiếu viết văn miêu tả, không hiểu sao lại học y.] Tô Uyển Nhi tự cười mình trong lòng, nhưng không thể rời mắt khỏi Hải Lam.

Hải Lam lúc này cũng nhận thấy ánh nhìn của Tô Uyển Nhi, cô khẽ cuối đầu, đôi mắt bỗng trở nên mềm mại hơn. Tô Uyển Nhi nhìn thấy trong ánh mắt ấy một sự thay đổi nhỏ, nhưng đầy ẩn ý. [Cô gái này là người đã cướp nụ hôn đầu của mình, liệu có phải là duyên phận không?]

---

P/s : Hỏi thế gian tình là cái chi chi, Đôi trẻ đã bắt đầu phát đường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...