[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN
LẦN ĐẦU GẶP MẶT
---Chương 6: Cuộc Gặp Gỡ Bất NgờSau những ngày dài di chuyển, Uyển Nhi cảm thấy mình dần quen với nhịp sống nơi đây. Vĩnh Long, vùng đất trù phú với những vườn cây trái xum xuê, những con kênh uốn lượn, là nơi mà cô luôn mong muốn khám phá. Không khí trong lành, những cánh đồng lúa chín vàng trải dài dưới ánh nắng, mọi thứ như mời gọi cô tận hưởng một cuộc sống thanh bình.Tuy nhiên, cuộc sống của Uyển Nhi ở đây không hẳn là chỉ có sự tĩnh lặng. Ngày nào cô cũng ra chợ, mua sắm và trò chuyện với người dân địa phương. Cô dần dần trở nên quen thuộc với những con người nơi đây, nhưng một điều mà cô không ngờ tới là cuộc gặp gỡ định mệnh vào sáng nay.
---
Sáng nay, Uyển Nhi quyết định đi dạo quanh chợ rồi ghé xuống bến tàu. Chợ Vĩnh Long có một không gian đặc biệt, những quầy trái cây tươi ngon, các loại thủy sản, đồ gia dụng được bày bán với những tiếng gọi mời khách rộn ràng. Cô thả bước đi giữa những con người bận rộn, nhưng không gian ấy lại khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ.Không lâu sau, cô dừng chân bên một chiếc ghe nhỏ. Đây là phương tiện chủ yếu để đi lại ở miền Tây, và không gì tuyệt vời hơn là được thưởng thức không khí mát mẻ trên sông. Cô mướn chiếc ghe nhỏ và yêu cầu ông chú lái ghe đưa cô dạo một vòng trên sông. Cảm giác sóng vỗ nhè nhẹ, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến Uyển Nhi cảm thấy thư giãn đến mức như thể đã lâu lắm rồi cô mới có thể hưởng thụ một cảm giác yên bình đến vậy."Ôi chao, mát ghê! Cứ có thêm miếng trái cây nữa là trời mát lắm, ông Địa." – Uyển Nhi vừa nói vừa ngả người ra sau, cảm nhận từng cơn gió thổi qua.Cảm giác thư thái ấy kéo dài cho đến khi cô nhìn thấy một chiếc ghe khác, cũng nhỏ như ghe của mình, đang lướt nhẹ trên sông. Trên chiếc ghe đó có hai cô gái. Một cô cầm dù che cho người còn lại. Uyển Nhi nhìn kỹ hơn, không khỏi bật cười thầm:Ôi trời, giống như trong phim truyền hình, cô chủ và nàng hầu. Phim bách hợp có khi cũng giống như thế này nhỉ.Uyển Nhi thích thú với cảnh tượng ấy, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tò mò. Sự tò mò ấy còn chưa kịp dịu xuống thì chiếc ghe ấy lại bị sóng đập mạnh vào. Một chiếc tàu lớn từ xa tiến đến, khiến những con sóng vỗ mạnh hơn, làm chiếc ghe của hai cô gái lắc lư.Uyển Nhi cảm nhận được sự thay đổi trong nhịp sóng, những con sóng càng lúc càng mạnh, làm cô cảm thấy chóng mặt. Cô tự nhủ: Mình sắp say sóng mất rồi, chắc không thể tiếp tục hưởng thụ nữa đâu.Đúng lúc ấy, cô nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ chiếc ghe bên cạnh:"Cô 3! Cô 3! Cứu, ai cứu cô 3 con với!"
Uyển Nhi quay sang và thấy cô hầu gái trên chiếc ghe bên cạnh đang hoảng hốt nhìn cô chủ của mình. Cô chủ bị sóng làm chiếc ghe nghiêng ngả và rơi xuống sông.Cái gì? Dân miền Tây mà không biết bơi sao? Uyển Nhi thắc mắc trong đầu, nhưng cô không có thời gian suy nghĩ lâu. Cô thấy cô gái kia đang chới với dưới nước, không thể thở được. Trong tích tắc, Uyển Nhi quyết định nhảy xuống nước.Cô dùng kĩ năng bơi lội của mình để lội ra ngoài, kịp thời đưa cô gái lên bờ. Cả hai người đều ướt đẫm, nhưng may mắn là cô gái vẫn còn thở yếu ớt. Uyển Nhi nhanh chóng kiểm tra tình trạng cô gái. Không có ý thức, cô gái đã ngừng thở.Uyển Nhi không do dự, lập tức thực hiện hô hấp nhân tạo. Một lúc sau, cô gái bắt đầu ho khan, phun nước ra. Cô ấy đã sống lại. Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, cô quay sang nhìn cô hầu gái, thấy nó vẫn đứng bất động, miệng há hốc nhìn mình.Đến khi cô gái kia ho lên, con hầu mới có phản ứng."Cô 3, cô không sao chứ? Dọa chết em rồi."
Cô hầu lắp bắp, lo lắng hỏi thăm cô chủ.Cô gái thở sâu một hơi, ngồi dậy, nhìn quanh rồi hỏi:"Cô không sao, ai cứu cô vậy, Mận?"
Con Mận nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của Uyển Nhi đâu. Cô ấy vừa mới cứu cô chủ mà giờ đã biến mất."Ủa? Cô 3, người cứu cô đâu rồi?"
---
Trong lúc con Mận loay hoay tìm kiếm người cứu cô chủ, Uyển Nhi đã rời khỏi. Cô đứng dậy, vừa đi vừa mắng thầm trong đầu:Bà tổ cha cái bộ đồ mới mua, mặc chưa được một tuần mà đã rách rồi. Thật là…
Khi cứu cô gái lên bờ, có lẽ do vướng phải một thứ gì đó trong nước mà tay áo của cô đã bị rách một đường dài. Uyển Nhi vẫn cảm thấy tiếc, nhưng cũng chỉ biết thở dài.Con gái thời nay sao nhẹ nhàng thế nhỉ? Mình ôm lên bờ cũng dễ ẹt mà.
Uyển Nhi lẩm bẩm trong đầu, nhưng rồi cô lại nghĩ đến mùi thơm nực nở mà cô ngửi thấy từ cô gái lúc cứu. Cô gái ấy có mùi nước hoa cực kỳ dễ chịu.Trời ơi, mùi thơm này giống như nước hoa của Pháp vậy. Mình sống ở đó 6 năm, mà chưa bao giờ ngửi được mùi nào thơm như vậy. Hay là mùi tự nhiên trên người cô ấy nhỉ?
Dù gì đi nữa, Uyển Nhi biết mình cần phải thay đồ ngay, vì ướt sũng như thế này có thể bị cảm. Cô tiếp tục đi về hướng nhà trọ, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về mùi hương kỳ lạ và cuộc gặp gỡ vừa rồi.Kệ đi, phải thay đồ cái đã. Đừng nghĩ linh tinh nữa, trời nóng vậy mà ướt hết thì bệnh chết mất.
---Kết thúc chươngUyển Nhi bước dọc theo con đường ven sông, không khí hôm nay thật oi ả. Mặc dù mọi chuyện vừa xảy ra khiến cô có chút bối rối, nhưng trong lòng cô lại thấy một sự hứng khởi kỳ lạ. Cô đã cứu người, và điều đó có thể sẽ dẫn đến những thay đổi lớn trong cuộc sống của cô ở Vĩnh Long.(Liệu mình có thể sống bình yên ở đây không? Hay mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn?)Mặc dù câu trả lời vẫn chưa rõ ràng, nhưng Uyển Nhi biết rằng cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.