[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN

VĨNH LONG NĂM 1861



Chương 5: Hành trình về miền Tây

Hai tháng trôi qua kể từ ngày Tô Uyển Nhi nhận ra mình vô duyên vô cớ xuyên không về năm 1861. Cô đã nhanh chóng chấp nhận thực tại, tự nhủ rằng mình là người "đi đâu cũng sống được," dù là thời nào đi nữa. Bằng sự linh hoạt và thông minh vốn có, Uyển Nhi đã hòa nhập khá tốt với cuộc sống ở Sài Thành thời ấy.

Hiện tại, cô đang sống trong căn nhà của John và Thắng. John là một giáo viên dạy tiếng Pháp, còn Thắng là cậu nhóc con ông hội đồng từ miệt Vĩnh Long, được gia đình gửi lên Sài Gòn ăn học. Dù mới chỉ 16 tuổi, Thắng đã rất lễ phép và có phần hiểu chuyện hơn tuổi, có lẽ do được gia đình rèn giũa.

Uyển Nhi thầm nghĩ:

(Chu cha, không ngờ vừa xuyên qua đã kết bạn với con ông hội đồng. Số mình cũng hên ghê, nhưng nghe nói miệt Vĩnh Long là xứ miệt vườn trù phú, mình tò mò muốn xem hơn 100 năm trước nó khác gì so với bây giờ.)

Dẫu vậy, cô không khỏi cảm thán trước sự trong lành của không khí nơi đây. Không có khói bụi xe cộ, không khu công nghiệp hay những tòa nhà chọc trời. Đường phố Sài Thành dù đông đúc nhưng yên bình với những chiếc xe kéo, bóng dáng phụ nữ trong áo dài thướt tha, và các cửa hiệu nhỏ san sát nhau.

Tuy nhiên, có một điều cô không thể chấp nhận được: đó là phong cách ăn mặc của phụ nữ thời này. Những chiếc áo bà ba và guốc mộc không phù hợp với gu thời trang hiện đại của cô. Vì thế, Uyển Nhi nhờ Thắng giúp đặt may vài bộ váy đầm kiểu Tây tại một tiệm may nổi tiếng ở Sài Gòn. Những chiếc váy này có phần kì lạ trong mắt mọi người, nhưng cô chẳng mấy bận tâm.

---

John và sự quan tâm đặc biệt

Hai tháng nay, John luôn tận tình chăm sóc Uyển Nhi. Anh đưa cô đi tham quan nhiều nơi ở Sài Thành, từ nhà thờ lớn, chợ Bến Thành đến các quán cà phê ven sông. Anh không ngần ngại mua tặng cô những món quà nhỏ, thậm chí còn đích thân đến tiệm may để đặt đồ theo yêu cầu của cô.

Uyển Nhi không phải người ngây thơ. Với kinh nghiệm tình trường dày dặn, cô thừa hiểu tâm ý của John. Anh rõ ràng đã dành cho cô một sự quan tâm đặc biệt. Nhưng Uyển Nhi chỉ coi anh là một người bạn cùng thời, không hơn không kém.

(Dẫu anh ta tốt thế nào đi nữa, thì anh ta cũng là người của quốc gia đang xâm lược đất nước mình. Hơn nữa, mình không có cảm giác gì với anh ta.)

Cô mỉm cười mỗi khi John ân cần hỏi han hay tặng quà, nhưng trong lòng đã quyết định không để mối quan hệ này đi xa hơn.

Gần đây, John bắt đầu có những biểu hiện rõ ràng hơn. Anh tìm mọi cách để có thời gian riêng tư với cô, thậm chí nói bóng gió về tình cảm của mình. Uyển Nhi cảm nhận được "giờ G" sắp đến. Cô không muốn từ chối anh một cách thẳng thừng, cũng không muốn dây dưa thêm.

---

Kế hoạch rời đi

Uyển Nhi lặng lẽ lên kế hoạch rời khỏi Sài Thành.

Trong túi cô còn sợi dây chuyền bạc, một món quà kỷ niệm từ gia đình trước khi cô xuyên không. Dây chuyền này là vật giá trị duy nhất cô mang theo từ năm 2020. Sau nhiều ngày suy nghĩ, Uyển Nhi quyết định cầm sợi dây chuyền để lấy tiền làm lộ phí.

Cô cũng mượn thêm Thắng một khoản tiền nhỏ. Dẫu sao, cậu nhóc này là con ông hội đồng, không thiếu tiền bạc. Uyển Nhi tự nhủ rằng khi có cơ hội quay lại, cô sẽ trả lại số tiền này. Còn nếu không… cô sẽ coi đó là món quà từ người bạn trẻ.

Buổi sáng hôm đó, Uyển Nhi thu dọn hành lý, chỉ mang theo những vật dụng cần thiết. Cô để lại một mẩu giấy ngắn gọn cho Thắng:

"Cảm ơn em đã giúp chị thời gian qua. Chị có việc cần rời khỏi Sài Thành, sẽ liên lạc lại sau."

Với John, cô chẳng để lại lời nhắn nào. Uyển Nhi không muốn anh tìm cách níu kéo hay làm mọi chuyện thêm phức tạp.

---

Lên đường về miền Tây

Uyển Nhi bắt đầu hành trình về Vĩnh Long. Cô chọn đi xe ngựa qua các tỉnh miền Tây, vì đó là phương tiện phổ biến nhất thời bấy giờ. Con đường từ Sài Thành đến Vĩnh Long dài và đầy bụi, nhưng khung cảnh hai bên đường lại vô cùng thanh bình. Những cánh đồng lúa xanh rì trải dài, những dòng kênh nhỏ uốn lượn, thấp thoáng làng quê yên ả với những mái nhà tranh.

(Không ngờ miền Tây hơn 100 năm trước lại đẹp đến thế. Nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt này, chắc mình chẳng bao giờ có cơ hội được trải nghiệm như vậy.)

Uyển Nhi tận hưởng chuyến đi như một lữ khách đang khám phá vùng đất mới. Cô thường dừng lại ở các quán ven đường để ăn uống và trò chuyện với người dân địa phương. Cô nghe họ kể về cuộc sống ở miệt vườn, về những mùa nước nổi, và cả những câu chuyện kỳ bí mà chỉ miền sông nước mới có.

---

Đến Vĩnh Long

Sau vài ngày di chuyển, Uyển Nhi cuối cùng cũng đặt chân đến Vĩnh Long. Đúng như cô mong đợi, nơi này tràn ngập cây trái và những vườn dừa xanh mát. Các chợ nổi trên sông, những chiếc ghe chở đầy hoa quả, và cảnh người dân tấp nập buôn bán khiến cô không khỏi thích thú.

Uyển Nhi quyết định thuê một căn nhà nhỏ ở ven sông để sống tạm. Cô dự định sẽ dành thời gian khám phá vùng đất này, thưởng thức trái cây và tận hưởng cuộc sống yên bình.

---

Kết thúc chương

Uyển Nhi ngồi trên chiếc ghế tre trước hiên nhà, nhìn dòng sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa háo hức vừa hồi hộp.

(Liệu mình có thể sống yên ổn ở đây? Và cuộc đời mình sẽ đi về đâu trong thế giới này?)

Dù câu trả lời còn là ẩn số, Uyển Nhi biết rằng cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...